Tự Dưng Thành Mẹ Kế

Chương 2



PHẦN 2

6.

"Anh nói Du Tư Viễn để cho em xử lý có đúng không?" Tôi đột nhiên nở một nụ cười bướng bỉnh.

"Tùy em."

"Được, em muốn anh đóng băng thẻ của hắn!"

Không có tiền, để xem Du Tư Viễn có thể đi du lịch nước ngoài thoải mái như vậy với đóa hoa nhỏ của hắn nữa không.

Du Đường nhìn thấy hành động xấu xa của tôi, thay vì ngăn cản, anh ấy cũng đổ dầu vào lửa.

"Từ hôm nay, anh sẽ lấy lại hết tất cả tài chính đứng tên nó. Vợ cảm thấy thế nào?"

Tiếng gọi "vợ" đột ngột vang lên khiến tôi sững sờ trong giây lát, mặt tôi lại đỏ lên một cách vô thức.

"Em... em thấy rất tốt."

Nếu tôi có thể làm cho cuộc sống của hắn tồi tệ hơn, tự nhiên tôi sẽ vui vẻ hơn.

Sau khi giải quyết cặn bã, thì phải đến giai đoạn tiếp theo.

"Vậy chúng ta nghỉ ngơi đi."

Du Đường dường như đã rất mệt mỏi, giơ tay lên tắt đèn. Trong phòng tối đen, lờ mờ ánh đèn ngủ ở đằng xa. Tôi nằm cứng đờ trên giường, không dám nhúc nhích.

Tôi nên làm gì tiếp theo? Động phòng hoa chúc hả?

Trong lúc tôi đang miên man suy nghĩ, thì thanh âm của Du Đường đã vang lên bên cạnh....

"Ngủ đi, anh sẽ không chạm vào em nếu em không muốn."

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng... tôi lại nghĩ về những tin đồn đã nghe trước đây....

Một mỹ nhân xinh như hoa đang nằm ở bên cạnh mà Du Đường thật sự có thể chịu đựng được sao?

"Thật sự không thể sao?"

Hai mắt Du Đường vừa nhắm lại mở bừng ra.

Lúc này tôi mới giật mình vì vừa rồi tôi mới vô tình thốt ra những lời nghĩ trong lòng, tôi nhanh chóng khắc phục tình hình bằng cách giả chết.

Tuy nhiên, chỉ trong vòng hai giây sau khi nhắm mắt, tôi đã cảm nhận được có một bàn tay thon dài đặt trên eo thon mềm mại, hơi thở ấm áp bắt đầu quấn quýt bên tai.

"Sao vợ không tự mình thử xem?"

Sự thật chứng mình, đừng gây rối với một người đàn ông đã cấm dục nhiều năm, nếu không thì tự gánh chịu hậu quả.

7.

Ngày hôm sau tôi thức dậy, mặt trời đã lên cao từ khi nào.

Bên cạnh lạnh lẽo, Du Đường cũng không có ở trong phòng.

Cũng đúng, anh là chủ tịch lớn bận rộn nhiều việc mà.

Tôi đói đến nỗi dạ dày tôi sôi lên ùng ục, đành phải đi xuống nhà để tìm thức ăn. Không ngờ được gặp phải Du Đường đang ngồi ở bàn ăn, trong tay cầm một quyển tạp chí.

"Vợ dậy rồi à, tối qua ngủ có ngon không?"

Hôm nay Du Đường không mặc vest, anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, cổ áo hơi hở, có thể nhìn thấy mấy cái dấu vết mờ ám bên trong. Nhớ tới ngày hôm qua, mặt tôi lại đỏ bừng, nhưng cũng không chịu thua kém, tôi đáp: "Em ngủ ngon lắm, Đường Đường!!"

Nghe được tiếng xưng hô này, nụ cười trên khóe miệng Du Đường càng thêm càn rỡ: "Xem ra tối hôm qua vợ rất hài lòng, vậy thì anh cũng an tâm hơn."

Ai khen anh chứ, cái lão trung niên da mặt dày này.

Tôi oán thầm và ngồi xuống bàn: "Em đói!"

Du Đường nhìn tôi cười trìu mến, đi vào phòng bếp mang thức ăn đã hâm nóng lên.

"Mới thức dậy không thể ăn đồ quá nhiều dầu mỡ."

Bữa sáng trên bàn rất đơn giản, một đĩa bánh bao, hai món ăn kèm và một bát cháo.

Tôi đói đến nỗi không quan tâm gì, thuận tay nhón lấy một chiếc bánh bao bỏ vào miệng ăn. Mắt tôi lập tức sáng lên như đèn pha

"Ngon quá, bánh bao này ai làm vậy?"

Du Đường cười cười không nói gì.

Một ý nghĩ lướt qua tâm trí tôi: "Đừng nói là anh làm đó nha!!"

Du Đường nhẹ nhàng thừa nhận: "Hợp với khẩu vị của vợ anh là được rồi."

Tôi rất muốn nói mấy câu trêu chọc, nhưng mà bánh thật sự ăn rất ngon!

Thấy tôi ăn uống vui vẻ, Du Đường cũng rất hài lòng, không lãng phí kỹ năng nấu nướng mà anh đã học.

Tôi ăn sáng xong cũng không còn sớm, vì vậy tôi lên lầu để thay quần áo.

Quyết định kết hôn với Du Đường quá đột ngột. Trong biệt thự không có quần áo phụ nữ, quần áo của tôi là được mang từ nhà mẹ đẻ.

Lông mày Du Đường khẽ cau lại, anh đi ra ngoài gọi điện thoại. Lúc anh trở lại, tôi cũng đã thu dọn đồ đạc xong xuôi.

"Đi thôi, Đường Đường."

"Được."

Hôm nay Du Đường mặc áo sơ mi trắng và quần jean sáng màu, nhìn thoáng qua giống như một sinh viên đại học vậy.

Ấy......

Tôi đỏ mặt, khi nhìn thấy xương quai xanh của anh lộ ra, bên dưới còn có mấy vết đỏ

"Anh cứ để như vậy sao?"

"Không được sao?" Du Đường khó hiểu.

Tôi chỉ có thể bước lên phía trước, cài nút cổ áo của anh lại, sau đó nắm lấy cánh tay của Du Đường và bước ra ngoài.

Du Đường cười khẽ, bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ.

8.

Bộ ảnh cưới của tôi và Du Đường được tung ra, xác nhận hai chúng tôi đã thực sự trở thành vợ chồng.

Vừa nói lời tạm biệt với cuộc sống độc thân, nên tôi vẫn còn một chút chưa quen.

Nhưng khi tôi nhìn vào tuấn nam mỹ nữ trong ảnh cưới, thì tôi phải tấm tắc khen. Quá xứng đôi! Tôi có một đôi mắt nhìn người thật tốt.

Du Tư Viễn mang theo đóa hoa trắng nhỏ ra nước ngoài đi du lịch, tôi khóa thẻ của hắn, nhiều nhất là hai ngày, hắn sẽ phải lết về đây vì không có tiền.

Tôi đặc biệt mong chờ ngày Du Tư Viễn trở lại và nhìn thấy tôi ở nơi này.

Du Đường thực sự là người đàn ông rất tinh tế, khi chúng tôi nhận được giấy đăng ký kết hôn trở về nhà, tủ quần áo trống rỗng đã chứa đầy đủ các loại quần áo và đồ trang sức, tất cả đều là bộ sưu tập thời trang mới nhất.

"Thời gian gấp gấp, anh không có chuẩn bị cho em được nhiều, em miễn cưỡng sử dụng trước nhé."

Mặc dù tôi có không ít quần áo, nhưng lòng thành của Du Dường làm tôi cực kỳ vui vẻ nên đã thưởng cho anh ấy một nụ hôn.

Đúng như tôi dự đoán, khi tất cả các thẻ đều bị đóng băng, Du Tư Viễn liền vội vã trở về.

Từ xưa đến giờ, thân phận của hắn là đại thiếu gia của Du thị, làm gì biết được cảnh trong túi không có tiền. Cộng thêm đóa hoa nhỏ của hắn, từ khi qua lại cùng Du Tư Viễn cũng không thèm đi làm nốt, may mắn là trong tay cô ta còn có một ít tiền tiết kiệm.

Nếu không nhờ vào đóa hoa nhỏ, hắn đã không thể trở về được.

Tên thật của đóa hoa nhỏ là Lữ Y.

Cô ta đang dịu dàng an ủi Du Tư Viễn: "Tư Viễn, đừng lo lắng, có thể đã xảy ra chuyện gì đó, chúng ta mua vé máy bay về xem sao."

"Y Y, cảm ơn em."

Vẻ mặt Du Tư Viễn tràn đầy xúc động khi nhìn thấy tấm vé mà Lữ Y lấy tiền tiết kiệm ra mua. Hắn cũng mơ hồ đoán được lý do về việc thẻ của hắn bị đóng băng.

Thẻ của hắn là thẻ không giới hạn, ngân hàng không dám đóng băng thẻ một cách tùy tiện.

Nhất định là Minh Dung – người phụ nữ kia đã làm cái gì đó!

Dù sao, đám cưới cũng đã qua, cũng đến lúc quay trở lại Trung Quốc. Y Y đã ở bên cạnh hắn thời gian dài, họ cũng thật lòng yêu nhau, phải nên cho Y Y một danh phận.

Dù sao thì....Y Y còn trao cho hắn "lần đầu tiên".

Nghĩ như vậy, trên mặt Du Tư Viễn lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Trở về nước xong thì hai người họ sẽ kết hôn, khi hắn tiếp quản nhà họ Du từ Du Đường, sẽ không ai có thể kiểm soát hắn được nữa. Hắn có thể nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của mình trong tương lai rồi.

9.

Vì thế, cả hai người không thể chờ đợi, bắt chuyến bay trở về nước ngay trong đêm.

Sau chuyến bay kéo dài bảy giờ, hai người về đến biệt thự đã là tám giờ sáng.

Du Tư Viễn biết chắc Du Đường bình thường không ở trong biệt thự gia tộc, cho nên trực tiếp chạy về phía biệt thự riêng của Du Đường.

Lúc này, tôi đang lười biếng, nằm cuộn tròn trên ghế sofa xem TV, nhân tiện chờ đợi bữa sáng của Du Đường.

Mấy ngày qua, cả ngày cứ phải lăn lộn cùng Du Đường, trước đây không thân thiết với anh, chỉ thấy anh là một người đàn ông đẹp trai, đứng đắn, nhưng bây giờ tôi phát hiện ra rằng tất cả đều là dối lừa.

Anh rõ ràng là yêu tinh, chuyên hút tinh khí người.

Để tận hưởng thế giới của hai người, Du Đường cũng cho người giúp việc trong biệt thự nghỉ một kỳ nghỉ nhỏ, chỉ có nhờ một dì đến dọn dẹp vệ sinh, vài ngày một lần.

Thế nên, ba bữa ăn mỗi ngày đều rơi vào tay Du Đường.

Cũng không có biện pháp, ai bảo tôi là thiên kim tiểu thư, 10 ngón tay không dính nước mùa xuân chứ.

May mắn thay, Du Đường rất sẵn lòng nấu cho tôi ăn, mỗi lần thấy tôi nhét thức ăn đến nỗi phồng má, anh ấy đều sẽ lấy tay chọc vào má tôi.

Đúng lúc này, một giọng nói máy móc vang lên bên tai: "Chủ nhân, có người gõ cửa."

Tôi lê dép đi ra ngoài để kiểm tra camera. Nhìn thấy Du Tư Viễn và Lữ Y, tôi không khỏi nhíu mày.

Nhanh vậy sao.

"Con trai của em đã trở lại rồi kìa."

Tôi bước vào bếp, tựa đầu trên lưng Du Đường, nhìn anh chiên một quả trứng mặt trời hoàn hảo.

Chậc chậc, sao tôi lại có phước lấy được người chồng lên được phòng khách xuống được phòng bếp như này.

"Ừm, em muốn làm gì cũng được."

Mí mắt Du Đường thậm chí không nhấc lên.

Tôi chính là chờ mấy lời này của anh.

Tôi để Du Tư Viễn và đóa hoa nhỏ ở ngoài, chậm rãi lên lầu thay quần áo rồi mới mở cửa.

10.

Biệt thự rất lớn, sân bên ngoài cũng rất rộng, nơi này thậm chí có thể nói là một điền trang nhỏ.

Trước đây khách đến chơi thì sẽ đi xe vào đến tận cửa nhà nhưng thật không may, tài xế cũng nghỉ phép, còn tôi thì không rảnh để lái xe để đón họ.

Chỉ có thể mở cổng cho họ tự bước vào.

Sau khi Du Tư Viễn và Lữ Y xuống máy bay, đã vội vã chạy tới phía biệt thự một bữa cơm cũng không kịp ăn.

Bây giờ vừa đói vừa khát, nhưng vì sức mạnh của đồng tiền phải chấp nhận đứng chờ ngoài cổng.

Vất vả đợi cho đến khi cửa được mở ra, lại chỉ có thể đi vào bằng xe "căng hải".

"Nơi này cũng thật là lớn nha."

Sự hâm mộ và ghen tị đồng thời lóe lên trong mắt của Lữ Y.

"Khi chúng ta kết hôn, anh sẽ mua cho em một cái lớn như vậy."

Du Tư Viễn tất nhiên không nhìn ra được sự đố kỵ của người phụ nữ bên cạnh mình, tự hào nói.

"Chắc là rất đắt, Tư Viễn, không cần thiết, cho dù sống ở đâu, thì chỉ cần có anh bên cạnh thì em cũng thấy hạnh phúc rồi."

Ánh mắt toàn tâm toàn ý của Lữ Y hoàn toàn thỏa mãn sự tự đại trong lòng Du Tư Viễn.

"Đây tính là cái gì, sau này anh sẽ mua cho em vài căn biệt thự, để em có thể tùy ý lựa chọn nơi ở!"

Du Tư Viễn cứ mạnh miệng khoa trương như vậy cho tới khi thật sự đến cửa nhà.

Hắn bắt đầu có chút rụt rè.

Lúc hắn còn nhỏ, hắn đối với Du Đường - người cha nuôi này - không đặt vào mắt, nhưng đến lúc hắn tận mắt nhìn thấy cách Du Đường đối phó với những người không vâng lời, hắn mới chịu cúi đầu.

Càng lớn, hắn lại càng hiểu sâu hơn về thủ đoạn của Du Đường, hắn lại càng thêm kính sợ.

Tuy nhiên, Du Đường rất ít khi quản việc nhà, đó là lý do tại sao Du Tư Viễn dám càn rỡ đào hôn, hắn nghĩ rằng Du Đường chắc chắn sẽ xen vào việc này.

Hơn nữa, với tư cách là người thừa kế của nhà họ Du, Du Đường không thể đối phó với hắn như những người khác.

Nghĩ như vậy, Du Tư Viễn tự cổ vũ bản thân.

Hắn đẩy cửa ra, nhưng đập vào mắt không phải là Du Đường, mà là một người không thể ngờ tới.

Tôi nở nụ cười hiền từ với Du Tư Viễn ngoài cửa.

"Xin chào~"