Tự Dưng Thành Mẹ Kế

Chương 4



PHẦN 4

16.

"Tư Viễn, em..."

Sau khi nghe Du Đường nói xong, Lữ Y cũng sửng sốt.

Như vậy sao được!

Lúc trước cô ta muốn tiếp cận Du Tư Viễn, diễn kịch trước mặt hắn, chính là vì gả vào Du gia, trải qua cuộc sống đại phú đại quý, tiêu xài phung phí.

Nếu Du Tư Viễn thật sự đồng ý, nhà cửa, xe cộ gì cũng không có, vậy Lữ Y còn gả cho hắn làm gì!

Vậy còn không bằng để Du Tư Viễn ở lại Du gia, chỉ cần cô ta nắm được hắn, đến lúc đó muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Nhưng không đợi Lữ Y lên tiếng, Du Tư Viễn đã thâm tình cầm tay cô ta:

"Y Y, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không phụ lòng em."

Giây tiếp theo, hắn quay đầu lại trả lời Du Đường: "Được!"

"Con đáp ứng! Từ nay về sau con không còn là con trai của cha, không còn là người thừa kế của Du gia nữa, như vậy con có thể lấy Y Y đúng không?"

Không!

Trong lòng Lữ Y đau đến chảy máu, nhưng trên mặt chỉ có thể làm bộ cảm động.

"Tư Viễn, anh không cần vì em làm đến nước này, anh chính là Du gia đại thiếu gia, về sau tiền đồ vô lượng..."

"Y Y em không cần khuyên anh nữa, anh biết quyết định này của anh có nghĩa là gì, anh đáp ứng sẽ cưới em thì nhất định sẽ cưới em. Em yên tâm, về sau anh dựa vào hai tay của anh cũng có thể cho em sống những ngày tốt đẹp." Du Tư Viễn vẫn giữ nguyên bộ dáng thâm tình.

Tôi ngồi ở trên ghế nhìn hai người kia diễn, nụ cười trên mặt che cũng không được.

Nói chuyện với một tên ngu xuẩn như vậy, trong lòng Lữ Y chắc cũng sắp tức chết rồi.

"Vậy thì ta không lưu người lại, hai người đi đi."

Không đợi Lữ Y thuyết phục Du Tư Viễn quay đầu, Du Đường đã ban hành lệnh trục xuất.

"Đi thì đi"

Tính tình đại thiếu gia Du Tư Viễn nổi lên, hắn nắm tay kéo Lữ Y rời đi.

Khi hai người họ đi khuất, cánh cửa đóng lại, tôi không thể kìm nén tiếng cười của mình được nữa, bụng tôi cũng quặn lên vì cười.

"Ouch, ouch, hahaha! Cười chết mất"

"Vui tới vậy sao?" Du Đường bất lực bước lên xoa xoa bụng tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, hùng hồn nói:

"Đương nhiên là vui, vừa rồi anh có thấy sắc mặt Du Tư Viễn đen thui hết không??"

Tôi nắm lấy tay Du Đường, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn: "Anh thật sự muốn từ bỏ Du Tư Viễn sao,

hắn đã gọi anh là cha nhiều năm như vậy. Anh cam lòng sao?"

"Nó không phải là người duy nhất muốn gọi anh là cha."

Du Đường giơ tay xoa xoa đầu tôi: "Hơn nữa nó sống không có trách nhiệm, làm sao có thể gánh vác được nhà họ Du."

"Đúng vậy, đúng là phải cho hắn chịu khổ!" Tôi gật đầu đồng ý.

Đại thiếu gia bình thường thoải mái quen rồi, một chút ý kiến phản đối cũng nghe không lọt tai, làm sao đảm đương nổi tập đoàn Du thị.

17.

Du Đường hành động nhanh như sét đánh không kịp bưng tay, Du Tư Viễn vừa đồng ý, anh lập tức lấy điện thoại ra lệnh cho nhà họ Vũ, không ai được phép giúp Du Tư Viễn, người vi phạm sẽ tự gánh hậu quả。

Cha mẹ Du Tư Viễn cũng tiếc rèn sắt không thể thành thép, họ đã cố hết sức để đưa Du Tư Viễn cho Du Đường làm con trai, nhưng Du Tư Viễn lại vì một người phụ nữ bỏ hết mọi thứ.

Nếu như gia thế của người phụ nữ này trong sạch thì còn miễn cưỡng chấp nhận, nhưng cô ta là một người đã có tiền án.

Vì vậy, khi Du Tư Viễn gọi điện cho cha mẹ để vay tiền, họ đã từ chối không chút do dự.

Phải dạy cho thằng nhóc chưa trải sự đời này một bài học.

Du Tư Viễn bị cha mẹ cúp ngang điện thoại vẫn còn đang bối rồi, thì Lữ Y đã lo lắng thúc giục: "Tư Viễn, có chuyện gì vậy? Cha mẹ anh có đồng ý không?"

"Không sao, anh vẫn còn bạn bè."

Tính bướng bỉnh của Du Tư Viễn cũng nổi lên.

Hắn lần lượt gọi điện thoại hết cho bạn bè trên điện thoại, cuối cùng tiền mượn được cũng chỉ có hơn mười vạn.

Nghe qua tựa hồ không ít, nhưng trước kia, chỉ cần một cái phất tay của hắn cũng đã hơn hẳn số tiền đó.

"Đều là những thứ nâng cao, đạp thấp."

Hắn tức giận đến mức đập điện thoại xuống đất, cái điện thoại vỡ tan tành ngay tại chỗ.

Du Tư Viễn an ủi Lữ Y: "Đừng lo lắng, Y Y, anh sẽ không để em chịu những ngày vất vả như trước đây, ngày mai anh sẽ tìm việc. Chính anh cũng có thể cho em sống một cuộc sống mà không phải lo về cơm ăn áo mặc."

Lữ Y im lặng cúi đầu xuống, trong mắt lóe lên cái gì đó. Đương nhiên, cô ta muốn nhiều hơn là cơm ăn áo mặc.

18.

Mặc kệ Du Tư Viễn mắc muôn vàn trắc trở.

Lúc này tôi đã cùng Du Đường đi Tam Á hưởng tuần trăng mật rồi.

Mặt trời, bãi biển, tôi tới đây!

Ban đầu tôi mua hai bộ bikini, định ra bờ biển chơi một chút.

Nhưng khi Du Đường nhìn thấy hai bộ đồ bơi tôi cầm trong tay gộp lại cũng không che được nửa người. Anh nhíu mày: "Em xác định muốn mặc cái này đi?"

"Đúng vậy, khó coi lắm sao? Em thấy người ta đều mặc như vậy mà, em chọn lựa rất lâu đó."

Tôi không nhận ra giọng nói của anh bắt đầu kỳ lạ, vẫn vô cùng vui vẻ cầm bộ bikini khoa tay múa chân.

" Vậy em thay cho anh xem trước đi."

"Được nha."

Tôi đáp ứng vô cùng sảng khoái, nhưng đến khi thật sự mặc vào, tôi vẫn có chút ngượng ngùng.

Bộ bikini tôi mặc có màu tím nhạt, càng làm làn da tôi trở nên trắng nõn, nhìn rất quyến rũ nhưng lại không bị thô tục.

Tôi nhìn mình trong gương không nhịn được tự mãn.

Quả nhiên là người đẹp mặc gì cũng đẹp!

Chậc chậc, Du Đường thật có phúc.

Tôi đi ra khỏi phòng, không ngoài dự liệu, Du Đường bị tôi mê hoặc đến nỗi không chớp mắt.

"Thế nào, có đẹp không? " Tôi vô cùng đắc ý xoay một vòng trước mặt anh: "Đi, ra ngoài chơi thôi."

Trong lúc tôi đang vui vẻ mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài, thì cánh tay bị nắm lại.

Du Đường dùng sức, kéo tôi vào lòng.

Lúc này anh cũng đã thay đồ bơi, thân trên trần trụi lộ ra cơ ngực và cơ bụng tuyệt đẹp.

Mặt của tôi nằm úp sấp trong lòng ngực anh, lập tức mặt tôi đỏ bừng lên: "Anh làm gì đó!"

"Anh cảm thấy bộ dáng này của vợ anh rất đẹp, cho nên, hôm nay chắc là không đi ra ngoài đâu. Anh để cho những người khác nhìn thấy vợ anh."

Du Đường vươn tay vén sợi tóc bên tai tôi lên, thanh âm trầm thấp từ tính khiến tim tôi đập thình thịch.

"Vậy thì anh...anh muốn làm gì?" Tôi lộ ra nụ cười xấu xa, nhẹ nhàng tới gần bên tai hắn, hơi thở như lan.

"Em nói xem? "Ánh mắt Du Đường nhìn tôi sâu thẳm như đại dương.

19.

Ngày hôm sau, tôi thức dậy, đứng trước gương nhìn vào những dấu vết mờ ám trên cơ thể mình.

"Du Đường! Cái tên đàn ông hẹp hòi này!!!"

Tôi nghiến răng, quyết định khi quay lại sẽ để anh ngủ trên sofa trong hai tuần, không, hai tháng!

Minh Dung tôi đây cũng không phải dễ bắt nạt như vậy.

Bất quá bây giờ tôi chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ bikini của mình, lựa chọn mấy bộ quần áo tương đối bảo thủ.

Tôi thật sự không muốn cứ ngủ một giấc tỉnh là lại đến ngày hôm sau, ngủ mấy lần như vậy thì có thể kết thúc tuần trăng mật về nhà rồi.

Bãi biển Tam Á, biển rộng vô hạn cùng trời xanh hòa làm một màu, thật sự rất đẹp.

Du Đường lẳng lặng ngồi ở trên ghế dựa nhìn tôi chơi đùa, canh thời gian gọi tôi tới bôi kem chống nắng, đút trái cây, đút nước trái cây.

Tôi chỉ cần nằm thẳng há miệng hưởng thụ là được.

Cuộc sống không gì tốt đẹp hơn thế này.

Mà Du Tư Viễn với cái thói quen tiêu tiền như nước của hắn thì thảm rồi.

Tuy rằng mượn bạn bè hơn mười vạn, hơn nữa trước đó còn một ít tiền gửi ngân hàng, cũng có thể miễn cưỡng gom góp được hơn hai mươi vạn. Nhưng dưới cách tiêu tiền không biết tiết chế, còn chưa tới một tháng hơn hai mươi vạn đã không còn lại bao nhiêu.

Du Tư Viễn vẫn không tìm được việc làm.

Ngược lại Lữ Y tìm được việc của một nhân viên phục vụ, gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình.

Lữ Y đến bây giờ vẫn ôm hy vọng, nghĩ rằng Du gia chỉ là làm bộ ép mình rời đi, vẫn kiên trì đóng vai cô gái tốt trước mặt Du Tư Viễn.

Du Tư Viễn tất nhiên cũng bị cảm động không nhẹ, móc tim móc phổi cho cô ta.

Mấy chục ngàn còn lại trong túi đều giao cho Lữ Y, còn được Lữ Y giới thiệu đi làm ở một xí nghiệp, Du Tư Viễn tốt xấu gì cũng tốt nghiệp đại học danh tiếng, điều kiện ứng tuyển đầu vào vẫn dư dả.

Nhưng Du Tư Viễn kiêu ngạo đã quen, vào xí nghiệp hắn chỉ là một nhân viên nhỏ, trong công ty ai cũng có thể đạp hắn một cước, hắn sao có thể nhẫn nhịn được.

Vào công ty ba ngày, liền đánh nhau với cấp trên.

Bồi thường mấy vạn đồng cho người ta, sau đó quang vinh bị sa thải.

20.

"Tư Viễn, anh phải thu liễm tính tình một chút, còn tiếp tục như vậy, sau này chúng ta phải làm sao?"

Thật vất vả mới để dành được mấy vạn đồng, chỉ vì vậy mà thoáng cái bay sạch.

Lữ Y trong lòng rất bực bội, nhưng chỉ có thể đè nén cơn tức này, kiên nhẫn khuyên bảo Du Tư Viễn.

"Anh, anh cũng không muốn, ai bảo hắn cả ngày sai khiến anh làm cái này, làm cái kia, còn nói anh vô dụng!"

Du Tư Viễn cúi đầu lẩm bẩm, giống như một đứa trẻ làm sai.

Trải qua những ngày này, hắn cũng biết mình không phải Du gia đại thiếu gia nữa, về sau sẽ không còn ai coi trọng hắn.

Chỉ có Y Y đối xử với hắn vẫn như trước, hắn không thể đánh mất luôn cả Y Y.

"Tư Viễn em biết không phải lỗi của anh, nhưng chúng ta không tiền, không thế chỉ có thể nhẫn nhịn."

Nói xong Lữ Y kéo tay Du Tư Viễn đặt ở trên bụng mình: "Em đã mang thai con của anh, Tư Viễn, chúng ta phải cho con một cuộc sống tốt nhất nhé."

"Thật sao?! " Hai mắt Du Tư Viễn bừng sáng.

"Đúng vậy, cho nên Tư Viễn à, anh phải tỉnh táo lại, nếu không thể cho con được cuộc sống tốt, em thà rằng không sinh đứa bé này ra."

Lữ Y cúi đầu, giọng nói nghẹn ngào.

"Hay là... hay là anh đi năn nỉ chú Du đi, còn có ba mẹ anh nữa, chắc chắn họ sẽ nể mặt đứa nhỏ này, sẽ cho anh quay về."

"Anh... Y Y, em yên tâm, anh sẽ cho con sống những ngày tốt lành, nhất định anh sẽ cố gắng hết sức."

Ánh mắt Du Tư Viễn vô cùng kiên định.

Nhưng hắn vẫn không đáp ứng việc đến Du gia cầu xin giúp đỡ của Lữ Y.

Hắn cũng có sự kiêu ngạo từ trong xương tủy, những chuyện đã nói với Du Đường thì phải làm được, hắn phải dựa vào chính mình sống tốt, không cần phải dựa vào người khác.

21.

Một tháng sau, tôi và Du Đường trở về từ chuyến du lịch tuần trăng mật, lúc gặp lại Du Tư Viễn thì tôi suýt bị dọa cho nhảy dựng.

Đây là đại thiếu gia kiêu ngạo không chịu cúi đầu lúc trước đây sao?

Tóc hắn rối tung phủ kín bụi bặm, quần áo trên người cũng nhăn nhúm bẩn thỉu, nếu không biết còn tưởng rằng là thợ khuân gạch ở công trường nào.

Trong tay hắn còn mang theo một hộp sữa và một hộp bánh ngọt.

"Anh... đây là?"

Du Tư Viễn cũng biết bộ dáng hiện tại của hắn không hợp với biệt thự tráng lệ.

Hắn hiếm khi có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.

"Cô cứ yên tâm, tôi không phải tới đòi tiền."

"Có ý gì? " Tôi nhíu mày, không kịp phản ứng với lời nói của hắn.

"Tôi chỉ muốn tới cảm ơn cô."

Du Tư Viễn đặt sữa và bánh ngọt trên mặt đất, giống như lo lắng bùn đất trên người sẽ dính vào tôi, Du Tư Viễn đứng cách tôi vài bước, cúi chào tôi.

Tôi sợ tới mức lui về phía sau một bước, đồ đạc cũng không dám nhận: "Cảm ơn tôi?"

"Cám ơn cái gì?"

Cảm ơn tôi và Du Đường phu xướng phụ tùy đuổi hắn ra ngoài đường trải nghiệm cuộc sống sao?

Du Tư Viễn sẽ không phát điên rồi chứ?

"Đúng vậy, cám ơn cô, nếu như không có những lời cô nói với tôi, có lẽ cả đời này tôi cũng không thể cảm nhận được niềm vui hiện tại, mặc dù tôi không có nhiều tiền, nhưng có thể ở bên Y Y, hiện tại mỗi ngày tôi đều rất hạnh phúc."

Trên mặt Du Tư Viễn tràn đầy nụ cười chân thành, hắn thật sự rất hạnh phúc.

Một tháng nay, Du Tư Viễn đã trải qua quá nhiều chuyện.

Lữ Y mang thai, Du Tư Viễn đương nhiên không nỡ để cô ta ra ngoài làm việc.

Mắt thấy trong tay không còn tiền, vì thế hắn lại cắn răng đi tìm một công việc mới.

Làm việc trong xí nghiệp tư nhân, hắn không chịu nổi quản lý vênh váo chèn ép, tiền lương làm phục vụ, rửa chén đĩa lại quá thấp, căn bản nuôi không nổi Lữ Y và con hắn sắp ra đời.

Vì thế Du Tư Viễn hạ mình, đến công trường chuyển gạch.

Là thật sự đi ra công trường làm việc.

Một ngày được năm trăm đồng, trước kia hắn uống một chén rượu đã một ngàn, bây giờ lại vì chút tiền ấy liều chết liều sống.

Nhưng trong khoảng thời gian này, hắn biết nhân viên cấp dưới trải qua gian nan bao nhiêu, đây là điều Du Tư Viễn cho tới bây giờ mới được hiểu rõ.

Hiện tại tuy rằng khổ, tuy rằng mệt mỏi, nhưng khi nhìn tiền lương trong thẻ cảm giác rất khác biệt, mỗi ngày, về nhà thấy cơm nước nóng hổi cùng với khuôn mặt tươi cười của Lữ Y, trong lòng liền thấy ấm áp.

Đây là cảm giác về nhà sao?