Tử Dương

Chương 236: Đại chiến buông xuống



Dịch giả: madokangokngkeck

"Sao lại nhìn ta như vậy?" Thạch Chân bị Mạc Vấn nhìn chằm chằm có hơi sợ hãi.

Mạc Vấn không trả lời, thầm nghĩ hắn và Thạch Chân đã quen biết nhau bảy năm rồi, là cộng sự bên cạnh nhau suốt ba năm qua. Mặc dù trong khoảng thời gian ba năm này Thạch Chân thi thoảng lại nổi khùng nhưng tâm ý của nàng đối với hắn vẫn chưa từng thay đổi. Dù cho hắn một mực buông lời lạnh nhạt nhưng Thạch Chân cũng chưa từng lùi bước. Rất khó tưởng tượng một nàng thiên kim công chúa sẽ lại có thể chấp nhất như vậy.

"Được rồi, được rồi, ngươi đừng nhìn ta nữa, ta quay về là được chứ gì." Thạch Chân hiểu nhầm hắn đang trách nàng muốn đi cùng, nên nhét cây dù vào tay Mạc Vấn rồi chạy xuống gò đất, nhảy lên lưng Hoàng Y Lang quay về.

Mạc Vấn đứng nguyên tại chỗ nhìn Thạch Chân trở về, Đạo kinh có nói "nhìn hành vi mà biết tâm tình", muốn biết tâm ý một người như thế nào thì phải xem người đó làm cái gì. Suốt ba năm qua tình cảm Thạch Chân giành cho hắn chưa từng thay đổi, dụ dỗ và lấy lòng đã mấy mươi lần, điều đó cho thấy Thạch Chân thực lòng thích hắn hoàn toàn không phải bột phát nhất thời.

Người tu đạo có thói quen tìm hiểu rõ bản chất, khác với Kinh văn Đạo gia chỉ có học mà không khắc sâu của người đời. Mạc Vấn là cao đồ danh môn, tu luyện điển tịch Thượng Thanh đã khiến tâm tình của hắn trở nên trầm ổn, phân biệt mọi chuyện một cách thấu đáo. Góc nhìn của hắn về tình yêu nam nữ cũng khá sâu sắc, hắn cho rằng có hai nguyên nhân dẫn đến phát sinh tình cảm, một là từ bản năng âm - dương giao hợp thúc dục, lấy âm dương giao hợp làm mục đích. Còn một loại nữa là ưa thích nhân phẩm tốt đẹp của đối phương, từ đó nảy sinh tình cảm.

Hai loại nguyên nhân này đều có thể nảy sinh tình cảm, không phân biệt tốt hay xấu, trong hay đục. Hai loại này cũng có thể trộn lẫn vào nhau rất khó phân chia rạch ròi. Điểm bất đồng duy nhất là cái sau rất dễ dàng được người đời ca ngợi, nhưng thực ra cái họ tán dương ca ngợi không phải tình cảm đó, mà là phẩm cách tốt đẹp rất ít người có được.

Nhìn rõ bản chất sẽ không phải nghi ngờ, đã không có nghi ngờ thì cũng không có những khốn nhiễu vô vị của người phàm tục. Lúc này Mạc Vấn đang nghĩ xem Thạch Chân có những phẩm cách tốt đẹp hay không, bình tĩnh mà xem xét thì Thạch Chân có vài phẩm chất đáng quý đấy. Nàng có kiên nhẫn, dù bị cự tuyệt bao nhiêu lần vẫn một lòng chấp nhất. Loại đã quyết tâm là không thay đổi này là một đại mỹ đức, người có phẩm đức này có thể chấp nhận.

Xác định Thạch Chân có xứng đáng tiếp nhận còn phải cân nhắc xem hắn có muốn tiếp nhận nàng hay không, từ thời Tam Hoàng Ngũ Đế đến nay đã mấy nghìn năm, loại chuyện nam tử năm thê bảy thiếp xuất phát từ tư tưởng trọng nam khinh nữ của Nho giáo, dù sau này có tôn giáo ngoại bang truyền vào cho rằng chúng sinh bình đẳng nhưng thực chất bên trong cũng không cho là như vậy, ni cô và hòa thượng tuy đều phải tuân theo nhiều giới luật, nhưng thực tế ni cô phải tuân thủ nhiều hơn chín mươi tám điều luật so với hòa thượng. Trước khi tu hành ni cô phải loại bỏ những đặc thù của nữ tính mới có hi vọng tu thành chính quả.

Bởi vì loại truyền thống này đã trải qua trăm ngàn năm, cho nên trong nội tâm Mạc Vấn cũng không có cảm giác phản bội, hắn sẽ không cân nhắc quá lâu về chuyện nên hay không nên, mà là cân nhắc chuyện muốn hay không muốn. Bình tĩnh mà xem xét, Thạch Chân tuy rằng chua ngoa nhưng cũng rất đáng yêu, cho dù đôi khi sẽ nổi khùng, nhưng phần lớn thời gian vẫn là thông tình đạt lý, chung sống cạnh nàng chắc chắn sẽ rất thú vị. Cái chính là nàng đã đi theo hắn ba năm qua, trong lòng hắn luôn cho rằng nên cho Thạch Chân một cái công đạo.

Nhưng mà, cân nhắc lợi hại sau cùng, hắn vẫn không muốn tiếp nhận Thạch Chân, nguyên nhân có ba. Thứ nhất, A Cửu là nữ nhân mà hắn muốn, có A Cửu là hắn thấy đủ rồi, hắn không muốn lại tiếp nhận những nữ nhân khác.

Thứ hai, người Hồ đã giết hết người thân của hắn, tuy rằng Thạch Chân không phải hung thủ nhưng nàng cũng là người Hồ, hắn không muốn chung sống với người Hồ, càng không muốn con đẻ mình sau này có trộn lẫn huyết thống của người Hồ.

Thứ ba, Thạch Chân có khả năng sẽ xảy ra xung đột với A Cửu. Thạch Chân là công chúa, không phải con gái của người bình thường. Đương thời, gia đình có con gái lên mười sẽ căn cứ vào gia cảnh nhà mình, dung mạo của con và tính tình biểu lộ ra, để cân nhắc tương lại của con gái làm thiếp cho nhà giàu có hay làm vợ người nghèo khổ. Cũng sẽ theo đó mà bồi dưỡng theo những phương hướng khác nhau, giữa dạy cầm kỳ thi họa hay chăm lo việc nhà. Thạch Chân là công chúa, rất bá đạo, không có khả năng tuân thủ đạo làm thiếp, nếu khiến nàng mất hứng thì mấy vụ như nửa đêm gõ trống hay phóng hỏa đốt nhà nàng đều có thể làm được. (Và đã làm cmn rồi còn gì:v)

Quyết định không chấp nhận Thạch Chân, trong lòng Mạc Vấn cũng có chút áy náy. Yêu tha thiết một người đồng nghĩa với việc tổn thương những người khác, người chung tình tất phải có một trái tim tàn nhẫn. Nhưng nếu đối với ai yêu thích mình cũng đáp lại thì cũng không ổn, nhìn như tốt nhưng thực ra chính là đa tình.

Tốt bụng đa tình hay nhẫn tâm chung tình đều không đúng, kỳ thật, tình cảm không phải là đã hình thành thì sẽ mãi mãi không thay đổi, chỉ cần thật tâm đối đãi không thẹn với lòng, thì làm thế nào cũng là đúng.

Một mực dõi mắt nhìn theo Thạch Chân trở về Lộc Châu, Mạc Vấn cất cây dù, bay từ phía Tây núi lướt về phía bắc, bay đến ranh giới phải cẩn thận chọn chỗ đặt chân, trong rừng núi chẳng những có sài lang hổ báo, còn có hùng bi dã thú, đến cả các loài độc xà màu sắc rực rỡ hay kiến lớn hàm răng sắc nhọn lớn bằng ngón tay cái cũng có.

Trên đường đi, Mạc Vấn phân thần quan sát tình huống trong thành Hùng Châu đằng xa. Sau khi hắn tiến vào vùng núi, trong thành có hai người chia nhau bay lên gác chuông và nóc một tòa kiến trúc ở phía tây, do trời đang mưa nên không thấy rõ hình dạng của hai người kia nhưng hắn có thể cảm nhận được hai người đều là dị loại biến thành. Kẻ bay lên gác chuông hẳn là một loại độc trùng mà trước kia hắn chưa từng gặp qua, một tên khác ở khá xa hẳn là một loại cầm thú máu nóng.

Hai tên dị loại ở trong thành không đi ra, Mạc Vấn cũng không dừng lại, rất nhanh đã lướt đến lưng chừng núi nhìn về hướng chính bắc xa xa. Hướng bắc là một khu vực bằng phẳng, ngoài mười dặm có một thứ gì đó đang bơi dọc theo sông, dòng sông rộng hơn một trượng, nước chảy hiền hòa.

Dừng lại chốc lát, Mạc Vấn lại bay về phía tây. Thông qua quan sát lúc nãy, có thể thấy địa thế ở nhánh sông kia thấp hơn thành Hùng Châu một chút, nếu trời vẫn tiếp tục mưa thì có thể nghĩ cách dẫn nước chảy ngược đến Hùng Châu. Chẳng qua, bên trong Hùng Châu còn có dân chúng, trên chiến trường dù có giết bao nhiêu binh sĩ cũng không gây tội nghiệt, nhưng một khi làm hại dân chúng vô tội ắt sẽ phải chịu trời phạt.

Ngoài ra, nếu trời cứ mưa mãi thì không thể nào phóng hỏa đốt núi, cho nên Mạc Vấn vẫn hi họng cơn mưa lớn sớm ngừng lại.

Lướt về phía tây chừng trăm dặm, Mạc Vấn hạ xuống trong rừng, tìm được mấy vị thảo dược, dùng một chiếc lá bọc tất cả lại mang về Lộc Châu.

Trở lại soái doanh, Mạc Vấn vò nát bốn miếng lá cây được một giọt chất lỏng xanh biếc bỏ vào trong chén trà nhỏ, xách ấm châm trà, rồi sai người gọi Bồ Hùng tới.

"Chân Nhân, mưa lớn thế này, nên tạm hoãn nhổ trại." Bồ Hùng vừa vào trướng(lều) liền mở miệng.

"Thạch Chân đâu?" Mạc Vấn thuận miệng hỏi.

"Con dế nhũi kia ở ngoài trướng của nàng ấy, chắc nàng ấy đang ở trong doanh trướng của mình." Bồ Hùng đáp.

Mạc Vấn nghe vậy nhẹ gật đầu, cầm lấy chén trà khẽ nhấp môi, Bồ Hùng đi đến trước, bưng một chén trà khác lên, ngồi xuống bên cạnh Mạc Vấn, "Chỉ dựa vào hai vạn bộ binh của Lộc Châu rất khó phá được Hùng Châu, Chân nhân nên nghĩ cách để mời ni cô kia cùng xuất binh".

"Bồ Tướng quân, ngươi có nhớ nhà không?" Mạc Vấn bỗng hỏi một câu không liên quan.

"Ta cũng chưa nghĩ tới, ba năm đánh trận cũng không tính là dài." Bồ Hùng nghĩ một đằng nói một nẻo.

"Trong ba năm này ngươi bị thương mấy lần?"Mạc Vấn hỏi lại.

"Không bao nhiêu, có chiến tranh nào mà không có thương vong chứ, tướng quân mà không có sẹo thì trong quân đội chẳng ngóc đầu lên được đâu." Bồ Hùng cười nói.

Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu, Bồ Hùng thấy Mạc Vấn không hỏi nữa bèn nâng tay uống trà.

Mạc Vấn thấy Bồ Hùng đã uống nước trà, liền ngáp một cái, Bồ Hùng thức thời đứng dậy cáo từ.

"Chân nhân, ngài không có việc gì đấy chứ?" Trước khi ra khỏi trướng Bồ Hùng quay đầu lại hỏi, lời nói của Mạc Vấn hôm nay có chút khác thường.

"Không có việc gì, chỉ mệt mỏi chút thôi." Mạc Vấn khoác tay nói ra.

Bồ Hùng nghe vậy nhưng trong lòng vẫn lo lắng, chẳng qua nếu Mạc Vấn đã nói không việc gì thì gã cũng không tiện hỏi lại, lòng đầy nghi hoặc ra khỏi trướng.

"Tiểu Thất Nhi, lại đây." Mạc Vấn hướng bên ngoài trướng hô.

"Chân nhân, ngài có gì phân phó?" Tiểu Thất chạy vào, sau khi Hoa Cô chết nó bắt đầu đảm nhận việc trông coi đồ ăn thức uống hằng ngày của Mạc Vấn, cũng đã sớm biết Mạc Vấn không thích người khác gọi mình là Vương gia.

"Nước pha trà ngươi lấy ở chỗ nào?" Mạc Vấn hỏi.

"Trong giếng ạ." Tiểu thất trả lời.

"Ngươi thử nếm xem có mùi vị gì kỳ quái không?" Mạc Vấn chỉ vào chén nước trà mà Bồ Hùng để lại.

Tiểu thất nghe vậy đi đến, nâng chén trà lên nếm, "Không có a, để ta đổi lại cho ngài một bình nhé."

Mạc Vấn nhẹ gật đầu, Tiểu thất xách ấm rời đi.

Đến gần buổi trưa, dưới bếp có người chạy tới bẩm báo, lúc Tiểu Thất Nhi đang nấu cơm cho hắn thì ngã lắn xuống đất, miệng sùi bọt mép màu xanh lục.

Mạc Vấn thở dài, đứng dậy đi xuống bếp, chỉ thấy một đám người đang khẩn trương vây quanh thằng bé, thấy Mạc Vấn đến vội vàng tản ra.

"Chân, Chân, Chân nhân..." Tiểu thất chẳng những tứ chi run rẩy mà miệng lưỡi cũng bắt đầu tê liệt.

"Có ta ở đây rồi, không phải sợ." Mạc Vấn cúi người kiểm tra, xong nói với mọi người, "Nó trúng phải kịch độc, mau mang rượu đến."

Sau đó lập tức có người ôm vò rượu đến, Mạc Vấn nhận lấy, đỡ Tiểu thất lên cho uống một chút, thằng bé lập tức ngừng nôn lại, nhưng toàn thân cứng ngắc.

Nhưng đúng lúc này lại có quân sĩ báo cáo, Bồ Hùng cũng bị trúng độc ngã xuống đất.

Mạc Vấn liền sai người mang Tiểu thất vào soái doanh nghỉ ngơi, tự mình đi đến doanh trướng của Bồ Hùng, lúc này Thạch Chân đã nghe tin báo chạy tới, thấy Mạc Vấn vào trướng, vội vàng đi đến, "Mau khám xem đây là độc gì?".

Trong lòng Mạc Vấn biết rất rõ ràng, nhưng có nhiều tướng tá ở đây nên cũng phải làm bộ kinh ngạc, giả vờ kiểm tra một phen, "Đây là kịch độc quân Yên phát tán, mau mau tránh ra, không sẽ bị lây nhiễm."

Mọi người nghe thế lập tức giải tán, Mạc Vấn ôm Bồ Hùng trở lại soái trướng.

"Chân nhân, ta, ta, không..." Tuy rằng Bồ Hùng nói không ra hơi, nhưng trong lòng gã hiểu rất rõ độc này từ đâu mà đến.

"Ta không thể để ngươi chết ở chỗ này." Mạc Vấn mang Bồ Hùng nằm xuống bên cạnh Tiểu thất, thân làm chủ soái, hắn biết rõ hung hiểm của trận chiến cuối cùng này, triều đình nước Triệu chắc chắn sẽ không để ba vạn binh sĩ ở Hổ Châu tham chiến, lấy hai vạn binh sĩ Lộc Châu đi đánh Hùng Châu tất nhiên là sẽ một đi không trở lại, hắn không muốn phải chứng kiến binh sĩ dưới trướng mình chịu chết, nhưng hắn thực sự không cứu được nhiều người như vậy, chỉ có thể bảo vệ Bồ Hùng ba năm đi theo hắn và Tiểu Thất Nhi đã hầu hạ hắn hai năm qua mà thôi.

"Ngài, ngài sao lại làm thế..." Bồ Hùng khó nhọc lên tiếng, thuốc độc đã làm tê liệt tứ chi của gã, lúc này nói chuyện cũng rất khó khăn.

"Mặc kệ nước Triệu đối đãi với ta thế nào, ta vẫn muốn thực hiện hứa hẹn, tuyệt sẽ không để bọn họ đổi ý lấy cớ tăng thuế. Độc tính sẽ tiêu tán sau nửa tháng, mê man nửa tháng là ngươi có thể tỉnh lại, say này hãy dẫn Tiểu Thất Nhi theo ngươi." Mạc Vấn đưa tay vào ngực lấy một đạo phù chú cảm ứng phương vị trong hộp phù ra, gấp lại sau đó dùng giấy dầu bọc lấy, đặt trong ngực Bồ Hùng, "Nếu như ngày sau gặp phải đại nạn sinh tử, hãy đốt cháy lá phù này. Sau khi trận chiến này kết thúc, nếu ta may mắn sống sót, nhận được cảm ứng chắc chắn sẽ đến giúp ngươi."

Lúc này, độc tính đã lan tràn đến vị trí cổ họng Bồ Hùng, Bồ Hùng không cách nào phát ra tiếng, chỉ có thể rơi lệ. Dùng hai vạn binh sĩ chống lại mười vạn đại quân Yên, tuy rằng binh sĩ nước Triệu đều xem Mạc Vấn là Tiên nhân pháp lực vô biên, nhưng chỉ gã mới biết Mạc Vấn cũng không phải Thần tiên giết không chết, một đao lúc trước của Hoa Cô đã suýt nữa lấy đi tính mạng của hắn.

Mạc Vấn cất phù chú vào trong ngực Bồ Hùng, xong quay người đi ra ngoài trướng, đi vào doanh trướng của Thạch Chân, "Nơi này ít thuốc, ta chỉ có thể tạm thời áp chế độc tính trong cơ thể bọn họ, cần đưa bọn họ về hậu phương."

"Được." Thạch Chân liên tục gật đầu.

"Ta muốn mượn Hoàng Y Lang dùng một chút." Mạc Vấn nói.

"Nói vốn là của ngươi mà, nói mượn gì chứ." Thạch Chân nói ra.

Mạc Vấn nghe vậy chỉ gật đầu đi ra ngoài trướng, dẫn theo Hoàng Y Lang quay về soái doanh.

"Làm phiền Hoàng huynh đưa bọn họ về Nghiệp Thành." Mạc Vấn nói với Hoàng Y Lang.

"Chân nhân yên tâm, Hoàng mỗ nhất định sẽ mang bọn họ trở về an toàn." Hoàng Y Lang cung kính chắp tay.

"Sau khi mang hai người họ đến Nghiệp Thành, ngươi cũng không nên trở về đây nữa, đây là nội đan của Tiêu Ngọc Lan, ngươi và Tiêu Ngọc Lan đến Ngũ Long Lĩnh trước, xong trận ta sẽ nhanh chóng đến đó." Mạc Vấn lấy ra nội đan của Hắc Thử Tinh đưa cho Hoàng Y Lang.

Hoàng Y Lang cất nội đan vào trong túi áo, sau khi ra ngoài trướng hiện ra nguyên hình, Mạc Vấn gọi người mang Bồ Hùng và Tiểu Thất Nhi buộc lên lưng nó.

"Nếu như qua hai tháng mà ta vẫn chưa đến, các ngươi không cần phải đợi thêm nữa." Mạc Vấn bàn bạc với Hoàng Y Lang.

Hoàng Y Lang nghe vậy quay đầu liếc nhìn Mạc Vấn, chậm rãi gật đầu một cái, sau đó vỗ cách bay lên không, đội mưa bay về tây.

Nhìn Hoàng Y Lang dần dần bay xa, Mạc Vấn thở dài một tiếng, một mình cô độc trở về soái doanh....