Tử Dương

Chương 463: Nhai Tí ở cửa Cấn



Dịch giả: argetlam7420

* Nhai Tí: 1 trong 9 người con của Rồng

"Trước tiên hãy giết nữ tử gảy đàn tỳ bà kia." Mạc Vấn hét lớn với Dạ Tiêu Diêu rồi từ trên lưng rùa mượn lực nhằm hướng nữ tử áo vàng phóng tới. Một con cá hồi khổng lồ răng nhọn phát hiện hắn, liền há cái miệng khổng lồ đầy răng nanh vẫy đuôi đánh tới, Mạc Vấn tay trái phát ra một luồng linh khí đánh về phía cá hồi khổng lồ, linh khí phóng trong nước sẽ tạo thành bọt khí, con cá hồi khổng lồ mắt thấy linh khí đánh tới vội vàng lắc đầu tránh né, Mạc Vấn phát ra linh khí chỉ đánh trúng lưng nó, nhưng chiêu này của Mạc Vấn không phải vì giết địch mà chỉ để mượn lực, hắn mượn lực phản chấn của linh khí tiếp tục lao đi.

Vừa mới tránh con cá hồi khổng lồ, một gã đàn ông áo vàng tay cầm đại đao rẽ sóng liền từ bên hông quơ đao chém tới, Dạ Tiêu Diêu đi sau nhưng đến trước, dùng đoản kiếm đâm chết gã áo vàng, tay trái lại phóng linh khí đánh ngã nhào một con sam đang định dùng đuôi quất Mạc Vấn.

Có Dạ Tiêu Diêu tương trợ, Mạc Vấn nhanh chóng lao được mười trượng thì phía trước lại xuất hiện địch thủ cản đường, hai con Tù Ngưu ( 1 trong chín con của rồng) biến thành đội nam nữ tay cầm đao kiếm lao tới tấn công, Mạc Vấn liền xuất kiếm chém ra Kiếm Khí, hai con Tù Ngưu nằm rạp người né tránh, bọn họ mặc dù tránh được Mạc Vấn Kiếm Khí nhưng không tránh được mũi tên từ phía nam bắn tới, bị Ngao Nhu bắn ra Hỏa Long Tiễn đồng thời bắn chết.

Mạc Vấn nhân cơ hội lại lao vào, lúc này cự ly chỉ còn cách mười trượng, xung quanh cô gái đánh đàn đang bị những con Tù Ngưu biến hóa thành người bảo vệ. Chúng đã biết Mạc Vấn tới để giết chết thủ lĩnh bọn nó nên liều mạng ngăn cản, Mạc Vấn lần đầu đánh nhau dưới biển, tấn công phòng thủ đều rất không quen, mấy phen lao vào đều không sao công phá được phòng tuyến.

Dạ Tiêu Diêu thấy Mạc Vấn bị kẹt, định từ phía trên phóng qua, không ngờ gã vừa mới nhảy lên thì đã có hơn mười cây binh khí đâm tới, Mạc Vấn thấy vậy vội vàng xuất linh khí đem Dạ Tiêu Diêu cách không kéo về.

Dạ Tiêu Diêu bị Mạc Vấn kéo về, đồng thời đoản kiếm nhanh như chớp vung ra, mượn lực kéo của Mạc Vấn chém chết mấy tên áo vàng.

Mạc Vấn vừa kéo Dạ Tiêu Diêu về vừa quay lại nhìn, chỉ thấy đám người Ngao Trác mặt càng lộ vẻ thống khổ, xuất chiêu càng lúc càng chậm chạp, dưới sức tấn công của Đông Hải Long Tộc liên tục lâm vào thế cực kỳ nguy hiểm, nếu không phải có Nam Hải Thủy Tộc dùng thân mình bảo vệ chủ, ngăn cản Đông Hải Long Tộc thì bọn họ lúc này đã bị Đông Hải Long Tộc giết chết.

Sau khi Dạ Tiêu Diêu chém chết mấy tên áo vàng, chúng liền hiện ra nguyên hình là một con rồng nhỏ màu vàng, hình thể so với Chân Long nhỏ hơn, trên đầu chỉ có một sừng hai sợi râu, đám này hẳn là do Giao long cùng Chân Long sinh ra.

Trận chiến này song phương chết nhiều vô số, những Thủy Tộc chết lại chảy máu xối xả, chẳng mấy chốc máu tươi đã tràn ngập vùng biển, ảnh hưởng tầm mắt mọi người.

Ngay khi Mạc Vấn cùng Dạ Tiêu Diêu đang tìm cách công phá, cô gái áo vàng đang được bảo vệ đột nhiên vứt bỏ đàn tỳ bà trong tay, hai tay ôm lấy cổ, máu tươi từ cổ chậm rãi phun ra.

Ba người mặc dù không nghe được âm thanh đàn tỳ bà nhưng Thủy Tộc nhưng có thể nghe được, thấy tiếng đàn dừng lại, đám người áo vàng rối rít quay đầu nhìn xem, Mạc Vấn cùng Dạ Tiêu Diêu thấy thế liền biết Lưu Thiếu Khanh đã ám sát thành công, lập tức thừa dịp chém chết mấy con Tù Ngưu.

Lúc này xác chết của Thủy Tộc cùng Tù Ngưu máu tươi chảy lênh láng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tầm nhìn của hai người, thêm với cô gái áo vàng đã bị giết, Nam Hải Long Tộc trở nên hỗn loạn, hai người liền nhanh chóng nổi lên khỏi mặt nước, nơi này có một khu vực rộng vài chục trượng là không có nước, hai người ra khỏi mặt nước rồi dựa vào vách đá bên cạnh, chân chạm vào đất, trong lòng lập tức trấn định lại, trường kiếm vung ra chém giết địch.

Chốc lát sau Lưu Thiếu Khanh cũng từ vách đá phía bắc hiện thân đi ra, Thủy Tộc có thể căn cứ hơi thở của đối phương để nhận biết là địch hay bạn, nhưng ba người bọn họ lại không làm được như vậy, nhìn Thủy tộc con nào cũng giống con nào, kiểu người mù đánh nhau thế này ba người bất lực không thể vào giúp được.

"Tưởng gì, hóa ra tu vi cũng chỉ như vậy!" Lưu Thiếu Khanh sau khi hiện thân ung dung đánh chết mấy con Tù Ngưu lao vào gã định trả thù cho chủ tướng, Tù Ngưu một khi ra khỏi nước cũng hệt như ba người xuống nước vậy, cử động rất mất tự nhiên, càng không phải là đối thủ của Lưu Thiếu Khanh, sau khi chết thi thể liền hiện ra nguyên hình, không gian chật hẹp lại có thi thể chất đống làm Lưu Thiếu Khanh càng dễ ám sát, chớp mắt đã giết hơn chục mạng.

"Đi, thừa dịp đối phương không phòng bị, chúng ta xông đến cửa ải kế tiếp." Mạc Vấn hướng Dạ Tiêu Diêu thấp giọng nói.

"Có nên thông báo cho bọn họ một tiếng không?" Dạ Tiêu Diêu nói “bọn họ” là để chỉ Nam Hải Long Tộc.

"Không cần." Mạc Vấn nói xong rời khỏi vách đá, đạp lên đống thi thể mượn lực lao về hướng Lưu Thiếu Khanh.

Dạ Tiêu Diêu theo sát phía sau, một lát sau hai người đến bên cạnh Lưu Thiếu Khanh, Mạc Vấn giơ tay chỉ về phía đông, Lưu Thiếu Khanh hiểu ý, cùng hai người nhắm hướng đông lao đi.

Ở trong nước đám Tù Ngưu thấy ba người đi về hướng đông, vội vàng lao ra đuổi theo. Bay được không lâu, đỉnh động bỗng hạ thấp, Mạc Vấn bay đầu, thấy vậy liền ra dấu phía sau, Lưu Thiếu Khanh cùng Dạ Tiêu Diêu liền lấy ra nội đan Côn Giao. Lát sau khu vực không có nước biến mất, cả thông đạo đều bị ngập trong nước biển, ba người nhanh chóng vào trong nước, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám Tù Ngưu kia đã bị bỏ rơi, chính xác phải nói là đám Tù Ngưu chen chúc nhau qua chỗ hẹp nên bị kẹt không thể đi được.

Ba người nhanh chóng chìm vào dưới nước, dưới nước là một thành trì của loài Tù Ngưu. Tù Ngưu là một chủng tộc kỳ quái, trong thành trừ nhà đá ra còn có thể thấy các loại nhạc cụ kỳ quái, những nhạc cụ này chủ yếu là vu, sênh, huân, khánh, đa số là nhạc cụ thổi, kích thước rất lớn, người phàm căn bản không cách nào thổi được.

Ba người tới đây dĩ nhiên không phải để rong chơi, cho nên cũng không dừng lại, từ đáy biển liên tục mượn lực, nhằm hướng đông nhanh chóng lướt đi.

Sau vài chén trà, họ đã bỏ rơi hoàn toàn đám Tù Ngưu phía sau, ba người bắt đầu bay chậm lại, nhưng vào lúc này, Mạc Vấn chợt phát hiện ở thành đông trước cửa một ngôi nhà có một đứa bé tóc trái đào đang ngồi, nó khoảng ba bốn tuổi, trong tay cầm một cái huân (nhạc cụ cổ) bằng đá.

Đứa bé này là bé gái, trông khá đáng yêu, đôi mắt to, gặp ba người đến cũng không e sợ, chẳng qua chỉ nghiêng đầu tò mò nhìn.

Mạc Vấn mặc dù biết bé gái cũng là Tù Ngưu biến ảo, nhưng vẫn dừng lại, tay chỉ căn nhà đá sau lưng, "Mau trở lại phòng đi."

Không ngờ bé gái kia nghe Mạc Vấn nói ra tiếng người, vẻ mặt trong nháy mắt biến thành hung ác, vứt bỏ cái huân hiện ra nguyên hình con Tù Ngưu, giương cái miệng to đầy răng nanh, hướng Mạc Vấn cắn tới.

Lúc Mạc Vấn đang nhíu mày, Lưu Thiếu Khanh dao găm đã rời khỏi tay, một dao xuyên trán đâm chết con Tù Ngưu, xong đưa tay xuất linh khí bắt lại chủy thủ, "Thật không biết ngươi lúc trước cầm binh đánh giặc kiểu gì? Ngay cả địch hay ta cũng không phân biệt nổi?"

Mạc Vấn không trả lời, chỉ quay đầu nhìn Lưu Thiếu Khanh một cái rồi tung người bay tiếp.

Khu vực Tù Ngưu ở rất rộng rãi, trừ lối vào hơi hẹp ra thì những khu vực khác đều cực kỳ rộng lớn, chu vi ít nhất cũng phải hai trăm dặm, khu vực này đa số là cát, trong đó có rất nhiều loài trai, sò sinh sống, trên đường đi tùy ý có thể nhìn thấy vỏ sò chất đống chung một chỗ với Dạ Minh Châu (ngọc trai) đủ kích cỡ. Dạ Minh Châu phát ra ánh sáng màu sắc cũng không giống nhau, có loại là ánh sáng trắng chói mắt, có một số lại là ánh sáng vàng mờ mờ, điều này là do trân châu bị ảnh hưởng bởi thời gian, sau khi ra khỏi vỏ sò trân châu sẽ dần mất đi ánh sáng, lâu dần sẽ tối hẳn.

Đi được một trăm dặm, khu vực xung quanh bắt đầu chuyển thành hẹp, đi thêm mười mấy dặm nữa lối đi chỉ còn lại năm sáu dặm, ba người trông thấy tường thành, nơi này là biên giới phía đông của Tù Ngưu.

Bay qua tường thành, phía trên lại xuất hiện khu vực không có nước, ba người nhanh chóng nổi lên mặt nước.

"Ngoài ba mươi dặm có rất nhiều khí tức thú vật." Mạc Vấn nói, sau khi ra khỏi nước năng lực cảm giác cũng mạnh hơn nhiều.

"Số lượng chắc phải đến năm mươi con, đều là thú máu nóng, xem ra là kình địch." Dạ Tiêu Diêu cau mày gật đầu, đạo nhân có trực giác bén nhạy có thể đoán được đại khái tu vi đối phương, nhất là khi đối phương đang ở dạng bản thể.

"Nếu là đám xoàng xĩnh thì Nam Hải cũng sẽ không mời chúng ta tương trợ rồi." Lưu Thiếu Khanh từ trên vách đá mượn lực bay đi, lúc trước thuận lợi ám sát làm gã tự tin hơn rất nhiều.

Mạc Vấn cùng Dạ Tiêu Diêu cũng không trò chuyện nữa, cùng Lưu Thiếu Khanh nhằm hướng đông bay đi.

Giữa cửa Khôn cùng cửa Cấn cũng không có phân giới mốc rõ ràng, chỉ có thể dựa vào khí tức để xác định địa giới, không lâu lắm ba người đã tới cửa Cấn, cửa Cấn địa thế hoàn toàn bất đồng với của Khôn vị, ở đây nước biển ít hơn, nửa phía dưới là nước biển, nửa phía trên là khu vực không có nước, trên khu vực không có nước có nhiều hòn đảo, những đảo này lớn nhỏ không đều, to thì chu vi hơn mười dặm, nhỏ thì chỉ vài chục bước chân. Trên những hòn đảo này quái thạch lởm chởm, trên đó cũng không có thực vật nào sinh trưởng, chỉ có rất nhiều quái vật lông đỏ hình thể quái dị đang gầm gừ.

Những quái vật này có kích thước lớn gấp đôi Thủy Ngưu, nhìn qua như chó sói, hàm răng sắc nhọn, trên đầu không có sừng, chân có hình dáng Long trảo, trên lưng chúng có một dải lông trắng chạy từ cái đỉnh đầu tới hết đuôi, hai mắt đỏ như máu, từ trong bóng tối sáng lên đầy ghê rợn.

Mặc dù những quái vật này hình thù hung ác quái dị, nhưng ba người cũng không quá lấy làm kinh ngạc, bởi vì ba người là người tu hành, đối với mấy dị loại này đã nghe đồn nhiều, những quái vật lông đỏ kia không thể nghi ngờ là Long Hoàng tử Nhai Tí.

"Bọn họ đã hiện ra nguyên hình, chắc hẳn đã nghe được tin tức mà có phòng bị trước." Lưu Thiếu Khanh sắc mặt ngưng trọng, những con Nhai Tí lúc này đã phát hiện ra ba người đến, đang khom lưng tụ thế chuẩn bị phát động tấn công.

"Số lượng không chỉ năm mươi đâu, mà phải đến hơn một trăm, trên hòn đảo ở chính giữa có một gã đàn ông áo đỏ, là thủ lĩnh bọn chúng." Mạc Vấn gật đầu nói, quan ải này tổng cộng có tám đảo lớn, hòn đảo chính giữa là lớn nhất, ở đó có một cái ghế đá được tạo tác thô lậu, trên ghế có một gã đàn ông áo đỏ đang ngồi, người này có hình dáng một người trung niên, thân hình cao lớn, tóc dài xõa vai, khuôn mặt anh tuấn, trên trán có một túm tóc trắng rủ xuống che nửa mặt, tay phải cầm một thanh trường kiếm không vỏ, điều lạ ở chỗ là trên mặt người này không có bất kỳ tàn bạo nào, vẻ mặt y rất thản nhiên nhưng toàn thân vẫn tản ra một cỗ sát khí lạnh lẽo vô hình.

Toàn bộ cửa Cấn cũng có phạm vi hai trăm dặm, các đảo ở đây khoảng cách không đều nhau, đảo thứ nhất cách chỗ vách đá ba người đứng hơn mười dặm, khoảng cách này ngoại trừ Mạc Vấn ra, hai người Lưu, Dạ đều không thể nào nhảy một cái là tới, cho nên Lưu Thiếu Khanh cùng Dạ Tiêu Diêu đều đang đợi Mạc Vấn đưa ra quyết định.

Mạc Vấn biết Lưu, Dạ đang đợi hắn quyết định, nhưng hắn vẫn chưa vội phản ứng ngay, nơi này chỉ có hơn một trăm con Nhai Tí nhưng so với Tù Ngưu thì lợi hại hơn xa, đặc biệt người ngồi trên ghế đá đó có tu vi cực cao, hơn xa đạo nhân Tử khi, thậm chí đã vượt qua cả Chân Long...