Tử Khái

Chương 10



Editor: KiL

Qua năm mới, thời tiết càng ngày càng lạnh.

Vé đặt trước kì Xuân vận đã bắt đầu, từ sớm Trì Phương Hoa đã gọi điện tới bảo Trì Tâm chuẩn bị trở về nhà ăn Tết.

Năm đó thi lên đại học, Trì Tâm đã thu dọn sạch sẽ tất cả hành lí từ nhà của mấy cậu, hoàn toàn dọn đi. Nghỉ đông và nghỉ hè cô cũng đều làm công ở Lăng Hải, chỉ ngẫu nhiên về nhà thăm bà ngoại. Về phần mẹ già, bất hòa với các mợ, ăn Tết có khi sẽ trở về, phần lớn thời gian là đi nhà cha mẹ chồng, ngẫu nhiên sẽ còn đi theo chú Hứa đến Hải Nam hoặc mấy chỗ nhiệt đới gì đó, đương nhiên Trì Tâm không tiện đi theo.

Hai năm trước bà ngoại mất, năm nay vốn Trì Tâm không cần dời chỗ, nhưng đúng lúc đụng phải đại thọ sáu mươi tuổi của cậu cả, cho nên, cô nhất định phải trở về. Mà lại, năm nay cô bắt đầu công việc, mẹ già cũng không đi Hải Nam, đương nhiên cô hẳn là về nhà thăm bà và các cậu.

Nhưng... Viễn Du thật sự là cái hố mà cô không vượt qua được, mấy tháng này, dựa vào tiền lương thực tập cũng nên phát rất nhiều, quà ăn Tết của người thân, bao lì xì cho các em, đương nhiên không thể giống như những năm qua lúc còn đi học làm công.

Làm sao bây giờ?

Có thể làm sao? Hiện thực cùng lí tưởng cho tới bây giờ trời xui đất khiến, cũng sẽ có hi vọng. Ngay khi cô sắp không kiên trì nổi muốn xin làm thực tập công trình sư, rốt cuộc có được một cuộc phỏng vấn ở đại lí xe Hoa Thông.

Lăng Hải mặc dù có hàng trăm hàng ngàn đại lí xe to to nhỏ nhỏ, nhưng chân chính trên danh sách của Trì Tâm không cao hơn mười chỗ, mà lại đều có yêu cầu đặc biệt chi nhánh, cửa hàng khác đi cũng vô dụng. Vốn không nhiều, lại thêm nhân tố là Hứa trưởng phòng, Hoa Thông chính là đứng đầu trên tờ đơn.

Hoa Thông và Đạo Minh, Moss đều là đối thủ cạnh tranh, Trì Tâm mang trong lòng một chút may mắn: Hứa trưởng phòng và ông chủ đại lí xe Hoa Thông không thể lại là bạn từ thuở nhỏ.

Lần này cô không đến cửa tiếp thị bản thân, sơ yếu lí lịch giúp ích rất lớn. Moss là một tấm thẻ tốt, cô làm ở Moss hơn nửa năm, danh hiệu đã là thợ cơ khí trung cấp, mà lại là cửa hàng Hoàn Giang nhận đơn hàng lớn, đây chính là nước cờ đầu tốt nhất.

Lúc phỏng vấn mới phát hiện quản lí cửa hàng này là nữ, điều này khiến Trì Tâm rất kinh hỉ, chí ít sẽ không có kì thị giới tính. Quá trình phỏng vấn rất tốt, đơn giản hơn so với Moss, cũng hỏi nguyên nhân từ chức, Trì Tâm lấy khoảng cách xa, tiền thuê nhà quá đắt để lấp liếm cho qua, Lăng Hải quá lớn, đây là vấn đề rất thực tế, quản lí bày tỏ có thể hiểu được.

Tất cả thuận lợi, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, sau kiểm tra lí lịch cô liền có thể nhập chức.

Phỏng vấn trở về, đang là cao điểm tan tầm, hai tuyến tàu điện ngầm đổi nhau, người người nhốn nháo chen chúc hơn hai mươi trạm thật muốn ngất. Xác thực quá xa, thế nhưng nhất định phải tiếp nhận giáo huấn lần trước, chờ làm ổn rồi lại đổi chỗ, nếu không không đủ giao phí bồi thường vi phạm hợp đồng.

Xuống tàu điện ngầm, Trì Tâm chạy chậm một đường về cư xá. Hôm nay có chút mạo hiểm, chương trình còn chưa vận hành xong cô đã phải đi phỏng vấn, đành phải tạm dừng. Lần đầu tiên cô dùng điều kiện kết thúc này, không biết có phải đã bảo tồn tất cả số liệu hay không.

Lên lầu móc chìa khóa mở cửa, hả? Mở không ra?

Trời rất lạnh, tay có chút cứng, Trì Tâm vừa xoa bóp, thử lại, vẫn mở không ra. Chuyện gì xảy ra? Ngồi xuống xem xét ổ khóa, hả? Không đúng, không phải cái khóa này!

Trì Tâm có chút ngây ngốc, đây là thế nào? Chạy sai tòa nhà rồi? Không thể nào, phía dưới hành lang cũng có khóa, chẳng lẽ là sai tầng rồi? Vừa quay đầu lại, đầu bậc thang đang treo bảng số tầng: 7.

Lại ngồi xuống nhìn kĩ ổ khóa, quả nhiên, là lâm thời đổi khóa, ngay lúc cô không có ở đây trong hai giờ này! Trong lòng đột nhiên sợ hãi, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho quản lí môi giới tòa nhà, đường dây điện thoại bận, lại gọi cho nhân viên quản lí, tắt máy.

Đây, đây là xảy ra chuyện gì rồi??

Trì Tâm đang choáng váng, nhà hàng xóm bên cạnh mở cửa, là bác già bình thường hiếm khi lộ ra khuôn mặt tươi cười, cau mày, "Cháu về rồi à? Chủ thuê nhà đổi ổ khóa rồi."

"A, là, là, cháu, bác biết đây là làm sao không ạ?"

"Aiz, môi giới bất động sản bỏ trốn rồi."

"Cái gì?!"

"Chủ thuê nhà người ta lúc đầu ở nước ngoài, đã mấy tháng không cầm được tiền thuê nhà, tìm cũng không thấy người, vừa trở về mới hiểu được môi giới đã sớm chạy trốn."

"A? Sao, tại sao có thể như vậy? Cháu, cháu đã giao nửa năm tiền thuê nhà rồi!" Trì Tâm vội đến độ cắn lưỡi, đây là tất cả tiền của cô!

"Nhưng chủ thuê nhà người ta chưa lấy được mà, môi giới trốn, đương nhiên phải tới thu phòng ở của mình."

Mắt thấy cô gái nhỏ nước mắt đảo quanh, bác già cũng có chút không đành lòng, tặc lưỡi, "Chậc, tôi đây lúc đầu khuyên anh ta lấy đồ của cháu ra đi, ít nhất cứ đặt ở trong nhà tôi, trong hành lang trước đã. Anh ta không chịu, khóa lại, nói muốn lấy tiền thuê nhà, à, trong khe cửa có kẹp số điện thoại của anh ta."

Hả?? Đột nhiên Trì Tâm mới ý thức tới đồ vật trong phòng, đỉnh đầu thoáng chốc liền đổ mồ hôi!

"Cô gái à tự cháu xem một chút, đồ bên trong có đáng tiền hay không, nói chuyện thật tốt với anh ta một chút, giao ít tiền lấy về."

Đáng tiền?? Tất cả tâm huyết mấy tháng nay của cô đều ở bên trong, chương trình tạm dừng, lúc ấy cô thiết lập mệnh lệnh là tiếp tục chạy trong nền hay là hoàn toàn tạm dừng, duy trì hiện trạng? Rốt cuộc là gì? Rốt cuộc là cái nào?

Mắt thấy cô ánh mắt ngẩn ngơ bất động nửa ngày, chỉ dùng sức móc ngón tay, bác già lo lắng kêu lên, "Cô gái, cô gái?"

"A, bác, cháu..."

"Cháu cũng không cần quá sợ. Tôi thấy điệu bộ hôm nay của anh ta cũng là rất tức tối, thua thiệt nhiều như vậy còn gặp phải phiền phức, người bình thường còn ổn sao. Đồ dùng gì đó chỗ cháu thì cũng quên đi, chủ yếu là giấy chứng nhận và máy tính, có đúng không? Tôi cũng khuyên anh ta, anh ta cũng hiểu, một cô gái ở nơi khác đến như cháu, anh ta sẽ không muốn quá nhiều."

"Vâng, cảm ơn bác..."

"Trời cũng muộn rồi, cháu có bạn bè có thể tìm được đúng không? Nếu không được, trước tiên vào nhà tôi ngồi một chút, bà nhà cũng sắp về rồi."

"A, không, không cần ạ, cảm ơn bác, cháu, cháu có bạn, cháu có thể tìm."

"Vậy thì tốt, cháu mau chóng đi đi, thương lượng một chút cũng có biện pháp."

"Vâng vâng."

Bác già trở vào, đóng cửa lại.

Trong hành lang đột nhiên yên tĩnh, Trì Tâm thuận cửa đặt mông ngồi xuống, lại sững sờ trong chốc lát mới mở điện thoại ra. Môi giới bất động sản bỏ trốn, tháng này Hoa Đông thế mà đã có ba vụ, môi giới duy nhất ở Lăng Hải chính là một chỗ tên Duyên Cư này, hai tuần trước đã người đi nhà trống.

Đây đại khái chính là xui xẻo, còn có, không nhạy bén.

Tay khoác lên đầu gối, nhìn hổ khẩu bị siết đến bầm đen. Bà ngoại dạy cô khi đau bụng kinh thì bóp hổ khẩu, cũng không biết là đạo lí gì, dù sao bóp quen, thế mà không đau chút nào. Vuốt vuốt, đứng người lên.

Đèn điều khiển bằng âm thanh "Vụt" một cái tắt.

Trong bóng tối, đi thang lầu, lê từng bước, người hư nhược lắc lư, chân nhũn ra, thế mà cũng không bật ra một chút ánh đèn.

Trong đầu là chương trình chạy ban ngày, hồi tưởng lại từng bước một, lúc ấy cô thiết lập điều kiện kết thúc thế nào? Bây giờ muốn rõ ràng phải theo xác suất đình chỉ, bảo trì trạng thái vốn có, không biết chủ thuê nhà khóa phòng có ngắt nguồn điện hay không? Lúc nào ngắt? Nếu như ngắt trước khi số ngẫu nhiên đã kết thúc, hẳn là vẫn ổn, nếu như chưa, vậy thì hỏng. Hiện tại, chính là con mèo của Schrödinger, chết hay chưa, không mở ra, làm sao biết...

Ra hành lang, trời đã hoàn toàn đen, đèn đường cao cao, cúi đầu, cái bóng từ phía sau đi đến trước người. Mùa đông ở Giang Nam, trong khu cư xá vẫn bụi cây xanh tốt như cũ, từng cụm từng cụm đen như mực.

Lăng Hải to lớn, nơi trạm cuối tàu điện ngầm kéo dài mười mấy tuyến, giờ phút này là thời điểm náo nhiệt nhất. Hai bên là tiệm uốn tóc, quán cơm nhỏ, cửa hàng tiện lợi, mấy quầy ăn vặt tạm thời bày ra, dân tan tầm đi qua lui tới, anh trai shipper, còn có tài xế xe taxi tạt qua góc đường đang mua bánh trứng gà.

Trì Tâm nhìn, thở nhẹ một hơi, đi đâu đây? Di chuyển đến góc tường vây bên cổng cư xá, lấy điện thoại ra. Bên người không mang thẻ căn cước, không có cách nào ở khách sạn, cái này cũng không liên quan đến việc cô có chỗ đi không, chỉ là hiện tại có nên gọi điện thoại xin chủ thuê nhà hay không?

Đang lục lọi, điện thoại đột nhiên vang.

Là Đóa Đóa. Tâm linh cảm ứng sao? Trì Tâm sững sờ một giây, vội vàng nhận.

"Trì Tâm!! Dương Thạc xảy ra tai nạn xe cộ! Đã đưa đi Lục Viện, cậu mau đến đây đi!"

Tút ——

Cô chưa kịp phát ra tiếng nào điện thoại đã cúp. Trì Tâm bị mấy đợt sét liên tiếp đánh cho hoàn toàn ngây ngốc, chốc lát cánh tay cứng ngắt không bỏ xuống được. Sững sờ trọn vẹn một phút đồng hồ, mới nhớ tới chạy.

Chạy vội tới trước mặt tài xế vừa cầm bánh trứng, "Bác tài! Bác tài! Bệnh viện số sáu, làm phiền có thể đi không?"

Nơi này là góc Tây Nam xa xôi nhất của Lăng Hải, Lục Viện ở một bên khác vượt ngang qua toàn bộ Lăng Hải, bác tài xế lập tức đồng ý, trực tiếp lên xe đi.

Trên đường đi, đã qua cao điểm tan tầm, xe lái nhanh chóng. Nhìn ánh đèn vội vàng xẹt qua cửa sổ, Trì Tâm vừa lo vừa sợ, muốn nhanh đến, lại muốn chậm một chút, có chút say xe, nhịn không được muốn ói.

Mùi vị của bệnh viện quá quen thuộc, cô không sợ chút nào, thế nhưng là, "tai nạn xe cộ"...

Khi còn bé nghe qua một lần, bốn tuổi, kí ức quá mơ hồ, chỉ nhớ rõ đêm hôm ấy mẹ khóc đến xé gan đứt ruột, cô ngủ mơ mơ hồ hồ...

Chính đêm đó ba đi, cô căn bản không nhớ rõ dáng vẻ sau cùng của ông, khắc vào trong đầu là mộ phần kia, cô quỳ rất lâu rất lâu, đứng lên, ngã sấp xuống, bị mộ bài tạm thời cản lại, bên mắt là tên của ba...

Hai tay giữ ở cùng một chỗ, nắm chặt điện thoại.

Lục Viện, là bệnh viện gần cao tốc Lăng Giang, hai ngày trước Dương Thạc đi công tác ở Giang Châu, là hôm nay trở về sao? Đài giao thông Lăng Hải... Giao thông Lăng Hải có đưa tin online tức thời, nhưng cô không dám mở, sợ nhìn thấy câu chữ khủng bố gì đó.

Trên cao tốc đột nhiên có chút kẹt xe, thân thể không chịu được nghiêng về phía trước, nhìn dòng xe cộ chầm chậm lưu động, Trì Tâm cắn răng, cúi đầu trượt mở điện thoại.

Ba giờ trước ở nơi cách trạm thu phí cao tốc Lăng Giang mấy cây số, nghi là một chiếc xe thể thao đột nhiên chuyển làn, chiếc Volvo SUV bên cạnh không tránh kịp xông vào hàng rào, người bị thương đã được đưa đi cấp cứu.

Người bị thương, người bị thương...

Nghiêm trọng không? Dương Thạc ở vị trí nào? Ảnh chụp trên tin tức có che đi, thế nhưng rất rõ ràng, rõ ràng phụ xe bên kia nghiêm trọng nhất! Cậu ấy, cậu ấy là thư ký, có phải là... Chính là phụ xe??

...

Sau bốn mươi phút, cuối cùng đã tới.

Đi theo điện thoại của Đóa Đóa, Trì Tâm xông vào phòng cấp cứu, thoáng thấy một màn khiến cô bỗng nhiên an tâm: Dương Thạc ngồi trên ghế ở khu chờ, bên cạnh anh chàng là bạn gái Lâm Hiểu Văn của anh chàng và lão đại Trương Chí, Đóa Đóa đứng ở một bên vừa cúp điện thoại vừa vẫy tay gọi cô.

"Sao rồi? Bị thương nghiêm trọng không??" Trì Tâm nhanh chóng chạy tới.

Dương Thạc nhìn đầy bụi đất, lung tung lộn xộn, trán, cánh tay đều có băng bó, trên mặt không có một chút huyết sắc. Nhưng sao anh chàng lại ngồi ở đây?

"Còn may không bị gãy xương gì, trước mắt xử lí vết thương ngoài da, " Đóa Đóa nói, "Vừa làm CT, không biết có vấn đề về xương cổ và chấn động não không."

"À à."

Một hồi nói chuyện, Dương Thạc cũng chưa ngẩng đầu nhìn cô một cái, khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt đờ đẫn, Hiểu Văn bên cạnh đã khóc đỏ tròng mắt, Trương Chí cũng cau mày vẻ mặt nghiêm túc. Không biết sao, Trì Tâm có loại cảm giác thương thế chưa nói hết.

"Đã chưa xác định xương cổ và chấn động não, cấp cứu không sắp xếp quan sát sao? Làm sao để Dương Thạc ngồi ở chỗ này?"

"Tới." Đóa Đóa kéo Trì Tâm qua một bên, nhỏ giọng nói, "Ai da, xui xẻo muốn chết! Là Dương Thạc lái xe, Hứa Trạm phụ xe, bây giờ còn đang ở bên trong, không hề có một chút tin tức nào!"

"Hả??"

Trì Tâm kêu thành tiếng, khó trách bọn họ ngồi ngoài cửa phòng cấp cứu, thì ra cái người bên trong kia mới là...

Hôm nay, lần thứ ba bị sét đánh, Trì Tâm mơ mơ hồ hồ đến không kịp phản ứng. Bỗng nhiên, điện thoại vang, là mẹ già Trì Phương Hoa! Lúc đầu không muốn nhận, đột nhiên ý thức được không đúng, vội vàng nhận, "Mẹ!"

"Tâm Nhi!" Giọng bên kia cũng vội vàng, "Hứa Trạm xảy ra tai nạn xe cộ, con mau đến bệnh viện số sáu! Đến rồi gọi điện cho mẹ!"

"Hả? Con, mẹ..." Cô có chút không biết trả lời làm sao, "Chú, chú Hứa đâu?"

"Ai da, ông ấy đi Đức công tác rồi, nhận được điện thoại lúc mở họp! Mẹ nói để gọi điện thoại cho mẹ cậu ta, chú Hứa của con không chịu, sợ bà ta lại phát điên! Con mau đi xem tình huống, nếu nghiêm trọng thì chú Hứa của con lập tức đặt trước vé quay về!"

"A, mẹ, con, con... Tính làm sao?"

"Sao không tính! Con là em gái, mẹ đã nói với bệnh viện, tùy thời điện thoại cho mẹ! Nhanh đi!!"

"À à."

Quay người, trên đầu Dương Thạc thấm máu, người tái nhợt nhìn như sắp ngất đi.

Y tá trong phòng cấp cứu đi ra, "Hứa Trạm, người nhà Hứa Trạm đã đến chưa?"