Từ Mạt Thế Xuyên Qua Thành Tiểu Ca Nhi

Chương 69: Cứu tinh đến rồi



Đám thiếu gia mỗi kẻ mỗi tính, chỉ cần không hợp ý liền lao vào cãi nhau. Thẩm Thiệu Thanh coi như nghĩ thông suốt rồi. Không giữ được Trương Đỉnh lâu nữa liền làm cái khác. Cùng lắm thì bấu víu vào đám nhà giàu nào đó làm chỗ dựa. Ít nhiều cũng không cần lo có kẻ rình mò.

Chỉ cần đám người này đưa ra được con số phù hợp, cộng thêm có sự đảm bảo của người đó thì Thẩm Thiệu Thanh sẽ yên tâm hơn. Tuy rằng bán Trương Đỉnh lâu đi cả hắn và Trương gia sẽ rất buồn nhưng an nguy của cả đại gia đình đều phụ thuộc vào nó. Dù có buồn có tiếc hơn nữa thì vẫn phải bán đi thôi.

Thẩm Thiệu Thanh cụp mắt che đi sự buồn bã. Không biết rằng mọi nhất cử nhất động của hắn đều được thu vào tầm mắt của Trương Nhị Bảo. Giờ phút này có nói thêm gì cũng chỉ là dư thừa, y chỉ tiến đến bên người tức phụ đưa tay ra sau lưng nhẹ nhàng xoa xoa vài cái an ủi.

"Được rồi, bớt nói thừa lại. Ngươi chỉ cần nói sẽ bán tửu lâu này cho ai là được, ta không có nhiều thời gian để đứng đây nói nhảm với mấy tên vô học này" Tên thiếu gia "sâu bệnh" là người phá vỡ thế cục đầu tiên. Hắn ta cảm thấy mình không cần thiết phải đứng đây nhiều lời như vậy. Sản nghiệp nhà hắn tuy không lớn nhưng ít nhất cũng đủ để bảo vệ đám già trẻ nhà Thẩm Thiệu Thanh.

Hai tên kia thấy hắn ta nói thế tuy rằng tức giận nhưng lại cảm thấy hắn ta nói đúng nên cũng ngậm miệng lại, chờ đợi Thẩm Thiệu Thanh trả lời.

Cha Trương và hai huynh đệ Trương gia khẽ giật mình. Nếu như chọn một người trong ba người họ thì cũng sẽ đắc tội với hai người còn lại. Dù Thẩm Thiệu Thanh có nói muốn có người chống lưng nhưng nghĩ gì cũng cảm thấy chuyện này trả lời kiểu gì cũng đều nguy hiểm thập phần.

Trương gia đang lo đến chảy mồ hôi lạnh thì Thẩm Thiệu Thanh bên này vẫn bình tĩnh suy nghĩ. Nếu buộc phải chọn thì có lẽ hắn sẽ chọn tên thiếu gia "sâu bệnh" kia. Qua cuộc nói chuyện của cả ba hắn có thể thấy được cách xử lý thông qua tính cách của tên đó. Tuy rằng vẫn có chút não tàn nhưng ít nhiều có thể trông cậy được.

Hắn nói: "Ba vị thiếu gia đây quả thật là làm khó cho ta, ta đây chọn ai cũng rất khó xử. Chỉ mong qua chuyện này ba vị đây cũng đừng để trong lòng" Nói vài câu đệm trước tránh cho xảy ra vài chuyện phiền toái: "Sau khi so ra điều kiện của ba vị đây ta cảm thấy bản thân mình có thể tiếp nhận được thiện ý của..." Tên "sâu bệnh" tên gì ý nhỉ???

Còn chưa đợi Thẩm Thiệu Thanh nhớ được tên của tên kia thì ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Đám thiếu gia còn chưa kịp nghe câu trả lời của Thẩm Thiệu Thanh đã nhìn thấy người tiến vào dọa cho nhảy dựng.

Trang Cẩm Ngọc một thân cẩm bào đen tuyền, bên hông đeo ngọc bội màu ngọc bích, tóc được vấn lên gọn gàng cố định bằng trâm ngọc. Mặt mày anh tuấn, khí thế ngút trời, nếu có thể ngó lơ đi đôi mắt thâm đen kia thì lại càng đẹp hơn.

Hắn ta chắp hai tay ra sau lưng, ung dung bước vào giữa quán trong cái nhìn khiếp sợ của đám thiếu gia kia. Bên phải hắn ta là La chưởng quầy đang cười híp mắt chào hỏi Thẩm Thiệu Thanh. Phía sau có thêm 4 tên tùy tùng, y phục thống nhất màu đen, mặt mày sát khí hừng hực, bên hông mỗi người còn đeo trường kiếm nặng trịch.

Vừa tới đã phô bày khí thế khiến cho Thẩm Thiệu Thanh nhìn Trang Cẩm Ngọc với ánh mắt vừa mừng vừa sợ. Nhưng mừng vẫn nhiều hơn.

Cứu tinh tới rồi!!!

Trang Cẩm Ngọc liếc Thẩm Thiệu Thanh ra hiệu một cái, sau đó đợi La chưởng quầy mang ghế tới cho mình mới ngồi xuống, 4 tên tùy tùng cũng nghênh ngang đứng ra phía sau: "Ta nghe nói có người muốn thu mua Trương Đỉnh lâu? Vậy thật không khéo rồi, tửu lâu này do huynh đệ kết nghĩa của ta mở, vừa đúng lúc chúng ta có việc muốn hợp tác chung nên không thể bán được rồi"

Ba tên thiếu gia vừa nghe như vậy liền kinh hãi. Tên ca nhi thường dân này vậy mà bấu víu được cả Trang gia trên kinh thành rồi sao? Việc này bọn họ chưa có điều tra ra, mà có khi cũng không tra ra được cái gì. Trang Cẩm Ngọc nổi tiếng không phải bởi vì tài hay sắc mà chính là keo kiệt.

Những tửu lâu trải rộng khắp cả nước do hắn đứng tên đều sẽ có nét riêng biệt khác nhau. Những kẻ muốn đào góc tường của Trang Cẩm Ngọc đều sẽ âm thầm lôi 18 đời tổ tông nhà hắn ra mà chửi. Bởi lẽ, những người mà hắn hợp tác cùng luôn được hắn xóa sạch dấu vết hòng không cho những kẻ khác biết được chiêu bài đó mà lợi dụng người kia.

Cực kỳ tham lam và keo kiệt!

Bầu không khí đột nhiên bị ngưng trệ. Ba tên thiếu gia có chút đứng ngồi không yên. Riêng chỉ có lão nhân tóc hoa râm luôn biến mình thành người vô hình để ngồi thưởng trà là bình an vô sự. Lão tới đây chỉ để thưởng trà ngon mà thôi. Đối với một lão nhân sống đến từng tuổi này như lão chuyện gì mà chưa từng thấy qua. Nhưng chuyến thưởng trà này lại làm lão gặp được một người làm lão phải nhìn bằng cặp mắt khác. Tên ca nhi họ Thẩm kia không phải kẻ dễ chọc.

Chung Tử Ngôn lúc bắt đầu luôn là kẻ nóng tính nhưng gặp phải Trang Cẩm Ngọc cũng không dám hé nửa lời. Chung gia cùng lắm cũng chỉ là một tiểu thương giàu có ở huyện nhưng so với Trang gia thì chả khác gì một con kiến cả.

Cuối cùng vẫn là tên thiếu gia bạch y kia nhanh trí ứng tiếng trước: "Thảo dân quả thật có mắt như mù, lại không biết vị Thẩm ca nhi đây là người quen của Trang thiếu. Nếu đã biết rõ rồi vậy thảo dân không dám mua lại tửu lâu nữa, vẫn nên an phận quay về lại quý phủ. Vậy, thảo dân xin phép cáo từ!"

Nói rồi liền lướt đi như một cơn gió. Ngay cả Thẩm Thiệu Thanh cũng có điểm choáng váng với tình huống lúc này. Có vị Phật gia này trấn tọa tại đây thì có cho bọn họ 10 cái mạng cũng không dám đắc tội.

Đúng là tư bản!

Hai tên thiếu gia còn lại thấy tên bạch y kia bỏ của chạy lấy người cũng rối rít nói vài câu thất lễ rồi nhanh chóng đi mất.

Trang Cẩm Ngọc làm như không có việc gì, vẫn đĩnh đạc thẳng lưng ngồi uống trà, bỗng nhiên hắn ta nói: "Đệ đệ, nhà đại ca ngươi hết trà đã lâu, giờ phút này cũng nên tận hiếu lại đại ca ngươi đi"

Thẩm Thiệu Thanh co rút khóe miệng, tính nói hai người cũng chưa có bàn qua cái vụ xưng huynh gọi đệ này đâu. Nhưng nhìn đến đôi mắt thâm đen kia hắn vẫn nuốt lại mấy lời này: "Ta cảm thấy "đại ca" vẫn nên nghỉ ngơi trước đi, đợi ngươi khỏe lại rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau"1

Trang Cẩm Ngọc cũng không nói gì. Chỉ là vẫn yên lặng thưởng thức trà, đến tận khi ấm trà đã cạn mới từ từ đứng dậy. Trước khi đi còn quay lại để lại một câu không đầu không đuôi rồi đi mất: "Người đó rất chờ mong ngài quay lại"1