Tư Niên

Chương 1



1.

Thành thật mà nói, tôi lại bị đá rồi.

Lý do của bạn gái cũ và bạn gái cũ cũ cũng giống nhau.

“Khương Niên, ở cạnh cậu rất nhàm chán.”

“Cậu không thể học cùng Tiêu Tư Việt cách làm cho con gái vui vẻ à?”

Tôi nhắm mắt, cảm thấy đồng cỏ trên đầu lại cao thêm mấy phân.

Mặc dù đây là người bạn gái thứ tám tôi bị Tiêu Tư Việt cướp mất, tôi vẫn giả vờ bình tĩnh đồng ý chia tay.

Đợi sau khi cô ấy rời đi, tôi lập tức xách dao tới nhà Tiêu Tư Việt.

Phải biết loại chuyện cạy góc tường nhà huynh đệ này, ở trong phim Hồng Kông sẽ bị băm thành trăm mảnh.

Đến cửa nhà Tiêu Tư Việt tôi trực tiếp nhập mật mã rồi đi vào.

Tôi lấy hết khí thế ra, chỉ cần vừa nhìn thấy cậu ta, ắt không nói lời nào mà xiên cho một phát.

Trong phòng khách không có người, đèn vẫn sáng, có lẽ ở phòng ngủ.

Tôi sải bước tiến về phía phòng ngủ.

Không ngờ vừa mới bước vào liền bất ngờ đụng phải Tiêu Tư Việt đang không mảnh vải che thân.

Bình thường tôi không hề xem phim khiêu d.â.m. Thế mà lại nhìn thấy cơ thể trần truồng của thằng bạn thời thơ ấu. Chuyện này đối với đứa nhóc vị thành niên như tôi mà nói là tổn thương rất lớn đó!

Nhưng đợi đã, thằng chóa này lại đang tập thể dục.

Nhan sắc xuất sắc, gia thế xuất sắc, thành tích xuất sắc vẫn chưa đủ, bây giờ vóc dáng cũng bắt đầu xuất sắc rồi.

Còn muốn cướp của tôi bao nhiêu người bạn gái nữa?

Tôi nổi điên, rống lên một tiếng: “Tiêu Tư Việt, đồ lừa đảo này!”

Tiêu Tư Việt chậm rãi mặc áo choàng tắm vào, không thèm nhìn tôi.

“Sao cậu lại tới đây?”

“Không phải đòi nghỉ chơi với tôi à?”

Tôi ghét cay ghét đắng cái ngữ khí vênh váo của cậu ta, giận dữ đi tới chất vấn. Nhưng chiều cao của tôi lại gặp bất lợi, thấp hơn cậu ta một nửa cái đầu, khí thế của tôi ngay lập tức tụt xuống.

Thằng chóa này phải cao 1m89 đấy nhỉ?

"Tiêu Tư Việt, tôi và cậu có thù hằn gì, cậu cướp tám người bạn gái của tôi, có phải cậu hơi quá đáng rồi không?”

Cậu ta thản nhiên liếc tôi một cái làm trái tim tôi hơi khựng lại.

"Bảy người trước không thấy cậu đến tìm tôi, tại sao lần này lại đến?"

"Cậu rất thích cô ấy?" Tiêu Tư Việt nhìn chằm chằm tôi.

"Phí, phí lời, ai tôi cũng thích."

"Thật không? Mắt nhìn của cậu kém thật đấy."

"Đi ăn cái gì ngon ngon đi."*

Mài tự nghe xem, đây còn là tiếng người à?

Không thích nhưng vẫn cướp.

Cướp được rồi còn mắng tôi?

Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?

Lẽ nào bạn gái tôi xinh hơn? Bắt tôi phải ở một mình?

Tiêu Tư Việt lách qua người tôi rồi đi về phía phòng bếp, tôi nhanh tay nhanh mắt ấn cậu ta lên tường.

"Tôi cảnh cáo cậu, đừng có cướp bạn gái của tôi nữa, nếu không tôi..."

Tiêu Tư Việt kiêu căng cười: "Cậu có thể làm gì tôi?"

Quả thực là tôi không thể làm gì cậu ta, nếu không thì cậu ta cũng không thể cướp mất tám người bạn gái của tôi.

Sau khi nhìn rõ tình hình, tôi buông cậu ta ra, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Được, coi như tôi cầu xin xậu."

"Tôi không muốn độc thân cả đời."

"Mọi người đều là anh em, cậu đi cướp bạn gái của người khác có được không?"

Sắc mặt Tiêu Tư Việt càng khó coi: "Cầu xin tôi? Sự tự tin khi không nói lời nào đã chặn phương thức liên lạc của tôi đi đâu rồi?"

"Khương Niên, sau khi nhà cậu phá sản, cậu không nghĩ làm thế nào để xây dựng lại, mà ngược lại chỉ đặt hết tâm tư vào việc tìm bạn gái, cậu không cảm thấy xấu hổ à?"

Tôi nói chuyện tình yêu với cậu ta, cậu ta nói chuyện ý chí với tôi.

Ván cờ này rất khó để thắng.

Tôi chỉ có thể tức giận quay về ký túc xá.

Sau khi gia đình tôi phá sản từ hồi cấp ba, tôi cũng cùng bố bỏ mặc tất cả. Gì mà xây dựng lại, ngay cả nghĩ tôi cũng chưa từng nghĩ.

Nhưng đây cũng không phải là lý do cậu ta cướp bạn gái của tôi chứ!

Đáng chếc, tôi lại bị cậu ta xoay vòng vòng rồi.