Tư Niên

Chương 6



6.

Sao cậu ấy có thể thích tôi chứ, cậu ấy chán ghét tôi còn không kịp.

Cho dù là dấu hôn, đó cũng là vì phá hỏng mối quan hệ của tôi và Chu Thiên Kì.

Chắc chắn cậu ấy đã chú ý đến Chu Thiên Kì rồi.

Cũng may tôi đã nhắc nhở Chu Thiên Kì đừng ra khỏi trường.

Tôi nhớ Tiêu Tư Việt có một người thanh mai trúc mã nhỏ nhắn xinh xắn, là loại hình mà con trai vừa nhìn đã không chịu nổi.

Nói không chừng hai nhà bọn họ sẽ muốn làm thông gia.

Chỉ là người ta ở nước ngoài chưa về, đợi cô ấy về rồi, tất cả mọi người đều phải đứng sang bên cạnh.

Vừa nghĩ như vậy, trong lòng trái lại thấy là lạ?

Buổi tối khi đi ngủ, khuôn mặt Tiêu Tư Việt không ngừng hiện lên trong đầu tôi, khiến tôi trằn trọc không ngủ nổi.

Thức dậy uống cốc nước, tôi mới biết là chỗ nào xảy ra vấn đề.

Con gấu bông của ông đây không thấy đâu nữa.

Không có thứ chếc tiệt này tôi căn bản không ngủ được.

Tôi lập tức lay tỉnh bạn cùng phòng.

Bạn cùng phòng không kiên nhẫn trả lời: “Tiêu Tư Việt lấy mất rồi, cậu ấy bảo là quà sinh nhật cậu tặng cậu ấy.”

Tôi thực sự cạn cmn lời.

Cái thứ chếc tiệt đó chưa giặt hơn nửa tháng rồi, toàn là mồ hôi, cậu ấy không ngửi thấy à?

Tôi cầm lấy áo khoác chạy tới nhà Tiêu Tư Việt.

“Sao cái quái gì cậu cũng cướp thế?”

Tiêu Tư Việt nằm trên giường, lười biếng nhìn tôi một cái: “Cướp bạn gái hay cướp gấu bông, cậu chọn một cái đi?”

Đương nhiên là bạn gái quan trọng hơn rồi.

Nhưng mà cảm giác không ngủ được rất khó chịu, quen với thứ này rồi thì làm sao mà bỏ được?

Tiêu Tư Việt nhìn thấy sự khó xử của tôi, cậu ấy đập đập chỗ bên cạnh.

“Cầu xin tôi đi, tôi có thể để cậu ngủ cạnh tôi.”

“Phân vân cái gì? Sợ tôi ăn thịt cậu à? Cách này đối với cậu mà nói chính là vẹn cả đôi đường.”

Cũng không phải chưa từng cầu xin, chuyện thường thôi: “Coi như ông đây cầu xin cậu, để ông ngủ cùng cậu?”

Tiêu Tư Việt hài lòng gật gật đầu, sau đó đặt con hổ bông vào giữa.

Tôi vội vàng nằm xuống: “Lời cậu nói có chắc chắn không? Thực sự không cướp bạn gái của tôi nữa?”

“Không cướp nữa.”

Sau đó Tiêu Tư Việt còn nói câu gì đó nhưng tôi không nghe rõ.

Chiếc giường quá thoải mái, nằm lên đã buồn ngủ.

“Khương Niên, hôm nay cậu tức giận, là vì nhìn thấy tớ bị thương đúng không?”

“Cậu thì sao? Tại sao lại giúp tớ chắn chai nước đó?”

“Tớ đã đồng ý phải bảo vệ cậu.”

“Lời nói đùa lúc nhỏ mà thôi, không cần coi là thật. Bây giờ địa vị thân phận của chúng ta không giống nhau nữa rồi.”

“Với tớ mà nói, cậu vẫn là cậu.”

Sau khi gia đình phá sản, sự chênh lệch quá lớn, làm tôi không thích ứng nổi.

Tôi không thể tùy tiện tiêu tiền theo ý mình, mỗi lần tìm Tiêu Tư Việt chơi, phải vượt qua hơn nửa thành phố.

Tôi không thể ăn ở nhà hàng cao cấp, cậu ấy không quen ăn ở quán ven đường.

Cậu ấy có thể mời tôi ăn ở nhà hàng, nhưng tôi đến cả quán ven đường cũng không thể mời cậu ấy.

Lúc đi dạo phố, hễ là thứ tôi nhìn đến lần thứ hai, cậu ấy đều sẽ mua, đợi có ngày lễ sẽ tặng cho tôi, đến cả ngày quốc tế phụ nữ 8/3 cũng không bỏ qua.

Có lẽ là cảm thấy tôi rất nghèo.

Mỗi lần cậu ấy đến nhà tôi, hận không thể chuyển hết đồ trong cửa hàng đến.

Nhưng tôi nhìn căn phòng đi thuê nhỏ hẹp này đang bày đồ dùng và đồ điện cao cấp, cũng hiểu được ra.

Chúng tôi đã không phải là người đi cùng một đường nữa rồi.

Có lẽ nhà bọn họ cũng nghĩ như vậy.

Vào lần cuối cùng tôi đi tìm cậu ấy, bị giúp việc nhà cậu ấy chặn ở ngoài cửa.

“Tiêu Tư Việt đang học, không tiện gặp cậu.”

“Dì Lưu, cháu không đến tìm cậu ấy để mượn tiền.”

Dì Lưu không trả lời, xoay người đóng cửa lại.

Xuyên qua khe hở, tôi nhìn thấy Tiêu Tư Việt cầm kiểu máy chơi game mới nhất, bên cạnh còn có một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu.

Bọn họ là thanh mai trúc mã.

Tôi chẳng qua chỉ là một tên nghèo nàn gia đình bị phá sản mà thôi.