Tư Niên

Chương 9



9.

Nhìn thấy tôi, khuôn mặt nghiêm nghị của chú ấy mỉm cười: “Tiểu Niên, lâu rồi không gặp. Bố mẹ cháu có khỏe không?”

“Rất khỏe.”

Chú Tiêu ngồi xuống ghế sofa: “Thằng nhóc Tư Việt hơi bướng bỉnh, hôm nay chú đến là muốn bảo cháu khuyên nó chuyển về nhà ở. Chú chỉ có một đứa con, không hy vọng nó đi nhầm đường, hy vọng cháu có thể hiểu.”

“Chú Tiêu, cháu không khuyên được cậu ấy, chú……”

“Tiểu Niên”. Chú Tiêu ngắt lời tôi: “Sau khi nhà cháu xảy ra chuyện, cho dù là cháu hay bố mẹ cháu, chú đều giúp đỡ, bây giờ là lúc cháu trả ơn chú, chứ không phải xúi giục Tư Việt đi làm chuyện không nên làm.”

“Nếu không thì gia đình cháu cũng sẽ chịu liên lụy, có lẽ cháu không muốn bố mẹ cháu một lần nữa trải qua cảm giác không còn nhà để về đúng không?”

Không sai, sau khi nhà tôi xảy ra chuyện, nhà họ Tiêu ít nhiều gì cũng giúp đỡ một chút.

Nếu như tôi đã tự lập, tôi có thể phản bác lại ông ấy, nhưng bây giờ tôi chẳng là gì cả, không chỉ phụ thuộc vào gia đình, hẹn hò cũng cần Tiêu Tư Việt gánh vác tất cả chi phí. Mà tiền của cậu ấy, cũng là đến từ gia đình cậu ấy.

Chúng tôi bây giờ không có năng lực đi đối đầu với gia đình.

Trước khi rời đi, chú Tiêu đặt một tờ chi phiếu lên bàn: “Thay chú hỏi thăm bố mẹ cháu, đây là chi phí học đại học chú tài trợ cho cháu, không đủ thì đến tìm chú để lấy.”

Chỉ thiếu bảo tôi cút đi thôi.

Buổi tối Tiêu Tư Việt trở lại, nhìn dáng vẻ rất mệt mỏi.

Tôi đi tới ôm lấy cậu ấy: “Mấy ngày hôm nay chỉ ở cạnh cậu, tớ còn chưa về nhà thăm bố mẹ.”

“Tớ với cậu cùng nhau về.”

“Đừng, chuyện người trong nhà tớ nói không thể để người ngoài nghe thấy.”

“Tớ cũng xem là người ngoài à?”

Tiêu Tư Việt xoay người ôm lấy tôi.

Tối đó tôi mất ngủ.

Ngày hôm sau, nhân lúc Tiêu Tư Việt vẫn đang ngủ, tôi kéo chiếc vali đựng ít đồ của mình rời đi.

Nửa tháng sau, Tiêu Tư Việt xuất hiện ở cửa nhà tôi.

“Tại sao không nghe điện thoại? Không phải cậu bảo về nhà ở mấy ngày rồi quay lại sao? Có phải gặp chuyện gì rồi không?”

Tôi kéo cậu ấy sang bên cạnh, đề phòng bố mẹ tôi nhìn thấy.

“Không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy không còn ý nghĩa gì hết.”

“Cậu có ý gì?” Tiêu Tư Việt cẩn thận nhìn tôi.

“Chúng ta chia tay đi!”

“Tại sao?”

“Tớ tỉnh táo lại rồi, tớ không thích cậu, ở cạnh cậu chỉ vì cảm giác mới mẻ thôi.”

“Tớ biết, nhưng tớ sẽ đối xử tốt với cậu, một thời gian dài cậu sẽ thích tớ thôi.”

“Tiêu Tư Việt, tớ là trai thẳng, tớ không muốn làm loạn với cậu nữa.”

“Tớ cũng thế, nhưng không phải tớ đang làm loạn với cậu, tớ muốn ở cạnh cậu cả đời.”

Tiêu Tư Việt kéo tay tôi, giọng điệu gần như cầu xin: “Khương Niên, đừng vứt bỏ tớ như lần trước.”

Tôi đẩy tay cậu ấy ra, xoay người đi vào nhà.

“Sau này đừng đến tìm tớ nữa.”

Tôi lại một lần nữa chặn phương thức liên lạc của cậu ấy.

Tiêu Tư Việt đã từng hỏi tôi: “Tiểu Niên, cậu sẽ còn chặn phương thức liên lạc của tớ sao?”

Tôi mạnh miệng cam đoan: “Sẽ không, đã rút ra bài học kinh nghiệm rồi.”

“Nếu thực sự có lúc đó, tớ sẽ không tới làm phiền cậu, tớ chỉ có thể cảm thấy bản thân không tốt, để cậu vứt bỏ tớ. Tớ sẽ dốc sức trở nên tốt hơn, cho chúng ta một tương lai.”

Tiêu Tư Việt nói được làm được.

Cậu ấy không đến tìm tôi nữa, cũng không đến cầu xin quay lại.

Nhưng tôi đang đợi cái gì?

Bố tôi lười biếng vài năm, sau một lần cãi vã lớn với mẹ tôi, đã cầm số tiền tiết kiệm còn lại đi tìm một cửa hàng để mở quán cơm nhỏ.

Ông ấy đi xã giao bên ngoài quanh năm, đồng thời miệng cũng trở nên kén chọn, cũng luyện được ra khả năng nấu ăn tài giỏi.

Lúc mới mở quán việc buôn bán cũng không quá tốt, sau này thông qua hàng xóm láng giềng giới thiệu, việc buôn bán mới từ từ tốt lên.

Dạo này còn trở thành điểm check-in của người nổi tiếng trên mạng.

Tan học tôi liền đến quán để phụ giúp.

Bà thím hay đến mua đồ trêu chọc tôi: “Tiểu Niên, bây giờ một tháng lương của cháu được bao nhiêu? Có bạn gái chưa?”

Mẹ tôi cười rồi đẩy tôi vào bếp: “Cháu nó vẫn còn nhỏ, không vội.”

“Đã 28 tuổi rồi đúng không? Cũng không nhỏ đâu, tôi giới thiệu cho cậu ấy một người nhé?”

“Đừng, cứ từ từ đã.”

Từ từ?

Lý do mẹ tôi đưa ra cũng quá qua loa đi?

Dạo này công ty không yên bình lắm, nghe nói phải đổi giám đốc mới, mới nhận chức đã sa thải vài người.

Tôi đã nghĩ cho mình một đường lui, về nhà thừa kế quán cơm của bố.

Ai biết rằng thông báo đầu tiên tôi nhận được lại là thăng chức.

Đồng nghiệp của tôi há hốc mồm.

Tôi bị gọi đến văn phòng giám đốc.

Đến lượt tôi há hốc mồm.

Giám đốc mới lại là Tiêu Tư Việt.