Từ Nông Nô Đến Đại Lãnh Chúa

Chương 54: Lại Bị Hố



Ở bên này Bevis được quản gia dẫn đến nhà kho, cửa nhà kho mở ra bên trong chất đầy vũ khí bóng loáng có chút chói mắt.

Ở một bên cũng có vài người đang lau chùi những trang bị này để tránh áo giáp bị tình trạng rỉ sét và làm vậy có thể sẵn sàng ra đưa chiến trường bất cứ lúc nào.

Bevis theo sau vào trong nhà kho quẹo trái vào trong căn phòng, trong này có hàng dài kệ để đồ, bên trên để đầy nhiều bộ giáp da đoán chừng phải có hơn 3.000 cái.

Bevis nhìn thoáng qua thì thấy được 5 bộ, những bộ này cũng không phải tất cả đều là mới, cũng có một số bộ cũ và bộ mới trộn lẫn với nhau.

Đi lòng vòng xem xét tuy có củ có mới nhưng chất liệu thì không phải chê.

" Bevis Nam Tước ngài xem đây đều là những bộ giáp da rất tốt, nếu ngài đồng ý lấy những bộ này chắc chắn ngài sẽ không thất vọng "

Bevis cảm giác có chút sai sai cái gì nhưng vẫn gật đầu đồng ý

" Được rồi vậy lấy cho ta 1.000 bộ đi, tất cả đều phải là những bộ mới "

" Vâng Vâng "

Quản gia cười hớn hở móc ra một quyển sổ không ngừng ghi chép.

Hai người lúc này tiếp tục đi đến chuồng ngựa ở ngoại thành, hàng trăm con ngựa đang phi nhanh giữa cánh đồng bao la, tiếng vó ngựa, tiếng ngựa hí vang lên khắp nơi.

" Nam Tước ngài xem đây đều là những bữa tốt và được rèn luyện qua nếu ngài lấy về có thể trực tiếp sử dụng mà không cần thông qua huấn luyện "

" Ừm ưm"

Bevis gật đầu tỏ vẻ hài lòng thầm nghĩ.

" Nên lấy bao nhiêu nhỉ, nếu lấy nhiều quá Bá Tước chắc chắn không thích, nếu lấy ít quá thì không đủ, thôi ta chỉ lấy 100 con thôi "

Bevis tự đắt cảm thấy con số mình đưa ra rất hợp lý, hắn quay sang nói với quản gia.

"Vậy thì lấy cho ta 100 con đi "

Quản gia lúc này trên mặt đã không giấu được mà lộ vẻ hưng phấn, sinh ý lớn a.

"1… 100 con ngài không đùa ta chứ "

" Đương nhiên"

Nghe được câu trả lời của Bevis quản gia lại móc ra cuốn sổ không ngừng ghi chép, một lát sau tiếng nói của quản gia làm Bevis có chút sững người.

" Do đích thân Bá Tước phân phó nên ngài được giảm 20%, 1000 bộ giáp da cùng với 100 con ngựa tốt của ngài hết 1057 đồng tiền vàng, ta chủ trương xóa cho ngài số lẻ còn lại 1050 đồng tiền vàng "

Nhìn thấy hóa đơn ngây ở trước mặt mình Bevis trong lòng lúc này chỉ muốn chửi má nó.

" Má nó, chó a, tên lừa đảo William, đã bảo hắn muốn gì cứ tìm quản gia, sao bây giờ còn thu tiền của ta những thứ này không phải là cho ta miễn phí sao, làm ta trước đó cứ tưởng, nhục a "

Đương nhiên những lời này Bevis cũng không dám nói ra, hắn lúc này co mặt giật giật, nhận lấy hóa đơn không nỡ lòng mà nhìn thẳng.

Bản thân hắn làm gì có nhiều tiền như vậy a, tự nhiên trong lòng hắn nổi lên sáng ý, đi tới nhỏ giọng bên tay quản gia nói.

" Này ta có thể ghi sổ sau "

Quản gia nghe thế ngại ngùng trả lời

" Haha cái này ta không thể làm chủ được cần phải đi hỏi đại nhân "

“Đi đi, đi đi”

Quản gia rời đi 20 phút sau quay lại trên tay còn cầm một miếng giấy

" Nam Tước đại nhân Bá Tước đã đồng ý, chỉ cần ngài ký vào trong này tiền từ từ trừ trong 5 năm trả hết là được ".

Bevis cũng chỉ đành chấp nhận thở dài, đau khổ ký vào giấy nợ, từ đây hắn đã có một thân phận mới.

" Con Nợ"

" Đại Nhân ngài yên tâm giáp da và ngựa sẽ được chúng ta vận chuyển đến lãnh địa của ngài, ngài chỉ cần trở về và chờ đợi là được "

" Được rồi ta đi trước "

" Đại nhân đi thông thả "

Bevis quay lưng rời đi đằng sau truyền đến thanh âm làm hắn đau đớn hơn.

" Ô là Liue thương đội trưởng đây sao, ngài nhìn ngài nhìn đây là ngựa tốt…"

Bevis"…"

Quản gia thì không ngừng chào hàng, Bevis lúc này mới biết được thì ra William hắn làm kinh doanh a, vậy tại sao lúc đầu còn nói như thế làm hắn mừng hụt.

Bevis còn quyết định xong chuyện này đi dạo một chút thành trì đâu, nhưng lúc này hắn cũng không còn tâm trạng gì, trực tiếp gọi người trở về lãnh địa.

Trở về lãnh địa sau hắn bắt đầu phân phó Elias đi đến Clinton lãnh địa để nhận người.

Những người sẽ này sẽ tiếp tục trở lại thôn trang lúc trước bọn hắn từng ở, Bevis lúc đó sẽ phái người đi đến đó tiến hành bảo vệ bọn họ.

Elias một đường thuận lợi nhận một vạn người này trở về sau Bevis nhìn thấy một vạn xanh sao vàng vọt, mặt mũi oẻ oải không một chút tinh thần.

Làm hắn trong lòng có chút đau buồn mà quay lưng phân phó với Ralph.

" Ngươi cho bọn họ ăn uống tốt một chút, bồi bổ sức khỏe tốt sao hãy đưa trở lại thôn trang "

" Vâng "

Đội trị an lúc này chia thành nhiều đội, trong đó cũng có rất nhiều phụ nữ phụ trách nấu nướng.

Nấu xong Đội Trị An bỏ vào bát bên trong kèm theo một ổ bánh mì đen đi tới phát cho từng người,

" Này cầm lấy"

" Đây mau ăn đi"

Một tên từng làm trong hầm mỏ mặt mũi đen kiệt cảm nhận được hơi ấm từ bát canh thịt trong tay, hắn lúc này nước mắt chảy dài trên khuôn mặt khóc ròng ròng.

" Hu hu Tạ Ơn Nam Tước Đại Nhân "

Hắn vừa khóc vừa húp rộp rộp, những người bên cạnh từng làm trong hầm mỏ cũng thế bọn họ cũng vừa hút vừa khóc, trong miệng không ngừng phát ra tiếng cảm tạ Bevis thanh âm.

Ai biết nỗi khổ của bọn họ chứ, bọn họ đều là thanh niên trai tráng bị bắt vào hầm mỏ làm những công việc nặng nhọc khổ không thể tả.

Còn những người phụ nữ thì đở hơn một chút bị bắt làm công việc may vá, một số người lớn tuổi bị ép làm quá sức nên không thể qua khỏi.

Theo ước tính mà Landry thống kê số người chết trong vụ này là 426 người, trong đó có một số là trẻ em nhưng đa phần đều là người già lớn tuổi.

Tiếng khóc thanh âm vang lên không ngừng làm những người trong thành cũng ra xem xét rất đông.

Mọi người biết được mọi chuyện sau cũng câm phẩn sự sôi, bọn họ đều rất đồng cảm với nhau dù sao trước đó đều là những người cùng khổ.

Câm phẩn sục sôi xong sau đám người quay sang khen ngợi Bevis Đại Nhân Thiện Lương.

" Có một vị lãnh chúa như thế này thật là tốt "

" Đúng a đúng a"

Mọi người lúc này cũng lên tiếng đồng ý với tên này

Tên lão nông khuôn mặt tiếc thương nói

" Ta nói a đại nhân thiện lương như vậy làm ta thấy tiếc cho một vị lão đệ, lúc trước rủ hắn theo ta hắn không chịu, cứ đòi quay trở lại chỗ cũ"

Bây giờ mọi người nhìn ta xem mỗi ngày đều sống rất tốt, không biết hắn bây giờ thì thế nào "

" Còn ta a thì lúc trước…"

Mọi người lúc này thay nhau không ngừng kể chuyện, âm thanh trầm trồ tiếc nuối vang lên không ngừng, Bevis thì cũng không còn ở đây mà nghe đám người này bốc phét nữa.

Hết Chương.