Từ Phế Vật Thành Thiên Tài Võ Đạo

Chương 30: Nắng gắt đã vơi bớt



Lúc chạng vạng, nắng gắt đã vơi bớt.

Trước núi rừng, thủ lĩnh phi khấu nghe thấy câu hỏi của Lý Tử Dạ, cả người hẳn ta trở nên run rẩy dữ dội.

Thế mà hẳn lại có thể nhận ra tảng đá kia là Sí Hỏa Thần Thiết.

"Làm thế nào mà ngươi có thể nhận ra nó?"

'Thủ lĩnh phi khấu ngẩng đầu lên, hắn ta nhìn người người thiếu niên trước mặt mình, trầm giọng nói

"Bây giờ là ta đặt câu hỏi cho ngươi."

Lý Tử Dạ lắc lắc thanh kiếm trong tay nói: "Tốt nhất là ngươi nên hợp tác một chút, sự kiên nhẫn của ta có hạn."

"Doãn gia!"

'Thủ lĩnh phi khấu siết chặt nắm đấm và nói: "5í Hỏa Thần Thiết là ta trộm được từ Doãn gia."

Doãn gia?

Lý Tử Dạ cau mày, dường như hắn chợt nhớ tới điều gì đó, ngạc nhiên nói: "Ngươi đang nói về Doãn gia chính là tiền trang Doãn Thị ở đô thành sao?"

Hắn nhớ rồi, trong ba sự lựa chọn của Tam Hoàng tử cho hắn, còn có Doãn gia này nữa.

Đúng vậy.

'Tên thủ lĩnh phi khấu trả lời với sắc mặt ảm đạm, sau đó hẳn ta im lặng và không nói thêm nửa chữ nào nữa.

“Với thế lực của Doãn gia, người bình thường không thể lấy trộm được món bảo vật như vậy ra ngoài, rốt cuộc là ngươi có quan hệ gì với Doãn gia?” Lý Tử Duệ cau mày nói.

"Đây là câu hỏi thứ hai của ngươi sao?" Thú lĩnh phí khẩu trầm giọng nói

"Coi là vậy đi.” Lý Tử Dạ trả lời hẳn ta.

Thú lĩnh phỉ khấu hít một hơi thật sâu và nói: “Doãn gia là kẻ thù của ta, chúng đã hại chết mẫu thân của ta”

"Câu trả lời này của ngươi tương đương với việc chưa nói gì."

Lý Tử Dạ lạnh lùng nói: “Giải thích rõ hơn đi.”

Tên thủ lĩnh phỉ khấu trông có vẻ rất tức giận, hắn ta đang định cãi lại, nhưng khi nhìn thấy thanh kiếm trước mặt mình, hần ta không thể hông nuốt lời vào trong bụng, siết chặt nằm đấm và nói: "Mẫu thân của ta là nha đầu thông phòng của đại phu nhân Doãn gia, nữ nhân này chính là người đã hại chết mẫu thân ta”

Khi Lý Tử Dạ nghe thấy điều này, hắn nhanh chóng tìm ra nguyên nhân và hỏi: "Ngươi là con ngoài giá thú của Doãn gia ư?"

Nghe thấy mấy chữ con ngoài giá thú, hai mắt

của tên thủ lĩnh phỉ khấu lập tức trợn tròn lên, hắn ta tức giận nói: "Con ngoài giá thú thì sao, con ngoài giá thú không nên sống sao?"

"Trên thế gian này vốn dĩ cũng không có quá nhiều chuyện nên làm và không nên làm.

Lý Tử Dạ thản nhiên nói: "Chỉ cần ngươi có bản lĩnh, không một ai có thể xem thường ngươi, nhưng. nếu như ngươi cam tâm vào rừng làm cướp, thì cũng khó trách chuyện người khác khinh thường ngươi."

"Nếu ta có thể ra ngoài, làm gì có ai muốn trốn trốn tránh tránh ở trong núi sâu, tham sống sợ chết chứ."

Thủ lĩnh phỉ khấu rất tức giận và nói: "Tiện phụ Doãn gia kia luôn phái người tìm kiếm tung tích của ta, nếu ả biết ta còn sống, chắc chản sẽ không buông tha

"Đúng, rất có lý."

Lý Tử Dạ nhéo nhéo cẫm và nói: "Có lẽ, ta có thể giúp ngươi.”

"Ngươi có thể giúp ta?"

"Tên thủ lĩnh ph khấu khẽ sửng sốt, sắc mặt lộ rõ vẻ không thể nào tin được, hẳn ta nói: "Ngươi làm thế nào giúp đỡ ta, còn nữa, tại sao ngươi lại muốn giúp ta?"

"Đừng để ý đến chuyện ta sẽ làm cách nào để giúp đỡ ngươi, nói tóm lại là ta có thể giúp đỡ ngươi, còn vì sao, không có vì sao, ta có hứng muốn làm thôi.

Lý Tử Dạ nhếch miệng cười nói: "Tiền không mua. được hạnh phúc của ta, ta có thể giúp ngươi tránh khỏi ánh mắt và sự theo truy sát của Đại phu nhân Doãn gia, nhưng mà để báo đáp, ngươi phải hầu hạ ta mười năm!"

"Mười năm?”

Thủ lĩnh phỉ khấu có vẻ tức giận, nói: “Tuyệt đối không thể."

Lý Tử Dạ quyết định nhượng bộ nửa bước và nói.

'Thủ lĩnh phi khẩu trông có vẻ tức giận không muốn để ý đến.

Năm năm, không thể ít hơn."

Lý Tử Dạ duỗi ra năm ngón tay: "Đó là cái giá phải trả cho việc giúp ngươi tránh khỏi sự truy sát của người Doãn gia, nếu như làm ăn mà không có hồi đáp thì không một ai nguyện ý làm."

"Nhiều nhất là ba năm!”

Thủ lĩnh phí khấu trầm giọng nói.

"Chốt!"

Lý Tử Dạ cất kiếm đi, duỗi ra một bàn tay thân. thiện về phía người trước mặt mình.

Thủ lĩnh phỉ khấu nghiến răng nghiến lợi đưa tay ra..

Tại sao hắn ta lại cảm thấy, mình bị bẫy thế?

Lý Tử Dạ kéo người trước mặt lên và nói: "Ta còn chưa biết ngươi tên là gì?”

"Doãn Khuông!" Thủ lĩnh trả lời.

"Ngân khoáng? Hay lầm hay lắm."

Lý Tử Dạ nói ra với sắc mặt tán thưởng.

Khi Doãn Khuông nghe thấy lời này, sắc mặt hẳn a lập tức trở nên tối sầm, hắn ta hận không thể tung một chưởng vỗ chết người trước mặt mình.

“Chỉ đùa một chút thôi."

Thấy người ton con trước mặt mình sắp nổ tung, Lý Tử Dạ vội vàng đổi chủ đề nói: "Còn có một câu hỏi khác, Doãn gia có thần vật Sí Hỏa Thần Thiết này, ngươi có biết ở đâu có Cực Âm Chỉ Vật có đẳng cấp. tương đương với Sí Hỏa Thăn Thiết không?"

Doãn Khuông cau mày, hẳn ta nghĩ nghĩ và nói:

"Chưa từng nghe nói qua, nhưng trong bảo khố của Doãn gia có một bàn sách cũ, tên là "Thiên Công Yêu Thuật", trong đó ghỉ chép rất nhiều thứ kỳ lạ hiếm có. trên thế gian, có lẽ, ngươi có thể tìm được đáp án từ đó."

“Thiên Công Yêu Thuật"?

Ánh mắt Lý Tử Dạ hơi nheo lại, vậy là hắn buộc phải đến đô thành một chuyến.

Thành thật mà nói, hẳn thực sự không muốn đến chỗ đó.

Đó là trung tâm quyền lực của Đại Thương, có vô số người trông mong con trai trưởng Lý gia đến đó.

Kiếp trước, hắn đã nhìn quen vở kịch tranh đấu quyền mưu, cho dù có nhầm hai mắt thì hãn cũng biết là, bây giờ, Lý gia là cái gai trong lòng hoàng thất, nếu có thể dùng cho mình thì không sao, nếu không, nhất định phải nhanh chóng bị loại bỏ. . đam mỹ hài

Với thân phận là con trai trưởng Lý gia thì hắn tương đương với một bóng đèn chiếu sáng ngời, có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm, rất khó để giữ im lặng, một khi hẳn đến đô thành Đại Thương, nếu sau đó muốn trở vẽ thì e rằng cũng không thể dễ dàng như vậy.

"Ta đã nói tất cả những gì ta nên nói rồi, chắc là ngươi có thể thả ta đi rồi đúng không?” Doãn Khuông nhìn người trước mặt mình, trầm giọng nói.

"Được, người về trước đi, ta sẽ nhanh chóng sắp. xếp, không bao lâu nữa, ngươi có thể tự do đi lại ở trong vương triều Đại Thương này” Lý Tử Dạ nhếch môi cười nói.

"Hy vọng những gì ngươi nói là thật”

Doãn Khuông hữ lạnh một tiếng, hắn ta lập tức xoay người rời đi.

Lý Tử Dạ cũng phất phất tay, đi về phía bên ngoài rừng núi.

Mặt trời lặn về phía Tây, bên ngoài thành Du Châu, một người cưỡi ngựa phi nước đại, mười dặm phía sau có bụi cát bay lên.