Tư Quân

Chương 1



Thừa Hoa nguyên niên, tân đế đăng cơ, người trong thiên hạ đều quỳ phục bái lạy, hô to vạn tuế. Năm tháng dằng dặc phong thanh hạc lệ, thảo mộc giai binh 1, rốt cục cũng chấm dứt, vạn dân có thể an tâm phát triển sinh hoạt.

Kim thượng nhân từ, thương xót bách tính lê dân, miễn giảm thuế má, đại xá thiên hạ. Án cũ năm xưa được lật lại, nhiều năm oan tình đã có thể trông thấy ánh mặt trời. Nhưng án oan này, từng cọc chuyện nối từng cọc chuyện, không một chuyện nào là không dính dáng ít nhất vài mạng sống. Huyết khí vờn quanh, ngày nào sẽ tan?

Trời đất nhập thu, hoa khô lá rụng, vạn mộc tiêu sơ, người trên đường thưa thớt rất nhiều. Chu Lê một mình đứng trước cửa phủ đệ Diệp gia đã hôi bại nhiều năm, thật lâu ….

"Ái khanh tới đòi nhà, sao có thể lại chỉ đứng ở cửa lớn thế này." Thanh âm hoàng đế ở phía sau vang lên, Chu Lê mới đột nhiên hoàn hồn, vội vàng hành đại lễ.

Hoàng đế cũng không thèm để ý quy củ rườm rà, khoát khoát tay, nói, "Miễn lễ, trẫm là nghe Tiết ái khanh bảo ngươi đứng ở ngoài đại môn Diệp phủ lâu lắm rồi, nên tới đây xem thử thôi. ”

Chu Lê cười khổ, biết ngay là Tiết huynh bao đồng, khuyên không xong thế nhưng lập tức chạy đi tìm Hoàng Thượng.

“Tiết đại nhân thật là, mệt nhọc Hoàng Thượng phải chạy một chuyến......... thần tài đức gì.......”.

Chu Lê phiêu phù nửa đời, tuổi già rồi mà có thể được Tân Đế coi trọng, đáng lẽ nên vui mừng, nhưng mà hắn chỉ cảm thấy tâm khảm tràn ngập chua xót.

Chu Lê thỉnh Hoàng Thượng hồi Chu phủ.

Nhìn nhà cửa gia cụ thanh bần vắng vẻ, Hoàng đế thở dài "Những thứ Trẫm ban thưởng, dám chắc lại làm vốn cho ngươi xách đi quyên góp cứu tế rồi."

"Trái phải trên dưới gia tộc có mỗi thần, những tài vật kia không bằng quyên góp cho người khốn khó, cũng coi như là vì dân chúng tẫn một phần sức lực nhỏ nhoi." Chu Lê đối với tiền tài trước nay đều bàng quang gió thoảng mây bay, chỉ cần nuôi sống bản thân là được.

Hoàng đế nhân cơ hội khuyên nhủ, "Trẫm mới đăng cơ, chính là thời điểm nhất thiết phải có bộ hạ hữu dụng, ái khanh là bậc hiền tài, lúc này càng phải vì dân chúng tạo phúc. ”

"Hiện giờ chiến loạn bình định, lại không có trói buộc, chư vị đồng liêu tất cả đều cố gắng đại triển thân thủ, thần tuổi già thể suy, tinh lực thiếu thốn, sợ không thể giúp Hoàng Thượng phân ưu rồi." Chu Lê ôm quyền cáo tội.

Hoàng đế minh bạch Chu Lê quen độc lai độc vãng, suốt ngần ấy năm chỉ lo lật lại bản án cho Diệp gia, hiện tại tâm nguyện đạt thành, cột trụ chống đỡ hắn cũng coi như là đã vẹn tròn nghĩa vụ.

"Thôi, ngươi tâm ý đã quyết, trẫm không thể khăng khăng cường giữ." Hoàng đế thở dài một trang nhân tài bị quá khứ gông cùm, nhưng đành chịu, không cách nào khuyên hơn, "Hiện giờ vụ án Diệp thị đã xong, ngươi nên thông suốt dần. Thân thể ngươi ôm bệnh vặt liên miên, phải ráng an tâm dưỡng bệnh đi. ”

Niên thiếu khi còn ở đất phong, y đã biết được bằng hữu tri kỉ của Chu Diệp danh chiếu thiên hạ, hai bọn họ sư xuất đồng môn, tài hoa hơn người, là tài năng bất thế. Cùng năm vào thi, đồng đề kim bảng, thiếu niên nhiệt khí đoan chính, tiên y nộ mã 2.

Chỉ là …đáng tiếc.

Hoàng đế nói không ép uổng, nhưng rồi chung quy cảm thấy Chu Lê chỉ là do khúc mắc cá nhân, nhất thời bồng bột, y vẫn nuôi hy vọng Chu Lê có thể trở về triều đình dốc sức, dẫn tới chức vụ của Chu Lê cứ vậy mà để trống.

Chu Lê không phải tìm cớ thoái thác, mấy hôm gần đây tinh lực hắn thực sự càng ngày càng suy sụp, mới phơi gió chưa bao lâu, buổi tối đã liền phát sốt.

Hắn sốt tới có chút mơ màng, giữa nửa mê nửa tỉnh, trông ánh trăng rải rác nơi đầu giường sao thực chói mắt quá. Chu Lê không gọi hạ nhân đang gác đêm ngoài sảnh, hắn còn phải vội vàng đuổi theo bóng hình thấp thoáng trong mộng kia.

Diệp Y từ năm sáu tuổi vừa nhập học đường đã cùng Chu Lê thân thiết. Cho dù y là tiểu thiếu gia Diệp gia cưng chiều nhất, mà Chu Lê chỉ là một cô nhi ven đường may mắn được phu tử 3 nhận nuôi.

Tất cả mọi người đều xem Chu Lê bằng nửa con mắt, chỉ mỗi Diệp Y, mềm mại nắm bàn tay hắn, nhét cho hắn một viên kẹo sữa ngọt ngào, tươi sáng cười khanh khách, dùng thanh tuyến hài đồng non nót, xua tan mây đen đáy lòng Chu Lê.

"Chu Lê ca ca."

Thời gian quá mức xa xôi, xa đến nỗi Chu Lê đã quên mất bộ dạng Diệp Y thế nào khi lần đầu gặp mặt. Chỉ mang máng nhớ, đứa nhỏ này thực hồn nhiên. Diệp Y thu vầng thái dương ấm áp vào hai tròng mắt sáng ngời của y, là bó ánh sáng sưởi nóng cả cuộc đời Chu Lê.

Diệp Y nhỏ hơn Chu Lê hai tuổi, còn là trẻ sinh non, mặc dù từ nhỏ nuôi dưỡng tỉ mỉ, nhưng vẫn gầy yếu như cũ. Một nhóc con bé xíu xiu, luôn luôn ngoan ngoãn túm chặt lấy góc áo Chu Lê, lóc tóc bám sát đuôi hắn. Chu Lê đi đâu y liền lẽo đẽo tới đó, một đường như vậy, chính là mười năm.

Chu Lê hẳn là mười sáu đã hoàn thành khảo thí, nhưng chỉ vì Diệp Y ngẫu nhiên nói một câu muốn cùng hắn thi, Chu Lê cứ thế lại tình nguyện đợi tiếp ba năm.

Phu tử vì lẽ ấy mà quất Chu Lê một trận, vốn ông còn trông cậy vào Chu Lê và Diệp Y, có thể có một đứa trúng trọn tam Nguyên, cuối cùng khao khát lại bị hai tên tiểu tử không nên hồn này quấy tan nát tanh bành.

Sau đó, Diệp Y lấy tuổi mười bảy ôm giải Nguyên, rồi kế đó nữa, cùng dự kỳ thi xuân, hai người họ bấy giờ có thể nói là quang huy rực rỡ.

Trong số những sĩ tử thi chung, tuổi lớn thì mái đầu bạc trắng, nhỏ hơn chút, ít cũng phải hơn hai mươi mấy, kết quả thế mà bị hai đứa nhỏ chưa làm lễ trưởng thành trực tiếp bỏ xa, vì vậy, tất cả mọi người đều dồn hết sức, quyết tranh đoạt một vòng.

Khi đó Diệp Y mười tám tuổi, thời kỳ thiếu niên, cũng là thời kỳ đa tình nhất.

"A Y, phu tử nói hôm đó dạo núi ngắm cảnh đấy, ngươi có đi chung không?." Chu Lê ngồi ở bờ tường phía sau Diệp phủ, lắc lư hai chân vắt vẻo, Diệp Y đứng dưới tường ngóng lên, nhìn sốt hết cả ruột.

“ Ngươi mau xuống đây đi, ngã thì làm sao bây giờ? “

Nhìn Diệp Y giống như sắp sửa tức giận rồi, Chu Lê nhanh nhảu nhảy xuống, cười hì hì ôm ghì lấy Diệp Y.

"A Y nha." Diệp Y không biết bắt đầu khi nào không còn nắm tay áo Chu Lê lấp ló sau lưng hắn nữa, Chu Lê chỉ phải thường xuyên tranh thủ cơ hội để tiếp xúc gần gũi hơn với Diệp Y, từ đó tìm kiếm một chút cảm giác an toàn.

Ký ức lúc lên năm đã vô cùng nhạt nhòa, khi đó trên con đường rộn ràng nhốn nháo, mẫu thân hắn nói bà muốn đi mua kẹo cho hắn, nhưng, một lần đi liền không bao giờ trở về.

Hắn sợ, sợ Diệp Y sẽ có một ngày, tương tự mẫu thân sẽ bỏ rơi hắn mà đi.

"Chu Lê, ngươi buông ta ra, nóng quá." Diệp Y gương mặt bị nhét vào lồng ngực Chu Lê, không được tự nhiên đẩy đẩy hắn.

Nụ cười bất giác phai nhạt đôi phần, Chu Lê buông lỏng tay, nỗ lực cong môi, hỏi "Ngày mai ngươi đi đúng không?"

Diệp Y không chú ý tới biểu tình Chu Lê biến hóa, y chỉ cảm thấy tim mình đập thực nhanh, cuống quýt muốn kéo rộng khoảng cách với Chu Lê chút.

Chu Lê nhìn Diệp Y vội vàng lui về phía sau vài bước, cách hắn cả thước, trong lòng độn độn nhói đau, mà khổ sở ấy chỉ mỗi hắn nếm trải.

"Ta đến để thông báo ngươi một tiếng thôi, phu tử nói nếu ngươi muốn chuyên tâm ôn luyện, thì không đi cũng không sao." Chu Lê xoay người nhảy lên đầu tường, "Ta về đây. ”

Diệp Y còn chưa kịp nói chuyện, Chu Lê đã chạy biến.

Qua hôm sau, Diệp Y dùng tất cả thời gian rảnh rỗi trước khi thi Đình của mình thuyết phục phụ thân 4, khó có khi được ông chấp thuận cho phép đi chơi xa nhà.

"Ta không tức giận." Chu Lê nhíu nhíu mày, không vui vẻ thừa nhận sự thật mình bởi vì bị xa cách mà nảy sinh thương tâm.

Diệp Y nhẹ nhàng nhét một viên kẹo sữa vào miệng Chu Lê, chủ động lôi kéo tay Chu Lê lắc lắc, cố ý dùng giọng nói bông nhũn như trẻ con, chơi xấu bên cạnh Chu Lê.

"Chu Lê ca ca, ăn kẹo của ta rồi thì không được tức giận với ta."


Editor chú thích:

1 Phong thanh hạc lệ, thảo mộc giai binh – 风声鹤唳,草木皆兵 –gió thổi hạc kêu, cây cỏ đều là quân binh; coi tiếng gió, tiếng hạc kêu, cây, cỏ đều là quân địch truy đuổi, hình dung người trong lúc kinh hoàng, hoảng loạn nghi thần nghi quỷ.

2 Tiên y nộ mã - 鲜衣怒马: hình dung những người cao quý, khí thế hùng dũng hoặc hào hoa phong nhã.

3 Phu tử: Danh xưng gọi thầy.

4 Phụ thân: danh xưng gọi cha, vì đây là truyện cổ đại nên editor xin phép để từ cổ vậy nhé.

5 Mậu lâm tu trúc - 茂林修竹: Rừng tre trúc dài.

Khúc thủy lưu thương - 曲水流觞: là một loại trò chơi lưu truyền thời Trung Hoa cổ đại, có lịch sử mấy ngàn năm. Cứ đến tháng ba âm lịch, sau khi mọi người cử hành lễ “Phất lễ” xong. Phất lễ là một nghi thức tế lễ tẩy rửa những thứ bẩn thỉu, tiêu trừ điềm xấu. Người ta bắt đầu đến ngồi ở hai bên bờ suối, đặt chén rượu trên mặt nước, chén rượu trôi đến trước mặt ai thì người ấy ngẫu hứng làm thơ. Sau khi làm thơ xong thì lấy chén rượu đó lên và uống cạn.

6 Gấu mèo: tên gọi khác của gấu trúc.

7 Vạn thú viên: sở thú thời cổ đại.