Tù Sủng: Anh Rể Có Độc

Chương 42: Cô nàng phản nghịch vùng lên thật đáng sợ



Giông tố kéo dài suốt cả một ngày một đêm.

Lại nói đến người nào đó sau khi bị thăng đường hội thẩm, tức giận bỏ đi, sau đó ngủ một giấc thật sâu, lâu đến mức Trái đất cũng quay được nửa vòng rồi.

Uỳnh...

Một tiếng sấm rung trời kèm theo tia chớp, quấy rầy giấc ngủ ngon của người nọ.

Bóng hình trên giường đột nhiên trợn tròn mắt, nháy mắt mấy cái, lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Uỳnh...

Lại là một tiếng sấm. Không để cho người ta ngủ.

May mà hôm nay trời không xám xịt cũng không sáng tỏ, thích hợp cho việc ngủ nướng.

Quan Ngải bắt đầu ngồi dậy, cào cào mái tóc rối như ổ gà, nhìn đồng hồ trên tay. Mười giờ, vẫn còn sớm chán.

Sao cảnh tượng này lại quen thế nhỉ. Cô lắc lắc cái đầu đang ngây ngốc của mình, sau đó như tỉnh ra. À, lúc ở nhà cũng bị sấm chớp làm tỉnh giấc. Một lần là mười giờ tối, một lần là mười giờ sáng, sấm sét này cũng thật khéo nha.

Cô chậm chạp lên đôi chân đứng dậy, trên người mặc nguyên một cái áo sơ mi cỡ lớn, hiện tại cũng đã nhăn nhúm cả. Cô đến bên cửa sổ. Căn phòng tổng thống này thật cao cấp, có tầm nhìn rất tốt, bên ngoài đèn neon chiếu sáng rực rỡ.

“Tự nhiên lại có sấm sét, nhưng lại không có mưa, quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác.” Quan Ngải vò loạn mái tóc rối trên đầu.

Quan Ngải sửa soạn qua loa một chút, cuối cùng lại làm nốt việc đánh răng mà khi nãy ở nhà chưa kịp làm, mới trả phòng rời khỏi khách sạn.

Lúc đóng cửa. Quan Ngải ngẩng đầu nhìn khách sạn. 49 tầng nha, thật hoành tráng! Nhưng mà... “Nhưng thật đắt nha! Một tối thôi mà hết những 3500 tệ, bắt chẹt người ta!”

Đủ hai ngày lương một nhà cả già lẫn trẻ trong tiệm cafe rồi! Phá sản mất... Quan Ngải mà biết trước như vậy đã chẳng làm. Bực mình với ai đó, nhưng người trả tiền vẫn là chính mình.

Quay đầu nhìn lại hàng chữ phía bên trái khách sạn... Tên này sao nghe quen vậy?

Ồ... Quan Ngải nghĩ ngợi một lúc, thì ra đây là khách sạn của Tả thị, khó trách lại sang trọng như vậy. Thì ra là của tên tư bản Tả Thành kia. Nếu sớm nhận ra, dù thế nào cô cũng không đến nơi này.

Quan Ngải lái xe trên đường quốc lộ, cô mở nhạc trong xe ở mức cực lớn, hơn nữa còn là thể loại nhạc rock 'n roll vô cùng ầm ĩ.

Quan Hân thật sự là người quái dị, suốt ngày ra vẻ đứng đắn trang nhã, tao nhã như một con thiên nga trắng, vậy mà trên xe còn có đĩa nhạc ầm ĩ như vậy. Quái là, đây không phải lần đầu tiên Quan Ngải lái xe của Quan Hân, hơn nữa dường như mỗi lần lái xe lại khám phá ra một vấn đề. Nhưng mà Quan Hân vẫn luôn để chìa khóa xe ở một chỗ. Như vậy không phải là để cho cô lấy hay sao?

Chẳng lẽ, thiên nga trắng nhìn vịt hoang, nảy sinh lòng áy náy cộng thêm không đành lòng, nên đã chiều theo sao? Làm sao có thể chứ? Đây cũng không phải sân khấu kịch.

Chuyện khó hiểu như vậy, Quan Ngải cũng lười suy nghĩ thêm, cô điều chỉnh âm lượng lớn hơn nữa, rồi tăng tốc.

Quan NGải liếc nhìn biển báo giao thông, tốc độ tối đa cho phép là 60km/h, tiếp tục tăng tốc, lên hẳn 80km/h. Cô mở rộng cửa sổ xe, gió vù vù thổi tới, có chút lạnh thấu xương, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy tỉnh táo.

Cả con đường vốn đang rất yên tĩnh, nhưng chỉ vì một cái xe này, bỗng chốc trở nên náo nhiệt hơn nhiều.

Thế giới như lùi lại, ký ức như cuộn phim cũ đang quay đều. Cảnh tưởng lúc đen lúc trắng, cô đã thấy hai gương mặt giống nhau như đúc đứng bên hồ nguyện ước, cười đến hồn nhiên vô tư, cười đến mức quên đi tất cả. Ký ức như vậy chắc hẳn phải xa lắm rồi, xa đến mức cô đã quên mất nó là ký ức của chính cô.

Nhưng đang xảy ra chuyện gì đây? Sao bỗng nhiên cô lại nhớ đến nó? Quan Ngải lắc lắc đầu, muốn vứt ký ức đó ra sau đầu. Trong đầu cô là những mảnh hỗn độn, cô hơi tựa vào cửa sổ xe, để gió đêm lạnh lẽo thẩm thấu vào làn da, đánh thức những suy nghĩ miên man trong đầu cô. Tầm mắt cô lơ đangx nhìn qua kính chiếu hậu...

Quan Ngải hơi nhếch môi, nở nụ cười phóng túng: “Thật sự là hiệu suất cao nha, nhanh vậy mà đã tới rồi, quả nhiên là 'đầy tớ của nhân dân'.”

Trong gương chiếu hậu có ngọn đèn đỏ lập lòe, là tín hiệu của cảnh sát. Xe cảnh sát hai màu trắng xanh kết hợp, đèn đỏ chớp lóe, kèm theo còi cảnh sát quen thuộc. Nếu không có nó thì cô đã 'bỏ chạy' thành công rồi.

Quan Ngải lườm chiếc xe cảnh sát theo sát không rời phía sau, tế bào phản nghịch trong cơ thể lại bắt đầu rục rịch xao động, tay trái nắm vô lăng, tay phải nắm cần số, động tác vô cùng thành thục, chứng tỏ đã làm chuyện này rất nhiều lần. Đôi mắt phượng của cô khép hờ, cong cong giống như lưỡi dao: “Đã ồn ào rồi, vậy thì ầm ĩ thêm một chút nữa càng tốt.”

Khóe môi cô mím lại, trông có vẻ lưu manh vô lại. Lão già trong nhà lại sắp xù lông rồi.

“Người đầy tớ của nhân dân” này cũng thật trách nhiệm, không bỏ qua không khuất phục, còn dùng loa oanh tạc: “Chiếc Ferrari màu đỏ mang biển số A5637288 ở phía trước cách 50m, cảnh cáo lần 1.”

“Ha! Có bản lĩnh thì cứ đuổi theo đi.” Quan Ngải hừ lạnh một tiếng, tiếp tục liều chết.

“Cảnh cáo lần hai.” Giọng nói trên loa vẫn không nhanh không chậm, có lẽ là đã quá quen với “Kỹ năng đặc biệt trên quốc lộ” này rồi.

“Có giỏi thì nói lần thứ 3 đi.”

“Cảnh cáo lần ba.” “Người đầy tớ của nhân dân” gặp biến không sợ hãi.

“Làm thật à!”

“Biển số A563...”

“Có im đi không, đàn ông gì mà nói nhiều vậy.”

Đôi lông mày xinh đẹp của Quan Ngải nhăn lại, cô ngoáy ngoáy lỗ tai, gãi đầu liên tục, rồi đưa tay ra giữ chặt vô lăng, tốc độ càng lúc càng tăng.

Một đường anh truy tôi chạy. Quan Ngải lần đầu tiên thấy có một vị cảnh sát nhân dân chuyên nghiệp như vậy. Cô cùng lắm chỉ là một kẻ chạy quá tốc độ nhiều lần thôi, có cần phải truy đánh tới cùng như vậy không?

“Biển số A563...”

“Trời ạ.” Quan Ngải quay đầu, “Người này, có phiền hay không nha.”

Bẻ vô lăng, gạt cần số, tăng tốc... Một loạt động tác lưu loát sinh động như mây bay nước chảy.

Một đường cong rất xinh đẹp... Nhưng mà... bỗng nhiên một luồng sáng chói mắt đập vào mặt.

Đây gọi là tự tạo nghiệt không thể sống sao? Gặp quả báo rồi... Quan Ngải thậm chí còn không kịp phanh lại, đã bị đất trời đảo lộn, phân không rõ Đông, Tây, Nam Bắc. Chỉ có thể hốt hoảng nghe thấy tiếng phanh xe chói tai.

Két...

Cốp...

Gần như đồng thời, tiếng thứ nhất là âm thanh bánh xe cọ xát, tiếng thứ hai là đầu người nào đó va phải kim loại.

Ai ui, đau quá! Đó là ý nghĩ đầu tiên của Quan Ngải, sau đó cô tiện tay sờ lên cái trán “vừa gặp tai họa”, sẽ không để lại sẹo chứ?

Quả báo này cũng quá độc ác rồi, tai nạn xe cộ nha. Đây là ý nghĩ thứ hai của cô, cùng lúc đó, cô dựa vào ánh đèn phản chiếu bên ngoài cửa sổ xe tự xem lại chính mình. May mà mặt mày không bị thương.

May mà không bị đụng hư đầu, chỉ bị thâm tím một chút. Quan Ngải lắc lắc cái đầu đang choáng váng hoa mắt. Một bên lo lắng không biết não có bị chấn động hay không, một bên lại xuống xe xem xét tình huống.

Chậc chậc chậc chậc... Quan Ngải ủ rũ lắc đầu, tuy rằng không đến mức vô cùng thê thảm nhưng mà vết thương chồng chất. Bởi vì Quan Ngải chạy xe tốc độ cao, không kịp thời phanh lại, xe lao đến hàng rào bảo vệ. Thật bất hạnh mà, “cửa thành bốc cháy, tai họa người vô tội“.

Cô liếc mắt nhìn về phía trước, xe mui trần màu đen bọc dán cẩn thận, chủ xe hẳn là rất yêu quý xe của mình. Quan Ngải quan sát bước đầu.

Ghé mắt nhìn, trên thành xe màu đen có một vết xước rất dài, nổi bật trên nền sơn đen nhìn có chút khó coi. Họa lớn rồi đây, Quan Ngải khẳng định.

Quay đầu nhìn, trên chiếc gương chiếu hậu bị nghiêng mấy chục độ của chiếc Ferrari màu đỏ còn lưu lại lớp sơn đen. Nhân chứng vật chứng đầy đủ cả, chạy không thoát rồi. Quan Ngải tự thấy tình huống không hay ho.

Ngước mắt nhìn chủ xe bị liên lụy, bởi đèn đường hơi tối nên Quan Ngải không thấy rõ bóng người. Đối phương ngồi trong xe cũng không có động tĩnh gì, cửa sổ xe vẫn khép chặt. Người này cũng quá lạnh nhạt rồi.

Quan Ngải nhạy cảm phát hiện có tầm mắt nóng rực đang nhìn cô chằm chằm, cô hơi di chuyển mấy bước, nhích lại gần chiếc xe không hiểu sao bỗng nhiên xuất hiện, bước chân vừa mới động đã bị ánh đèn màu đỏ chiếu sáng lên mặt, hơn nữa cực kỳ đáng giận là còn chiếu thẳng vào mắt cô, khiến cô không mở nổi mắt ra.

“Chạy quá tốc độ, tội thứ nhất.” Viên cảnh sát mặc đồng phục màu xanh mở lời một cách cứng nhắc.

Quan Ngải lấy tay che mắt, hé mắt nhìn cảnh sát, hẳn hai người đến đây, sợ cô chạy mất chắc? Còn mang cả gậy gộc theo nữa.

“Tôi biết.” Quan Ngải cũng không vùng vẫy giãy chết, mà thoải mái thừa nhận. Trong mắt còn có sự bướng bỉnh lì lợm.

“Bằng lái đâu?”

“Không mang.” Thực sự không mang, Quan Ngải không nói dối.

“Không bằng lái xe, cố tình phạm luật, bắt bớ lẩn trốn, phạm ba tội.” Cảnh sát mặt không biểu cảm, giọng điệu nghiêm túc ác liệt, kết tội vô cùng lưu loát, từng chữ cực kỳ rõ ràng.

“Nghiêm trọng như vậy?” Quan Ngải hơi ưu tư, lúc này mới nhớ đến đầu bị đau, đưa tay lên xoa xoa cái trán bầm tím.

Sẽ không phải ngồi tù chứ? Lão già kia lại vui sướng khi người khác gặp họa rồi. Ý định ban đầu của cô là mượn biển số xe của Quan Hân để gây chuyện mà thôi. Nhưng hình như hơi bị quá đà rồi, Quan Ngải bắt đầu có chút hối hận.

“Không tuân thủ luật pháp, gây ra tai nạn giao thông, lại thêm một tội nữa.” Cảnh sát lấy chiếc bút trên túi áo ngực, ghi chép chứng cứ phạm tội, liếc cũng không thèm liếc Quan Ngải lấy một cái.

“Không thể nào.” Quan Ngải ngạc nhiên, đầu lại đau, trong lòng còn sợ hãi hơn, hỏi: “Vậy sẽ bị ngồi tù bao lâu?”

Cô không hiểu luật pháp nhưng cũng biết là rất nghiêm trọng.