Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 148



Đêm qua phòng quên đóng cửa sổ, gió thổi một đêm, sáng sớm dậy cổ họng cũng có chút đau.

Tiểu Nguyệt bưng nước mật ong đã pha tốt đưa cho Tống Tân Đồng: “Cô nương, uống nước mật ong.”

Tống Tân Đồng nhận lấy nước mật ong, uống một ngụm, nhuận nhuận cổ họng: “Để đi trong thôn nghe ngóng?”

Tiểu Nguyệt lắc đầu: “Còn chưa có được qua cùng.”

Vừa dứt lời, Vương thị liền dẫn Thu bà bà, Tạ thẩm các nàng tiến vào.

“Bà bà, Tạ thẩm mau vào trong phòng ngồi.” Tống Tân Đồng nhắc ấm trà lên rót cho mỗi người một chén trà ấm: “Hôm nay không đi thị trấn sao?”

“Không đi đâu, giao cho Tạ thúc với hai vợ chồng Đại Nghĩa ca của ngươi.” Tạ thẩm ngồi vào ghế trên: “Chúng ta vừa từ sân phơi ngũ cốc về.” Nói xong lại liếc mắt nhìn Thu bà bà một cái, hai người cùng đem chuyện trên sân phơi đều nói ra.

“Tân Đồng, ta coi chắc là sẽ không bỏ qua, ngươi vẫn là tính toán sớm chút mới được.” Thu bà bà nghĩ nghĩ mấy ngày gần đây: “Hôm nay đã mười tám tháng hai, hai mươi trái lại là ngày lành, nếu không…”

Tống Tân Đồng giật mình một chút, kỳ thực nàng vẫn chưa nghĩ xa đến vậy, nhưng nghe Tạ thẩm các nàng miêu tả, đáy lòng cũng rõ ràng lão huyện lão gia kia nếu không giao đủ nhân số thì sợ là sẽ phải lộng đi những cô nương đã đính hôn rồi đi, đến khi hắn không có cách nào đụng tới mấy phú hộ có tiền ấy thì liền chuyên môn tranh với dân chúng bình thường.

Tạ thẩm hạ giọng xuống nói: “Hai ngày này mấy thôn dân khác liền sẽ bái đường thành thân, Hà gia cũng tính toán hai mươi sẽ đưa Bạch Vân xuất giá, Tân Đồng ngươi…”

“Ta biết thẩm.” Tống Tân Đồng vuốt ve ngón tay, đáy lòng cũng một mảnh hỗn loạn, dù trước đó đã tính một bước này rồi, nhưng chuyện tới trước mắt vẫn còn có chút chột dạ, dù sao thời đại này không giống như kiếp trước là không thích hợp liền ly hôn. Ở đây hòa ly rồi tái giá liền khó khăn.

Thu bà bà nhìn thấy trên mặt Tống Tân chợt lóe lên sợ hãi, khuyên nhủ: “Tân Đồng ngươi đừng sợ, mỗi cô nương đều sẽ có một lần như vậy, trước dây bà bà cũng khẩn trương sợ hãi, nhưng trùm khăn voan qua đó, bái đường rồi sẽ không sợ, sau này giúp chồng dạy con cho tốt là được, hơn nữa người Lục gia cũng là người hiền lành, cũng là phúc khí của ngươi.”

Tống Tân Đồng cúi đầu không nói.

“…” Nàng còn chưa đầy mười sáu a, liền phải lập gia đình làm vợ, tuy Lục Vân Khai là tự mình định ra, nhưng đáy lòng nàng vẫn cảm thấy không thoải mái.

Ô ô —— nàng còn là vị thành niên.

“Nương người đừng nói nữa, Tân Đồng xấu hổ.” Tạ thẩm cười cười: “Thời gian còn chưa tới hai ngày, cần chuẩn bị nhiều chuyện, mấy cái này liền giao cho ta và Thu bà bà ngươi đi, ngươi cái gì đều không cần xen vào.”

Thu bà bà nói: “Giá y của Tân Đồng cũng còn chưa chuẩn bị đâu, phải đi tú lâu trên trấn mượn.”

“Tạ phu nhân các ngươi không cần lo lắng việc này, mấy ngày trước Tiểu Nguyệt nhà ta đã thức đêm thêu giá y cho cô nương rồi, tuy không phải đặc biệt hoa lệ tinh xảo, nhưng so với trong tú lâu làm trò hề hơn nhiều lắm.”

Tạ thẩm hỏi: “Trang sức này nọ có thuê không?”

Vương thị nói: “Mấy ngày trước đã mua ngay trong kim cửa hàng vàng một bộ mũ phượng hồng ngọc rồi.”

“Đều chuẩn bị xong là tốt.” Thu bà bà thở phào nhẹ nhõm: “Tuy thời gian vội vàng nhưng vẫn không thể ủy khuất Tân Đồng.”

Vương thị tiếp lời: “Phu nhần người nói phải, Dương Thụ nhà ta đã đi chuẩn bị, bảo đảm sẽ không ủy khuất cô nương.”

“Vẫn là ngươi nghĩ được chu đáo.” Tạ thẩm vỗ vỗ vai Vương thị: “Nếu không mấy ngày nay đi đâu mua a? Mọi người nhưng đều đang cần gấp đâu.”

“Cô nương vẫn khó xử, chúng ta đây làm người hầu tự nhiên để hai tay chuẩn bị, như vậy mới sẽ không hoảng.” Vương thị giải thích.

“Không hổ là từ nhà giàu ra, so với mấy người chúng ta đây nghĩ chu đáo nhiều lắm.” Tạ thẩm cười nói: “Vậy có ngươi an bài thì tốt rồi, nếu trong bày bố trong phòng này cần giúp gì thì chúng ta trái phải cũng không có chuyện gì, vừa lúc giúp một tay.”

Vương thị nói: “Phu nhân không cần cảm ơn, cũng đã chuẩn bị không sau biệt lắm, chỉ là không biết mấy ngày ấy có thể có khách nhân qua đây hay không.”

“Nào có khách gì a, đều bận rộn chuyện nhà mình đâu.” Thu bà bà nói: “Tiền cảm ơn mai mối, hồng bao này nọ cũng đừng quên chuẩn bị.”

“Hiểu ạ.”

“Vậy an bài xong là được rồi, chúng ta đi chỗ Lục tú tài nói một câu.”

“Phu nhân đi thong thả.”

Tống Tân Đồng lăng lăng mấy người Tạ thẩm, dăm ba câu liền đem thủ tục thành thân của mình định ra rồi, nàng nhìn Vương thị: “Khi nào thì các ngươi bắt đầu làm giá y, mua mũ phượng cho ta?”

Vương thị trả lời: “Cô nương, chính là ngày ấy khi nhận được tin tức.”

Tống Tân Đồng hừ lạnh: “Ta không dặn dò các ngươi còn dám tự tiện quyết định?”

Vương thị vội quỳ xuống đất: “Là nô tỷ quá phận, còn thỉnh cô nương trách phạt.”

Tống Tân Đồng nhíu mày, trầm giọng nói: “Lần này dễ tính, ngươi cũng là suy nghĩ cho ta, nhưng không có lần sau biết không?”

“Dạ, nô tỳ minh bạch.” Vương thị khẽ đáp.

“Ngươi minh bạch là tốt, sau này còn dám tự tiện quyết định, ta sẽ không giơ cao đánh khẽ.” Tống Tân Đồng dừng một chút: “Đứng lên đi.”

“Đa tạ cô nương.”

Tống Tân Đồng ừ một tiếng: “Dương thúc đi đâu?”

Vương thị nói: “Vừa mói đi dưới ruộng, cô nương nhưng phải đi tìm hắn? Nô tỳ đi gọi hắn về.”

Tống Tân Đồng khoát tay áo: “Không cần, chính là ta đột nhiên nghĩ đến chuyện rượu hoa đào ngày ấy.”

“Cô nương, trước hôm qua đã bẩm báo cùng người rồi, đã làm xong ấn theo yêu cầu của người, tổng cộng sáu mươi đàn, toàn bộ niêm phong cất vào kho.”

Tống Tân Đồng vỗ vỗ đầu: “Ai, xem trí nhớ ta này, sao lại quên đây.”

“Cô nương đáy lòng có chuyện, cho nên không nhớ rõ.” Vương thị cười nói: “Trong phòng bếp còn chưng điểm tâm, nô tỷ đi nhìn trước một cái.”

“Đi đi.” Tống Tân Đồng phất phất tay ra hiệu bà đi ra, sau đó liền dựa vào ghế tựa nhìn ra nụ hoa trên gốc đào đã nở, than  nhẹ một tiếng.

Tiểu Nguyệt dẫn Hà Bạch Vân đi đến, Hà Bạch Vân đi tới bên người Tống Tân Đồng ngồi xuống: “Tân Đồng, đáy lòng ta thật khẩn trương.”

“Khẩn trương? Có cái gì mà khẩn trương?” Tống Tân Đồng không hiểu hỏi.

Hà Bạch Vân hoài nghi nhìn nàng: “Từ này trở đi liền phải gả cho biểu ca, ngươi cũng sắp gả cho Lục tú tài, sao ngươi lại không khẩn trương đâu?”

Tống Tân Đồng ngốc một chút, sờ sờ vị trí ngực, tựa hồ là có chút khẩn trương nha.

“Hai ngày nay ta ăn không ngon ngủ không yên, đây nhưng nên làm gì bây giờ a?” Hà Bạch Vân bụm mặt, “Ngươi xem mắt ta phía dưới toàn là quầng thâm.”

Tống Tân Đồng nhìn về phía mí mắt nàng, quả nhiên có vành mắt đen: “Về nhà lấy khăn bố áp một chút rồi hảo hảo ngủ một giấc thì tốt rồi.”

“Thế nhưng ta ngủ không được, ta vừa nghĩ tới…” Hà Bạch Vân có chút ngượng ngùng cúi đầu, một lúc sau lại lặng lẽ nhìn Tống Tân Đồng: “Ngươi có từng mơ thấy Lục tú tài hay không a?”

Mơ thấy Lục tú tài? Đương nhiên từng mơ thấy: “Tống Tân Đồng chột dạ nháy nháy mắt: “Ngươi mơ thấy biểu ca ngươi? Đây là ngày nghĩ nhiều đêm nằm mộng, chờ ngươi gả qua rồi sẽ không vậy.”

“Thực sự?” Hà Bạch Vân nửa tin nửa ngờ nhìn nàng.

“Đúng vậy.”

Hà Bạch Vân gật gật đầu, như là tin: “Sau này chúng ta sợ là rất khó gặp lại, Tân Đồng, ngươi cũng đừng quên ta.”

“Sẽ không. Hơn nữa nhà biểu ca ngươi các Đào Hoa thôn chúng ta cũng chẳng qua hai canh giờ lộ trình, ngươi muốn về lúc nào lại về.” Tống Tân Đồng nói: “Vẫn là giống như trước đây.”

“Không giống nhau.” Đáy lòng Hà Bạch Vân có chút thất lạc, “Đâu có thể thường xuyên về nhà mẹ đẻ.”

“Tân Đồng, làm sao bây giờ, hiện tại ta liền nhớ nhà, một chút cũng không muốn xuất giá.”

Nhìn một mảnh tính tình trẻ con của Hà Bạch Vân như vậy, Tống Tân Đồng thổi phù một tiếng cười rộ lên: “Ngươi không lấy chồng, nhị biểu ca ngươi làm sao?”

Hà Bạch Vân khẽ cắn nhẹ môi ửng đỏ: “Đều tại cái huyện lão gia kia, thực sự quá xấu rồi!”

Tống Tân Đồng nói thầm: Cũng không phải quá xấu sao, còn cái cái vị trên kia, đang tốt đẹp vì sao nhất định phải tổng tuyển cử a! Đầu óc có bệnh!