Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 251: Hái lan hoàng giác



Lục Vân Khai nhìn chén lớn hết nhẵn: “Nhưng no rồi?”

“No rồi.” Tống Tân Đồng đánh cái ợ: “Lão bản nương làm mì ăn ngon, buổi tối chúng ta lại nếm thử món khác nàng làm.”

“Tỷ người ăn no a? Chúng ta mua tào phớ cho ngươi, ngươi ăn no còn ăn sao?” Tiểu Bảo bưng một bát tào phớ ngọt hỏi nàng: “Nếu tỷ ngươi không ăn liền cho đệ ăn đi.”

“Hai đứa mua cho ta?” Tống Tân Đồng không thích ăn tào phớ ngọt, nhưng thích trêu chọc hai người các cậu.

Tiểu Bảo rất nhanh liếc mắt nhìn Lục Vân Khai, sau đó đem tào phớ đặt lên bàn: “Là chúng ta mua cho tỷ, thế nhưng tỷ phu trả tiền, năm văn tiền một bát.”

“Vậy các đệ ăn chưa?” Tống Tân Đồng cười hỏi.

“Ăn.” Đại Bảo nói.

Tống Tân Đồng lại hỏi: “Còn muốn ăn?”

Tiểu Bảo rất khổ não nhíu nhíu mày, sau đó gật gật đầu.

“Vậy cho ta năm văn tiền, ta bán cho mấy đứa.” Tống Tân Đồng đem tào phớ giao cho cặp song sinh: “Các đệ ai muốn?”

Tiểu Bảo lập tức đè lại tiểu hà bao bên hông mình: “Tỷ, đệ không có bạc.”

“Vậy trong hà bao kia là cái gì?” Tống Tân Đồng hỏi.

“Là…” Tiểu Bảo cảm thấy không thể nói, vội lôi kéo Đại Bảo, ra hiệu ca ca nói.

Đại Bảo gãi gãi đầu, sau đó nhìn về phía Lục Vân Khai: “Tỷ phu mua, tỷ còn đòi bạc bọn đệ?”

“Bạc của tỷ phu đệ nhưng đều là của tỷ ta.” Tống Tân Đồng đùa hai cậu: “Tào phớ này thật thơm, thật ngọt.”

“…” Tiểu Bảo muốn khóc, bất đắc dĩ, tỷ quá xấu rồi, nhưng cậu rất muốn ăn, nghĩ nghĩ sau đó từ trong hà bao lấy ra năm văn tiền, đặt ở trên bàn, sau đó cẩn thận từng li từng tí nhìn Tống Tân Đồng: “Tỷ, vậy đệ bưng đi.”

“Được.” Tống Tân Đồng vừa dứt lời, Tiểu Bảo cầm cái thìa lên liền múc một ngụm lớn, ăn xong một ngụm lớn rồi sau đó nhìn Đại Bảo đờ đẫn như khúc gỗ, thở dài một hơi lại ăn một ngụm sau đó đem cái thìa cho Đại Bảo: “Ca ca ngươi ăn, đừng ăn hết của đệ, đệ tiêu tiền.”

Nhìn hai cậu tương tác qua lại, Tống Tân Đồng phì một tiếng cười rộ lên, “Được rồi, không đùa hai đứa, năm văn tiền này trả lại cho đệ.”

Tiểu Bảo cười híp mắt cầm lại tiền đồng, nhét vào trong hà bao: “Tỷ ngươi không cần tiền đồng của đệ a?”

“Thấy ngươi đều sắp khóc, ta nào dám muốn bạc của ngươi a.” Tống Tân Đồng phất phất tay về phía hai cậu: “Chính là mấy đứa về phòng ăn đi, nghe mùi này đều là lạ.”

Chờ bọn hắn đi rồi, Lục Vân Khai mới dùng ngữ khí bất đắc dĩ mà sủng nịch nói: “Cứ thích đùa hai đứa bọn hắn.”

“Đệ đệ ta sao không thể đùa?” Tống Tân Đồng hì hì cười: “Đúng rồi, hôm nay tìm được không?”

Lục Vân Khai nói: “Tìm được, cũng hẹn được rồi, sáng sớm ngày mai qua đó xem, đến lúc đó lại tính toán, nếu là xế chiều ngày mai có thể liền có một canh giờ tốt là có thể khởi công.”

“Nhưng còn chưa có đặt đá đâu.”

“Vị tiên sinh kia có hiểu biết thợ đá, chuyên môn làm cái này, đến lúc đó sau khi có kích cỡ rồi liền trực tiếp từ trong nhà chuyển đá qua đó là được

Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ: “Có thể cùng nhau tới đập bạc của chúng ta hay không?”

Lục Vân Khai ngẩn người, sau đó ngượng ngùng nói: “Tiên sinh Chu đại gia đề cử, hẳn không quá xấu đi?”

“Vậy cho dù hư chúng ta cũng không có cách nào sửa lại.” Tống Tân Đồng mấp máy môi: “Vậy chúng ta xem trước một chút đi, vị tiên sinh kia có thể có nói chúng ta phải chuẩn bị những thứ gì?”

“Hắn thấy chúng ta trẻ tuổi, biết được chúng ta không biết, nói chúng ta muốn thì nguyện ý đưa bạc, hắn có thể giúp chúng ta chuẩn bị cho tốt tất cả thứ cần dùng.” Lục Vân Khai dừng một chút, lại nói: “Ta nghĩ chúng ta xác thực không biết chọn gà trống các loại gì đó, cho nên liền cho hắn hai lượng bạc, để hắn hơi chuẩn bị cho chúng ta, nói nhiều thì trả thiếu lại bổ sung.”

“Vậy nghe chàng nói như vậy tiên sinh còn là người tốt.” Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ cũng cảm thấy không lo lắng như vậy.

“Chỉ là nếu định ra rồi, hắn liền sẽ gọi người qua đó làm việc, đến lúc đó chúng ta cần cung cấp thức ăn.” Lục Vân Khai nói: “Đến lúc đó có thể phải phiền Chu đại gia bọn họ.”

“Vậy chúng ta mua nhiều một chút lương thực này nọ qua đó.” Tống Tân Đồng nghĩ đến con gà mái trong bữa trưa kia, sau đó nói: “Bọn họ đem gà mái đẻ trứng đều giết cho chúng ta ăn, ta thực sự rất áy náy.”

“Ta biết.” Lục Vân Khai hôn hôn gương mặt nàng: “Đến lúc đó chúng ta đưa nhiều một ít trở lại cũng được.”

“Ân, hôm nay đi đến vội vội vàng vàng, cũng không biết sẽ gặp phải Chu đại gia bọn họ, cũng không có chuẩn bị quà tặng, đợi lát nữa chúng ta đi trên đường xem xem, mua một ít, ngày mai đưa đi cho bọn họ?” Tống Tân Đồng thương lượng với Lục Vân Khai: “Chàng cảm thấy thế nào?”

“Được.” Nàng là thê tử của hắn, bọn họ là người một nhà, tự nhiên biết ơn Chu đại gia.

“Vậy bây giờ chúng ta liền đi?” Tống Tân Đồng nghĩ ăn no vừa lúc ra tiêu thực.

Lục Vân Khai cười đem nàng ngăn lại: “Bên ngoài mặt trời đang gắt, hơn nữa phần lớn cửa hàng đều đóng cửa.”

Tống Tân Đồng đứng dậy đi ra nhìn ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy cửa hàng bên đường đều đóng cửa, vốn mấy gian hàng sau buổi trưa còn mở cũng đều đóng: “Sao đều đóng?”

“Trên trấn nhỏ cũng chỉ có lúc hợp chờ mới nhiều người, có cửa hàng đại thể chỉ mở nửa ngày xế chiều lại về thôn làm việc.” Lục Vân Khai chỉ vào mấy gian cửa hàng phía trước còn mở: “Cửa hàng còn mở đại thể đều là khách điếm, cửa hàng lương thực, tiệm dầu các loại, có chính là người nơi khác vẫn ở tại trên trấn.”

“Thì ra là như vậy.” Tống Tân Đồng nằm sấp ở bên giường nhìn cảnh phố ngoài cửa sổ, liếc mắt một cái nhìn lại là có thể nhìn hết cả trấn, trấn rất nhỏ, chỉ có chừng mười con phố, trên đường dùng đá bản xanh lát thành đường, sạch sẽ rộng thoáng, áng trời chiều chiếu trên mặt đất, sáng chói mắt.

Ngoài khách điếm không xa còn có một bụi lan hoàng giác, tia sáng theo lá cây chiếu nghiêng xuống, tạo thành tia sáng vụn vỡ trên mặt đất, loang lổ quang ảnh, vô cùng đẹp đẽ.

Lan hoàng giác kết không ít hoa, thơm dịu bốn phía, vô cùng dễ ngửi. (Pen: Mình tra nhưng thật sự không tìm được loại lan nào tên hoàng giác, nó ra cả đống gì mà hoàng giác tự, rồi đại sư hoàng giác gì đó TT^TT)

“Tướng công, ta muốn hoa kia.” Tống Tân Đồng chỉ vào cây lan hoàng giác bên ngoài khách điếm nói.

“Ta đi hái.” Lục Vân Khai ra phòng trọ đi xuống lầu vòng ra sau khách điếm, đứng dưới cây hoàng giác lan, vừa ngửa đầu liền nhìn thấy Tống Tân Đồng nằm sấp trên bệ cửa sổ cười với mình, khanh khách cười nhẹ, dịu dàng uyển chuyển hàm súc, như kiều lan giai nhân.

Lục Vân Khai biết, thế gian này cô nương dù đẹp nữa cũng không cách nào vào mắt hắn, có nàng, là đủ.

Tống Tân Đồng phất phất tay về phía Lục Vân Khai vẫn nhìn chính mình: “Ta tháy phía dưới có rất nhiều, chàng hái chừng mười đóa là đủ rồi.”

Tống Tân Đồng nghĩ có thể xuyên lên, treo trên người hoặc là đặt trong hà bao, vị thơm ngát thanh nhã, so với cái gì hoa hồng, mẫu đơn còn dễ ngửi hơn.

Rất nhanh, Lục Vân Khai hái chừng mười đóa hoàng giác lan trở về, dùng tay vòng lại ôm chúng nó, để tránh làm dơ chúng nó.

Tống Tân Đồng vê một nụ hoa lên ngửi ngửi: “Thật là dễ ngửi.”

“Không tệ.” Lục Vân Khai cũng thích loại thanh nhã thơm ngát này.

Tống Tân Đồng lật lật hành lý, lật đã lâu mới nghĩ tới trước khi ra cửa hộp may vá đã bị lấy ra, “Ta còn muốn dùng chỉ xuyến lên, lại đã quên chúng ta không mang đồ may vá, như vậy chỉ có thể đặt ở trong hà bao.”

“Vậy đặt trong hà bao là được.” Lục Vân Khai lấy hà bao ra: “Nương tử đều bỏ hết vào cho ta.”

“Đều bỏ vào? Qúa thơm, chàng cũng không phải hoa cô nương.” Tống Tân Đồng bỏ vào ba bốn đóa cho hắn: “Được rồi, còn lại bỏ cho Đại Bảo bọn họ hai đóa, dư lại toàn bộ để vào hòm xiểng đi, đến lúc đó quần áo cũng thơm tho.”

Lục Vân Khai đưa tình nhìn nàng, nhu tình vô hạn nói: “Được.”