Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 320: Mứt



“Nương, con nhặt rất nhiều nấm xám.” Tống Tân Đồng vừa vào sân liền nói với Lục mẫu đang ngồi trong sân nhặt rau, trong giọng nói lộ ra vui sướng, dù sao nhặt được có gần ba bốn mươi cân, cảm giác cũng là được mùa lớn.

Lục mẫu nhìn gùi Đại Nha và Dương Tiểu Nguyệt thả xuống, khoa tay múa chân nói: “Nhiều như vậy?”

“Đoán chừng năm nay cũng chỉ có thể nhặt một vụ này, ăn không hết chúng ta liền lấy phơi khô sau này ăn.” Ngay sau đó Tống Tân Đồng lại đem ra mấy cây tùng nhung và nấm kê tung hái về: “Nương, con nhặt một chút này, mấy ngày nay chúng ta lấy đến nấu canh.”

Lục mẫu biết là nấm này quý báu, năm ngoái lúc Tống Tân Đồng còn chưa gả qua đây sẽ đưa không ít loại nấm này qua đây, bà nghĩ có cần phơi khô tùng nhung hay không, chờ tháng chạp lúc Tân Đồng ở cữ lại làm đến ăn.

Thấy Lục mẫu hình như không nghe thấy, Tống Tân Đồng lại hô một tiếng: “Nương.”

Lúc này Lục mẫu mới hoàn hồn, khoa tay múa chân nói muốn giữ lại.

“Không cần, tươi mới ăn rất có dinh dưỡng.” Tống Tân Đồng cầm lấy nấm với tùng nhung lên: “Cái này trước cát trong hầm băng đi, còn lại nấm xám cắt nấu thả vào.”

“Hầm băng lãnh cốt, con đừng đi.” Lục mẫu đưa đồ cho Đại Nha, ra hiệu các nàng đi cất.

Chờ cất xong, Đại Nha với Dương Tiểu Nguyệt cầm một phần nấm tươi và nấm xám về. Lục mẫu thì vào phòng bếp nấu cơm, Tống Tân Đồng đã giúp rửa sạch nấm xám, sau đó ngồi ở trong sân chậm rãi cắt nấm xám, toàn bộ đều cắt thành lát, đợi lát nữa cho vào nồi nấu lại bỏ vào hầm băng đi, chôn trong băng, nhiều nấm xám như vậy áng chừng có thể ăn đến đầu xuân sang năm.

Buổi trưa ăn nấm xám xào chay, canh nấm cắt lát nấu thịt, cá nấu ớt băm, rau trộn rong biển gà xé, còn một phần miến thịt heo.

Rất phong phú, cặp song sinh ăn đến miệng đều đầy mỡ.

“Thẩm thẩm, ăn thật ngon.” Đại Bảo nói.

Tiểu Bảo cũng không cam lòng rớt lại phía sau: “Ăn ngon, con còn muốn ăn thêm một bát cơm.”

Lục mẫu cười híp mắt nhìn bọn họ, vốn Lục gia ăn cơm là không nói lời nào, nhưng sau khi cặp song sinh thường dùng cơm ở đây, quy củ này cũng không có, Lục mẫu thập phần dung túng hai cậu, mà Lục Vân Khai từ trước đến nay cũng sẽ không nói cái gì.

“Ăn liền ăn đi, không cần nói.” Tống Tân Đồng thêm cơm cho hai cậu: “Lau mỡ trên miệng đi.”

“Nga.” Cặp song sinh lau miệng, lại tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Sau khi dùng xong bữa trưa, Tống Tân Đồng giúp đỡ Lục mẫu phơi tốt nấm với mộc nhĩ, nấm hôm trước cũng phơi gần khô hẳn rồi, nhưng Lục mẫu nói còn phải phơi hai ngày, nếu không sẽ hư.

Tống Tân Đồng lại giúp đỡ Lục mẫu bỏ đậu đũa phơi khô vào túi vải to, bà nói đậu đũa khô hầm canh xương cũng ăn rất ngon, còn có thể dùng để xào thịt.

“Nương người biết thật nhiều.” Tống Tân Đồng chưa từng ăn đậu đũa phơi khô.

Lục mẫu cười cười, khoa tay múa chân nói: “Ta cũng là học với người trong thôn, lúc mùa đông không có rau gì ăn, ăn đậu đũa khô, măng khô, cải trắng khô…”

“Thì ra là học với người trong thôn.” Tống Tân Đồng cảm thấy thật bất ngờ: “Con cho rằng nương đều không đi trong thôn.”

“Ta và cha Vân Khai lúc mới đến cái gì cũng không biết, ta cũng chỉ có thể học với các lão nhân trong thôn, sau đó học được liền không thế nào đi trong thôn.” Lục mẫu khoa tay múa chân nói: “Cha Vân Khai rất thích ăn canh xương hầm đậu đũa khô, củ cải phơi khô cũng thích, nhưng chính là không thích củ cải tươi.”

Tống Tân Đồng nhìn lúc nương nhắc tới Lục phụ chưa từng gặp mặt, ánh mắt cực kỳ dịu dàng, nhìn ra được tình cảm của họ rất tốt, chỉ tiếc Lục phụ chỉ hơn bốn mươi vì bệnh mà mất sớm.

Mấy năm nay nương nhất định rất khổ sở đi.

Tống Tân Đồng không biết nên nói gì nữa, hơn nữa cũng không tới phiên nàng người con dâu này đến nói cái gì.

Lục mẫu cười, sao lại nói tới chuyện này chứ.

“Vân Khai và cha hắn như nhau, cũng thích ăn cái này.” Lục mẫu nhìn Tống Tân Đồng, khoa tay múa chân nói: “Con cũng học, sau này cũng làm một chút cho hắn ăn.”

“Dạ.” Tống Tân Đồng lập tức có chút áy náy, nàng cảm thấy nàng vẫn là chưa đủ hiểu biết Lục Vân Khai, nàng chỉ biết hắn không thích ăn hành tỏi, còn không thích ăn cà, dưa chuột với cải trắng, lại không biết hắn thích ăn cái gì nhất: “Hắn còn thích ăn cái gì? Con cũng học làm cho hắn ăn.”

Lục mẫu cười cười: “Hắn trừ cái không thích ra, cái khác cũng còn thích, còn thích nhất cũng không có, chỉ là hằng năm lúc ta phơi khô đậu đũa với củ cải, hắn sẽ để ta phơi nhiều một chút.”

“Hắn chỉ là rất ái mộ phụ thân của hắn, cho nên mới thích cái này.” Lục mẫu yêu thương nhìn Tống Tân Đồng: “Con làm hắn đều thích ăn, ta nhìn ra được.”

Hai má Tống Tân Đồng ửng đỏ, biết Lục Vân Khai thích mình là một chuyện, nhưng từ trong miệng Lục mẫu nghe thấy lại là một chuyện khác.

Lục mẫu tiếp tục khoa tay múa chân: “Hắn thích gì không thích gì đều sẽ nghẹn trong lòng, mặn nhạt hắn cũng sẽ không nói, nhưng ta nhìn ra được, chỉ cần là món con làm, lúc hắn ăn đều đặc biệt vui vẻ.”

Mặt Tống Tân Đồng triệt để biến đỏ, ngượng ngùng hô một tiếng: “Nương.”

“Đều phải làm nương, còn xấu hổ gì?” Lục mẫu cười vỗ vỗ vai Tống Tân Đồng, tiếp tục thu nhập rau phơi khô.

Tống Tân Đồng giúp đỡ thu thập xong, sau lại cầm chổi quét sạch sẽ bã vụn trên mặt đất, vừa mới làm xong việc Vương thị liền xách một cái rổ qua đây.

“Cô nương, mứt đã làm được rồi, ngài nếm thử vị có thích hợp hay không.” Vương thị xốc vải bông đắp trên rổ lên, bưng chén lớn phía dưới ra.

Tống Tân Đồng cầm đũa gắp một khối nếm thử, còn chưa phơi quá khô, nhưng đã có hình dạng ban đầu, ăn vào trong miệng cũng không cảm thấy ngọt trơn miệng, còn có một tí vị chua, cảm giác chua chua ngọt ngọt, vừa đúng.

Hôm qua lúc để Vương thị Tống Tân Đồng còn có chút lo lắng làm ra quá ngọt, không nghĩ đến kết quả bất ngờ như thế.

“Ăn rất ngon, chính là có hơi mềm, phơi khô hẳn là sẽ không sai rồi.” Tống Tân Đồng bưng mứt cho Lục mẫu: “Nương người nếm thử, xem xem vị thế nào?”

Lục mẫu nếm một khối, khoa tay múa chân nói: “Vị rất tốt, không sai biệt lắm so với cái con mua về từ Lĩnh Nam thành.”

“Vương thẩm ngươi làm rất tốt, ngay cả nương cũng khen ngươi.” Tống Tân Đồng lại ăn hai ba khối, vừa ăn vừa nói: “Ngươi mau phơi khô một chút, mềm như vậy nhai không đã, vẫn là khô ăn ngon một ít.”

Thấy Lục phu nhân đều khen bà làm ăn ngon, đáy lòng Vương thị hết sức cao hứng: “Cô nương yên tâm, phơi hai ngày là được rồi, đến lúc đó ăn hẳn là hợp khẩu vị cô nương ngài.”

“Nấu ra có bao nhiêu?” Tống Tân Đồng đang suy nghĩ có thể ăn bao lâu.

“Còn không biết, phơi khô áng chừng có thể có hai mươi cân.” Vương thị trong lòng tính toán một chút: “Nếu cô nương còn muốn thì làm nhiều một chút, nô tỳ đi trong thôn thu một ít.”

“Không cần, đủ rồi.” Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, lại nói: “Đúng rồi, qua mấy ngày có khoai lang rồi ngươi lại làm một chút khoai lang khô đến làm ăn vặt đi, cái kia ăn cũng không tồi.”

“Dạ cô nương.”

Lục mẫu chỉ chỉ Tống Tân Đồng: “Sao con biết phương pháp làm đồ ăn vặt như vậy?”

Tống Tân Đồng ăn một khối mứt, hé miệng cười: “Bởi vì con ăn ngon.”