Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 404: Thi xong



Thi Hội thi 9 ngày, một ngày cuối cùng chính là 16 tháng 2.

Tống Tân Đồng sớm đã mang theo Noãn Noãn chờ ở ngoài đại môn trường thi, chỉ cần Lục Vân Khai vừa ra là các nàng có thể nhìn thấy thân ảnh của hắn trước tiên.

Từ sáng sớm chờ đến giữa trưa, chừng giờ mùi canh ba, mới nhìn thấy Lục Vân Khai xách rổ chậm rãi đi ra ngoài, thân hình gầy gò, nhất định mấy ngày nay lại ngủ không ngon.

Tống Tân Đồng vừa nhìn thấy viền mắt liền ươn ướt, Noãn Noãn thấy thân ảnh phụ thân, lập tức để Đại Nha giơ bé cao cao lên, sau đó lớn tiếng hô: “Cha, chúng ta ở đây, ở đây.”

Lục Vân Khai nhìn thấy thân ảnh Noãn Noãn, bước nhanh tới, nhưng 9 ngày mệt mỏi này làm dưới chân hắn không quá lưu loát, bước đi cũng lắc lư lên, y như trong chớp mắt là liền muốn ngã xuống vậy.

Tống Tân Đồng vội đi qua đỡ lấy thân thể lảo đảo muốn ngã của hắn, vội vàng hỏi: “Có phải chỗ nào không thoải mái hay không?”

“Không sao, chỉ là có hơi mệt mỏi.” Lục Vân Khai ách cổ họng nói.

“Vậy ta về nhà trước.” Tống Tân Đồng đỡ Lục Vân Khai lên xe ngựa, chờ về nhà, sau khi rửa mặt Lục Vân Khai liền ngủ mất.

Ai biết, rất nhanh liền phát sốt cao, hôn mê bất tỉnh.

Tống Tân Đồng sờ cái trán nóng hổi của hắn, vừa hạ nhiệt độ vật lý, vừa thúc giục đại phu bắt mạch khai thuốc.

Đại phu bắt mạch, cân nhắc kỹ lưỡng một phen sau nói: “Công tử hẳn là quá mức mỏi mệt, lao động phí sức, lại thêm hôm nay xuân hàn se lạnh, lúc này mới phát hàn.”

“Lão phu đây liền khai dược, chờ hắn hạ sốt sau lại qua đây xem.” Đại phu cấp tốc khai đơn thuốc, để cho người ta đi cùng hắn tới y quán lấy thuốc.

Cái ngày các học sinh ra khỏi trường thi này mời đại phu rất nhiều, y quán bọn họ đều quá bận không làm nổi.

Tống Tân Đồng cho đại phu hồng bao rất nặng, lại để cho Đại Nha mau đi lấy thuốc chút.

Thẳng đến bình minh ngày thứ hai, Lục Vân Khai mới dần dần hạ sốt, nhưng người lại chưa tỉnh, đại phu nói hẳn là quá mệt mỏi, để cho các nàng chờ một chút, nếu như đợi thêm một ngày nữa còn chưa tỉnh thì phải đi mời đại phu lợi hại hơn.

Ngay khi Tống Tân Đồng đều nghĩ có cần đi cầu Vệ công tử hay không, mời đại phu trong cung đến trị một cái, cuối cùng Lục Vân Khai tỉnh.

Tống Tân Đồng vui quá nên khóc, nắm tay Lục Vân Khai, “Chàng cuối cùng đã tỉnh, làm ta sợ muốn chết.”

Lục Vân Khai cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, không có sức, nhìn trời bắt đầu tối bên ngoài, ách cổ họng hỏi: “Ta đây không phải tỉnh rồi sao.”

“Trời mới vừa tối a, mới ngủ 2 canh giờ?”

“Gì mà mới 2 canh giờ? Đều một ngày một đêm.” Tống Tân Đồng kéo chăn cho Lục Vân Khai, sợ hắn không dễ dàng gì hạ sốt lại về, “Chàng đói bụng không, ta đang hầm chút cháo thịt băm thanh đạm, này liền bưng tới cho chàng.”

Rất nhanh, Tống Tân Đồng lại lộn trở về, Lục Vân Khai đã ngồi dậy, đang nói chuyện với Noãn Noãn chẳng biết đã bò đến trên giường lúc nào.

“Cha, cha không tỉnh, nương khóc.” Noãn Noãn ngồi trên chân Lục Vân Khai, “Noãn Noãn cũng khóc.”

“Cha không tỉnh, Noãn Noãn sợ.”

“Noãn Noãn không sợ, cha chỉ là nhiều ngày không ngủ, quá mệt mỏi.” Lục Vân Khai ôm Noãn Noãn dỗ, đề mục lần thi Hội này thâm trầm phức tạp hơn thi Hương nhiều, hơn nữa lượng đề còn tăng một ít, tuy nói tuyển biết đáp, nhưng nếu muốn vào trước bảng, có thể vào mắt giám khảo, tốt nhất vẫn là đáp hết, đáp tốt.

Bởi vậy, Lục Vân Khai rút ngắn thời gian ngủ, suốt đêm đáp xong, cho nên lúc ra trường thi mới thể mệt mỏi không chịu nổi, cứ thế mà hôn mê mất trên xe ngựa.

“Thực sự?” Noãn Noãn nghiêng đầu không tin.

“Thực sự.” Lục Vân Khai quệt quệt cái mũi nhỏ của bé, “Chữ cha dạy con có biết viết không?”

“Biết viết, Noãn Noãn đưa cho cha xem.” Noãn Noãn nói liền xuống giường, chạy ra ngoài phòng.

Tống Tân Đồng bưng cháo cùng thuốc cùng nhau đi vào, “Mấy ngày nay con bé đều nói muốn cho chàng xem chữ con bé luyện, đợi chút nữa có chàng mệt.”

Nói rồi đưa cháo cho Lục Vân Khai, “Không nóng, ta đút chàng.”

“Không cần, ta có sức.” Lục Vân Khai cầm lấy bát, múc ăn, một hai ngày không ăn cơm, rất nhanh một bát cháo liền xuống bụng, cảm thấy còn thiếu một chút.

“Chàng ăn trước một chút, trên bếp ta còn hầm canh, giữ chút bụng tối nay dùng cơm.” Tống Tân Đồng nói rồi lại đưa thuốc đã nấu tốt cho hắn, “Uống.”

“Ta không sốt, không sao.” Lục Vân Khai không muốn uống.

“Phải uống.” Tống Tân Đồng cứng rắn nhét bát thuốc cho Lục Vân Khai, “Ta để Đại Nha đi mời đại phu, chờ đại phu xem cho chàng một cái, nếu thật không sao liền không uống.”

Là thuốc thì ba phần độc, Tống Tân Đồng cũng không muốn hắn thực sự vẫn ôm thuốc uống, có thể không uống liền không uống đi.

“Vậy đợi đại phu tới lại nói.” Lục Vân Khai không thích uống thuốc, trước đó bị đổ thuốc không nói, hiện tại đã tốt rồi cũng không quá muốn uống.

Tống Tân Đồng thấy hắn sợ uống thuốc như đứa bé, dở khóc dở cười, quay đầu lại liếc mắt nhìn Noãn Noãn chạy thở hồng hộc ở bên ngoài, “Khuê nữ chàng tới, chàng nhưng phải làm gương tốt cho con bé.”

“…” Lục Vân Khai nhìn Noãn Noãn cầm giấy Tuyên Thành chạy vào, cầm bát thuốc lên uống một hơi cạn sạch.

“Cha, lợi hại.” Noãn Noãn sùng bái nhìn Lục Vân Khai, Noãn Noãn sợ nhất là uống thuốc đắng, nhìn cha thoáng cái liền uống cạn sạch, cũng không có đòi kẹo ăn, thật lợi hại.

“Con cũng muốn học cha, không sợ đắng.”

Lục Vân Khai đem tất cả đắng chát đều nuốt xuống miệng, còn phải cười nhìn Noãn Noãn, chỉ là tư vị trong đó, chỉ có tự hắn biết.

Tống Tân Đồng thuận tay đưa cho Noãn Noãn hai viên kẹo, “Cho con, nhớ chia sẻ.”

Nói xong cũng bưng bát ra khỏi phòng, để lại cho hai người cha và con gái.

“Cha ăn một cái, con cũng ăn một cái.” Noãn Noãn nhét kẹo vào trong miệng Lục Vân Khai, lại tự mình ăn một viên, sau đó đưa năm tờ giấy Tuyên Thành viết chữ cho Lục Vân Khai, “Cha người xem, con viết, nương nói viết tốt.”

Lục Vân Khai nhấm nháp viên kẹo, ngọt, là kẹo Tân Đồng tự làm, vị không có đậm như vậy, lại rất thơm.

Trên giấy chỉ viết có ba chữ, ba chữ Lục Hướng Noãn.

Chỉ là Noãn Noãn chẳng qua mới 2 tuổi cầm bút còn không ổn, chữ viết y như chó bò, hơn nữa viết đặc biệt to, một tờ giấy Tuyên Thành mở rộng cũng chỉ có thể viết mười mấy cái, trên trên còn dính mực nước này.

Tống Tân Đồng dùng giấy dầu chuyên môn làm đồ bảo vệ tay áo hoặc là tạp dề nhỏ cho Noãn Noãn, lúc luyện chữ liền mặc vào, cũng không cần lo lắng con bé làm cho trên y phục tất cả đều là nét mực, quá khó giặt.

“Ừm, viết không tệ.” Lục Vân Khai trái lương tâm khen, thuận tay chỉ chữ Noãn, “Đây là chữ gì?”

“Là Noãn Noãn, tên của Noãn Noãn.” Noãn Noãn cười hì hì nói, “Noãn Noãn biết.”

“Rất thông minh, vậy ngày mai cha dạy con viết chữ khác.” Chữ của Noãn Noãn đều là tự tay Lục Vân Khai dạy, hắn thực sự không dám để Tân Đồng đi dạy, chữ viết bút lông của nàng rất xấu, cũng không tốt hơn Noãn Noãn là bao.

“Viết tên cha.” Noãn Noãn yêu cầu.

“Còn có đâu?”

“Còn có viết nương, viết cữu cữu, viết nãi nãi…” Noãn Noãn rất tiến tới, nghĩ muốn học rất nhiều chữ, chờ cữu cữu nãi nãi tới, là bé có thể viết cho bọn họ xem.