Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 424: Phiên ngoại - Hằng ngày (8)



Lục Vân Khai rất nhanh tra được gốc gác nam nhân trung niên họ Tạ, nam nhân trung niên này gọi là Tạ Tiến, là người An thành.

Hắn xác thực không có nói dối, hắn xác thực có một cô cô gả vào một hộ thương hộ họ Trương ở An thành làm thiếp thất, đã chết bệnh mấy chục năm, lưu lại một nữ, nhưng ba mươi năm trước cũng đã chết bệnh.

Sau bởi huyết mạch thân duyên đều đã chết bệnh, Tạ gia với Trương gia không qua lại nữa, năm gần đây bởi vì sinh ý Tạ gia từ từ có khởi sắc, vô ý cướp lấy mấy chỗ sinh ý nhỏ của Trương gia. Tân nhiệm chủ sự của Trương gia lòng dạ không tính là rộng rãi, liền liên hợp cưỡng bức các thương nhân khác chèn ép Tạ gia nhiều lần, thế cho nên Tạ gia chỉ có thể đi chỗ khác tìm kiếm thương hộ cứu lại sinh ý trong nhà.

Nhưng An thành sở thuộc đất bắc, là một trong những thành phồn vinh nhất châu phủ phụ cận, vả lại Trương gia chính là đại gia, căn cơ thâm hậu, người châu thành phụ cận cũng không dám chống lại cùng, bởi thế Tạ gia bất đắc dĩ, chỉ có thể đi thủ đô phồn hoa dồi dào nhất xa hơn.

Tạ Tiến nghĩ, người Trương gia lợi hại hơn nữa cũng không đến mức vươn tay đến kinh thành.

Sự thực cũng đúng là thế.

Tạ Tiến trải qua nhiều ngày vấp phải trắc trở sau, cuối cùng giải quyết nguy cơ, ngày ấy chuẩn bị ra khỏi thành về An thành, vô ý nhìn thấy Lục mẫu ngồi trong xe ngựa, kinh ngạc phát hiện cực kỳ giống với tiểu cô cô trong ấn tượng của hắn, liền nhờ người hỏi thăm vài ngày, cuối cùng biết được đó là xe ngựa của phu nhân tân khoa Trạng Nguyên thượng một lần, cho nên mới có một màn hôm qua kia.

Mặc dù rất đường đột, nhưng có thể thấy đích thực là Tạ Tiến có ý tìm được một chân tướng.

Tống Tân Đồng nghe xong tin tức Lục Vân Khai tra được, gật gật đầu: “Nói như vậy hắn xác thực không có ý đồ khác.”

Lục Vân Khai không nói tiếng nào.

“Chàng còn không tin hắn?” Tống Tân Đồng bằng trực giác cảm thấy Tạ Tiến làm người xem như đáng tin, không giống là người giả vờ dụng tâm kín đáo.

Lục Vân Khai lắc đầu phủ nhận: “Tin hay không thì đã sao, chỉ là chỗ nương kia…”

Tống Tân Đồng nhìn hắn: “Chàng là lo lắng nương?”

Nếu như biểu muội đã qua đời nhiều năm mà Tạ Tiến nói là nương, thế vì sao nương lại xuất hiện ở phía nam Đào Hoa thôn? Còn thành câm? Trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tống Tân Đồng có thể minh bạch lo lắng của Lục Vân Khai, là sợ chọc nương nghĩ tới những chuyện khó chịu đó, tìm thêm phiền não.

“Nhưng nếu là nương muốn nhận cửa thân thích này đâu?” Tống Tân Đồng lại nói.

Lục Vân Khai sững sờ một chút.

Tống Tân Đồng cảm thấy cũng không phải là không có loại khả năng này: “Nếu như Tạ gia là nhà nhân nghĩa lương thiện, thêm một cửa thân thích cũng không sao.”

Lục Vân Khai hắn phái người điều tra chẳng qua là da lông, lòng người cách bụng, cũng không biết cụ thể thế nào, chỉ là nhìn riêng ở mặt ngoài, Tạ Tiến làm người xem như trung hậu.

Tống Tân Đồng thấy mặt mày Lục Vân Khai buông lỏng, biết ý nghĩ của hắn, “Chàng chớ có đem nương thành Noãn Noãn mà đối đãi.”

Lục Vân Khai cũng biết bản thân quá mức lo lắng mà quá cẩn thận, khe khẽ thở dài, “Cũng được.”

Tống Tân Đồng ừ một tiếng, “Vậy chàng đi nói với nương một chút, là thật hay giả nương luôn có thể phân biệt.”

Tuy quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa nàng và Lục mẫu làm được tốt đẹp, nhưng việc này vẫn là để cho đứa con trai ruột là Lục Vân Khai này đi nói mới tương đối thỏa đáng.

Lục Vân Khai gật đầu nói tốt.

Canh giờ còn sớm, Lục mẫu còn nghỉ ngơi, đang ngồi dưới ánh nến làm quần áo.

“Nương, buổi tối trong phòng mờ tối, không thể so với ban ngày, người đừng làm mấy cái này nữa.” Lục Vân Khai gỡ đồ thêu trong tay Lục mẫu xuống, thả bên cạnh.

Lục mẫu khoa tay múa chân nói: “Đốt nến, trong phòng rất sáng, không có gì đáng ngại.” Khoa tay múa chân xong lại đoạt lấy đồ thêu, “Đây là áo choàng ngoài làm cho con, còn có mấy châm liền khâu xong rồi.”

Lục Vân Khai cũng không muốn mẫu thân quá mức vất vả, “Nương, nhi tử còn có rất nhiều quần áo chưa mặc, người không cần làm cho con nữa.”

“Đó đều là Tân Đồng làm cho con, nương làm không giống nhau.” Lục mẫu khoa tay múa chân nói.

Lục Vân Khai nghe xong trong lòng có chút chua xót khổ sở, “Vậy làm xong bộ này liền đừng làm, nhi tử với Noãn Noãn mấy đứa đều có quần áo mặc không hết.” Mấy năm trước nương vì chống đỡ chi tiêu trong nhà, quanh năm suốt tháng làm đồ thêu, mắt sớm đã không rõ ràng lắm, Lục Vân Khai liền không muốn mắt bà lại hỏng.

Lục mẫu gật đầu, nhưng việc trên tay cũng không dừng lại.

Lục Vân Khai cân nhắc khoảnh khắc, do dự mở miệng nói: “Nương, nhi tử vẫn chưa từng hỏi qua làm sao người quen biết với cha.”

Lục mẫu kinh ngạc giương mắt, khoa tay múa chân: “Vì sao đột nhiên nghĩ tới hỏi cái này?”

“Nhi tử hôm nay nghĩ đến Màn Thầu Hoa Quyển cũng gần 4 tuổi, bọn nó còn chưa từng về quê tế bái cha với nhạc phụ nhạc mẫu, con nghĩ qua mấy ngày nay rảnh rỗi nên về Đào Hoa thôn một lần.”

Lục mẫu nghe nói cũng có chút hoảng hốt, rời khỏi Đào Hoa thôn đã lâu như vậy, bà với người Đào Hoa thôn cũng không lui tới bao nhiêu, niệm tưởng duy nhất chính là Lục phụ an nghỉ trong Thanh Sơn.

Lục mẫu khoa tay múa chân hỏi: “Thời gian qua thật mau, tính tính cha con đã mất gần mười năm.”

“Lúc cha con đang còn, ký thác chờ đợi đối với con, kỳ vọng trông một ngày kia con có thể nhập sĩ, bây giờ con xem như công thành danh toại, ngoài ra còn có ba đứa bé lanh lợi hiểu chuyện, cha con trên trời có linh cũng có thể an giấc.”

Lục Vân Khai còn nhớ khi cha còn sống, hắn cũng chẳng qua là một thiếu niên xanh miết, trong nháy mắt qua mấy năm, hắn đã biến thành cha của ba đứa bé, cũng xem như minh bạch vất vả của cha khi vỡ lòng cho mình khi bé, “Nhi tử khi còn bé hẳn là không có bướng bỉnh như Màn Thầu bọn nó.”

Lục mẫu mỉm cười gật gật đầu, khoa tay múa chân nói: “Khi con còn bé rất yên tĩnh, không thế náo chơi đùa với trẻ con trong thôn, luôn luôn ngoan ngoãn ngồi trong góc luyện chữ đọc sách, cha nương cũng ít bận tâm.”

Lục Vân Khai trái lại không nhớ ra được chuyện khi còn bé, cười lắc lắc đầu, “Màn Thầu hai đứa không giống con.”

“Hoạt bát một ít tốt, giống con cũng không tránh khỏi quá không thú vị.” Lục mẫu nghĩ tới tôn tử tôn nữ nhà mình, trên mặt nổi lên ý cười, trong nhà bởi vì thêm ba đứa, mỗi ngày tiếng cười không ngừng, bà nghe cũng cao hứng.

Nghĩ tới đây Lục mẫu lại thở dài, nếu gia gia bọn nó đang còn thì tốt, “Nếu mà có thể, vẫn là nên mang Màn Thầu về Đào Hoa thôn tế bái một phen.”

“Qua mấy ngày nay có thời gian liền đi về.” Lục Vân Khai dừng một chút, “Nhưng phải dời phần mộ cha tới kinh thành, nhi tử nghĩ nhiều năm sau này có lẽ cũng sẽ không về thôn.”

“Vẫn là đừng.” Lục mẫu lắc đầu, bà ở Đào Hoa thôn sinh sống mấy chục năm, sớm đã đem chỗ kia xem là rễ, “Cha với nương quen biết sau liền ở Đào Hoa thôn, chỗ kia chính là rễ của chúng ta.”

Lục Vân Khai sẽ không vi phạm ý của nương, ừ một tiếng nói được.

Lục mẫu nghĩ đến chuyện đã qua, buồn bã không thôi, thời gian qua thật nhanh.

Lục Vân Khai nhấp một ngụm trà, nói tiếp: “Nương, hôm qua từng có một người tới cửa, tự xưng là thân thích của nương người.”

Lục mẫu ngẩn ra, sau đó sắc mặt khẽ biến.

Lục Vân Khai thấy nương khẽ biến sắc mặt, có chút lo lắng, “Người nọ họ Tạ, chính là người huyện Ninh An.”

Lục mẫu nghe thấy đối phương họ Tạ sau, thần sắc khẽ thả lỏng, nhưng cũng hơi có chút chống cự.

Lục Vân Khai nhìn thấy biểu tình của nương liền biết Tạ gia đích thực là thân thích, nhưng nương lại không quá nguyện ý nói thêm chuyện đã qua, nghĩ nghĩ nhân tiện nói: “Nếu nương không quen, đứa con này liền cho người đuổi đi đi.”

Lục mẫu do dự một hồi, lắc lắc tay.

“Nương…” Lục Vân Khai nhìn về phía Lục mẫu.

Lục mẫu thở dài, khoa tay múa chân nói: “Đúng.”

Lục mẫu nhớ lại ngày tháng bản thân sống ở Trương gia, mặt mày từ trước đến nay dịu dàng yêu thương mang theo mấy phần chống cự, có thể thấy chuyện xưa phát sinh ở quá khứ tạo thành bóng ma không nhỏ trong lòng bà.

Lục Vân Khai có chút hối hận, không nên nói việc cho nương nghe, kiếp này nương gặp chuyện, từng chịu khổ quá nhiều, nhắc lại cũng chẳng qua là tìm thêm khổ não, hắn thân là con bà, lại bất hiếu như vậy. Cho dù sau này nương biết hắn chặt đứt một cửa quan hệ thì sao, hắn chỉ là không muốn nương lại nghĩ về việc thống khổ.

Lục mẫu xác thực không muốn hồi ức quá khứ nhiều, nhưng cũng không đến mức thống khổ giống nhi tử lo lắng vậy, bà chỉ là không nghĩ đến gần ba mươi năm trôi qua, sẽ còn có người nhớ bà, sẽ còn có người tới tìm bà.

“Nếu thật là An Ninh hạ hạt An thành, đó hẳn là Tạ gia chỗ ngoại tổ mẫu con.”

Đây là lần đầu tiên Lục Vân Khai nghe được Lục mẫu nhắc tới chuyện tổ tông, hơi chỉnh vạt áo nghe.

Lục mẫu khoa tay múa chân: “Ta vừa sinh ra không bao lâu, ngoại tổ mẫu con liền chết bệnh, lại thêm Tạ gia rất ít đến Trương gia An Thành, ta cũng liền không có bao nhiêu qua lại với Tạ gia.”

Lục mẫu khoa tay múa chân rất chậm, Lục Vân Khai nhìn rất nghiêm túc, có lẽ là mẫu tử liền tâm, hắn có thể từ động tác của bà nhìn ra được bà Trương gia sinh hoạt khôn được tự nhiên.

Lục mẫu tiếp tục khoa tay múa chân nói: “Vì sau khi ta sinh ra, sinh ý của Trương gia càng ngày càng tốt, ngoại tổ phụ con liền cho rằng ta sinh ra là phúc, bởi vậy liền có nhiều thương yêu đối với ta. Thân là thứ nữ trong nhà, phụ thân thương yêu chính là lưỡi dao sắc bén, tuy ta mặt ngoài phong cảnh, nhưng bị phu nhân trong nhà xem là cái đinh trong mắt.”

“May ở trong nhà phu nhân cũng chỉ là bất mãn với ta, vẫn chưa có cử động quá đáng, lại thêm phụ thân trông coi bảo vệ, ta cũng qua một đoạn ngày an nhàn thoải mái.”

“Ngày vui ngắn chẳng tày gang, ngoại tổ phụ con vào năm ta 14 tuổi ấy bệnh chết, người duy nhất sẽ che chở ta đi rồi, ở trong nhà liền từ từ không dễ chịu lắm.”

Lục Vân Khai nhìn đến chỗ này, liền đoán được chuyện phát sinh sau đó, cả người phiếm hàn khí, Trương gia, đâu có thế được!

Lục mẫu vỗ nhè nhẹ mu bàn tay Lục Vân Khai, sau đó khoa tay múa chân: “Từ xưa đến nay, thứ tử thứ nữ đều không được chủ mẫu thích, ta có thể qua mấy năm an ổn như thế đã là chủ mẫu giơ cao đánh khẽ.”

Lục mẫu không có nói chuyện về sau nữa, nghĩ cũng không phải là chuyện gì tốt, chuyện sớm đã qua rồi, bà cũng còn sống thật tốt, qua rồi liền qua đi.

Trong lời Lục mẫu miêu tả có cảm khái, có buồn bã, có thông thấu đã sống mấy chục năm, không có oán giận, không có phẫn nộ, không có hận ý.

Lục Vân Khai lại là cái tính tình mang thù, hắn sẽ không bỏ qua Trương gia.

“Nương có muốn gặp biểu thúc Tạ gia một lần?”

Lục mẫu có chút do dự, lại nói tiếp bà vẫn luôn sống ở Trương gia, trong trí nhớ chỉ có mấy lần ngày Tết lúc Tạ gia đến tặng quà gặp qua một cái, bình thường rất ít qua lại, không thể nói rõ có cảm tình tốt.

Nhưng Tạ gia lại chính là nhà mẹ đẻ mẹ ruột mình, trong lòng Lục mẫu vẫn còn có chút nhớ, “Tạ gia còn tốt?”

Lục Vân Khai gật gật đầu, báo chuyện chính mình tra được cho Lục mẫu biết: “Hiện tại đã giải quyết.”

Lục mẫu gật gật đầu, khoa tay múa chân nói như vậy rất tốt.

“Vậy không bằng gặp mặt một lần đi.” Lục Vân Khai cũng nhìn ra Lục mẫu xoắn xuýt, “Nương không cần nghĩ nhiều, cứ xem như thân thích phổ thông đi lại là được.”

Lục mẫu nghĩ nghĩ, gật đầu một cái.

Lục Vân Khai thương lượng thỏa đáng với Lục mẫu rồi, liền sai người đi tìm Tạ Tiến, đồng thời lại phái người đi An thành điều tra, vì sao năm đó nương lại xuất hiện ở Lĩnh Nam gặp được cha ra ngoài khảo học? Nương không muốn nhắc lại chuyện đã qua, không đại biểu hắn sẽ không đi truy cứu!