Tu Tẫn Hoan

Quyển 1 - Chương 2: Tình thế ép buộc



"Không được."

Tuyên Thành tuy không hiểu chuyện, nhưng cũng biết rõ chuyện khuyên không được lại bắt ép này là không đúng. Dùng lời nói để bức bách đối phương cùng tiến cung với mình, nếu không thành thì sẽ như chữa lợn lành thành lợn què. Đợi đến khi vào cung rồi, chỉ cần đối phương đổi một phương thuốc thôi thì phụ hoàng của nàng cũng có thể đi đời.

Nàng ép lại tính khí của mình, nhất định phải mang vị thần y này về.

"Này...công chúa, chúng ta nên..."

"Chúng ta đóng lều bên ngoài sân này." Tuyên Thành ra lệnh. Nàng không tin thần y này, cả đời không ra cửa. Miễn là ra khỏi cửa, nàng liền có cơ hội gặp hắn một lần, như vậy cũng có cơ hội thuyết phục hắn vào cung.

"Nhưng...Thái tử cho chúng ta thời gian không nhiều..." Thị vệ khó khăn nói.

"Bao lâu cũng chờ."

- Đêm khuya -

Mây đen gió lớn, ngọn gió thổi qua rừng trúc, lá trúc chen nhau phát ra tiếng kêu sàn sạt, chớp mắt là qua.

Trên sân trống ngoài viện tử, ngọn lửa trại được đốt lên, chiếu sáng cả một mảnh sân. Dù sao vẫn đang trong mùa đông, ban ngày có ánh mặt trời chiếu sáng, tuy không cảm thấy lạnh, nhưng một khi đã về đêm, không khí nhiệt độ giảm xuống, lại ở trong rừng núi hoang vắng, Tuyên Thành ngồi bên đống lửa, vẫn cảm thấy gió lạnh tạt vào người mình, không khỏi ôm chặt cánh tay mình thêm.

"Xoay sở bên ngoài nên có chút bất tiện, công chúa ráng chịu một lát." Thị vệ thấy thế, liền đưa một cái bịch tay đến cho nàng.

"Không sao." Tuyên Thành tiếp nhận ý tốt của hắn.

"Nếu không có chuyện gì, vậy công chúa nghỉ ngơi sớm một chút, ở đây có ty chức bảo vệ."

Tuyên Thành lắc đầu, từ chối lời kiến nghị của hắn.

Cứ như vậy, thị vệ cũng không nói gì nữa, bỏ thêm vài cây củi vào trong đống lửa.

Ở một đầu khác, tình cờ truyền đến tiếng nói chuyện của hai ba thị vệ. Mà trong viện tử kia, yên lặng, tĩnh mịch, giống như không có người bên trong.

Tuyên Thành nghĩ đến trước khi rời kinh, phụ hoàng của nàng già nua nằm trên giường bệnh, còn có cái lắc đầu bất đắc dĩ của Ngự y, đáy lòng cứ vậy mà thấp thỏm bất an.

Từ bé, nàng và Thái tử đã chịu tang mẫu thân, phụ hoàng của nàng tuy là thiên tử cao quý, trăm công nghìn việc, thế nhưng chỉ cần có thời gian, hắn sẽ trở về làm bạn với bọn họ, sợ vì bận rộn mà bỏ rơi bọn họ. Nàng không thể tưởng tượng được nếu một ngày không còn phụ hoàng của nàng nữa, nàng nên làm sao, còn có ai để nàng làm nũng, còn ai lại dung túng cho nàng gây sự đây.

Viền mắt Tuyên Thành đã ẩm ướt, vội vã nháy mắt một cái, tâm tư lại chạy đến một chuyện khác.

Đã hơn nữa tháng, các nàng đã bỏ ra rất nhiều thời gian và sức lực. Đáng tiếc, rõ ràng bây giờ thần y và nàng chỉ cách nhau một vách tường, nhưng các nàng lại bị cự tuyệt bên ngoài, cũng không thể làm gì khác.

Nàng chỉ có thể yên lặng cầu khẩn, hi vọng phụ hoàng của nàng có thể kiên trì thêm một chút, chỉ cần thêm một chút nữa thôi, nàng có thể đem thần y trở về.

Tuyên Thành cau mày, hai mắt ngay ngốc nhìn chằm chằm đống lửa, đột nhiên có âm thanh đánh gãy suy nghĩ của nàng: "Công chúa đừng quá lo lắng, Hoàng thượng có trời che chở, nhất định sẽ bình an vô sự."

Nàng nhìn về phía người vừa lên tiếng, lửa trại càng làm nét hồng hồng trên gương mặt hắn nổi bật thêm. Ngươi kia ý thức được nàng đang quan sát hắn, cổ họng hắn liền nghẹn lại, ngữ điệu cũng mang theo một chút căng thẳng, nói: "Chỉ cần chúng ta có thể mang thần y trở về, nhất định sức khỏe của Hoàng thượng sẽ tốt trở lại."

Tuyên Thành quan sát tên thị vệ đang đối diện với nàng một chút: "Ngươi tên là gì?"

"Bẩm công chúa, ty chức tên Sài Long Uy." Hắn trả lời.

Lần này ra ngoài, nàng không có dẫn theo thị nữ, tùy tùng đi theo đều là thị vệ, bọn họ lo trước lo sau cho nàng. Là người trung thành, có thể dùng được.

"Đợi sau khi trở về, ngươi chính là người của bản công chúa ta."

"Đa tạ công chúa!" Sài Long Uy thụ sủng nhược kinh, liền quỳ xuống đất tạ ân.

Ngày thứ hai, mặt trời từ phía Đông chuyển về phía Tây. Đội ngũ đã đợi một ngày trước viện tử, nhưng trong sân vẫn không có động tĩnh gì khác, cũng không thấy người khác đi vào.

Ngày thứ ba, người trong cung cố gắng truyền thư của Thái tử tới. Sau khi Tuyên Thành xem thư xong, môi dưới gần như bị nàng cắn đến ra máu.

Tính mạng Hoàng thượng đáng lo, sợ không thể kiên trì thêm mấy ngày, gọi nàng lập tức trở về kinh.

Nàng kiên nhẫn không được nữa, quăng thư sang một bên, sau đó trực tiếp đi thẳng qua cửa viện. Nàng mãnh liệt gõ cửa, qua một lúc, ngón tay đã biến đỏ, trong chớp mắt cũng chảy ra máu. Hôm nay mặc kệ như thế nào, nàng cũng phải gặp được người xưng là thần y kia.

"Công chúa!" Sài Long Uy cùng một đám thị vệ khác lập tức quỳ xuống, thỉnh cầu nàng: "Long thể Hoàng thượng sợ là đợi không nổi nữa, hay là chúng ta cứ xông vào đi?" Mấy ngày nay, bọn hắn cũng vô cùng lo lắng. Mặc kệ bên trong có bao nhiêu người, lần này tùy tùng đi theo nàng đều là cao thủ trong Hoàng cung, nếu thật sự dùng đến sức mạnh, vậy thắng thua đã rõ.

Người luyện võ tư duy thô lỗ lại thẳng thừng, miễn là chỉ cần Tuyên Thành ra lệnh một tiếng, bọn họ liền phá viện đi vào, coi như vị thần y kia có liệt cả người, thì cũng phải ghinh đi.

"Chủ nhân không đồng ý, khách lại phá cửa đi vào, đây khác gì là giặc cướp?"

Lại là âm thanh này, Tuyên Thành vừa nghe tới liền nghiến răng nghiến lợi.

"Đến cùng là thần y muốn cái gì? Là danh? Hay là lợi? Chỉ cần có thể cứu phụ thân tại hạ một mạng, tại hạ nguyện dâng lên tất cả." Tuyên Thành khàn giọng chất vấn.

Nhưng nàng lại không biết, lời chất vất như vậy nói ra, người bên trong lại nghe giống như đang vũ nhục sư phụ của nàng.

Trong viện lại trầm mặc chốc lát: "Sư phụ của ta không phải là người tham lam như các ngươi tưởng tượng, nói không trị thì chính là không trị. Các vị vẫn là trở về đi, nếu không thì đừng trách tại hạ vô lễ." Nói cách khác, chính là khuyên các nàng đừng uổng công nữa, bằng không sẽ rất khó coi.

Tuyên Thành há lại có thể nghe, nhưng lại không thể dùng sức mạnh đối với người trong viện. Lại tiếp tục nặng nề gõ thêm hai cái vào cửa, còn đạp thêm một cước để phát tiết sự tức giận trong lòng mình.

Một ngân châm không biết từ đâu bay tới, tốc một tiếng, túi thảo dược trước mái hiên đột nhiên bị thủng một lỗ, bột phấn bên trong rơi ra khắp người bên ngoài cửa viện.

"Công chúa cẩn thận!" Sài Long Úy lấy tốc độ nhanh nhất cởi áo choàng của mình ra, choàng lên người nàng.

Đám thị vệ không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, ngoại trừ Tuyên Thành, những người khác ai cũng đều dính một chút phấn. Trong đó, đặc biệt là Sài Long Uy lúc nãy đã cởi áo choàng của mình ra, hắn là người bị dính nhiều nhất.

Mới đầu bọn họ đều không cảm thấy có gì lạ, nhưng sau đó không lâu, da của bọn thị vệ bắt đầu ngứa lên, sau đó càng lúc càng ngứa, giống như có gì đó châm chít bọn họ. Khiến bọn họ vừa cười vừa khóc ngã lăn xuống đất, chỉ hận không thể lập tức lột bỏ bộ da của mình.

Tuyên Thành tháo áo choàng trên người mình xuống, nhìn thấy tình cảnh như vậy, không nhịn nổi lửa giận nữa: "Ngươi đã làm gì với bọn họ?"

"Lúc nãy chỉ là chút bột ngứa, dùng khăn ướt lau đi liền sẽ hết. Nếu như vẫn cứ dây dưa như vậy, lần sau sẽ không còn là bột ngứa nữa." Nói xong liền im bật.

Mặc cho Tuyên Thành đứng bên ngoài gõ cửa như thế nào, bên trong cũng không có lời hồi đáp.

Sau khi Tuyên Thành ung dung phát tiết xong, liền bình tĩnh trở lại. Bọn thị vệ nghe lời liền lấy nước rửa người. Sài Long Úy cả người ướt nhẹp tiến đến bên cạnh nàng, hỏi: "Công chúa, như vậy phải làm sao đây?" Lúc nãy vẫn còn khiến trong lòng hắn sợ hãi, có mạnh mẽ xông vào cũng không được.

Cửa chính không vào được, chẳng lẽ còn cách nào khác nữa sao?

Một ý nghĩ từ từ hiện lên trong đầu nàng.

"Trước mắt, ta có một dịu kế." Tuyên Thành chậm rãi nói: "Đợi đến khi trời tối, khi bên trong đã ngủ yên, bổn cung sẽ vào trong gặp thần y." Cũng là vào gặp người đệ tử luôn cản trở nàng của vị thần y này.

Sài Long Uy kinh ngạc hỏi: "Lẽ nào...công chúa là muốn mượn bóng tối mà lẻn vào sao?"

Tuyên Thành gật đầu, không tỏ ý kiến.

Tôn pháp với lễ nghi gì đó, vốn không phải là chuyện mà một công chúa nên mắc phải. Nhưng giờ khắc này, nàng cũng không thể quản nhiều như vậy nữa, tuy nàng có thể chờ, nhưng phụ hoàng của nàng chờ không nổi nữa. Lễ nghi tôn pháp gì đó không quan trọng bằng tính mạng của phụ hoàng nàng.

Sài Long Uy quỳ xuống đất, khuyên nhủ nàng: "Tình huống bên trong chúng ta không nắm rõ, công chúa là thiên kim ngọc thể, không thể mạo hiểm được. Không bằng, để ti chức đi thay cho người đi?" Vừa rồi hắn cũng đã thấy tên kia vô cùng xa cách, thêm chuyện trong sân, rõ ràng không phải là người đơn giản. Nếu công chúa xảy ra chuyện gì, thị vệ bọn hắn sẽ không thể gánh nổi. Hơn nữa, hắn là một nam nhân, không thể trơ mắt nhìn một nữ tử yếu đuối mạo hiểm được.

"Không, bản cung muốn đích thân đi." Tuyên Thành từ chối thẳng thừng: "Bản cung vì an nguy của phụ hoàng, không thể không tự mình đi được, chuyện này cũng không còn cách nào khác. Là một nữ tử, ở vị trí của bản cung cũng sẽ lựa chọn như vậy, chỉ cần được nhìn thấy thần y, bản cung sẽ tự nhận sai chuyện mình làm ra."

Tuyên Thành nói ra lời đại nghĩa thâm minh như vậy, khiến Sài Long Uy liên tục kinh ngạc. Hắn nghe người trong cung nói, Tuyên Thành công chúa hay nghịch ngợm gây chuyện, bây giờ tận mắt nhìn thấy, đúng là lời đồn không thể tin được. Người như vậy, đáng cho hắn dùng cả tính mạng để phụng bồi. Hắn lặng lẽ lập lời thề trong lòng đối với nàng.

Đợi đến khi đêm đến đã yên tĩnh, Tuyên Thành liền bắt đầu chuẩn bị xuất phát.

Sài Long Uy vẫn không yên lòng về sự an toàn của nàng, lại muốn tiếp tục khuyên nhủ nàng. Chỉ có điều, nàng là chủ tử, hắn là thị vệ, cũng không còn cách nào khác. Nhưng khi hắn muốn đi cùng với nàng, lại vì nàng sợ bị bại lộ mà từ chối. Vì vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng mặc y phụ dạ hành, chạy tới hướng viện tử của thần y.

Nhảy lên hay đáp xuống đều rất nhuần nhuyễn, nhưng nàng lại không chú ý đến dưới chân mình. Bởi vì chưa quen với bố cục trong sân, lại thêm sợ tối, Tuyên Thành có chút không chú ý, vì vậy khi đặt chân xuống chỗ không thích hợp, nàng liền rơi vào trong ao nước, vô cùng chật vật. Chỉ là còn chưa bình tĩnh lại, trong ao còn có thêm hai con vịt bị nàng làm cho thức tỉnh, vung cánh đập loạn, miệng lại kêu to. Cánh đập trên mặt nước, liên tục đánh tới Tuyên Thành.

"Không xong rồi!" Tuyên Thành cảm thấy không tốt.

Quả nhiên, ngay lúc nàng định chạy trốn, trong màn đêm tăm tối, không biết là ai đã mở miệng la lớn: "Có đạo tặc xông vào trong viện!"

Một tiếng la này liền phá vỡ sự yên tĩnh trong viện tử, trong nháy mắt trong viện tử đã sáng lên.

***HẾT***