Tử Thần Đại Nhân Ra Mắt Vị Trí Center rồi

Chương 5: Tôi là fan của anh ấy



(Fanart tới nữa rồi đây. Cre là artist BLACK AN)

"Ừm." Phạm Tăng đáp lại một tiếng tỏ vẻ đã biết, tâm trí hoàn toàn vẫn còn ở trên tiểu ca ca trên tàu điện ngầm kia. Hắn suy nghĩ một chút, dặn dò trợ lý: "Cậu hãy chú ý đến động tĩnh của cậu nhóc này, nếu như có chương trình khác, chúng ta cũng có thể mời cậu ấy tham gia."

Bản thân trợ lý nhỏ cũng rất thích cậu nhóc này, lập tức gật đầu cái rụp: "Vâng ạ Phạm ca, tôi sẽ chú ý động thái trên mạng, nói không chừng một lúc nào đó sẽ... Chúa ơi, Tào Tháo đến!"

Trợ lý đứng bên cạnh đột nhiên la lớn, Phạm Tăng không khỏi nhíu mày: "Kinh ngạc gì dữ vậy, Tào Tháo cái gì mà Tào Tháo..." Nương theo ánh mắt trợ lý quay đầu lại, những lời còn lại đều bị hắn nuốt ngược trở vào -----

Nhóc con đi cùng Bạch Trạch, không phải tiểu ca ca tàu điện ngầm trên mạng sao?

Bạch Trạch trường thân ngọc lập, thấy ánh mắt không hề che giấu của Phạm Tăng dừng trên người Lục Húc thì không khỏi nhướng mày: "Phạm ca, em dẫn người mới tới đây phỏng vấn."

"Chào Phạm ca ạ." Lục Húc rất tự nhiên gật đầu chào hỏi Phạm Tăng, lễ phép nhưng lại không hề tỏ ra quá mức thân thiết.

"Chào cậu, chào cậu." Phạm Tăng nhìn Lục Húc, lập tức mỉm cười, tâm tình rất tốt.

Nhan sắc của Lục Húc ở trong video rất cao, Phạm Tăng những tưởng cậu thuộc tuýp người ăn ảnh, nào ngờ đâu nhan sắc ngoài đời còn xuất chúng gấp bội hơn so với đối diện với ống kính. Đại khái do gặp mặt trực tiếp ở hiện thực đã mang lại cảm giác bạo kích, chỉ mới liếc mắt một cái, Phạm Tăng đã nghĩ nhất định phải giữ cậu ở lại.

Lục Húc và Bạch Trạch đều cao gầy như nhau, tướng mạo đều đẹp đến mức tuyệt đỉnh như nhau. Dù cho chỉ đứng im một chỗ chứ chẳng hề làm gì thì tầm mắt của mọi người đều sẽ không tự chủ mà bị họ hấp dẫn.

Trong hành lang, nhiều người qua lại, không phải là nơi thích hợp để trò chuyện nên Phạm Tăng nhiệt tình đón tiếp cả hai đến phòng họp của mình, bàn chuyện chi tiết.

"AAAAAAAA, vậy mà thật sự là tiểu ca ca tàu điện ngầm!"

"Đúng thế, đúng thế!"

Hai trợ lý trẻ hưng phấn không thôi, không ngờ tới nhanh vậy mà đã gặp được nam thần.

"Thì ra anh ấy là người mới của Diệu Ngoan giải trí."

"Tui đã nói rồi, đẹp trai như vậy thì không thể nào là người bình thường được."

....

Thấy thái độ tỏ vẻ rất thích tiểu ca ca của Phạm Tăng, hiển nhiên suất dự thi nhất định sẽ đạt được.

Xem video trên X âm thêm lần nữa, lúc này chưa được bao lâu mà số lượt thích đã lên đến hai triệu. Chỉ cần một video đơn giản như vậy mà đã dẫn đến bao nhiêu là sự chú ý, có thể thấy nhan sắc của cậu bé này không phải dạng vừa đâu.

Hiện giờ có không ít người đều nháo nhào lên để search mục "tiểu ca ca tàu điện ngầm", đợi đến khi ban tổ chức chương trình tung ra tin tức, trên mạng nhất định sẽ bùng nổ.

Còn chưa ra mắt mà đã có nhiệt rồi, trên đời này thật sự là có người có vận nổi tiếng sẵn trong người!

***

Trong phòng họp, Phạm Tăng cứ liếc nhìn Lục Húc nhiều lần, càng nhìn lại càng thấy hài lòng.

"Lục Húc, cậu mới mười tám tuổi, vẫn còn đang đi học sao?"

Tư liệu của nghệ sĩ đều sẽ do công ti quản lý báo cáo, Lục Húc cũng không ngờ Bạch Trạch lại đăng ký cho cậu là mười tám tuổi. Một bó tuổi rồi mà giờ phải cưa sừng làm nghé, Lục Húc khẽ cười trong lòng, trên mặt lại không hề lộ ra mảy may: "Không đi học, đã đi làm rồi."

Không ít nghệ sĩ trong giới tuổi còn nhỏ đã bước chân vào xã hội, Phạm Tăng hiểu rõ điều này, không quên quan tâm đến Lục Húc: "Trước đây đã từng làm việc gì?"

Trong đầu Lục Húc nhanh chóng suy nghĩ một phen, làm sao có thể biểu đạt sao cho uyển chuyển cái công việc câu hồn người chết được đây. <

Bạch Trạch ngồi cạnh vừa định lên tiếng nói giúp cậu, đã nghe Lục Húc thong dong bình tĩnh nói: "Xem như là làm dịch vụ đi."

Đưa người đến Hoàng Tuyền hẳn cũng xem là dịch vụ lúc lâm chung không phải sao?

Hóa ra là nhân viên phục vụ.

Phạm Tăng nghĩ thế, không khỏi vỗ vai Bạch Trạch, cảm khái nói: "Bạch tổng vẫn luôn giỏi giang như vậy, trước đó có Tô Mộ Bạch và Dư Mạn Mạn, giờ lại ký hợp đồng với Lục Húc, không hổ là người đại diện số một của Hoa Quốc."

Bạch Trạch mím môi cười cười, khiêm tốn nói: "Gì mà số một với không số một cơ chứ, chẳng qua là may mắn mà thôi. Phạm ca à anh xem, chuyện tuyển tú?"

"Có thể rồi, sau này chúng ta nói với bên kia một tiếng, sắp xếp để vào đó." Trước hết Phạm Tăng đồng ý đã, rồi mới ha hả cười nói: "Kỳ thật một năm luyện tập không được tính là dài, lần này tuyển thủ đến dự thi đều có thực lực rất mạnh. Nhưng mà Tiểu Húc tuyệt đối đừng mang nặng áp lực, chúng ta có giáo viên chuyên môn sẽ chỉ dạy một một cho cậu. Tìm được ưu thế của mình rồi phát huy nó, đúng rồi, cậu chuyên về nhảy hay ca hát?"

Lục Húc mới vừa ký hợp đồng, lấy đâu ra thời gian tập luyện.

Nói thời gian tập luyện một năm, có thể nói người đại diện Bạch Trạch này đã rất chịu chơi rồi. Y mặt không đỏ tim không đạp, cười nói với Phạm Tăng: "Lục Húc vẫn là người mới, có rất nhiều không gian để phát triển."

Vừa rồi Phạm Tăng vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui tìm được "Tào Tháo", giờ đã bình tĩnh lại, nhanh chóng phát hiện ra có gì đó bất ổn. Dù sao đã lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, suy nghĩ một chút đã nghĩ đến gì đó: "Bạch Trạch cậu thành thật nói với tôi, có phải Tiểu Lục là cậu vừa mới ký đúng không?"

Bạch Trạch dù bị chọc thủng lời nói dối vẫn rất bình tĩnh: "Ký hợp đồng vào một giờ trước."

Phạm Tăng nhìn bộ dáng này của Bạch Trạch, có chút dở khóc dở cười: "Tôi đã nói rồi, lúc trước khi vừa mới chuẩn bị tham gia chương trình đã gọi điện thoại cho cậu, nếu trong tay có nghệ sĩ thích hợp thì nên giới thiệu."

"Lúc ấy chẳng phải là chưa tìm được Lục Húc hay sao. Còn nữa Phạm ca, thật ra tôi cũng không muốn gạt anh, người ở đây, được đi hay ở đều do anh quyết định, chúng tôi tôn trọng quyết định của anh."

Không thể không nói Bạch Trạch động não quá nhanh.

Nếu vừa rồi lúc gọi điện mà nói là mới ký, chắc chắn Phạm Tăng ngay cả gặp cũng không muốn.

Mục đích ban đầu của hắn là sẽ chọn ra những thiếu niên vừa có năng lực lại biết cố gắng để làm thần tượng, đương nhiên hi vọng các thí sinh đều sẽ có thực lực.

Nhưng sau khi gặp Lục Húc, hắn lập tức đổi ý.

Xem ngoại hình của Lục Húc, cho dù là Tiểu Bạch, hắn cũng sẽ đồng ý tìm người chuyên nghiệp đến để dạy cậu. Miễn là cậu ra sức chăm chỉ cộng thêm được huấn luyện chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ dễ dàng tiến bộ. Hơn nữa, cho dù lùi một vạn bước mà nói, thiên phú của Lục Húc có khả năng rất thấp sẽ chẳng ra gì, đó cũng là một trong những mánh khóe của chương trình.

Một chương trình tạp kỹ xuất sắc tuyệt đối không thể không gắn liền với sự chú ý và độ thảo luận, lần đầu tiên nhìn thấy Lục Húc, Phạm Tăng đã biết cậu nhất định sẽ có khả năng.

"Hôm nay ký hợp đồng đi, lát nữa sẽ có người gửi bản quá trình ghi hình chương trình đến hòm thư của các cậu." Ánh mắt Phạm Tăng sáng quắc nhìn Lục Húc, giống như đang nhìn một thỏi vàng sáng lấp lánh, "Lục Húc, tôi tin ánh mắt của mình sẽ không sai, chờ mong cậu sẽ tỏa sáng trên sân khấu."

"Cảm ơn Phạm ca." Lục Húc cong mắt cười, giả vờ lơ đãng hỏi một câu: "Đúng rồi, tôi thấy trong danh sách của tên của thầy Quý, đến lúc đó anh ấy có cùng vào trại huấn luyện với chúng tôi hay không?"

đề cao tính chuyên nghiệp.

Các học viên phải tập trung ở trại huấn luyện, đến lúc đó sẽ có ba tháng huấn luyện khép kín và được ghi hình lại.

Tuy rằng trông Lục Húc nhỏ tuổi nhưng lại có một tầng khí chất quý tộc, tố chất bên trong cũng vô cùng tốt. Dù cho nghe được mình đạt được suất dự thi thì cũng không lộ ra thần sắc mừng rỡ quá nhiều trên mặt, thoạt trông là một người kiên định. Phạm Tăng đúng là chưa từng nghĩ tới Lục Húc sẽ nhắc tới Quý Tu Niên, gật đầu nói: "Đúng vậy, các vị huấn luyện viên cùng các học viên sẽ đến trại huấn luyện để tham gia ghi hình." Hắn đánh giá Lục Húc một lượt, đột nhiên hiểu rõ: "Chẳng lẽ Tiểu Húc cũng là fan của Tu Niên?"

Lục Húc chỉ cười cười, không gật đầu cũng không phủ nhận.

Phạm Tăng cho rằng mình đã đoán đúng nên cười sảng khoái: "Yên tâm, chờ đến khi cậu đã tham gia chương trình thì sẽ gặp được thần tượng của mình."

Lục Húc nhếch khóe môi, trong mắt lộ ra ánh sáng: "Tôi rất chờ mong."

Ký xong hợp đồng, Lục Húc xem như chính thức trở thành thực tập sinh của chương trình.

Nghĩ đến vừa ký với một bảo bối như Lục Húc, khắp mặt mày Phạm Tăng đều hiện rõ vui sướng. Vừa lúc cái tên "tiểu ca ca tàu điện ngầm" vẫn còn đang hot, có thể đem đi tuyên truyền một đợt.

Ngay khi vừa nghĩ đến kế hoạch tuyên truyền, chuông điện thoại di động chợt vang lên. Phạm Tăng híp mắt, thấy người gọi đến hiển thị là Quý Tu Niên.

Tính ra thì hai người cũng đã quen biết được mười năm.

Khi đó Quý Tu Niên còn đang học lớp 12 ở Đông Thành, vốn dĩ Phạm Tăng đến trường bọn họ để mượn cảnh quay chương trình tống nghệ. Thế mà chỉ trong một cái liếc mắt nhìn thấy Quý Tu Niên, hắn cứ như vậy giới thiệu y cho đạo diễn bạn mình. Quý Tu Niên nhờ vào bộ điện ảnh đó mà giành được giải thưởng ảnh đế, từ đó bắt đầu con đường diễn xuất của riêng mình.

Phạm Tăng có thể xem là một nửa Bá Nhạc của Quý Tu Niên.

Cũng bởi vì điều này mà Quý Tu Niên từ trước đến nay không tham gia ghi hình chương trình tạp kỹ nào đã phá lệ, đồng ý lời mời của Phạm Tăng.

"Tu Niên, tìm tôi có việc gì?"

Người bên kia đầu dây ho khan hai tiếng, cố gắng đè xuống cảm giác khó chịu trong cổ họng: "Phạm ca, có thể chuyển thời gian quay cảnh sáng mai thành buổi chiều không? Em bị sốt rồi, sợ là quay vào buổi sáng không được."

Phạm Tăng nghe vậy, lập tức quan tâm: "Sốt cao lắm không? Cậu có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"

"Không có, bệnh cũ tái phát mà thôi, nghỉ ngơi một chút là khỏe."

Hai người quen biết lâu như vậy, đối với tình hình sức khỏe của Quý Tu Niên, Phạm Tăng cũng có biết đôi chút.

Cậu trai này trông khỏe mạnh là thế, nhưng không hiểu sao dăm bữa nửa tháng lại sốt lên, bệnh viện cũng không biết là do đâu. Hơn nữa Quý Tu Niên thỉnh thoảng lại gặp chuyện xui rủi, dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ngẫm lại vẫn thấy tà môn.

Phạm Tăng do dự một lát, cuối cùng vẫn mở miệng: "Tu Niên à, bạn của tôi có quen biết một đại sư, còn nói là rất linh thiêng, không thì tôi giới thiệu cho cậu?"

Đầu dây bên kia lại ho hai tiếng, cười có chút bất đắc dĩ: "Phạm ca có biết không, em không tin những thứ này mà."

"Tu Niên, anh sẽ không hại cậu làm gì cả, có vài thứ khoa học thật sự không thể giải thích."

Khi còn trẻ, Phạm Tăng cũng là một người theo thuyết vô thần, nhưng theo tuổi tác dần lớn lên, gặp và nghe qua quá nhiều chuyện, trong lòng ắt cũng chú ý đến một chút.

"Phạm ca...:

"Được rồi, không cho tôi nói thì tôi không nói."

Phạm Tăng biết Quý Tu Niên kiên định theo thuyết vô thần, không tiếp tục kiên trì nữa. Để giảm bớt bầu không khi xấu hổ này, nói qua chuyện khác: "Đúng rồi, tôi tìm được một hạt giống tốt, cậu ấy còn là fan của cậu nữa."

Quý Tu Niên cười dịu dàng: "Thật không, có cơ hội thì có thể gặp măt."

"Đợi đến lúc bắt đầu chương trình là có thể gặp mặt. Được rồi, không lôi kéo cậu nói chuyện phiếm nữa, cậu nhanh chóng buông điện thoại xuống rồi nghỉ ngơi cho tốt, nếu thật sự không thoải mái thì đừng cố gắng chống chịu, hôm khác quay cũng được."

Quý Tu Niên cảm ơn Phạm Tăng đã quan tâm, sau đó mới cúp điện thoại.

Một mình ở trong tòa nhà lớn như vậy, phong cách trang trí tối giản khiến cho ngôi nhà càng thêm trống vắng.

Cơ thể vừa mệt mỏi lại vừa đau nhức, Quý Tu Niên lại không hề thấy buồn ngủ chút nào. Chỉ cần y nhắm mắt lại, cảm giác đè ép quen thuộc sẽ lập tức trào dâng, quấn chặt lấy y cho đến khi không thở nổi.

Trong y học, tình huống này có một cái tên chuyên môn là "ác mộng", hết lần này đến lần khác có người lại thích gọi là "bóng đè".

Thỉnh thoảng lại có người bảo muốn giới thiệu đại sư cho y, nhưng mà Quý Tu Niên đều từ chối hết.

Y giơ tay, cầm miếng ngọc đeo trên cổ lên, đáy mắt trào dâng nỗi ấm áp --- đây là món quà cuối cùng mà mẹ để lại cho y, bà bảo là đã đi thỉnh bùa hộ mệnh này về. Không lâu sau, cha mẹ y chết vì tai nạn giao thông.

Nếu trên đời này thật sự tồn tại ma quỷ, sao hai người họ chưa một lần nào xuất hiện trong giấc mơ của y.

Quý Tu Niên đứng dậy, đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn ra ngoài, không chú ý đến cái bóng phản chiếu trên mặt kính.

Bìa áo của sách xuất bản é mn: