Tứ Thời Điềm Viện

Chương 13: Hạt dẻ tươi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

EDIT & BETA: urlittleflower_9 (Hoa Quỳnh Nhỏ)

***

Sau khi trở về từ thôn Bạch Đầu, hễ dôi dư chút thời gian Hạ Ý sẽ mang giỏ kim chỉ chui vào phòng, ngồi dưới cửa sổ thêu hoa phượng tiên ngũ sắc.

Cảnh Thâm chịu cảnh cô đơn, hắn buồn chán đến mức ăn lựu cũng phải đếm hạt. Thỉnh thoảng ra sông đi dạo và chơi lia đá trên mặt nước, gặp được mèo béo nhà Phú Quý thúc sẽ đùa giỡn với nó một lát, nếu trông thấy A Bảo mới đi học về thì kéo cậu bé vào tám chuyện...

"Ôi." Thiếu niên đứng bên sông thở dài, giơ tay ném một hòn đá xuống sông. Đi thêm vài bước chợt thấy ba đứa trẻ đang xiên cá trên thượng nguồn, hắn hứng thú đi đến xem.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, mấy đứa này không phải ba tên nhóc chào đón hắn tới thôn Nhược Lựu bằng nắm đấm đây sao, giờ này không lo đi học mà lại trốn ở đây xiên cá cơ à... Tai hắn giật giật, nói thế thì khác nào tự xỉa xói mình không đi học đâu.

Bọn trẻ thấy hắn thì lộ ra vẻ mặt sợ hãi, nhưng dường như hắn đã quên đi chuyện ấy, còn dùng kỹ năng không biết xấu hổ của mình để mượn chúng cây xiên bắt cá.

Chúng nhìn hắn trân trân, miễn cưỡng đưa xiên cho hắn, lòng thầm nghĩ chờ khi hắn không xiên được con cá nào thì chúng sẽ cười nhạo hắn một phen. Ai ngờ hắn đâm đâu trúng đó, bọn nhóc nhìn mà ngạc nhiên không thốt nên lời.

Cảnh Thâm ném cá vào hố nước chúng đào cạnh bờ, bọt nước văng tung tóe, hắn cười nói: "Hồi còn ở nhà, ta ngắm trúng con nào trong ao thì đều bắt được con nấy."

Hắn vừa nói vừa xiên được thêm hai con cá béo, trong lòng tiếc nuối bởi cuối thu là thời điểm tốt để đi câu vậy mà hắn lại không biết nơi này, liệu nhà tiên sinh có cần câu không?

Hắn xiên bốn con nhưng nói chỉ cần một, lúc đầu A Toàn sợ ngây ra, sau đó nó mừng rỡ chạy đi ngắt cành liễu già xỏ qua cá cho hắn. Qua vụ bắt cá lần này, ba đứa trẻ quyết định bỏ qua chuyện không vui trước đây.

Lúc về bước chân Cảnh Thâm nhẹ bẫng, hắn hớn hở huýt sáo, tính ra hắn đã kiếm thêm được bữa cơm cho tiên sinh rồi nhỉ?

Hạ Ý ngồi trước sân chờ đợi, mũi chân nàng gõ xuống đất liên tục, vừa thấy hắn nàng vội đứng bật dậy: "Huynh về rồi!"

"Ừ." Hắn giơ con cá lên, "Ta đi bắt cá."

Nhìn đôi mắt rực sáng của hắn là Hạ Ý biết ngay cậu chàng muốn được khen ngợi đây mà, thế là nàng không tiếc lời tâng bốc hắn vài câu.

Cảnh Thâm thấy hơi là lạ, nhưng lại không biết lạ ở đâu. Hắn vừa thả con cá đang thoi thóp vào thùng gỗ thì tiểu cô nương bỗng gọi hắn, nàng đã thêu xong chiếc khăn.

Nàng đem ba chiếc khăn mình thêu mấy hôm nay ra so sánh rồi chọn chiếc đẹp nhất cho Cảnh Thâm xem. Cảnh Thâm thấy đẹp lắm, miệng lưỡi dẻo quẹo ca ngợi tay nghề của nàng là hiếm có trên thế gian, tuy không tin lắm nhưng nàng vẫn cười không khép miệng, đến khi thấy thỏa mãn nàng mới hỏi: "Sao huynh rành chuyện nữ công vậy?" Đừng nói đây chỉ là lời đầu môi của hắn thôi đấy nhé?

Cảnh Thâm ngồi xuống, chọc tay vào quả hồng mềm trên bàn: "Nương ta là nhân sĩ Cô Tô, khi còn sống bà rất thạo việc may vá nên ta có biết một chút." Hắn nhìn dọc theo cánh tay, ánh mắt dừng lại ở cổ tay áo, ở đó được viền một vòng hoa văn.

Xiêm y trước năm hắn mười tuổi đều được thêu đóa mai nhỏ ở cổ tay áo, do chính tay mẫu thân hắn thêu cho, cả hắn và Phụ vương đều có. Tiếc nỗi bây giờ hắn không còn mặc vừa, nhưng Phụ vương thì vẫn luôn mang những bộ quần áo cũ từ sáu năm trước, những bộ có thêu hoa mai ở tay...

Trước giờ Hạ Ý chỉ nghe hắn nhắc đến cha, bây giờ nghe được ba chữ "khi còn sống" nàng mới biết hắn cũng mất mẹ như mình, thấy hắn có vẻ buồn rầu, nàng gọi nhỏ.

Cảnh Thâm nghiêng đầu, đôi mắt dưới hàng mày cong như trăng non của nàng tỏa sáng tựa sao trời.

"Nương huynh chắc là tuyệt vời lắm nhỉ?"

"Đúng vậy." Hắn gật đầu, hỏi nàng, "Nương muội thì sao? Bà ấy tài giỏi chứ?"

Không biết người như tiên sinh sẽ đem lòng mến mộ nữ nhân thế nào?

Hạ Ý dựa lên bàn đá, hai tay ôm má: "Nương mất khi muội mới ba tuổi nên muội không nhớ gì... Nhưng nương là người thông minh nhất trên đời."

Hắn mỉm cười, bắt chước nàng chống tay lên bàn: "Thông minh hơn cả tiên sinh hả?"

"Vâng, cha chỉ xếp thứ hai thôi." Nàng kiêu ngạo liệt kê điểm tốt của mẹ, "Cha nói nương muội tinh thông mọi thứ cầm, kỳ, thi, họa, bà ấy đẹp như tiên nữ hạ phàm. Nương có để lại cho muội một tập tranh do bà vẽ nữa đấy."

Càng nói nàng càng hớn hở, hắn nhướn mày hỏi nàng đầy tò mò: "Tranh về gì vậy?"

Hạ Ý suy tư xoa cằm, sau một lúc nàng ngẩng đầu đáp lại: "Thật ra là một cuốn sách tổng hợp những điều mà muội muốn biết, mỗi trang đều có tranh minh họa... Không thể nói thêm nữa đâu, ta làm túi thơm nhé."

"Trời sắp tối rồi, việc gì muội phải hại mắt như thế?"

"Còn sớm mà."

Bóng cây trong sân lung lay, Cảnh Thâm ngắm bóng lưng của nàng, chống tay lên bàn đá nghe tiếng chim hòa ca...

***

Tia hoàng hôn cuối cùng trên ô cửa sổ vụt tắt dưới mái hiên, Hạ Ý đặt chiếc túi thơm xuống, nàng đang vươn vai thì nghe tiếng Cảnh Thâm ngoài sân: "Tiên sinh, đây là gì vậy ạ?"

Nàng định nhìn ra thì bị Cảnh Thâm che mất, đành phải nhảy xuống giường chạy ra ngoài xem.

Tiên sinh cởi sọt đặt xuống sân, Hạ Ý đứng bên cạnh Cảnh Thâm nhìn thử, bên trong là một sọt đầy chứa thức hạt bọc gai nhọn.

"Năm ngoái con là đứa nháo nhào đòi ăn hạt dẻ đấy? Đầu thu cha có dặn Dịch bá bá để mua tầm trăm hạt, chiều nay A Thực bảo hạt dẻ đã có nên ta đi lấy."

"Cha là nhất." Hạ Ý tí tởn ngồi xổm xuống đổ sọt ra, hạt dẻ đầy lông vương vãi khắp sân.

"Hai đứa giẫm chân lên chơi đi." Nói xong Hạ tiên sinh vào bếp.

Hai đứa trẻ hào hứng giẫm lên vỏ hạt dẻ, chỉ cần đạp mạnh trúng vết nứt thì hạt dẻ trơn bóng sẽ nảy ra, đang vui vẻ thì Hạ tiên sinh ra ngoài hỏi con cá đặt cạnh tường ở đâu ra.

Bây giờ Cảnh Thâm mới nhớ đến con cá, hắn tiếc nuối thả hạt dẻ xuống, đáp: "Lúc nãy ta ra bờ sông dạo, mượn xiên của người ta để bắt cá."

Trông tiên sinh thích thú lắm, ông gọi Cảnh Thâm vào phụ một tay. Một bên lông mày của Cảnh Thâm nhướn lên, hắn quay đầu nhìn tiểu cô nương vẫn đang hăng hái giẫm hạt dẻ, đáp dạ bám theo sau lưng ông.

Đầu tiên hắn mài dao giúp tiên sinh, sau đó nhìn ông dùng sống dao đánh chết con cá, lần lượt cạo vảy và mổ bụng, hất vảy và nội tạng cá sang một bên rồi bảo hắn mang đi vất...

Cảnh Thâm nhíu chặt chân mày nhìn đống nội tạng, tự nhiên hắn bị Hạ tiên sinh trông hiền lành làm cho sợ hãi, hắn không muốn ăn cá nữa đâu...

Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của hắn lúc ông đang chế biến cá mà thôi, khi hắn quay lại con cá đã yên vị trong chảo dầu sôi sùng sục, cho thêm nước tương, giấm và rượu là hoàn thành xong món Thố Lâu Ngư [1]. Cuối cùng ý định không ăn cá của hắn cũng bị lung lay.

[1] Thố Lâu Ngư dịch thô là giấm ôm cá, đây là tên món ăn nên mình để nguyên Hán Việt nhé. (Thật ra là do không biết dịch sao cho hay ý mà =)))



(Ảnh minh họa)

Tay nghề nấu nướng của tiên sinh rất tốt, mấy món ăn ông nấu đều chuẩn vị Sơn Gia Thanh Công [2], chẳng qua thỉnh thoảng ông nấu cháo trắng không ngon lắm.

[2] Sơn Gia Thanh Công là sách ẩm thực của người Trung Quốc xưa, đã được đề cập trong mấy chương trước.

Ông cầm một nắm củ kiệu thả vào chảo, hơi nước tiếp xúc với dầu nóng vang lên tiếng xèo xèo át đi giọng nói của Hạ Ý, hai người chưa kịp nghe rõ thì bên ngoài đã có tiếng nói của người khác...

***

Tác giả có lời muốn nói

Trong chương có tiết lộ thêm vài bí mật đấy, có chế nào nhận ra chưa ta?