Tu Tiên Nhật Thường - Kỳ Lân Gia Đích Tạp Mao Phượng Hoàng

Chương 8



12.

Ta sống lại một lần nữa.

Và điều kỳ lạ là lần này ta đã mở mắt bên trong một quả trứng.

Ta mơ hồ nghe mẹ ta cười lên một cách điên cuồng, cha thì la hét, không cho ai vào cả.

Nói rằng người đó không khôi ngô tuấn tú như ông, không xứng đáng với ta.

“Con gái ta là thân phận thế nào, còn ngươi lại là thân phận gì, tên xấu xí nhà ngươi còn muốn vào nhà của ta, ta khinh!”

“Ta đã chán ghét ngươi từ lâu rồi, con gái ngoan ngoãn của ta đã không phải hóa trứng tu thân, cũng là vì muốn bảo vệ thứ vô dụng nhà ngươi, nên mới bị thương nặng như thế!”

“Ra ngoài! Lập tức ra ngoài!”

Trong tiếng đập tay bôm bốp xen lẫn tiếng lách cách như thể xương bị nứt, cha chỉ tay vào cánh cửa và tiếp tục chửi bới đến mức không thể nào có thể đứng thẳng lưng được.

Mẹ từ đầu đến cuối chỉ ngồi cười, miệng chảy cả nước ra.

“Nàng cười cái gì!”

Mắng xong, cha quay đầu lại, mẹ lại tiếp tục cười phá lên.

“Không phải nàng nói đây chỉ là một trận chiến bình thường thôi sao, tại sao Minh Phủ sụp đổ rồi! Tại sao con gái chúng ta lại bị thương nặng thế này, nàng làm mẹ như vậy sao!”

“Chàng không phải là lười nhác không thèm giúp đỡ ta sao!, không phải chàng đã ngủ quên khi con gái bị người ta đánh sao, chàng nói đi!”

“Thật bất công mà!”

Mẹ ta xót xa nói: “Lúc ta đến đó thì trận chiến đã kết thúc rồi, ta phải chạy đi nhờ thêm lực lượng hỗ trợ để có thể mang con bé trở về, đâu phải mọi việc ta đều có thể chiếm thế thượng phong được.”

“Tốt nhất là như thế!”

Cha liếc nhìn mẹ với một ánh mắt ngang ngược, rồi chạy nhanh đến bế ta lên:

“Tại sao….Ta có lỗi với con, mẹ con càng ngày càng kém cỏi, suốt ngày chỉ biết lau chùi thanh đao rồi chạy ra ngoài đánh nhau, không quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của cha con chúng ta!”

“Nếu biết trước thế này, tại sao ngay từ đầu ta lại muốn thành thân, chẳng thà lui về Tiên Sơn ẩn cư, còn hơn phải gặp một người rắc rối như mẹ con!”

“….”

Mẹ rất đau đầu, mẹ rất sợ hãi.

Người cuối đầu thừa nhận lỗi lầm của mình trước sự trách móc của cha, đồng thời thề rằng sẽ không bao giờ đứng vỗ tay và cười khinh khi nhìn thấy ta bị đánh.

Nhưng dù mẹ đã thuyết phục nhưng trong lòng cha vẫn bất mãn, âm thầm trốn sang một bên và phàn nàn: “Bản thân nàng không đủ năng lực đúng không, để ta làm cho….”

“Hả?”

“…..”

Ngày tháng vội vã trôi qua.

Ta lại phá vỏ chui ra, lần này lông vũ của ta rất đẹp, không còn là những chiếc lông vũ màu đen và vàng trên thân thể như trước nữa.

Ta lắc lắc để nước trong vỏ trứng rơi xuống, vươn thẳng cái cổ nhỏ bé của mình trước ánh mắt yêu thương của cha mẹ: “Con đói!”