Tứ Tiên Tặc

Chương 10: Đau buồn và sự thật phơi bày



Lục Tiên nói với một ánh mắt hí hửng, nhưng trong đó cũng ẩn chứa một chút sự lo lắng và tức giận. Anh ta cảm thấy mình đang được đối diện với một thử thách lớn, khi tâm trạng và quá khứ của mình bị phơi bày trước mặt mọi người. Tuy nhiên, vẻ hào phóng và hài hước vẫn được Lục Tiên giữ nguyên, như một cố gắng che đậy những cảm xúc sâu thẳm bên trong.

Nhị Sư Đệ nhìn thấy sự phức tạp của tâm trạng trong ánh mắt của Lục Tiên, và anh cảm nhận được rằng dù vẻ bề ngoài của anh ta có tỏ ra hào phóng và không quan tâm, nhưng thực sự bên trong anh ta còn nhiều nỗi đau và lo lắng.

"Chúng ta đã thấy đủ rồi," Nhị Sư Đệ nói, cố gắng làm dịu đi không khí căng thẳng. "Cảm ơn về sự chia sẻ của ngươi, Lục Tiên. Chúng ta hiểu rồi."

Lục Tiên chỉ cười khà khà và nhún vai. "Ồ, vậy à? Tốt thôi, cứ dừng lại ở đây cũng được. Còn một thời gian nữa để chơi đấy!" anh ta vung tay với ba đồng đội còn lại và nói, "Hỡi các chiến hữu của ta, ta còn nhiều trò chơi vui vẻ đang chờ đợi chúng ta. Hãy quẩy lên nào!"

Ba đồng đội của Lục Tiên vui vẻ reo hò và hú hét, nhưng Nhị Sư Đệ cảm nhận được rằng dù vẻ ngoài của họ có tỏ ra hào phóng, nhưng cũng có một phần nào đó của họ không thể hiện ra ngoài. Một mảnh của họ đang bị ẩn giấu, giống như Lục Tiên, và điều này khiến cho anh ta muốn hiểu rõ hơn về họ.

Quá khứ đau buồn của ba người xuất thân từ cô nhi tiên tử, Lục Linh và Hồng Tiên thực sự là một câu chuyện đầy xót xa và đau lòng. Sau khi họ tu tiên và đạt được cảnh giới thoát thai khoán cốt ngưng tụ kim đan, ba người quyết định trở về thăm bà bà, người đã nuôi dưỡng và chăm sóc họ từ khi còn nhỏ.

Tuy nhiên, khi đến nhà, họ phát hiện ra cảnh tượng đau lòng khi bà bà của họ bị sát hại bởi một người tu tiên. Sự tức giận, nỗi đau và tuyệt vọng không gì có thể diễn tả được. Họ cảm thấy họ đã mất đi người thân quý báu nhất, người đã dành cả cuộc đời để yêu thương và chăm sóc cho họ.

Trải qua thảm kịch này, ba người cảm thấy mất đi một phần của chính mình. Họ bắt đầu tìm kiếm sự trả thù, quyết tâm đem lại công bằng cho bà bà và cho chính họ. Tuy nhiên, họ cũng phải đối mặt với những thách thức và khó khăn lớn lao trên con đường này, cũng như với những trọng trách và trách nhiệm mà họ phải gánh vác trong hành trình của mình.

Ba người đầy bi kịch này sẽ là nguồn động viên và động lực mạnh mẽ cho họ, khi họ bước vào cuộc chiến chống lại kẻ thù và tìm kiếm công bằng cho bà bà và cho chính mình. Chỉ cần trên con đường đau khổ này, họ sẽ phát triển và trưởng thành, trở thành những chiến binh mạnh mẽ và kiên cường, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách mà cuộc sống đặt ra.

Trong cảnh từ biệt đầy cảm xúc, bà bà của ba người cháu nuôi đứng trước họ, bộ mặt già nua nhưng tràn đầy lòng từ biệt và yêu thương. Bà nắm chặt tay của từng đứa trẻ, nhìn thẳng vào đôi mắt họ với ánh sáng của tình yêu mạnh mẽ và kiên cường.

"Bà sắp phải đi rồi, con cháu của bà," bà bà nói, giọng nói của bà dịu dàng nhưng đầy ý nghĩa. "Nhưng bà không sợ, vì bà biết rằng các con đã trở thành những người mạnh mẽ và kiên cường. Bà đã dành cả cuộc đời để yêu thương và chăm sóc các con, và bây giờ, bà muốn các con biết rằng bất kể thế nào đi nữa, bà sẽ luôn ở trong trái tim của các con."

Ba người cháu nghe lời của bà bà, không kìm được những giọt nước mắt lưng chừng. Họ cảm nhận được sự yêu thương và từ biệt sâu sắc từ người phụ nữ mạnh mẽ này, người đã đóng vai trò quan trọng trong cuộc sống của họ.

"Xin hãy giữ gìn bản thân, con cháu của bà," bà bà tiếp tục, ánh mắt của bà rõ ràng đầy tình yêu thương và hy vọng. "Hãy luôn nhớ rằng bất kể thế nào đi nữa, bà luôn yêu thương và tự hào về các con. Hãy sống mạnh mẽ và kiên cường, và hãy luôn giữ vững niềm tin vào bản thân và vào nhau. Bà sẽ luôn bảo vệ và ở bên cạnh các con, dù ở nơi nào đi chăng nữa."

Những lời từ biệt của bà bà ấm áp và ý nghĩa, như một tia hy vọng vượt qua những gian khó và thử thách trong tương lai của ba người cháu. Đó là lời hứa cuối cùng của một người phụ nữ dũng cảm và hiếu thảo, người đã dành cả cuộc đời để yêu thương và chăm sóc cho các con.

Trước khi lâm chung, bà bà của ba người cháu đã viết một bức thư viết bằng máu, để lại những lời cuối cùng và những ước nguyện cuối cùng cho ba người cháu mà bà yêu thương. Bức thư đầy cảm xúc và ý nghĩa này trở thành một kỷ vật quý giá, giữ lại trong trái tim của ba người cháu suốt đời.

Những dòng chữ viết bằng máu trên tờ giấy như những vết cắt sâu sắc vào lòng của ba người cháu, khi họ đọc lời từ biệt cuối cùng của người phụ nữ mạnh mẽ và hiếu thảo này. Bức thư chứa đựng tình yêu thương, sự hy vọng, và lòng từ biệt sâu sắc từ người bà yêu quý, và nó sẽ mãi mãi là một nguồn động viên và sự truyền cảm hứng không ngừng cho cuộc sống của ba người cháu.

Những từ ngữ sâu sắc và ý nghĩa trong bức thư này sẽ trở thành nguồn động viên và niềm hy vọng cho ba người cháu trong những thời điểm khó khăn và thử thách trong cuộc sống. Đó sẽ luôn là một bảo vật quý giá, giúp họ giữ vững niềm tin và tiếp tục bước đi trên con đường của họ, như một lời nhắc nhở về tình yêu thương và sự hy vọng từ người bà đã ra đi.

Lục Tiên phát biểu với một giọng điệu cay đắng và phẫn nộ, nhưng trong đó vẫn là sự phản ánh của sự phức tạp và mâu thuẫn trong tâm trạng của anh.

"Chẳng lẽ bà bà của chúng ta làm gì sai sao?" Lục Tiên nói, giọng nói trầm buồn và tức giận. "Bà bà là một người tốt lành, đầy lòng từ bi và yêu thương. Bà đã dành cả cuộc đời để chăm sóc và nuôi dưỡng chúng ta, và tất cả những gì bà muốn chỉ là một cuộc sống yên bình và hạnh phúc cho chúng ta. Làm sao có thể có ai dám làm hại đến bà bà, dám cướp đi sinh mạng của người phụ nữ hiền lành đó?"

Anh ta nhìn thẳng vào mắt của nhóm anh hùng, ánh mắt của anh đầy bi thương và nỗi đau. "Chúng ta không thể bỏ qua và tha thứ cho hành động tàn ác đó. Chúng ta phải tìm ra kẻ đã gây ra sự tử vong của bà bà và đưa họ ra trước pháp luật. Đó là sự công bằng và phải được thực hiện."

Lời của Lục Tiên không chỉ là một lời kêu gọi cho sự công bằng, mà còn là một sự bày tỏ của sự tức giận và nỗi đau sâu sắc mà anh ta cảm nhận. Nó là một lời nhắc nhở cho nhóm anh hùng về tầm quan trọng của việc bảo vệ và bảo vệ những người vô tội, và về sự cần thiết của việc tìm ra và đối mặt với sự thật, dù nó có khó khăn và đau đớn như thế nào đi nữa.

Lục Tiên nói tiếp với một giọng điệu đầy nghi ngờ và thách thức, nhưng cũng chứa đựng sự lo lắng và bất mãn.

"Chưởng môn chân quý của các người, là kẻ ra tay sát hại bà bà của chúng ta. Nhưng liệu các người có đủ dũng cảm và kiên nhẫn để đối mặt với sự thật này không? Liệu các người có đủ quyết tâm để đứng lên bảo vệ công lý và công bằng không? Hay sẽ làm ngơ, che dấu sự thật và tha thứ cho tội ác, chỉ vì mối quan hệ chân quý ấy?"

Anh ta nhìn chằm chằm vào mỗi thành viên trong nhóm anh hùng, ánh mắt của anh đầy ánh sáng mạnh mẽ nhưng cũng chứa đựng sự lo lắng và cảnh báo. "Đừng quên rằng, một khi bóng tối đã được tiết lộ, không thể nào che giấu nó được nữa. Và nếu các người không đứng lên và làm điều đúng đắn, sự thật sẽ tự nhiên được phơi bày, và mọi chuyện sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn."

Lời của Lục Tiên không chỉ là một lời thách thức, mà còn là một lời nhắc nhở về trách nhiệm và tầm quan trọng của việc đối mặt với sự thật, dù nó có khó khăn và đau đớn như thế nào đi nữa. Nó là một lời gọi đến sự tự giác và quyết đoán từ nhóm anh hùng, để họ không bỏ lỡ cơ hội bảo vệ công lý và bảo vệ những người vô tội.