Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Chàng Vợ

Chương 19: Comeout



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuy rằng bạn bè thân thích của chú hai Từ Văn đều lục tục về gần hết rồi nhưng mấy người họ hàng vẫn chưa đi hết, Trình Linh đang nói chuyện với chị dâu Từ Văn lại càng thường xuyên đánh mắt về bên này.

Ông bà ngoại Từ Văn biết người trẻ tuổi da mặt mỏng, sợ Từ Văn trực tiếp từ chối sẽ khiến Trình Linh khó xử nên mới kéo hắn ra một góc nói nhỏ, nhưng dù vậy cũng không thể nào cản nổi tiếng của bé ngốc, y nói gì người ở đây đều nghe được hết.

Hơn nữa tuy bé ngốc không hiểu gì cả nhưng lại đặc biệt nghe lời Từ Văn, chỉ cần hắn từng nói qua y đều ghi nhớ hết. Lúc này y nhớ tới Từ Văn từng ngỏ ý muốn y làm vợ hắn liền nhấn mạnh lần nữa: “Cháu muốn ở bên Từ Văn mãi mãi, muốn làm vợ của Từ Văn!”

Từ Văn bỗng muốn ôm chầm lấy bé ngốc hôn mấy cái —— bé ngốc đáp như thế khiến hắn thấy cũng thinh thích, có điều tình huống trước mắt hơi bất ổn…… Ánh nhìn của những người xung quanh khiến Từ Văn mấy năm nay đã luyện da mặt dày thêm không ít cũng không nhịn nổi đỏ bừng mặt.

Nhất thời ông bà ngoại Từ Văn không phản ứng kịp, mặt biến sắc tức khắc. Tuy những người lớn tuổi xung quanh chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng mấy người trẻ trẻ vẫn biết một chút về đồng tính luyến ái lập tức tò mò liếc mắt đánh giá Từ Văn và bé ngốc.

“Thằng này chỉ được cái nói linh tinh, thằng ngốc quả ll ngốc, lời như vậy sao cháu có thể nói bừa được cơ chứ?” Ông ngoại Từ Văn sau khi hồi thần lập tức trừng bé ngốc.

“Đúng vậy, cái thằng bé này đúng là đầu óc không bình thường mà, một thằng con trai như cháu nói linh tinh cái gì thế hả?” Bà ngoại Từ Văn nhanh chóng phản ứng lại. Tuy rằng bà cũng thấy mọi chuyện không đúng lắm, nhưng bà hy vọng đó chỉ là lời nói linh tinh bậy bạ của đứa ngốc mà thôi.

Từ Văn là một đứa trẻ ngoan ngoãn như nào chứ? Bà tận mắt chứng kiến quá trình trưởng thành của thằng bé, tuy rằng lúc nhỏ nó chịu không ít khổ cực, nhưng giờ mọi chuyện cũng dần tốt lên rồi, nếu giờ lại vướng vào mấy chuyện lung tung lộn xộn đó thì sẽ phiền phức biết bao.

Hai ông bà đều mắng nặng lời khiến bé ngốc không khỏi thấy tủi thân, Từ Văn tự nhiên cũng thấy đau lòng.

Từ lúc bắt đầu vụ xem mắt Từ Văn đã bắt đầu nghĩ cách vĩnh tuyệt hậu hoạn, có điều hắn vốn chỉ định nói nhỏ với ông bà ngoại là phương diện sinh lý gì gì đó của mình có chút vấn đề, lại không ngờ rằng cuối cùng bé ngốc lại oang oang nói ra hết.

Kỳ thật lúc này phương án tốt nhất là nên đổ hết mọi trách nghiệm lên đầu bé ngốc, nói là đầu óc của bé ngốc có vấn đề nên nói lung tung. Nhưng sao Từ Văn nỡ làm vậy chứ?!

Bé ngốc cũng đã tự nhận mình là vợ hắn rồi, mà nếu đã là vợ hắn thì hắn phải đối xử thật tốt với y chứ…… Từ Văn duỗi tay nắm chặt tay bé ngốc: “Cậu ấy không nói linh tinh đâu bà, bọn cháu thật sự đang hẹn hò.”

“Văn Văn, cháu đang nói cái quái gì vậy hả?! Cháu có biết cháu đang nói linh tinh gì không?!” Bà ngoại Từ Văn mặt biến sắc, liên tục chất vấn.

“Từ Văn! Cháu mới tí tuổi thì biết cái gì mà nói lung tung!” Chú Từ Văn lúc này cũng phản ứng lại: “Cái thằng ngốc này không được ở với cháu nữa, cháu mau đuổi nó đi đi!”

“Văn Văn, nó là một thằng ngốc, đã vậy còn là thằng con trai nữa đấy! Cháu phá cái gì mà phá!” Ông ngoại Từ Văn giận rung râu.

“Cháu sẽ không đuổi cậu ấy đi đâu! Ông bà ngoại à, cậu ấy rất tốt, để cậu ấy sống chung với cháu cũng chẳng có gì không tốt cả!” Từ Văn khẽ thở dài. Tuy rằng trên mạng có thể tra được rất nhiều tài liệu về đồng tính luyến ái, nhưng ở nông thôn trước nay ít thấy người ta bàn tán về vấn đề này, mà nếu có thì hầu hết mọi người đều dùng thái độ khinh miệt. Chuyện của hắn với bé ngốc bây giờ chỉ sợ đã bị người ta đồn thổi khắp nơi làng trong xóm ngoài rồi……

Thân thích chưa đi cũng chỉ còn sót mỗi người nhà mẹ đẻ đằng vợ của chú hai, ban nãy bà chưa kịp phản ứng, giờ tỉnh lại lập tức đứng lên khuyên người nhà mình về. Trình Linh vốn đang đứng nói chuyện phiếm với chị dâu của Từ Văn lúc này cũng chẳng nán lại nổi nữa, cô vội vội vàng vàng chào mọi người rồi rời đi. Ông ngoại Từ Văn cầm quải trượng đập về phía Từ Văn, giọng ông đầy uất nghẹn: “Mày cái đồ nghiệt tử này! Mày muốn làm gì hả? Mày muốn thế nào đây?”

“Ông ngoại……” Từ Văn thở dài không trốn. Ở chỗ hắn con cái nhà ai mà không vào nổi đại học hay quá 25 tuổi còn chưa kết hôn đều bị người ta xì xầm nói ra nói vào, còn như hắn đây trong mắt họ chẳng khác gì tội ác tày trời…… Bị đánh vài ba trận cũng là chuyện bình thường.

“Không được đánh Từ Văn!” Bé ngốc đột nhiên cản trước mặt Từ Văn, một gậy này của ông lập tức đánh trúng đùi bé ngốc.

Ông ngoại Từ Văn cũng lớn tuổi rồi, sức cũng chẳng còn bao nhiêu, hơn nữa ông cũng chỉ vụt phát cho bõ tức thôi, một gậy này của ông cũng chẳng nặng gì cho cam, mà ông đánh xong cái liền run tay đánh rơi quải trượng: “Từ Văn, mày, mày……”

“Từ Văn, cháu vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan, cớ sao lần này lại hồ đồ vậy hả? Có phải do thằng này dạy hư cháu không?” Chú Từ Văn cắn răng hỏi. Từ Văn vẫn luôn là đứa trẻ ngoan, dù phải lớn lên khi không có sự quản giáo của ba mẹ cũng không học hư, giờ lại biến thành cái dạng này…… Trận lửa giận này ông đương nhiên phải trút lên người ngoài rồi.

“Không phải đâu chú! Cậu ấy đâu biết gì đâu, là do cháu dạy hư cậu ấy mới đúng.” Từ Văn duỗi tay xoa xoa chân bé ngốc. Tuy rằng dị năng của hắn không cảm ứng được chút tổn thương nào trên đùi bé ngốc cả nhưng hắn vẫn trộm truyền chút dị năng vào.

Bé ngốc đúng là đâu biết gì đâu, tuy rằng y là người dẫn trận lửa này tới thật, nhưng Từ Văn vẫn thấy áy náy như trước.

Bé ngốc ngơ ngác không hiểu gì nhìn mọi người xung quanh, sau đó kéo Từ Văn: “Từ Văn, em không muốn ở đây nữa. Mình về sớm đi, về nhà hun hun.”

Mấy lời này của bé ngốc vào tai người khác nhau mang tới cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Từ Văn thì nhớ tới chuyện mình đã đồng ý với bé ngốc lúc trước không khỏi thấy áy náy, còn những người khác lại cảm thấy mấy lời Từ Văn nói lúc trước không sai —— một đứa ngốc không biết gì như này sao có thể dạy hư Từ Văn được chứ? Nói không chừng nó còn bị Từ Văn bắt nạt mà không biết nữa ấy chứ……

Ông ngoại Từ Văn luôn cảm thấy làm người phải thật đoan chính, lúc này ông thấy hơi ngượng khi trút giận lên bé ngốc.

“Từ Văn, Từ Văn…… Anh không vui ạ?” Bé ngốc kéo tay Từ Văn. Vốn dĩ y nghe lời Từ Văn dặn không tùy tiện nắm tay Từ Văn, nhưng ban nãy Từ Văn cũng nắm tay y vậy chắc y nắm tay Từ Văn cũng không sao đâu ha?

“Anh không sao……” Từ Văn an ủi, rồi nhìn về phía ông bà ngoại: “Ông, bà, cháu xin lỗi nhưng cháu đã định sống cùng bé ngốc rồi.”

“Cút ra ngoài, bọn mày cút hết ra ngoài cho tao! Đừng bao giờ trở lại nữa!” Chú của Từ Văn tức giận chửi. Nếu Từ Văn là con ông ông sẽ không bỏ qua dễ dàng thế đâu, nhưng Từ Văn cũng chỉ là cháu ngoại ông thôi, ông không quản nhiều thế được.

Từ Văn hơi chần chừ một lúc rồi mới kéo bé ngốc rời đi.

Có điều tuy chú Từ Văn đã đuổi khéo hết thân thích đi hết rồi, nhưng ở nông thôn có chuyện gì xảy ra mà hàng xóm không biết được đâu chứ? Khi Từ Văn ra cửa liền nhìn thấy hai ông chú của mình với mấy bà hàng xóm quanh đây đang ngóng về bên này, hắn cũng không rỗi hơi ra nói chuyện với họ, chờ bé ngốc yên vị trên thùng xe điện xong liền phóng thẳng về nhà.

Cuộc sống của hắn với bé ngốc vừa ổn định được chút thì gặp chuyện này, chỉ sợ sau này lại phiền đây…… Có lẽ hắn nên tính đến chuyện chuyển nhà thôi.

Trước đây Từ Văn thấy lưu luyến với tất cả mọi thứ trên mảnh đất quê hương này. Tuy rằng hắn biết nơi đây chỉ là một vùng đất nhỏ nhưng hắn lại thấy đây là nơi thích hợp nhất để an cư lập nghiệp, nhưng giờ ý nghĩ này đã ít nhiều lung lay muốn đổ.

“Từ Thiên à, từ nay về sau anh chỉ còn mình em thôi.” Từ Văn xoay người, xoa xoa mái đầu bé ngốc đang tựa vào mình.

"Ừm, không cần ai khác bên cạnh Từ Văn.” Bé ngốc đáp ngay tức khắc.

“Vì sao lại không cần ai khác nữa?”

“Từ Văn nói muốn luôn bên Từ Thiên, nấu cơm cho Từ Thiên ăn nên không cần ai khác.” Bé ngốc vô cùng nghiêm túc đáp: “Từ Thiên là bé vợ của Từ Văn! Không phải người khác!”

Từ Văn bật cười, hắn dừng xe bên cạnh cây dâu rồi ôm chặt lấy bé ngốc hôn.

Tuần đầu tiên đăng đúng lịch khiến tui thấy hạnh phúc vl:3