Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 101: Đếm ngược



Sau khi bị tấn công bất ngờ, ba người cứ thế ngồi trong phòng đến sáng.

Ngày hôm sau, khi nhìn thấy tia sáng mặt trời đầu tiên rọi xuống hành lang. Lâm Thu Thạch đi ra khỏi phòng. Vừa đặt chân lên hành lang, cậu đã ngửi thấy một mùi tanh nồng nặc. Mùi này thật quá đỗi quen thuộc, chính là mùi máu.

“Xảy ra chuyện gì sao?” Cố Long Minh cũng ngửi thấy mùi máu tanh, vẻ mặt hắn trở nên căng thẳng: “Mùi bốc lên từ đâu vậy?”

Lâm Thu Thạch khịt mũi đánh hơi, phán đoán nơi phát ra mùi, cậu nói: “Hình như ở dưới lầu, mau, xuống xem thử.”

Ba người vội đi xuống cầu thang, thấy căn phòng cuối hành lang bên phải có hai người đang đứng, cửa phòng mở toang. Mùi tanh nồng gay mũi bốc ra từ đó.

Cố Long Minh là người đi đầu, nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Có người chết ấy mà.” Giọng Tả Ty Ty nhẹ như không. Rõ ràng cô đã quá chai sạn trước những cái chết: “Chết hai người, không biết đã làm gì kích hoạt điều kiện tử vong.”

Cố Long Minh tiến đến bên cửa sổ, liếc vào trung phòng. Hắn xua xua tay, sắc mặt hơi khó coi: “Ôi... chết thảm quá.”

Lâm Thu Thạch tiến lên một bước, tới bên cửa sổ: “Để tôi xem thử.”

Qua kẽ hở rèm cửa, cậu nhìn thấy cảnh tượng trong phòng. Khắp nơi đều dính máu tươi, hai người chết đứng ở giữa phòng, đầu bị thay thế bởi đầu tượng thạch cao. Thạch cao màu trắng dính đầy máu khô đông đặc, thoạt trông vô cùng đáng sợ.

“Đầu họ đâu rồi?” Cố Long Minh nói: “Mọi người có tìm thấy đầu của họ không?”

“Không.” Tả Ty Ty khoanh tay, đáp: “Bọn tôi cũng mới phát hiện thôi.”

“Không ai biết thông tin gì về hai người đã chết sao?” Lâm Thu Thạch hỏi.

Tả Ty Ty lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm, nếu các anh muốn biết thì đợi lát nữa, vẫn còn nhiều người chưa dậy mà... Cứ xem tiếp đi nhé, tôi đi ăn sáng đây.” Nói đoạn, cô cùng đồng đội của mình rời đi, nhìn bóng lưng, có thể thấy Tả Ty Ty không lưu luyến gì với hai xác chết này.

Cố Long Minh thì thầm hỏi Lâm Thu Thạch: “Chúng ta có nên vào trong xem không?” Nơi này quả thực khiến người ta khó chịu.

“Đi.” Lâm Thu Thạch có cảm giác sẽ tìm thấy manh mối gì đó ở hai thi thể này, tuy rằng nếu được, cậu thà rằng không vào còn hơn.

Trong khi Lâm Thu Thạch và Cố Long Minh nói chuyện, Ngải Văn Thụy đứng phía sau run rẩy không ngừng, trông như đang bị điện giật. Nghe Cố Long Minh đòi vào trong, cậu ta suýt bật khóc, nói: “Em không vào đâu, em không vào đâu...”

“Được rồi, chú mày cứ đợi ở bên ngoài đi, anh có bảo chú mày vào đâu.” Cố Long Minh không kỳ vọng lắm ở lá gan của Ngải Văn Thụy, vừa nói, hắn vừa tự mình bước vào trong.

Cố Long Minh nhìn thấy quanh phòng đầy những dấu chân hỗn loạn như thể có người nào khác đã từng đến hiện trường đó.

Lâm Thu Thạch tiến đến chỗ hai thi thể, phát hiện cơ thể hai kẻ xấu số xuất hiện những thay đổi kỳ dị. Tuy người đã chết, nhưng thi thể không trở nên mềm oặt mà cứng ngắc giống như xi măng, hệt như tượng đá.

Đầu của nạn nhân bị giật đứt, thậm chí có thể trông thấy những đường tua rua của cơ thịt trên cổ bị xé rách. Cố Long Minh lục soát một vòng căn phòng nhưng không tìm được hai cái đầu: “Không thấy đầu đâu cả.”

Lâm Thu Thạch gật gật đầu tỏ ý biết rồi. Cậu cúi xuống quan sát kỹ hai xác chết, đột nhiên giật mình phát hiện điều gì đó. Cậu cẩn trọng thò tay ra, thử lục lọi túi quần túi áo của thi thể. Giây lát sau, cậu rút ra một con búp bê gỗ nhỏ xinh...

Hôm qua, Lâm Thu Thạch đã từng nhìn thấy búp bê gỗ này, chính là loại Ngải Văn Thụy và hai người bạn đã dùng. Có điều con búp bê gỗ Lâm Thu Thạch vừa tìm thấy có một điểm hơi khác. Nó không có đầu.

Trên thân búp bê gỗ dính đầy máu tươi, Lâm Thu Thạch rút một mảnh khăn giấy, bọc nó lại. Sau đó, cậu phát hiện ra ở xác chết còn lại cũng có một con búp bê tương tự.

Ngoại trừ búp bê gỗ, trong phòng dường như không còn manh mối nào khác.

Lâm Thu Thạch rời phòng, đưa cho Ngải Văn Thụy xem con búp bê gỗ, nói: “Cậu biết thứ này chứ? Bạn cậu cũng có phải không?”

“Hai anh tìm thấy ở đâu vậy?” Ngải Vân Thụy trợn mắt nhìn con búp bê gỗ: “Đưa em xem nào?”

Lâm Thu Thạch đưa búp bê gỗ cho Ngải Văn Thụy.

Sau khi kiểm tra một lượt, vẻ mặt Ngải Văn Thụy trở nên hoảng sợ: “Đây, đây là búp bê gỗ của Hiểu Tô mà?”

Lâm Thu Thạch cau mày: “Nghĩa là sao? Búp bê gỗ của mỗi người trong nhóm không giống nhau à?”

“Đúng thế ạ,” Ngải Văn Thụy nói, “không giống nhau. Đây là búp bê của Hiểu Tô, em nhớ rất rõ, bởi vì búp bê của cô ấy không có đầu...”

Lâm Thu Thạch: “Của em thì sao?”

“Em vứt rồi.” Ngải Văn Thụy nói: “Sau khi các sự cố xảy ra, bọn em đều sợ. Em đã tìm một chỗ rồi vứt con của mình... Nhưng, thứ này...”

Cố Long Minh nói: “Liệu con búp bê này có liên quan đến cái chết của họ không?”

Lâm Thu Thạch cũng nghĩ đến chuyện này, cho nên cả hai đồng loạt nhìn Ngải Văn Thụy.

Ngải Văn Thụy nghe cuộc đối thoại của hai người, rõ ràng đã nghĩ tới một điều, gương mặt bỗng lộ vẻ sợ hãi tột độ: “Không, không thể nào... Con búp bê của Tiểu Hòa không phải vẫn còn đó sao? Tại sao nó vẫn chết?”

“Ai bảo búp bê của Tiểu Hòa vẫn còn?” Lâm Thu Thạch hỏi.

“Em thấy mà, các anh chắc cũng thấy chứ, chính là cái mà lúc đó bọn nó cầm trong tay...” Ngải Văn Thụy nói.

“Chắc gì đó đã là búp bê của Tiểu Hòa.” Lâm Thu Thạch nói: “Khi đó còn một bạn khác của cậu có mặt mà? Cậu ta vẫn còn sống, biết đâu con đó là của cậu ta?”

Nghe Lâm Thu Thạch nói vậy, Ngải Văn Thụy có lẽ đã thông suốt một điều gì đó. Sắc mặt cậu ta mỗi lúc một xám xịt, cuối cùng trắng bệch, không còn chút hồng hào. Cậu ta mấp máy môi, giống như đã cạn kiệt sức lực, cố gắng lắm thốt lên một câu: “Em không biết, khi em đến nơi đã thấy tụi nó lấy búp bê ra rồi.” Vì thế cậu ta không thể chắc chắn búp bê là của Tiểu Hòa, người đã bị chém đứt đôi cơ thể, hay là của người bạn đột nhiên chạy trốn.

“Chúng ta nên tìm thêm thông tin về Chu Như Viện.” Lâm Thu Thạch nói: “Còn cậu, cậu đã vứt búp bê gỗ đi đâu rồi?”

Ngải Văn Thụy mặt xám như tro, lắc đầu nói: “Em không biết, em vứt vào thùng rác...” Chẳng ai biết hiện giờ nó đang ở phương nào.

Cố Long Minh nói: “Thôi được rồi, đừng nghĩ nhiều, vứt rồi thì thôi.”

Ngải Văn Thụy im lặng hồi lâu, hồn vía bay sạch lên mây.

Lâm Thu Thạch bỗng thấy cậu ta tội tội, bèn xoa mớ tóc bù xù của cậu ta: “Đi thôi, sớm giải quyết sự việc thì không cần lo lắng nữa.”

Ngải Văn Thụy không nói gì.

Chu Như Viên đã chết hơn năm năm, sinh viên trong trường hầu như không có ấn tượng gì về cái tên đó nữa. Nhưng các giáo viên thì đều biết, thậm chí chỉ cần nhắc tới tên của cô gái, họ lập tức phản ứng rất mạnh.

Lâm Thu Thạch hỏi thăm vô số người, cuối cùng có được thông tin quan trọng từ một người: “Nếu các cậu muốn biết, tốt nhất nên đến hỏi thầy chủ nhiệm lớp khi đó.”

“Ừm... Thầy ấy vẫn làm việc ở trường chứ ạ?” Lâm Thu Thạch hỏi.

“Vẫn còn.” Giảng viên kia đáp: “Nhưng thầy ấy không lên lớp nữa, hiện làm thủ thư trong thư viện trường.”

Lâm Thu Thạch lập tức nhớ ra cán bộ thủ thư họ đã gặp trong thư viện hôm nọ, sau khi cảm ơn giảng viên kia, ba người sửa soạn đến thư viện.

“Em muốn đi vệ sinh trước đã.” Từ khi Ngải Văn Thụy biết vài trò của búp bê gỗ, sắc mặt câu ta luôn rất xấu, Lâm Thu Thạch hơi lo lắng cho cậu ta, nói: “Đi đi, không sao đâu.”

“Dạ.” Ngải Văn Thụy gật gật đầu.

Ngải Văn Thụy đi vào nhà vệ sinh, Lâm Thu Thạch quay sang nhìn Cố Long Minh, nói: “Cậu cảm thấy cậu ta thế nào?”

“Sao? Sao là sao?” Cố Long Minh hơi sững sờ, vội nói: “Tôi không thích con trai đâu....”

Lâm Thu Thạch: “...” Cậu cố gắng kiềm chế, không để mặt mình trở nên vặn vẹo: “Tôi không hỏi cậu cái đó!”

“Vậy anh muốn hỏi gì? À... ý anh là liệu Ngải Văn Thụy có đáng tin không hả?” Cố Long Minh nói: “Tôi nghĩ chắc chắn cậu ta còn giấu chúng ta việc gì đó, có điều không phải việc gì quá quan trọng?”

“Ừm.” Lâm Thu Thạch trầm ngâm suy nghĩ một số vấn đề.

Ngải Văn Thụy đi rất nhanh, chẳng mấy chốc, trong nhà vệ sinh vang lên tiếng nước xả, cậu ta ra ngoài, nói với Cố Long Minh như hết hơi: “Hình như em bị đau bụng, trong người mệt quá.”

“Mệt? Có cần anh cõng không?” Thân hình Ngải Văn Thụy còm nhom, Cố Long Minh cõng chẳng vấn đề gì, không khác vác bao gạo là mấy.

Lâm Thu Thạch cứ nghĩ Ngải Văn Thụy sẽ từ chối, nhưng bất ngờ là cậu ta lại gật gật đầu, đồng ý một cách khá dễ dàng.

Cố Long Minh khom lưng, xốc Ngải Văn Thụy lên, nói: “Đi thôi, đi thôi, đừng lãng phí thời gian.”

Lâm Thu Thạch “ừm” một tiếng, ba người tiến lên vài bước, đang chuẩn bị vào thang máy thì nghe thấy phía sau vang lên tiếng thét kinh hoàng. Tiếng hét này khiến Lâm Thu Thạch lẫn Cố Long Minh đều sững người, bởi vì nó thuộc về Ngải Văn Thụy, kẻ vốn đang phải nằm trên lưng Cố Long Minh.

“Hai người... hai người cõng cái gì thế...” Lâm Thu Thạch quay đầu, thấy Ngải Văn Thụy đang đứng ở cửa nhà vệ sinh, nhìn về phía mình với ánh mắt kinh hoàng tột độ.

Cố Long Minh cũng rú lên một tiếng, ném thứ trên lưng xuống đất.

Lâm Thu Thạch nghe thấy tiếng vật cứng rơi vỡ, cúi xuống xem thì nhận ra thứ Cố Long Minh cõng là bức tượng thạch cao, giờ đây tượng rơi xuống đất, vỡ thành mấy mảnh.

“Má nó, má nó, má nó...” Cố Long Minh tuôn một tràng bực bội, phủi lấy phủi để cái lưng: “Cái mẹ gì thế này?”

Lâm Thu Thạch cúi xuống nhìn bức tượng vỡ. Cậu chậm rãi khom người xuống, thấy những mảnh vụn khác nằm trong đống đổ vỡ, bèn cau mày: “Đây là...” Cậu nhặt các mẩu vụn lên, nhận thấy đó là những mảnh vỡ vụn thuộc về một búp bê gỗ.

Nét mặt của Ngải Văn Thụy dại ra, cậu ta chậm rãi tiến lên vài bước, thấy thứ nằm trong tay Lâm Thu Thạch, lập tức run giọng nói: “Đó, đó là búp bê gỗ của em.”

Lâm Thu Thạch: “...”

Ngải Văn Thụy nói: “Đó là búp bê gỗ của em...” Con búp bê bị vỡ nát tứ tung, tay và chân đã không còn nhìn ra hình dạng nữa. Nếu suy đoán của họ là chính xác, thì Ngải Văn Thụy cũng sẽ rời khỏi thế giới này bằng cách tương tự.

Lâm Thu Thạch cứ tưởng Ngải Văn Thụy sẽ khóc khi nhìn thấy búp bê của mình, ai ngờ cậu ta lại mỉm cười méo xệch, nói: “Em, có phải... cũng sắp chết rồi không?”

Nói thật lòng, biết đến cửa lâu nay, Lâm Thu Thạch hiếm khi thấy có NPC nào chân thực đến vậy, thậm chí khiến Lâm Thu Thạch còn có ảo giác rằng đó là con người thật sự. NPC trong cửa đa phần thuộc loại gớm ghiếc lập dị, nhân vật duy nhất trước đây từng để lại ấn tượng cho Lâm Thu Thạch là Từ Cẩn, một NPC giả dạng người vào cửa.

“Đừng lo lắng, em sẽ không sao đâu.” Cố Long Minh an ủi: “Chúng ta đến thư viện trước, mau chóng tìm ra Chu Như Viên, biết đâu việc sẽ mau chóng kết thúc.”

Ngải Văn Thụy không nói gì, chỉ gật đầu một cách máy móc.

Lần này, họ không dám nấn ná thêm nữa, cả ba đi thẳng đến thư viện.

Cán bộ thủ thư hôm nay đang ngồi ở quầy lễ tân đọc sách. Nghe thấy tiếng bước chân của nhóm Lâm Thu Thạch, ông ta chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ lãnh đạm nói: “Hồ sơ trên lầu, hiện vẫn chưa có ai mượn.”

“Chào thầy,” Lâm Thu Thạch nói, “thầy là chủ nhiệm lớp của Chu Như Viên phải không ạ?”

Cán bộ thủ thư nghe nhắc đến cái tên Chu Như Viên thì tay hơi khưng lại, ánh mắt tối đi: “Các cậu nghe ở đâu cái tên đó?”

Lâm Thu Thạch nói: “Cô ấy là sinh viên của thầy phải không?”

Cán bộ thủ thư đáp: “Đúng.”

“Thầy có thể kể cho chúng tôi những chuyện liên quan đến cô gái đó không?” Lâm Thu Thạch chỉ ra đại sảnh lầu một, nơi bày vô số bức tượng người trong nhiều tư thế khác nhau: “Và về những bức tượng kia nữa.”

“Cô bé là sinh viên lớp tôi, còn tôi là thầy giáo, chỉ có vậy thôi.” Ông ta nói: “Cậu muốn biết điều gì?”

“Cô ấy đã chết như thế nào?” Lâm Thu Thạch hỏi “Nói cách khác, cái chết của cô ấy có liên quan gì tới những bức tượng kia không?”

Cán bộ thủ thư buông cuốn sách trên tay xuống, giọng đều đều: “Cô bé chết do tự sát, còn về những bức tượng kia... Các cậu đã thấy tác phẩm của Chu Như Viên chưa?”

Lâm Thu Thạch nghĩ có lẽ mình chưa từng nhìn thấy nhưng cậu nhớ đến bức tượng cô gái cất trong phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Điêu khắc, bèn nói: “Là tượng cô gái?”

Thầy chủ nhiêm của Chu Như Viên đáp: “Đúng thế, là tượng một cô gái lấy nguyên mẫu từ chính cô bé.” Ông ta tiếp: “Rất đẹp, nhưng cũng chỉ đẹp mà thôi, thiếu đi một chút gì đó.” Ông ta đứng dậy, chỉ những bức tượng trong nhiều tư thế khác nhau, nhưng đều mô phỏng hình dáng của một người duy nhất: “Những bức tượng kia thì không thiếu thứ đó, chúng đều là tác phẩm hoàn mỹ.”

Lâm Thu Thạch: “...”

Cố Long Minh rõ ràng không vừa mắt với thầy giáo thích tỏ ra thâm sâu này, hắn bảo: “Hoàn mỹ? Mấy bức tượng giống y chang nhau mà cũng gọi là hoàn mỹ?”

Nghe hắn nói vậy, thầy giáo cười khinh miệt: “Các cậu không hiểu gì cả.”

“Chu Như Viên là người như thế nào?” Lâm Thu Thạch tiếp tục hỏi.

“Em ấy? Là một nghệ sĩ khắc kỳ.” Thầy chủ nhiệm nói về Chu Như Viên hoàn toàn khách quan, như thể đang tuân thủ một nghĩa vụ nào đó: “Em ấy không cho phép bất cứ một lỗi nhỏ nào...”

“Cô ấy đối xử thế nào với những tác phẩm lỗi?” Lâm Thu Thạch hỏi.

“Dĩ nhiên là tiêu hủy.” Thầy chủ nhiệm đáp: “Tác phẩm lỗi thì chẳng có giá trị tồn tại.”

Lâm Thu Thạch nói: “Cho nên khi phát hiện ra tác phẩm mô phỏng chính bản thân mình có tì vết, cô ấy đã tự sát, hủy chính bản thân mình?” Ánh mắt cậu chăm chú nhìn vào túi áo sơ mi của thầy giáo: “Trong túi thầy có gì vậy?”

Thầy chủ nhiệm không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch nói: “Có thể cho tôi xem thứ trong túi áo của thầy được không?”

Ông ta vẫn đứng im. Cố Long Minh không còn đủ nhẫn nại với ông ta nữa, hắn túm lấy cổ áo ông ta, kéo một cái. Hành động này vô cùng thô lỗ, có thể thấy hắn đã cực kỳ bực mình với NPC kiêu ngạo này.

“Cậu làm gì vậy...” Thầy chủ nhiệm kêu lên, chưa kịp làm gì đã bị Cố Long Minh sấn sớ thò tay vào túi.

Cố Long Minh rút thứ trong túi áo ông ta ra, ấy là môt con búp bê gỗ, giống như những con mà họ thấy trước đây.

“Búp bê gỗ?” Ngải Văn Thụy trợn mắt: “Thầy lấy đâu ra thứ này, Chu Như Viên cho thầy à?”

Thấy Cố Long Minh lấy mất con búp bê, thầy chủ nhiệm thoắt cái trở nên hoảng hốt, ông ta kêu lên: “Trả cho tôi....” Tay ông ta vươn ra hòng giành lấy.

Cố Long Minh không thả tay, cả hai người lôi kẻ kéo, con búp bê vốn dĩ không chắc chắn gì nhanh chóng bị nứt toác.

“A a a!” Thấy búp bê bị hỏng, người nọ hét lên thảm thiết, vẻ mặt kinh sợ tột độ: “Trả cho tôi, trả cho tôi!”

Cố Long Minh bị tiếng thét làm giật mình, bất giác thả tay, con búp bê rơi xuống đất.

Cán bộ thủ thư hoảng hốt nhặt búp bê lên, liếc nhìn các bức tượng trưng bày tại tầng một, rồi bỏ chạy như thể có ma đuổi sau lưng!

Cố Long Minh nói: “Ơ hay, tại sao ông ta có thứ đó, chẳng lẽ..”

Ánh mắt của hắn và Lâm Thu Thạch không hẹn mà gặp, cả hai đồng thời nói ra đáp án trong lòng: “Không lẽ, ông ta cũng từng cầu nguyện?”

Hiện tại câu hỏi này khó mà có đáp án chính xác, tất cả mọi manh mối đều quy tụ ở Chu Như Viện.

Trong lúc nói, Lâm Thu Thạch bỗng nghe thấy tiếng rạn vỡ nho nhỏ, giống như tảng đá đã nứt ra. Cậu lập tức trở nên cảnh giác, nhìn về hướng phát ra âm thanh, phát hiện chiếc đèn chùm cực lớn trên tầng một đang sắp sửa rơi xuống.

“Rời khỏi đây mau!” Lâm Thu Thạch vội kéo hai người kia rời vị trí đứng. Khi họ di chuyển được hai bước cũng là lúc chiếc đèn chùm rơi xuống, không nói cũng biết, nếu vẫn đứng nguyên tại chỗ thì cả ba chắc đã nát như tương.

Khi sự cố xảy ra quá nhiều, đó sẽ không còn là sự cố nữa. Đây không phải lần đầu những chuyện thế này xảy ra. Trước đây là cửa kính, bây giờ là đèn chùm, dường như có một chiếc đồng hồ đếm ngược vô hình báo thù cho họ biết, rằng sinh mạng của Ngải Văn Thụy đang tiến dần về hồi kết, có thể bị quỷ quái đoạt đi bất cứ lúc nào.

“Làm sao bây giờ?” Ngải Văn Thụy ngồi thụp xuống, giông như bị rút cạn sức lực vì nỗi sợ: “Có phải em sắp chết không, em không muốn chết...”

Lâm Thu Thạch nói: “Có phải cậu còn giấu bọn tôi chuyện gì không?”

Ngải Văn Thụy nhìn Lâm Thu Thạch.

Cố Long Minh nói: “Đã đến nước này rồi, mạng cũng sắp mất mà còn chưa chịu nói ra.”

Ngải Văn Thụy im lặng một lát, rồi nói khẽ: “Em không biết có nên nói ra hay không?”

“Tại sao lại không nên?” Lâm Thu Thạch chưa hiểu ý cậu ta.

“Bởi vì bọn nó không cho em nói.” Ngải Văn Thụy đáp: “Bọn nó kêu em phải giấu chuyện này...” Cậu ta tựa lưng vào bức tường: “Em cứ nghĩ mình sẽ giấu bí mật này mãi mãi.”

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Cố Long Minh hỏi.

Ngải Văn Thụy nói: “Anh còn nhớ người còn sống duy nhất trong bức ảnh đó không? Cái cậu tên là Châu Hàm Sơn ấy.”

Lâm Thu Thạch gật gật đầu, tỏ ý có nhớ.

“Cậu ta đang hẹn hò với Chu Như Viên.” Ngải Văn Thụy nói: “Yêu khá lâu rồi.... ít nhất nửa năm.”

“Sao cơ?” Cố Long Minh không tin vào tai mình: “Cậu ta hẹn hò với một người đã chết?”

“Đúng thế, em cũng cảm thấy khó tin.” Ngải Văn Thụy xụi lơ: “Nhưng đúng là đang hẹn hò,em còn thấy họ hôn nhau, không có nhiều người biết chuyện này, vì hai người đó rất kín kẽ...”

Lâm Thu Thạch im lặng chờ đợi cậu ta kể tiếp.

“Chính Chu Hàm Sơn khởi xướng trò chơi tâm linh này.” Ngải Văn Thụy nói: “Cậu ta bảo đang rảnh, hay là đến trường thử nghiệm các trò ma mãnh. Có người đề nghị chơi bút tiên, nhưng bút tiên không xuất hiện, thế là Chu Như Viên nói mình biết một trò rất vui.”

Cố Long Minh: “Những con búp bê gỗ đều của cô ta phân phát hả?”

Ngải Văn Thụy nói: “Đúng vậy, đều của cô ta cho bọn em.” Cậu ta nói tiếp: “Nhưng thành viên Câu lạc bộ Điêu khắc mang theo búp bê gỗ cũng chẳng có gì lạ, mọi người chẳng ai để ý. Thế rồi Châu Hàm Sơn lấy bức tượng từ kho chứa đồ ra...” Cậu ta cụp mắt xuống, dường như cố nhớ lại hôm ấy đã xảy ra những chuyện gì: “Từ lần đó, bọn em không còn trông thấy Chu Như Viên nữa.”

“Cô ta đã biến mất.” Tốc độ kể của Ngải Văn Thụy chậm dần, dường như cậu ta đang gắng sức kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng: “Bọn em đếm trước bức tượng, cứa tay, nhỏ máu lên búp bê gỗ, cầu khấn ước nguyện của mình...Sau đó, các điều ước đều thành sự thật.”

Nhưng cái giá phải trả, chính là sinh mạng trẻ trung của tất cả bọn họ.

Mỗi khi có một bức tượng được đưa vào thư viện, là sẽ có một người phải chết. Hình dáng cứng nhắc của các bức tượng giống như đang lột tả cảm giác uất ức của người chết, thật là hãi hùng.

“Châu Hàm Sơn, tất cả là do cậu ta.” Rốt cuộc, Ngải Văn Thụy đã hiểu ra tất cả: “Chính cậu ta đưa bọn em vào tròng, cậu ta giúp cho Chu Như Viên, vậy nên...” Cậu nhóc ngẩng đầu ngơ ngẩn: “Cậu ta đã biết bạn gái mình là ma ư?”

“Biết hay không, tìm gặp hỏi là biết liền.” Cố Long Minh siết chặt nắm đấm: “Loại người vì gái hại bạn như cậu ta đúng là rác rưởi.”

“Hiện giờ có thể tìm thấy cậu ta ở đâu?” Lâm Thu Thạch hỏi.

“Chắc ở ký túc xá.” Ngải Văn Thụy đáp: “Nhưng... em không chắc lắm.”