Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 52: - Rời đi



Hai bức ảnh đều là hình tập thể của lớp 2, một tấm thiếu Lộ Tá Tử, tấm còn lại thì thiếu Giang Tín Hồng cùng bạn của cậu ta. Vị trí của những người khác trong hình cơ hồ giống nhau như đúc, nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện biểu tình của những người này lại có chút bất đồng. Hạ Như Bội sau khi xem xong lông tóc đựng đứng, phát hiện: "Tấm ảnh này là...... Chụp một lần nữa ở cùng một chỗ?"

"Hẳn là vậy." Lê Đông Nguyên nói, "Dù sao khẳng định không phải là do Photoshop."

"Cho nên Lộ Tá Tử vì sao lại muốn giữ lại tấm ảnh này?" Hạ Như Bội không dám tiếp túc cầm tấn ảnh chụp này trong tay, vội bỏ xuống như mới vừa cầm vào một củ khoai lang nóng bỏng tay, nói: "Em...... Em thật sự không hiểu......"

Nhưng nhìn biểu tình của ba người Nguyễn Nam Chúc bọn họ, trừ bỏ một mình cô, còn lại hiển nhiên đều đã hiểu rõ lý do.

Hạ Như Bội nhìn Lê Đông Nguyên ném một ánh mắt cầu cứu, Lê Đông Nguyên lại rất trìu mến vỗ vỗ đầu cô, nói: "Không cần vội, một lúc nữa cô sẽ hiểu thôi."

Hạ Như Bội: "......" Tay anh đây là đang sờ vật nuôi trong nhà sao?

Lâm Thu Thạch đích xác hiểu rõ lý do vì sao Lộ Tá Tử giữ lại tấm ảnh này, anh nhìn hai tấm ảnh, hơi hơi thở dài.

Chuyện bạo lực học đường chỗ nào cũng có, chỉ là không tới nỗi mất mạng. Nhiều giáo viên cũng lười quản, lại không nghĩ rằng mặc kệ sẽ chỉ làm sự tình càng thêm nghiêm trọng.

"Đi thôi." Nguyễn Nam Chúc nhìn thời gian, "Bọn họ sắp sửa nghỉ trưa, chúng ta có thể đi chặn người."

"Đi." Lê Đông Nguyên đứng dậy.

Nhà Giang Tín Hồng ở ngay bên cạnh trường, cho nên giữa trưa từ trường học về nhà ăn cơm. Bọn họ tìm chỗ ẩn nấp gần cổng trường, chờ Giang Tín Hồng xuất hiện. Nhưng không biết có chuyện gì xảy ra, Giang Tín Hồng không có xuất hiện, nhưng lại thấy được cậu bạn thân kia của Giang Tín Hồng..

Sau khi hỏi thăm qua, Lâm Thu Thạch bọn họ cũng biết người này tên là Mưu Khải, đã từng là bạn cùng lớp với Giang Tín Hồng, sau khi đã xảy ra chuyện hắn mới bị phân tới một lớp khác.

Thân hình Mưu Khải so với Giang Tín Hồng cường tráng hơn một chút, tính tình thoạt nhìn cũng có chút táo bạo, cậu ta nói: "Mấy người tìm tôi làm gì, tôi không biết gì hết!"

"Tìm chỗ nào không có người nói chuyện đi." Lê Đông Nguyên nói, "Rốt cuộc chuyện chúng tôi muốn nói với cậu, cậu sẽ không muốn có người khác nghe thấy đâu."

Mưu Khải đang muốn phản bác, lại thấy Nguyễn Nam Chúc lấy ra một tấm ảnh quơ quơ trước mặt cậu ta. Vừa thấy tấm ảnh, sắc mặt cậu ta đại biến, ngập ngừng hai câu, cuối cùng đồng ý đề nghị của Lâm Thu Thạch bọn họ.

Vì thế đoàn người đi tới rừng cây nhỏ phía sau khu dạy học. Sắc mặt Mưu Khải rất khó coi, ẩn giấu dưới ánh mắt không kiên nhẫn là áp lực mang theo nồng đậm sợ hãi.

Nguyễn Nam Chúc đi thẳng vào vấn đề: "Tá Tử là do mấy người giết đúng không?"

Mưu Khải bị hoảng sợ, khiếp sợ một lát liền nháy mắt thẹn quá thành giận: "Cô đang nói cái gì vậy, tôi không hiểu ý của cô. Tá Tử rõ ràng là bị tai nạn xe cộ chết ——"

"Bị tai nạn xe cộ? Tại sao cô ta lại xảy ra tai nạn xe cộ?" Nguyễn Nam Chúc nói, "Còn không phải cậu cùng Giang Tín Hồng ——"

Cậu còn muốn nói tiếp, Lê Đông Nguyên lại ra dấu dừng lại. Hắn nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc: "Có ngại không?"

Nguyễn Nam Chúc: "Năm phút đồng hồ?"

Lê Đông Nguyên: "Có thể."

Nguyễn Nam Chúc duỗi tay bắt lấy cánh tay Lâm Thu Thạch, hai người xoay người rời đi.

Lâm Thu Thạch bị Nguyễn Nam Chúc kéo có điểm mờ mịt: "Sao thế?"

Nguyễn Nam Chúc: "Đi, cho Lê Đông Nguyên năm phút, để hắn thu phục người này."

Lâm Thu Thạch cảm thấy không thể tưởng tượng: "...... Hắn thật sự biết thôi miên hả?"

Nguyễn Nam Chúc: "Đã quên chuyện ngày hôm qua anh thiếu chút nữa bị hắn thôi miên hả? Thủ lĩnh Bạch Lộc có một vài kỹ năng đặc biệt cũng không kỳ quái."

Hai người đứng bên ngoài, để lại chút thời gian cho Lê Đông Nguyên trong rừng cây nhỏ. Dù sao ở ngoài cửa bọn họ vẫn là đối thủ cạnh tranh, Lê Đông Nguyên không muốn cho bọn họ thấy át chủ bài cũng là chuyện bình thường.

Sau năm phút đồng hồ, không nhiều không ít, khi bọn họ lại lần nữa trở lại rừng cây nhỏ, Lê Đông Nguyên đã lấy được đáp án.

"Lặp lại lần nữa." Lê Đông Nguyên nói.

Mưu Khải trước mặt hiển nhiên cũng không phải đang ở trong trạng thái bình thường. Ánh mắt hắn dại ra, như là đã mất đi thần chí, chết lặng lặp lại lời nói mới rồi: "Là tôi cùng Giang Tín Hồng giết Tá Tử. Lúc ấy chúng tôi muốn khi dễ cô ta một chút, muốn đẩy cô ta vào đống rác ven đường, nhưng là không đẩy đúng phương hướng. Cô ta trực tiếp bị đẩy đến giữa đường cái, một chiếc xe chạy ngang qua, đem chân cô ta cán đứt......"

Lê Đông Nguyên: "Các người lúc ấy có thể cứu cô ta phải không?"

Biểu tình Mưu Khải vặn vẹo một chút, tựa hồ muốn giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn là thất bại, thành thành thật thật nói ra cảnh tượng mà Lâm Thu Thạch nghe được đêm qua: "Đúng vậy, có thể cứu, nhưng chúng tôi không có cứu cô ta, bỏ chạy...... Giang Tín Hồng kéo tôi bỏ chạy. Cậu ta nói chúng tôi đã gây ra chuyện như vậy, sẽ bị bắt giam. Tôi không muốn bị nhốt vào tù......"

Lâm Thu Thạch nghe Mưu Khải nói, trong lòng sinh ra một cơn tức giận.

Lúc ấy hẳn là ngay giữa trời đông giá rét, nếu Mưu Khải cùng Giang Tín Hồng kịp thời gọi xe cứu thương, nói không chừng Tá Tử đã không phải chết. Nhưng bọn hắn lại không làm vậy, mà là lựa chọn nhu nhược chạy trốn. Tá Tử đã mất một chân cứ như vậy bị vứt bỏ ở giữa đêm đông lạnh buốt, chết dần chết mòn trong nỗi cô đơn tuyệt vọng.

"Thật quá đáng." Lâm Thu Thạch cau mày.

Lê Đông Nguyên hừ nhẹ một tiếng: "Chuyện quá đáng hơn còn ở phía sau." Hắn nhìn vào mắt Mưu Khải, "Tá Tử đã chết còn chưa tính, lớp các người vì sao còn muốn sáng tác ra bài hát cười nhạo cô ta?"

Nói đến bài hát này, thân thể Mưu Khải run lên một chút, biểu tình hoảng sợ trên mặt so với lúc nãy càng rõ hơn. Cậu ta ngập ngừng, run run rẩy rẩy nói: "Đó...... Đó không phải là ý của bọn tôi, là bọn họ......cứ một hai phải làm như vậy. Tôi cùng Giang Tín Hồng cũng có ngăn cản, nhưng mà không có thành công."

"Cậu có hát không?" Rốt cuộc, Nguyễn Nam Chúc cũng hỏi vấn đề quan trọng nhất.

Mưu Khải chậm rãi lắc đầu: "Không có, tôi cùng Giang Tín Hồng đều không có hát. Chúng tôi không dám......không dám......"

Dù sao cũng là hung thủ giết chết Lộ Tá Tử, hai người này sao mà dám không kiêng nể gì hát ra ca khúc quỷ dị kia. Nhưng mà trừ bỏ bọn họ, tất cả mọi người trong lớp đều hát, cho nên, những người đó cũng đã chết.

Mà này hai tên hung thủ vốn nên đền mạng đầu tiên, lại bởi vì sợ hãi ca khúc này mà tránh thoát được kiếp nạn.

Lê Đông Nguyên nghe xong câu chuyện, ôn nhu nở nụ cười. Hắn chậm rãi từ trong túi lấy ra một cuốn vở, sau đó đưa tới trước mặt Mưu Khải: "Đến đây, hát lên đi?"

Mưu Khải nhìn những câu chữ trên vở, trên trán bắt đầu tràn ra mồ hôi lạnh, vẻ sợ hãi trên khuôn mặt càng thêm rõ ràng. Lúc cậu ta muốn nói cái gì đó, giọng nói của Lê Đông Nguyên lại vang lên bên tai cậu ta. Lê Đông Nguyên nói: "Cậu vốn dĩ muốn hát mà, vì sao lại sợ hãi chứ? Không cần sợ, ở chỗ này rất an toàn, cậu có thể yên tâm, cứ việc hát."

Yết hầu Mưu Khải giật giật, môi rốt cuộc mở ra, cất giọng hát lên bài hát kia: "Tá Tử từ nhỏ gọi là Tá Tử thật buồn cười nha.Nàng rất thích chuối tiêu nhưng mỗi lần chỉ có thể ăn được một nửa thật đáng thương nha. Tá Tử đi xa hẳn đã quên tôi rồi, thật là cô đơn nha Tá Tử......"

Theo giọng hát của cậu ta, Lâm Thu Thạch nghe được dưới chân bọn họ truyền đến âm thanh kỳ lạ, anh nói: "Lui về đằng sau, dưới chân có cái gì đó."

"Ta không có chân, ngươi cho ta có được không?" —— những ca từ cuối cùng mới vừa ra khỏi miệng, dưới chân Mưu Khải liền xuất hiện vô số cánh tay trắng bệch, túm chặt lấy chân cậu ta.

Lâm Thu Thạch vốn dĩ cho rằng những cánh tay này là muốn đem cậu ta kéo vào trong đất, lại phát hiện không biết từ khi nào, Lộ Tá Tử cũng xuất hiện.

Cô ta xuất hiện từ sâu trong rừng, chậm rãi dùng đôi tay bò tới trước mặt Mưu Khải, sau đó bắt lấy chân cậu ta......

Mưu Khải từ trong cơn thôi miên của Lê Đông Nguyên tỉnh lại, liền thấy được một màn khiến người sợ hãi ngay trước mắt. Hắn phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, biểu tình sợ hãi vặn vẹo hét lên: "Tá Tử, thực xin lỗi —— thực xin lỗi —— tha thứ cho tôi đi mà, Tá Tử ——".

Tá Tử nhếch môi cười, cô ta nghiêng đầu, đột nhiên bắt lấy chân trái Mưu Khải, dùng sức.

Rắc một tiếng, chân trái Mưu Khải theo tiếng mà rơi.

"A A A A!!!" Mưu Khải kêu thảm thiết.

"Đau quá, Tá Tử đau quá......" Tá Tử tắm trong máu tươi, lộ ra nụ cười thỏa mãn, cô ta nói, "Tá Tử đau quá a, ngươi đem chân cho Tá Tử được không?"

Mất máu quá nhiều làm thân thể Mưu Khải nhanh chóng suy yếu. Tá Tử ôm cái chân kia tràn đầy hạnh phúc. Cô ta cũng không có nhìn về phía Lâm Thu Thạch bọn họ, chỉ là duỗi tay, chỉ tới một hướng nào đó, sau đó dựng thẳng ngón tay lên, bày cái một con số.

Sau đó, trước mắt hết thảy đều biến mất. Mưu Khải đã chết bị kéo xuống lòng đất, trừ bỏ máu tươi đầy đất, không còn có thứ gì chứng minh sự tồn tại của cậu ta nữa.

"Nôn ——" Hạ Như Bội đại khái là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh máu me như vậy, nhịn không được dựa vào gốc cây nôn đến trời đất đảo lộn. Ba người bên cạnh biểu tình cũng còn tương đối bình tĩnh.

Nguyễn Nam Chúc trong lúc chờ Hạ Như Bội nôn mửa xong, đem tấm ảnh Tá Tử để lại cho bọn họ lấy ra xem. Cậu nhìn thoáng qua, liền đem ảnh chụp đưa cho Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch nhìn ảnh chụp, quả nhiên, trên tấm ảnh Tá Tử để lại cho anh có thêm một người, đúng là người vừa mới chết đi, Mưu Khải.

Ảnh chụp Mưu Khải, trên mặt treo nụ cười cứng đờ, đứng bên cạnh Tá Tử.

Nụ cười sáng lạn của Tá Tử vào lúc này lại khiến người rét run, mà bên cạnh cô ta, còn có một vị trí bị bỏ trống......

"Nếu lúc còn sống không thể cùng các ngươi chụp ảnh chung, như vậy sau khi chết thì thỏa mãn tâm nguyện của ta đi." Lê Đông Nguyên nói một câu như vậy, "Thật đúng là một tiểu cô nương lãng mạn mà." Hắn ôn nhu cười.

Lâm Thu Thạch trước đó vẫn luôn cảm thấy Lê Đông Nguyên có chút biến thái, hiện tại phát hiện bệnh của tên này giống như là trầm trọng hơn rồi. Anh lại lén lút nhìn chòng chọc Nguyễn Nam Chúc, thấy Nguyễn Nam Chúc cư nhiên cũng đang cười...... Hai người này đúng là trình độ tương tự a.

Lâm Thu Thạch yên lặng dịch lại gần Hạ Như Bội bị dọa tới sắc mặt trắng bệch thêm một bước.

"Đi thôi, chỉ còn lại một người nữa." Lê Đông Nguyên nói.

"Không thì đi coi cánh cửa trước đi?" Nguyễn Nam Chúc đột nhiên nói câu.

"Cửa? Cửa ở đâu?" Hạ Như Bội mờ mịt hỏi. Cô có cảm giác chính mình chỉ đứng nôn hai phút mà như thành người tối cổ luôn rồi.

"Tá Tử không phải chỉ rồi sao?" Nguyễn Nam Chúc, "...... Mấy người một chút cũng không quan tâm đến tiểu cô nương người ta."

Lâm Thu Thạch: "......" Anh cũng thấy được hành động chỉ tay của Tá Tử, nhưng lại không nghĩ rằng cửa ở hướng đó. Cũng không hiểu sao Nguyễn Nam Chúc có thể bình tĩnh gọi Tá Tử là tiểu cô nương.

"Được." Lê Đông Nguyên cười tủm tỉm nói, "Trước tiên đi xem cửa cái đã."

Sau đó bọn họ theo hướng Tá Tử đã chỉ, đi tới bên kia thêm một đoạn liền phát hiện hướng này chính là dẫn tới khu trường học cũ. Xem ra cửa chính là ở nơi đó.

Bọn họ thẳng đến phòng học của lớp 2, quả nhiên phát hiện nguyên bản cửa trống trộm bình thường đã biến thành cánh cửa sắt quen thuộc. Xem ra kế tiếp chỉ cần tìm được chìa khóa là bọn họ có thể thuận lợi rời đi.

"Manh Manh, không bằng chúng ta đánh cuộc một chút đi?" Lê Đông Nguyên đột nhiên mở miệng.

"Đánh cuộc cái gì?" Nguyễn Nam Chúc nói.

Lê Đông Nguyên: "Đánh cuộc xem ai trong chúng ta có thể đoán được vị trí của chìa khóa."

Nguyễn Nam Chúc: "Đặt cược cái gì?"

Lê Đông Nguyên: "Nếu anh đoán đúng, em phải nói cho anh thân phận của em ở hiện thực. Nếu anh đoán sai......anh sẽ không bao giờ quấn lấy em nữa."

Nguyễn Nam Chúc cười như không cười: "Lê Đông Nguyên, anh có phải giảo hoạt quá không vậy? Vốn dĩ anh không biết rõ thân phận của tôi, như thế nào có thể quấn lấy tôi?"

Lê Đông Nguyên cười, không nói lời nào.

"Không bằng như vậy." Nguyễn Nam Chúc nói, "Nếu muốn chơi, liền chơi lớn một chút. Nếu tôi đoán sai, liền rời Hắc Diệu Thạch gia nhập Bạch Lộc. Còn nếu anh đoán sai, liền rời Bạch Lộc gia nhập Hắc Diệu Thạch."

Lê Đông Nguyên không cười, trong ánh mắt hắn có thêm hương vị tìm tòi nghiên cứu.

"Thế nào, có dám chơi hay không?" Nguyễn Nam Chúc hơi hơi hất cằm, thần tình lạnh lùng mang theo một chút miệt thị.

Loại bộ dáng này Lâm Thu Thạch rất quen thuộc, là biểu tình độc nhất chỉ thuộc về người ngoài cửa, Nguyễn Nam Chúc.

"Thật đúng là không dám." Lê Đông Nguyên lại nhận thua, biểu tình của hắn có hơi bất đắc dĩ, "Anh chỉ có thể suy đoán, chưa thể xác định chắc chắn...... Em chắc chắn?"

Nguyễn Nam Chúc không trả lời, xoay người bước đi.

Lê Đông Nguyên ở phía sau lẩm bẩm, nói Manh Manh em thật vô tình, hắn nói xong còn liếc mắt trừng Lâm Thu Thạch một cái.

Lâm Thu Thạch bị liếc cũng không hiểu vì sao.

Buổi chiều chương trình học vẫn còn tiếp tục, Giang Tín Hồng hẳn ở trong phòng học.

Vì phòng ngừa cậu ta chạy trốn, bốn người bọn họ đều ngồi canh ở hai đầu cầu thang, nghĩ vừa tan học liền tóm gọn cậu ta.

Đại khái là lo Lâm Thu Thạch lại bị Lê Đông Nguyên thôi miên, lần này Nguyễn Nam Chúc cùng Lê Đông Nguyên một tổ, Lâm Thu Thạch liền đi cùng với Hạ Như Bội.

Hạ Như Bội cô nương này hoàn toàn không giống bộ dáng đã trải qua bốn cánh cửa, toàn bộ hành trình hoặc là run bần bật, hoặc là như đã đi vào cõi thần tiên.

Reng reng reng, tiếng chuông tan học vẫn luôn như vậy. Bọn học sinh đeo cặp sách háo hức theo cầu thang lao xuống.

Lâm Thu Thạch nhìn rất cẩn thận, sợ Giang Tín Hồng từ trong đám người chuồn đi. Nhưng chờ đến khi người đều đi gần hết, anh vẫn không có nhìn thấy thân ảnh Giang Tín Hồng, vì thế liền lên cầu thang muốn xem thử Giang Tín Hồng có phải ở bên Nguyễn Nam Chúc bọn họ hay không.

Nhưng mà anh vừa đi lên liền gặp Nguyễn Nam Chúc, bọn họ cũng là tới tìm Lâm Thu Thạch —— vậy mà không thấy Giang Tín Hồng.

"Bên tôi không thấy cậu ta." Lâm Thu Thạch nói, "Cậu ta có thể trốn đến chỗ nào được?"

Nguyễn Nam Chúc nhìn quanh khu dạy học: "Nơi này chỉ có hai cái cầu thang, Hạ Như Bội, đứng đây canh chừng, có việc thì kêu lên. Chúng tôi đi vào trong phòng học tìm xem."

Hạ Như Bội run run rẩy rẩy gật đầu.

Bọn họ đi tới phòng học của lớp 12-3, bên trong không còn một học sinh nào.

Nguyễn Nam Chúc đi đến chỗ ngồi của Giang Tín Hồng, thấy cặp sách của cậu ta vẫn ở bên trong: "Chưa có về."

"Tôi đi vào WC xem thử." Lâm Thu Thạch nói.

Bọn họ tách ra tìm kiếm Giang Tín Hồng, Lâm Thu Thạch đi vào WC nam bên cạnh.

Trong WC có mấy gian phòng, Lâm Thu Thạch sau khi quét một vòng cũng không thấy người, liền định đi ra. Ai biết khi anh đã ra tới cửa, cây chổi vốn dĩ đặt ở bên cạnh đột nhiên ngã xuống đất.

Bước chân Lâm Thu Thạch dừng lại, quay đầu.

"Có người sao?" Lâm Thu Thạch cảm giác có chỗ nào sai sai, sau khi cẩn thận quan sát, rốt cuộc tìm được chỗ không thích hợp......Cửa sổ đã WC bị người mở ra.

Cửa sổ này tựa hồ thật lâu không có ai mở, khung cửa đã rỉ sắt, mà lúc này đã bị ai đó mạnh mẽ mở ra. Lâm Thu Thạch đi đến bên cửa sổ, ló đầu nhìn ra bên ngoài, bên tai lại đột nhiên có tiếng gió vút quá. Anh phản ứng cực nhanh, trực tiếp lui về phía sau hai bước, nhìn thấy có thứ gì đó sắc nhọn lướt qua chóp mũi anh.

Lâm Thu Thạch tập trung nhìn vào, mới phát hiện phía bên ngoài cửa sổ vậy mà có người. Cậu ta đứng trên ban công nho nhỏ ở bên cạnh cửa sổ, trong tay đang cầm một con dao găm sắc nhọn. Người đó đúng là Giang Tín Hồng mà bọn họ đang tìm.

"Đ*t!" Lâm Thu Thạch mắng thô tục, lớn tiếng nói, "Tôi tìm được rồi!! Cậu ta ở chỗ này!!"

Anh mới vừa nói dứt lời, Giang Tín Hồng tựa hồ bị tiếng kêu của anh làm hoảng sợ, trượt chân một cái, trực tiếp từ trên ban công rớt xuống. Cậu ta vươn tay bắt lấy thành ban công kêu thảm thiết: "Cứu mạng a ——"

Ngay sau đó bàn tay cậu ta đang gắt gao nắm lấy song sắt ban công lại như là bị thứ gì đó dùng sức bẻ ra từng ngón một.

"A A A A!!" Giang Tín Hồng từ trên lầu rơi xuống, từ độ cao bốn lầu mà rơi xuống hẳn không thể sống sót được. Cái ót cậu ta đập xuống đất, nháy mắt liền không còn hơi thở.

Tất cả mọi chuyện phát sinh quá mức đột ngột, Lâm Thu Thạch thậm chí còn chưa kịp phản ứng.

Lúc Nguyễn Nam Chúc bọn họ chạy tới, chỉ có thấy thi thể Giang Tín Hồng nằm sõng soài dưới đất.

Nguyễn Nam Chúc nhìn Lâm Thu Thạch với ánh mắt kinh ngạc, nói: "Giỏi ghê chứ, Lâm Lâm, trực tiếp ném xuống như vậy lược bớt không ít phiền toái nha."

Lâm Thu Thạch: "...... Tôi lấy đâu ra sức lực có thể đem người trực tiếp ném xuống?"

Nguyễn Nam Chúc: "Không phải anh ném thì do cậu ta tự nhảy xuống hả? Ai, vẫn là nên giảm bớt áp lực học hành của lớp 12, nhìn xem, áp lực lớn quá thì dễ xảy ra mấy chuyện như vầy lắm."

Lâm Thu Thạch thống khổ đầy mặt: "Xin cậu đừng nói nữa."

Lúc Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch đang lảm nhảm linh tinh, Tá Tử lại lần nữa xuất hiện.

Cô ta lẳng lặng đứng bên cạnh Giang Tín Hồng, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm.

Lâm Thu Thạch đột nhiên cảm thấy bóng dáng cô ta thật cô đơn. Cũng đúng, người mình vất vả muốn giết cũng đã chết, nhưng kết quả là do tự sát, chung quy cũng cảm thấy có chút thất bại.

Thi thể Giang Tín Hồng bắt đầu biến mất, giống như Mưu Khải, bị mấy cánh tay cưỡng ép kéo vào lòng đất.

Nguyễn Nam Chúc lại từ trong túi lấy ra tấm ảnh chụp, chỉ thấy trên tấm ảnh tập thể, lại có thêm một thân ảnh: Giang Tín Hồng biểu tình chết lặng, đứng bên cạnh Tá Tử.

Mà nụ cười của Tá Tử lại càng thêm sáng lạn.

Tấm ảnh tập thể này, rốt cuộc cũng đầy đủ 34 người, một người cũng không thiếu.

Ngay lúc bọn họ đang chăm chú nhìn, ảnh chụp đột nhiên bốc cháy. Nguyễn Nam Chúc sợ bị lửa làm bỏng, trực tiếp buông lỏng tay. Trong lúc ảnh chụp nháy mắt hóa thành tro tàn rơi xuống đất, Lâm Thu Thạch nghe được tiếng kim loại thanh thúy vang lên.

Những người khác hiển nhiên cũng nghe được, Nguyễn Nam Chúc cong lưng, từ bên trong đống tro tàn nhặt lên một chiếc chìa khóa quen thuộc. Cậu nhướng mày: "Tá Tử này ngược lại cũng là một người thành thật."

Lâm Thu Thạch: "Người?"

Nguyễn Nam Chúc: "Ừm không phải, là quỷ thành thật."

Lâm Thu Thạch: "......"

Cửa có, chìa khóa cũng đã tìm được, rốt cuộc cũng có thể rời khỏi nơi này.

Bốn người đi thẳng đến khu trường học cũ, không muốn ở lại nơi này thêm một phút nào nữa.

Trên đường đi Hạ Như Bội hỏi: "Những người kia thì sao? Có nên nói với bọn họ là cửa đã mở rồi không?"

"Không cần." Lê Đông Nguyên nói, "Nếu bọn họ còn tiếp tục điều tra, khẳng định sẽ phát hiện cánh cửa trong khu trường cũ này. Huống hồ trong thế giới này lại không có thứ gì kỳ kỳ quái quái canh trước cửa."

Lâm Thu Thạch nhớ tới trước đó bọn họ khi ra tới, tuy rằng mỗi lần cửa đều đã mở nhưng bên cạnh cửa đều có quái vật canh giữ, cũng không biết những người đó có thể thuận lợi ra tới hay không. Bất quá thời điểm bọn họ ra tới cũng không dư hơi mà suy nghĩ cho những người khác, có thể giữ được tánh mạng của mình cũng đã dùng hết toàn lực.

Lần này Nguyễn Nam Chúc không có mở cửa, mà đem chìa khóa đưa cho Lê Đông Nguyên.

Lê Đông Nguyên nói: "Lại đây mở cửa đi Như Bội."

Hạ Như Bội gật gật đầu, cầm lấy chìa khóa, gấp không chờ nổi mở ra cửa sắt trước mắt.

Kẽo kẹt một tiếng, cửa sắt theo tiếng mà mở, lộ ra đường hầm tràn ngập ánh sáng trắng xóa. Mà cùng lúc đó, một tờ giấy nhỏ rơi xuống đất. Hạ Như Bội chạy nhanh nhặt lên, sau đó vọt vào đường hầm.

Lê Đông Nguyên mỉm cười nói: "Manh Manh, hẹn gặp lại."

Nguyễn Nam Chúc không có gì biểu tình nhìn hắn, không nói câu nào.

Lê Đông Nguyên cũng không giận, vẫn duy trì tươi cười liền đi vào cánh cửa trước mặt, mà Nguyễn Nam Chúc liền vươn tay ra hướng tới Lâm Thu Thạch: "Đi thôi."

Lâm Thu Thạch gật gật đầu, cầm lấy bàn tay của Nguyễn Nam Chúc, hai người cùng nhau tiến vào bên trong đường hầm.

Ánh sáng ấm áp xua tan hơi thở âm lãnh bên trong cánh cửa. Trải qua đường hầm, Lâm Thu Thạch cảm nhận được sự khác biệt hoàn toàn giữa hai thế giới.

Anh từ bên trong cánh cửa đáng sợ, về tới biệt thự ngập trong ánh sáng mặt trời. Bánh Gối cùng Hạt Dẻ nhảy nhót đùa giỡn cũng lại lần nữa xuất hiện ở trước mắt ánh.

Lâm Thu Thạch ngồi ở trên sô pha, cầm ly nước trước mặt uống một ngụm.

Trình Thiên Lí từ trên lầu đi xuống, thấy Lâm Thu Thạch, hỏi thăm: "Đã trở lại?"

"Ừm." Lâm Thu Thạch đáp.

"Thuận lợi không?" Trình Thiên Lí hỏi.

"Thuận lợi." Lâm Thu Thạch nói, "Nam Chúc ở trên lầu?"

Trình Thiên Lí gật gật đầu.

Ở bên trong cánh cửa trải qua vài ngày, ở ngoài cửa cũng chỉ là biến mất hơn mười phút mà thôi. Lâm Thu Thạch ngồi trên sô pha nghỉ ngơi một chốc, mới đi lên lầu tìm Nguyễn Nam Chúc.

Hắn gõ gõ cửa, phát hiện cửa cũng không có khóa, vừa đẩy liền mở.

"Nam Chúc?" Sau khi đẩy cửa, Lâm Thu Thạch mới vừa bước một bước vào trong phòng liền dừng lại. Chỉ thấy trong phòng là Nguyễn Nam Chúc mới vừa đem quần áo cởi sạch, bên cạnh vứt một bộ váy, đang ở trần thay quần áo.

Lâm Thu Thạch nháy mắt có chút xấu hổ, xoay người muốn đi. Nguyễn Nam Chúc từ từ lên tiếng: "Đều là nam nhân với nhau, phản ứng lớn như vậy làm cái gì?"

Lâm Thu Thạch: "...... À!" Anh lúc này mới bừng tỉnh. Đúng vậy, Nguyễn Nam Chúc cùng anh đều là nam nhân, việc này có cái gì mà ngượng ngùng. Nhưng mà ngoài miệng nói như vậy, anh lại vẫn là có chút nghĩ một đằng nói một nẻo. Cảm giác như là Chúc Manh trong cửa cùng Nguyễn Nam Chúc ngoài cửa tạm thời không thể đổi lại hoàn toàn, thấy bộ dáng này của Nguyễn Nam Chúc, liền không tự chủ được nhớ tới bộ dáng Chúc Manh đầy mặt là ý cười yểu điệu.

Như vậy nghĩ nghĩ, mặt Lâm Thu Thạch bất giác đỏ bừng.

"Thấy đẹp sao?" Nguyễn Nam Chúc mặc quần áo xong, xoay người thấy được biểu tình của Lâm Thu Thạch, "Mặt đỏ lên cả rồi."

Lâm Thu Thạch: "Không phải......tôi......" Anh trong lúc nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.

Nguyễn Nam Chúc: "Không phải? Vậy chính là khó coi?" Cậu đi đến trước mặt Lâm Thu Thạch, chiều cao một mét chín cùng khí thế cường đại đều đem lại cảm giác áp bách thật lớn.

Lâm Thu Thạch thậm chí muốn lùi lại đằng sau một bước, cuối cùng ép mình nhịn xuống: "Không phải ý này, chính là cảm thấy hơi không quen."

"Vậy sao." Nguyễn Nam Chúc không mặn không nhạt đáp, hỏi ra một vấn đề: "Vậy anh cảm thấy Chúc Manh đẹp, hay tôi đẹp?"

Lâm Thu Thạch: "......" Hai người đều không không phải là một sao? Đây là cái vấn đề quỷ gì đây a?

Nguyễn Nam Chúc: "Hử?"

Bản năng cầu sống nói cho Lâm Thu Thạch đáp án. Anh đem lương tâm muốn trỗi dậy cưỡng chế đè xuống, cực kỳ bình tĩnh trả lời: "Đương nhiên là Nguyễn ca."

Nguyễn Nam Chúc lúc này mới lộ ra nụ cười nhạt nhẽo. Lâm Thu Thạch nhìn hắn cười, hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Thu Thạch: Lần đầu tiên tôi mới thấy có người ăn dấm của chính mình......

Nguyễn Nam Chúc: Hừ, dù sao anh cũng không được thích Chúc Manh.

Lâm Thu Thạch:............

Kỳ thật mỗi người đều có một mặt phức tạp. Chỉ cần chưa làm qua việc gì đặc biệt cực đoan thì không thể đơn giản dùng hai chữ tốt xấu mà kết luận. Lê Đông Nguyên chính là người như vậy a, có lập trường của chính mình, sẽ làm việc tốt, cũng sẽ đào hố hại người. Tình cảm của hắn đối với Chúc Manh hiển nhiên cũng không chỉ là thích, còn có ích lợi cùng nhiều thứ khác trộn lẫn bên trong.

Từ điểm này nói lên, Nguyễn Nam Chúc cùng Lê Đông Nguyên kỳ thật là có vài điểm giống nhau.