Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 57: - Cái mũ màu đen



Sau khi nói cho trấn trưởng về chuyện tìm được thi thể của đứa trẻ, ba người bọn họ liền đi tới xưởng đồ hộp một lần nữa.

Nhưng khi tới vị trí ngày hôm qua, Lâm Thu Thạch lại phát hiện nơi vốn đặt thi thể giờ lại trống rỗng, chỉ còn lại thân cây bị khoét rỗng nói cho Lâm Thu Thạch bọn họ biết, chuyện ngày hôm qua không phải là ảo giác, mà tất cả đều đã chân thật phát sinh qua.

Nguyễn Nam Chúc thấy một màn như vậy, hơi nhíu mày đang muốn giải thích, trấn trưởng lại dường như đã sớm dự liệu được, thở dài một tiếng rồi nói: "Kỳ thật chúng tôi cũng đều là tìm không thấy......" Không thấy người, cũng không thấy thi thể. Những đứa trẻ bị mất tích trong cái trấn nhỏ này cứ như vậy mà biến mất vào hư không, sẽ không bao giờ xuất hiện lại. Cho nên thi thể đã biến mất cũng không phải chuyện gì kỳ quái, huống hồ lúc này cùng ngày hôm qua đã qua một đêm rồi.

Nguyễn Nam Chúc nhìn cái cây khô kia lâm vào trầm tư.

Sau khi trấn trưởng đã rời đi, Nguyễn Nam Chúc vẫn không có ý muốn ra khỏi chỗ này. Lâm Thu Thạch biết cậu hẳn là muốn kiểm tra một chút bên trong xưởng đồ hộp, vì thế đứng bên cạnh lẳng lặng chờ.

"Anh nói xem cái tên Slenderman này vì sao lại đột nhiên giở trò." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chẳng lẽ thật sự là do sức mạnh tăng lên?"

Lâm Thu Thạch lắc đầu ý bảo mình cũng không rõ.

"Đi thôi, đi vào trong nhìn xem." Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch từ cửa hông đi vào bên trong xưởng đồ hộp.

Xưởng đồ hộp đã ngừng làm việc được một khoảng thời gian dài.

Phía trên tất cả máy móc đều là vết rỉ sét loang lổ. Lâm Thu Thạch kiểm tra một chút, xác định bên trong đã bị cắt nguồn điện, dù là máy móc hay là thiết bị chiếu sáng đều không thể mở lên được.

Ánh mắt Nguyễn Nam Chúc lại dừng trên các thiết bị sản xuất đồ hộp. Lâm Thu Thạch theo ánh mắt cậu nhìn lại, cũng không thấy có vấn đề gì. Nhưng anh lại cảm giác được là Nguyễn Nam Chúc có vẻ như đã thấy chi tiết nào đó. Nguyễn Nam Chúc đi chầm chậm tới bên cạnh các thiết bị, nói: "Cái máy này mấy ngày trước có người dùng qua."

Lâm Thu Thạch: "...... Cậu chắc chứ? Nhưng cái máy này đã bị rỉ sét rồi mà."

Nguyễn Nam Chúc: "Không biết người đó dùng phương pháp gì." Cậu nhìn quanh bốn phía, nói ra một câu, "Đúng là làm người khác cảm thấy không thoải mái."

Đúng là làm người không thoải mái, Lâm Thu Thạch vừa tiến đến, liền cảm giác có người đang nhìn chằm chằm anh, nhưng anh lại không có cách nào tìm ra cụ thể nơi ánh mắt đó đang ẩn nấp.

Nguyễn Nam Chúc giống như là nhớ tới cái gì: "Anh nói thử xem, cái người đội mũ phớt đó, anh ta sẽ xảy ra chuyện gì?"

Lâm Thu Thạch: "Có thể là mất tích? Hoặc là chết?"

Nguyễn Nam Chúc nghe vậy lại chỉ cười cười, cũng không trả lời.

Lúc đó Lâm Thu Thạch cho rằng cậu chỉ là đang tùy ý cười. Không ngờ tới giờ ăn trưa, sau khi nhìn thấy người đàn ông đội mũ phớt kia, anh mới hiểu được hàm ý trong nụ cười của Nguyễn Nam Chúc.

Trên người của người đàn ông đội mũ phớt xuất hiện loại biến hóa vô cùng quái dị.

Tay chân hắn ta bắt đầu trở nên thon dài, thân thể cũng bắt đầu trở nên cao lớn. Ngũ quan trên mặt tuy rằng vẫn còn, những lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng mơ hồ, thậm chí còn có hơi không thấy rõ lắm.

Nếu là một người khác không có manh mối, nhìn thấy một màn như vậy có lẽ sẽ chỉ cảm thấy quái dị cùng đáng sợ. Nhưng Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc hai người đều rất rõ ràng sự biến hóa của người đàn ông này có ý nghĩa gì —— thân thể hắn bắt đầu biến thành Slenderman.

Tay chân sẽ thon dài giống như rắn, vóc dáng càng ngày càng cao, mặt cuối cùng sẽ biến thành một mảnh màu trắng, ngũ quan trên mặt đều như bị khảm bên trong làn da.

Chỉ trong một ngày, trên người hắn ta đã biến hóa tới như vậy, thực sự làm người da đầu tê dại.

Lâm Thu Thạch cũng thấy được một màn này, anh chỉ yên lặng dời đi ánh mắt.

Không ngờ Nguyễn Nam Chúc lại đột nhiên đứng lên, sau khi dùng khăn giấy lau miệng liền trực tiếp đi tới trước mặt người đàn ông đội mũ.

Người đó nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc cũng không nói lời nào, ngước đôi mắt cơ hồ sắp không thấy rõ lên nhìn cậu.

Động tác tiếp theo của Nguyễn Nam Chúc lại làm Lâm Thu Thạch hết cả hồn. Chỉ thấy cậu cười một cái, đột nhiên duỗi tay cầm lấy cái mũ phớt, tiếp theo dùng sức kéo xuống ——

"A!!!" Tiếng kêu bén nhọn từ trong miệng người đàn ông phát ra. Lâm Thu Thạch nhìn mà trợn mắt há mồm, anh thậm chí hoài nghi mình là nhìn lầm rồi. Cái mũ phớt kia vậy mà đã cùng với da thịt trên đầu hắn ta dính liền vào nhau. Động tác này của Nguyễn Nam Chúc, đối với người đó mà nói chính là muốn đem một cơ quan nào đó trên người hắn ta cưỡng ép kéo xuống, cũng khó trách hắn lại phát ra tiếng kêu thảm thiết tới vậy.

Nam nhân giống như là bị kéo cho cực kỳ đau đớn, trong con ngươi lộ ra sự phẫn nộ không kìm được.

Nguyễn Nam Chúc trực tiếp buông cái mũ ra, rất bình tĩnh xin lỗi: "Xin lỗi, tôi chỉ là cảm thấy cái mũ này của anh quá đẹp, nhịn không được muốn lấy xuống nhìn xem."

Người đàn ông được khen, lửa giận lúc này mới bình ổn xuống, trong miệng hàm hồ nói: "Tôi...... Cũng cảm thấy...... Đẹp."

Nguyễn Nam Chúc liền xoay người bước đi.

Những người khác trong nhà ăn cũng thấy được một màn này, cuối cùng cũng có người từ trong trạng thái bị thôi miên mà thoát ra. Bọn họ bắt đầu cảm thấy tình huống của người đội mũ phớt quả thật vô cùng bất thường, trong ánh mắt nhìn về phía hắn ta dần xuất hiện nỗi sợ hãi.

Người đó ăn xong liền đi ra khỏi nhà ăn. Mọi người nhìn theo bóng dáng hắn ta, bắt đầu xì xào nói nhỏ.

"Anh ta rốt cuộc bị sao vậy, trên người anh ta đã xảy ra chuyện gì sao? Làm sao lại biến thành cái dạng này chứ......"

"Vì sao tới giờ mới phát hiện chỗ không thích hợp...... Anh ta có phải sắp biến thành quái vật rồi hay không......"

"Thật đáng sợ, quả thực khó có thể phòng bị mấy chuyện này mà."

Mấy lời bàn luận về chuyện đó nhiều không đếm xuể, Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc lại rất bình tĩnh.

Lâm Thu Thạch gõ chữ cho Nguyễn Nam Chúc đọc: Chúng ta không đi ra xem thử à?

Nguyễn Nam Chúc nghĩ nghĩ: "Ngồi ở chỗ này chờ tôi, tôi đi ra ngoài nhìn xem."

Lâm Thu Thạch: Đi cùng nhau đi.

Nguyễn Nam Chúc duỗi tay nhéo nhéo hai má Lâm Thu Thạch: "Kêu em ngồi ở chỗ này chờ thì chờ đi, ngoan ngoãn nghe lời, tiểu ách nữ."

Thấy thái độ kiên quyết của Nguyễn Nam Chúc, Lâm Thu Thạch đành phải gật đầu ý bảo đồng ý.

Nguyễn Nam Chúc đứng lên đi ra ngoài, hẳn là đuổi theo tung tích người đàn ông kia.

Lâm Thu Thạch cũng không tiếp tục ăn uống mà đứng dậy tính đi về phòng. Không ngờ lúc anh vừa đi ra cửa, cánh tay lại bị ai đó bắt lấy. Lâm Thu Thạch quay đầu, thấy được Vương Thiên Tâm.

Vương Thiên Tâm híp mắt nhìn anh, ánh mắt vô cùng xấu xa, nói: "Ồ, tiểu ách nữ, anh bạn trai của em không ở đây à?"

Biểu tình Lâm Thu Thạch rất lạnh nhạt, anh nâng mắt nhìn về phía nhà ăn, đang tự hỏi nếu sau khi tẩn cho Vương Thiên Tâm một trận ở chỗ này thì phải giải thích như thế nào đây.

Cũng may anh còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp, Vương Thiên Tâm đã rất tự giác kéo Lâm Thu Thạch hướng tới một góc mà chạy tới.

Lâm Thu Thạch ra vẻ yếu đuối bị hắn kéo đi, còn rất phối hợp lộ ra biểu tình hoảng sợ lại bất lực.

"Đừng sợ, làm việc này rất thú vị." Vương Thiên Tâm nở nụ cười cực kỳ tà ác. Hắn nhìn Lâm Thu Thạch đang sợ hãi, ngược lại càng cảm thấy kích thích.

Dù sao người trước mặt cũng không thể nói, dù cho hắn có làm bất kỳ chuyện gì......

"Hắn ta có phải đã 'làm' em rồi phải không?" Vương Thiên Tâm nói, "Anh bảo đảm anh sẽ còn lợi hại hơn cả hắn ta......" Những lời vô cùng thô tục từ trong miệng hắn bắt đầu tuôn ra.

Lâm Thu Thạch nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định xung quanh không có người, liền nhìn Vương Thiên Tâm nở một nụ cười.

Vương Thiên Tâm còn nghĩ rằng người đẹp đã đồng ý, đang định duỗi tay cởi áo khoác của Lâm Thu Thạch, liền nghe thấy từ làn môi mỏng của cô gái câm nhu nhược lại đáng thương trước mặt phun ra một câu: "Lợi hại cái rắm, ông đây giết chết mày."

Giọng nói này là thuộc về đàn ông. Vương Thiên Tâm nghe được, trong nháy mắt tất cả mọi hành động đều đình chỉ.

Nhưng sự đình chỉ này cũng chỉ kéo dài được một chốc, bởi vì rất nhanh, hắn phát hiện ra bản thân vậy mà không phải đối thủ của người trước mắt.

Lâm Thu Thạch chưa bao giờ đánh nhau với người khác. Nhưng dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành, lại đối mặt với Vương Thiên Tâm, loại người đã bị tửu sắc* đào rỗng thân thể, anh có thể dễ như trở bàn tay vật hắn ngã ra sàn.

*tửu sắc: (Từ cũ) rượu và gái, nói chung là những thú ham mê có hại

Vương Thiên Tâm bị Lâm Thu Thạch đánh cho mặt nở đầy hoa, run bần bật nằm dưới chân Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch nói: "Mày không phải mới nói mình còn lợi hại hơn sao? Chỉ được có thế này sao? Đồ phế vật, nói gì đi chứ ——"

Vương Thiên Tâm thiếu chút nữa khóc không ra nước mắt. Trước đó hắn cảm thấy Lâm Thu Thạch đáng thương, nhỏ yếu lại bất lực. Đến hôm nay mới phát hiện, nguyên lai cái cô gái đáng thương, nhỏ yếu lại bất lực kia vậy mà có thể đánh hắn tới mức nằm bẹp trên sàn. Hắn vậy mà hoàn toàn không phải đối thủ của cô gái câm...... Phi! Đối thủ của vị đại thần giả gái này!

Vương Thiên Tâm nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi sai rồi...... Đại ca, tôi sai rồi!" Hắn ta luôn miệng khẩn thiết xin tha, vẻ cầu xin đầy mặt.

Lâm Thu Thạch: "Ai cmn là đại ca của mày! Vương Thiên Tâm, mày nhớ kỹ cho tao, nếu mày còn dám quấy rầy tao, hoặc là đem chuyện hôm nay nói ra cho người khác, tao sẽ không tha cho mày đâu!" Anh khom lưng, ở bên tai Vương Thiên Tâm lạnh lùng nói, "Dù sao ở nơi này giết người cũng không phạm pháp."

Vương Thiên Tâm run lên một cái, gật đầu liên tục như gà mổ thóc ý bảo mình đã biết rồi.

Lâm Thu Thạch phun ra một ngụm trọc khí*, rút chân về, sửa sang lại quần áo, một lát sau lại biến thành một cô gái câm nhu nhược đáng thương.

*trọc khí: Khí uế trọc của cơ thể cần phải đưa ra ngoài, ví dụ như đờm.

Anh trừng mắt nhìn Vương Thiên Tâm một cái, xoay người rời đi.

Vương Thiên Tâm nhìn bóng dáng anh, biểu tình hoảng hốt vô cùng.

Lúc Lâm Thu Thạch trở lại nhà ăn, Nguyễn Nam Chúc đã quay trở về, nhìn thấy anh bước vào, hỏi: "Đi đâu vậy?"

Lâm Thu Thạch gõ chữ: Vừa rồi cái tên Vương Thiên Tâm kia có ý đồ quấy rối tôi, bị tôi đánh cho một trận.

Nguyễn Nam Chúc nhìn chữ trên màn hình, khóe miệng nhếch lên một cái: "Lợi hại."

Ánh mắt của những người khác lại có chút kỳ lạ, cũng không biết có phải nhìn thấy quần áo Lâm Thu Thạch có hơi xộc xệch mà nghĩ tới hình ảnh gì khác hay không.

Trong đoàn đội có người cảm thấy chịu không nổi, cẩn thận đi tới nói cho Nguyễn Nam Chúc chuyện Lâm Thu Thạch bị người khác kéo đi ra ngoài.

Nguyễn Nam Chúc tên này đại khái lại nổi máu diễn xuất, nghe những lời này xong liền đập bàn cái rầm, tức giận nói: "Người của tôi mà thằng đó cũng dám động vào!!" Sau đó giận dữ rời khỏi chỗ ngồi, chưa tới một phút từ bên ngoài liền truyền đến tiếng Vương Thiên Tâm quỷ khóc sói gào, còn kèm theo tiếng xin tha vô cùng thê thảm.

Lâm Thu Thạch uống một miếng nước trong cái ly trước mặt, coi như không nghe thấy. Vương Thiên Tâm tên tra nam dơ bẩn lại không thành thật này nên được 'làm vệ sinh' một chút.

Người đàn ông đội mũ đi ra ngoài mới nãy đã hoàn toàn mất tích, mới chỉ có một lúc đã biến mất khỏi cái trấn nhỏ này, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.

Lâm Thu Thạch sớm đã chuẩn bị tâm lý, ngược lại cũng không cảm thấy kinh ngạc. Chỉ là không ngờ ngay trong hôm nay, sau khi vừa qua chạng vạng, anh lại gặp một sự kiện.

Lúc ấy Nguyễn Nam Chúc đang ở trong phòng tắm tắm rửa, Lâm Thu Thạch đứng ở bên cửa sổ, nhìn rừng cây cùng sương mù dày đặc ở bên ngoài.

Lúc này màn đêm vừa mới buông xuống, còn có chút ánh sáng mỏng manh. Rừng cây bị bao phủ bởi làn sương mù tối tăm, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một vài cảnh sắc bên trong.

Lâm Thu Thạch thấy sâu trong màn sương mù, xuất hiện thân ảnh của một người cao lớn.

Thân ảnh kia cao ít nhất gấp đôi người bình thường, lẳng lặng đứng trong rừng cây thưa thớt, có vẻ như đang nhìn về hướng Lâm Thu Thạch đứng. Tay chân nó đều không phải tỉ lệ của người bình thường, mà giống như là một con nhện to lớn đáng sợ. Cả người nó được cánh tay thon dài phụ trợ mà trở nên thêm cao gầy, vừa nhìn quả thực như là một gốc cổ thụ khô héo.

Lâm Thu Thạch sau khi nhìn thấy thứ này liền định thu hồi ánh mắt, lại phát hiện hình như nó có động tác khác.

Nó chậm rãi theo hướng cửa sổ tới gần, bước từng bước một, mục tiêu đúng là vị trí của Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch hoảng sợ. Phản ứng đầu tiên của anh chính là kéo màn lại, nhưng mà ngay lúc anh chạm tay vào bức màn, lại cảm giác bức màn sờ vào không đúng. Đây không phải là bức màn trong khách sạn!

Lâm Thu Thạch cực kỳ kinh ngạc, anh xoay người, nhưng khung cảnh vốn là trong khách sạn lại biến thành một địa phương khác —— nhà của anh.

Không sai, chính là nơi ở trước đây của Lâm Thu Thạch.

Phòng khách y hệt, trang trí cũng không khác gì, con mèo cũng không khác.

Hạt Dẻ đứng giữa phòng khách, hướng về phía Lâm Thu Thạch kêu meo meo.

Đây vốn là một cảnh tượng làm người cảm thấy ấm áp, nhưng Lâm Thu Thạch nhìn thấy lại cả người rét run. Bởi vì giữa sô pha trong phòng khách có một người đang ngồi, người nọ cùng anh giống nhau như đúc. Lúc này người đó ngã gục trên sô pha, mặc dù chỉ nhìn từ xa chứ không lại gần nhưng Lâm Thu Thạch cũng có thể xác định được: người này, đã chết rồi.

Cái người giống anh như đúc này có lẽ đã chết được một đoạn thời gian khá dài. Trải qua thời gian thi hóa, da thịt hắn đã bắt đầu sưng to, toàn thân chảy ra nước màu xanh lục. Hạt Dẻ nhảy lên trên người thi thể, vừa cọ vừa kêu meo meo, muốn đem chủ nhân đánh thức.

Nhưng người chết làm sao có thể tỉnh lại, vì thế Hạt Dẻ bắt đầu cắn cắn mặt 'Lâm Thu Thạch'. Có vẻ nó muốn dùng đau đớn để đánh thức chủ nhân, nhưng không thể khống chế tốt lực đạo, đem thi thể trước mặt gặm rớt ra một miếng sâu đến mức lộ ra xương cốt.

Lâm Thu Thạch biết đây là gì, đây là nỗi sợ ở tận sâu trong nội tâm anh.

Anh sợ phải chết trong cô độc, anh sợ mình dù chết ở trong nhà cũng không có người phát hiện ra anh đã chết.

Có khả năng qua một tuần, thậm chí cả một tháng, mãi đến khi hàng xóm ngửi thấy được mùi tanh tưởi hư thối mà thi thể tỏa ra thì xác của anh mới có thể được phát hiện.

Thấy thi thể chính mình bị mèo gặm cắn thực sự không phải việc làm người cảm thấy thoải mái. Nhưng Lâm Thu Thạch rất nhanh từ trong cảnh tượng trước mắt thoát ra. Anh nhớ tới manh mối về Slenderman, thứ quái dị này cực kỳ giỏi trong việc lợi dụng nỗi sợ hãi của con người.

Nó biết con người sợ thứ gì nhất. Thứ bọn họ sợ kỳ thật không phải quỷ quái, mà là hàm nghĩa ẩn sau quỷ quái......là cái chết.

Rất ít người không sợ chết, Lâm Thu Thạch cũng không phải là ngoại lệ.

Nhưng cảnh tượng hiện tại lại không có biện pháp chạm vào chỗ sâu nhất trong nội tâm Lâm Thu Thạch. Anh quay đầu lại, nhìn bóng dáng đang đứng phía ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, có lẽ ta nên nói cho ngươi biết, ta đã chuyển nhà."

Quỷ ảnh dừng bước.

Lâm Thu Thạch nói: "Hiện tại bên người ta có rất nhiều bạn bè. Nếu ta chết, bọn họ nhất định sẽ phát hiện." Anh nghĩ nghĩ, bổ sung thêm một câu, "Nói không chừng gọi 120 còn có thể cứu sống thêm một lúc nữa."

Quỷ ảnh lẳng lặng đứng trước mặt Lâm Thu Thạch. Khuôn mặt không có ngũ quan như bị bao phủ một tầng sương mù lại cho Lâm Thu Thạch cảm giác bị nhìn chăm chú.

"Cho nên ta cũng không phải rất sợ." Giọng nói Lâm Thu Thạch vô cùng bình tĩnh, không phải là cố gắng trấn định, "Không thì ngươi đổi người khác để dọa đi?"

"Xoạch." Có cái gì từ trên ngọn cây rơi xuống, Lâm Thu Thạch tập trung nhìn vào, phát hiện đó là một cái mũ phớt màu đen.

Nhìn thấy cái mũ này, anh lập tức nhớ tới người đội mũ trong đoàn đội của bọn họ...... Người nọ xem ra là đã lành ít dữ nhiều.

Quỷ ảnh chậm rãi cúi người, nhặt cái mũ lên.

Lâm Thu Thạch vốn dĩ cho rằng thứ đó sẽ xoay người đi. Không ngờ nó lại cầm mũ trong tay, hướng về Lâm Thu Thạch khom lưng —— cúi chào một cách vô cùng thân sĩ. Sau đó nó mới xoay người, biến mất ở bên trong làn sương mù.

Lâm Thu Thạch nhìn bóng dáng thứ đó, hoảng hốt. Mãi đến khi có một bàn tay vỗ lên bả vai Lâm Thu Thạch, Lâm Thu Thạch bị dọa run lên, quay đầu liền thấy Nguyễn Nam Chúc.

"Nhìn cái gì vậy?" Nguyễn Nam Chúc hỏi anh.

Lâm Thu Thạch chỉ chỉ rừng cây trước mặt: "Vừa mới thấy thứ kia."

Nguyễn Nam Chúc nhướng mày: "Slenderman?"

Lâm Thu Thạch gật gật đầu: "Tôi thấy hắn tạo ra ảo giác."

Nguyễn Nam Chúc nói: "Ảo giác gì?"

Lâm Thu Thạch nói: "Tôi chết ở trong nhà, mặt bị mèo gặm." Ngữ khí anh nhàn nhạt, giống như kể một câu chuyện xưa không hề có liên quan đến mình, "Bây giờ cẩn thận ngẫm lại, Hạt Dẻ ghét bỏ tôi như vậy, cũng không biết có chịu gặm hay không......"

Nguyễn Nam Chúc: "......" Cậu đối với trình độ cuồng mèo của Lâm Thu Thạch cảm thấy tuyệt vọng.

Nhưng mà dù cho quá trình ra sao, Lâm Thu Thạch vẫn không bị thứ kia mê hoặc. Anh đoán rằng nếu mình bị mê hoặc, như vậy người tiếp theo đội cái mũ phớt kia lên đầu chính là bản thân mình.

"Nam Chúc, cậu sợ chuyện gì nhất?" Lâm Thu Thạch hỏi cậu.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Tôi cái gì cũng không sợ."

Lâm Thu Thạch: "Thật không vậy?"

Nguyễn Nam Chúc cười cười, ngón tay quấn quanh lọn tóc đen của Lâm Thu Thạch, cầm ở đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve. Giọng cậu vừa thấp vừa trầm "Thật sự. Tôi và anh giống nhau." Ngữ khí của cậu chắc chắn, hoàn toàn không giống cậy mạnh.

Lâm Thu Thạch cũng tin.

"Từ cánh cửa thứ nhất tôi đã phát hiện." Nguyễn Nam Chúc nói, "Lâm Thu Thạch, anh kỳ thật...... vô cùng thích hợp với nơi này."

Lâm Thu Thạch nhướng mày: "Ý cậu là gì?"

Nguyễn Nam Chúc: "Ý trên mặt chữ, năng lực thích ứng của anh vô cùng tốt." Thậm chí có thể nói tốt quá mức. Sau khi Nguyễn Nam Chúc đi ra ngoài liền điều tra được Lâm Thu Thạch quả thực là lần đầu tiên vào cửa, cảm thấy Lâm Thu Thạch là người vô cùng phù hợp với thế giới trong đây. Muốn tìm được người như vậy cũng không chuyện dễ dàng gì.

Nguyễn Nam Chúc cảm thán, cũng may mình có đủ may mắn.

Một đêm cứ như vậy qua đi, không gió cũng không mưa, yên tĩnh bình an.

Ngày hôm sau, hiện diện ở nhà ăn chỉ còn lại có mười một người —— chỉ qua một đêm đã mất tích hai người.

Hai người mất tích đều là hai cô gái, nghe nói tối hôm qua trước khi đi ngủ vẫn còn bình thường, nhưng là đến khi có ai đó nhận ra thì người đã không thấy tăm hơi.

Bạn cùng phòng của các cô tỏ vẻ có ai đó đã tới phòng bọn họ, dựa vào cánh cửa sổ hướng về rừng cây đã bị người mở ra.

"Khẳng định là cô ấy đã bị thứ kia bắt đi." Có người nói, "Dữ nhiều lành ít."

Những người khác không nói gì, nhưng chắc hẳn cũng có suy nghĩ không khác gì người đó.

Lâm Thu Thạch nghĩ tới quỷ ảnh xuất hiện ở ngoài cửa sổ đêm qua, cũng không muốn suy đoán gì thêm. Nếu lúc ấy anh không bình tĩnh cự tuyệt ảo giác thì sẽ xảy ra chuyện gì. Có phải cũng sẽ giống như những cô gái này, đột nhiên biến mất giữa đêm khuya tĩnh lặng hay không.

Còn chưa chờ Lâm Thu Thạch nghĩ ra đáp án, bọn họ lại có một tin xấu —— lại bị mất tích thêm một đứa trẻ.

"Trong trấn chỉ có tổng cộng tám đứa trẻ." Nguyễn Nam Chúc nói, "Tôi cảm thấy việc có người mất tích trong đoàn đội của chúng ta, cùng việc những đứa trẻ mất tích có liên hệ."

Lâm Thu Thạch cũng cảm thấy như thế, anh nói: "Không thì chúng ta đi tìm những nhà có trẻ con chưa bị mất tích tìm hiểu xem có manh mối gì hay không?"

Nguyễn Nam Chúc: "Tôi lại muốn đi tới xưởng đồ hộp xem thử lần nữa." Hai người nhìn nhau một lát, liền có đáp án, "Tách nhau ra hành động?"

Nguyễn Nam Chúc: "Cũng có thể, nhưng anh không thể nói chuyện thì tương đối bất tiện đó."

Lâm Thu Thạch lại cảm thấy không có vấn đề gì: "Mang theo di động là nói được mà."

Nguyễn Nam Chúc: "Thôi cũng được, nếu tìm không thấy gì liền trở về nhà ăn. Chúng ta gặp nhau ở đó."

Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Sau đó hai người tách ra, đi tới chỗ mình muốn tìm hiểu.

Nơi Lâm Thu Thạch muốn tới là một cửa hàng tạp hóa cũ kỹ trong trấn. Nghe nói ông chủ tiệm tạp hoá có một đứa con trai bảy tuổi. Anh tới đó, sau khi nói lên mục đích thì vấp phải sự kháng cự mạnh mẽ của ông chủ tiệm.

"Hiện tại tôi không thể cho con trai tôi gặp người lạ." Ông chủ nói, "Tôi không chắc mấy người có làm hại gì tới con trai tôi không."

Lâm Thu Thạch vô cùng kiên nhẫn khuyên bảo: Tôi hiểu ý của ông, nhưng ông phải biết rằng, thứ kia càng ngày càng lợi hại. Nếu không thể phát hiện sào huyệt của nó để tiêu diệt sớm hơn, có khả năng đứa trẻ tiếp theo bị mất tích chính là con trai của ông. Những đứa trẻ khác cũng bị giấu ở trong nhà, nhưng bọn chúng vẫn bị bắt mất vậy.

Lão bản thấy những chữ này, thái độ hơi buông lỏng.

Lâm Thu Thạch lại khuyên bảo một hồi lâu, ông chủ cuối cùng cũng chịu cho Lâm Thu Thạch nói chuyện với con ông ta, nhưng cũng không được nói chuyện quá lâu.

Lâm Thu Thạch nhẹ nhàng thở ra, sau khi vào nhà liền thấy một bé trai ngồi trên sô pha cúi đầu chơi trò chơi.

Lâm Thu Thạch lại gần, dùng di động chào hỏi cậu bé.

Cậu bé nhìn anh một cái, có vẻ như không muốn nói chuyện. Lâm Thu Thạch hỏi cậu vài vấn đề, đều trả lời câu được câu không, mãi đến khi...... Lâm Thu Thạch nhắc tới mũ.

"Mũ, ý chị nói là cái mũ phớt màu đen sao?" Biểu tình của đứa trẻ xuất hiện một tia hoảng sợ. Có vẻ như nghĩ tới chuyện gì đó, cậu bé nuốt nước miếng thật mạnh, "Hình như em đã gặp qua......"

Hai mắt Lâm Thu Thạch sáng ngời: Em gặp qua?

Ánh mắt hoảng sợ dị thường của đứa trẻ dời tới chỗ cầu thang.

Theo lời nói của ông chủ tiệm, căn nhà này tổng cộng có hai tầng, tầng trệt là dùng để bán tạp hoá, tầng thứ hai là nơi để người trong nhà ở, phòng của cậu bé cũng ở tầng thứ hai.

"Em đã thấy......" Ánh mắt cậu bé dính chặt vào chỗ ngoặt nơi cầu thang, cả người phát run, lời nói cũng đứt quãng không hề logic, nhưng Lâm Thu Thạch cũng miễn cưỡng nghe hiểu lời của cậu. Cậu bé nói: Hơn mười ngày trước trên lầu nhà cậu đột nhiên xuất hiện một cái mũ phớt màu đen. Mọi người đều không cảm thấy cái mũ này có vấn đề gì, cái mũ kia đặt ở trên lầu cũng không ai quan tâm.

Lâm Thu Thạch: Mũ đặt ở trên lầu? Có thể cho chị đi lên xem được không?

Cậu bé do dự một lát, lúc sau gật gật đầu.

Lâm Thu Thạch cùng cậu bé đi lên cầu thang, rất nhanh thấy được lầu hai, cùng cái mũ phớt màu đen đang treo ở một góc trong lời cậu bé. Đang nhìn cái mũ kia. một giây sau Lâm Thu Thạch đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng. Anh dừng bước, biểu tình tràn ngập hoài nghi: "Em nói là cái mũ này xuất hiện trong nhà hơn mười ngày trước hả? Em...... Ngoài cái mũ này ra không có xảy ra chuyện gì lạ sao?" Anh không tin Slenderman kia sẽ có nhiều kiên nhẫn tới vậy mà ở trong nhà cậu bé lẳng lặng chờ đợi hơn mười ngày.

Bước chân của cậu bé cũng dừng, mặt không cảm xúc quay đầu nhìn về phía Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch bị vẻ mặt của cậu bé làm hoảng sợ, đang muốn nói gì đó, lại thấy cậu bé nghiêng nghiêng đầu, sau đó cái đầu cứ như vậy rơi thẳng xuống đất.

Mặc dù Lâm Thu Thạch đã nhìn thấy không ít cảnh tượng tương tự nhưng vẫn bị một màn này dọa cho hô hấp cứng lại. Cái đầu bị rơi xuống của đứa trẻ lăn lông lốc thẳng xuống dưới lầu, Lâm Thu Thạch quay sang nhìn cái mũ phớt kia, lại thấy từ bên trong cái mũ vươn một cánh tay trắng bệch.

Cánh tay trắng bệch này càng lúc càng duỗi dài ra, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó. Cuối cùng nó xác định được vị trí của Lâm Thu Thạch, lao đến chỗ anh đứng.

Lâm Thu Thạch thiếu chút nữa đã bị cái tay kia bắt lấy, vội xoay người chạy như điên. Anh vọt xuống dưới lầu, thấy được cái đầu đã lăn xuống tận bậc thang cuối cùng. Nó đang đứng thẳng trên mặt đất, khẽ nhếch môi hướng về phía anh lộ ra một nụ cười sáng lạn.

Lâm Thu Thạch: "......" Mẹ nó đầu đã rớt xuống còn cười vui vẻ như vậy, mi là thứ là không có đầu óc sao?!