Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 63: - Cánh cửa thứ bảy



Thời gian vào cửa thời gian từng ngày một trôi qua, Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc cũng đã chuẩn bị tương đối đầy đủ.

Vì biết đây là lần đầu tiên Lâm Thu Thạch cùng nhau vào cửa với người trên trang web, Nguyễn Nam Chúc nói cho anh rằng mọi việc trên mạng ít nhiều gì cũng có nguy hiểm, cho nên sau khi vào cửa phải che dấu thân phận của mình ngoài hiện thực. Nếu bị phát hiện thì vô cùng phiền toái —— đối với cách nói này, Lâm Thu Thạch hoài nghi mãnh liệt là cậu chỉ đang lấy cớ để bắt anh mặc đồ nữ thôi.

Nhưng mà sau đó Nguyễn Nam Chúc cũng mặc đồ nữ như anh, cảm giác không cân bằng trong lòng Lâm Thu Thạch cuối cùng cũng khá hơn nhiều.

Trình Thiên Lí như đọc được suy nghĩ của Lâm Thu Thạch, thấm thía khuyên anh nên bảo trì lòng dạ lúc ban đầu, đừng để bị tư tưởng đáng sợ của Nguyễn Nam Chúc ăn mòn.

Lâm Thu Thạch nhìn cậu một cái, không nói gì.

Trình Thiên Lí: "Anh sao lại không để ý tới em?......"

Lâm Thu Thạch goc chữ trên di động: Tôi đang nhập vai một cô gái câm.

Trình Thiên Lí: "......" Lâm Thu Thạch, sợ là anh xong đời rồi.

Có đôi khi năng lực thích ứng quá tốt ngược lại biến thành một tình huống dở khóc dở cười.

Rốt cuộc, vài ngày sau khi mặc váy sinh hoạt trong biệt thự, Lâm Thu Thạch nghênh đón ngày vào cửa. Ngày đó lúc anh đang ăn cơm, đột nhiên xuất hiện một cảm giác huyền diệu, cảm giác này anh vô cùng quen thuộc. Lâm Thu Thạch buông đũa xuống, xoay người tùy ý đẩy một cánh cửa trong nhà, không ngoài ý muốn mà thấy cảnh sắc ngoài cửa đã biến thành mười hai cánh cửa sắt.

Trong đó có năm cánh cửa sắt đã bị dán giấy niêm phong, sáu cánh khác thì không có cách nào kéo ra, cánh cửa duy nhất có thể mở ra chính là của người chủ nhân kia.

Lâm Thu Thạch hít sâu một hơi, cầm lấy tay nắm cửa nhẹ nhàng kéo ra.

Cánh cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, hình ảnh trước mắt Lâm Thu Thạch thay đổi, cảnh sắc xung quanh biến thành một hành lang thật dài. Chỗ này có vẻ như là cầu thang tầng hầm, trong không khí phảng phất mùi nấm mốc. Cầu thang rất dài, như là không có điểm cuối, Lâm Thu Thạch chậm rãi theo cầu thang đi lên trên, sau khi rẽ theo vài khúc cua mới nhìn thấy vài người đang đứng chờ trong đại sảnh.

Anh vừa tháo chiếc vòng trên cổ tay xuống, vừa quan sát xung quanh, xác định địa điểm mình đang ở chính là tại viện điều dưỡng trong manh mối kia. Tuy là viện điều dưỡng, nhưng lại mang theo mùi nước sát trùng chỉ độc thuộc về bệnh viện. Nhìn sơ đã có thể thấy được vài cái giường bệnh bị vứt bỏ, lúc Lâm Thu Thạch đi ngang qua một cái giường bệnh thậm chí còn nhìn thấy trên đó lốm đốm những vết máu khô nâu sẫm.

Lúc này đã tụ tập tám người, thêm anh vào tổng cộng là chín. Có người thấy anh thì không có hứng thú dời đi ánh mắt, có người lại bắt đầu đánh giá như tìm thấy thứ thú vị, sâu trong ánh mắt ẩn ẩn ý vị gì khác. Sắc mặt Lâm Thu Thạch không thay đổi, vờ như không phát hiện.

Có người đi tới trước mặt anh, mỉm cười vươn tay ra: "Xin chào, tôi là Giang Anh Duệ, có thể làm quen với cô không?"

Lâm Thu Thạch dùng di động đánh chữ: Xin lỗi, tôi không thể nói chuyện, tôi là Lâm Thu Thu.

Giang Anh Duệ nói: "Ồ, thật ngại quá, đây là lần thứ mấy cô vào cửa vậy?"

Lâm Thu Thạch: Lần thứ sáu.

Giang Anh Duệ có vẻ như rất hứng thú với Lâm Thu Thạch, mặc dù Lâm Thu Thạch đã tỏ thái độ lãnh đạm cũng không thể đuổi hắn đi. Cuối cùng Lâm Thu Thạch không thể không nói thẳng ra: Thật ngại qua, tôi muốn ở một mình yên tĩnh một lúc.

Giang Anh Duệ thấy thế tự cười cười: "Được thôi."

Ngược lại hắn ta cũng không dây dưa mà xoay người rời đi. Xem ra hắn muốn lập tổ đội với Lâm Thu Thạch, nhưng mà đã bị Lâm Thu Thạch cự tuyệt lời mời vô cùng rõ ràng.

Đại sảnh nơi bọn họ đứng là ở lầu một của viện điều dưỡng, bên ngoài là một khoảng sân nhỏ mọc đầy cỏ hoang thành từng cụm, hướng lên trên chính là dãy phòng bệnh.

Viện điều dưỡng tổng cộng có sáu tầng, phân thành từng khoa rất rõ ràng, nhưng có vẻ tinh thần của những bệnh nhân ở đây không tốt lắm, Lâm Thu Thạch thấy trên vách tường không ít hình vẽ lung tung rối loạn.

Trong lúc Lâm Thu Thạch đang quan sát chung quanh, bờ vai của anh bị ai đó nhẹ nhàng chạm vào. Lâm Thu Thạch quay đầu, thấy được một gương mặt xa lạ.

Gương mặt tuy rằng không quen biết, nhưng trang phục lại rất quen thuộc, người đó mở miệng nói: "Xin chào, tôi là Nguyễn Bạch Khiết."

Lâm Thu Thạch ngầm hiểu: Xin chào, tôi là Lâm Thu Thu.

Nguyễn Nam Chúc cười: "Rất vui được làm quen."

Lần này bộ dáng Nguyễn Nam Chúc biến thành vẫn xinh đẹp như cũ, mái tóc đen dài, mặc chiếc váy dài màu trắng. Tuy rằng vóc dáng 'cô' cao hơn các cô gái bình thường rất nhiều, nhưng khí chất độc đáo toát ra lại vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác. 'Cô' hơi hơi mỉm cười, mặc dù Lâm Thu Thạch đã biết 'cô' là đàn ông, nhưng mà trong lòng cũng có chút rung động.

Nguyễn Nam Chúc đặt tay trên vai anh: "Chúng ta lập thành tổ đội đi ha?"

Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Ánh mắt của những người khác cũng dừng trên người hai người bọn họ, Lâm Thu Thạch cảm giác rõ ràng trong đó có một vài ánh mắt không có hảo ý.

Tuy anh chưa từng gặp phải loại sự tình này, nhưng bên trong cánh cửa là nơi ngoài vòng pháp luật, ở trong đây làm chuyện gì cũng không cần chịu trách nhiệm. Hơn nữa bị cái chết uy hiếp, thường xuyên sẽ có người làm một ít việc tương đối quá phận —— đó đều là những điều Nguyễn Nam Chúc phổ cập cho Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch sau khi nghe xong tràn đầy bất an, nói chẳng phải hai chúng ta rất dễ gặp nguy hiểm sao.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Anh đừng suy nghĩ nhiều."

Lúc ấy Lâm Thu Thạch vẫn đang suy nghĩ sao lại bảo anh đừng suy nghĩ nhiều, hôm nay rốt cuộc cũng hiểu rõ hàm ý của Nguyễn Nam Chúc.

Có một kẻ không có mắt đi tới trước mặt bọn họ, bắt đầu dùng mấy lời hạ lưu quấy rối, cụ thể nói cái gì Lâm Thu Thạch cũng không muốn nhắc lại. Say khi người nọ nói xong mấy lời này, Nguyễn Nam Chúc lộ ra biểu tình có chút tức giận.

Người nọ thấy thế ngược lại càng thêm hưng phấn, vươn tay muốn nắm tóc Lâm Thu Thạch. Lâm Thu Thạch đang suy nghĩ phải làm sao để "nhu nhược" đánh bay hắn, liền thấy Nguyễn Nam Chúc trực tiếp bắt lấy cánh tay tên đó —— sau đó dùng sức vặn.

Lâm Thu Thạch nghe được tiếng răng rắc giòn tan của xương cốt vỡ vụn cùng tiếng thét thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Ánh mắt mọi người từ ái muội biến thành hoảng sợ, Nguyễn Nam Chúc tên này vậy mà còn không quên hướng về phía Lâm Thu Thạch hu hu hu, dùng biểu tình nhu nhược đáng thương nói: "Thu Thu, Thu Thu, hắn thật đáng sợ nha."

Lâm Thu Thạch: "......" Người đáng sợ rõ ràng là cậu chứ.

Nhìn một màn này xong hoàn toàn không có ai dám tới gần bắt chuyện với bọn họ, hơn nữa mọi người còn cực kỳ ăn ý cách xa bọn họ thêm vài bước, khiến cho Lâm Thu Thạch dở khóc dở cười.

Đúng lúc này, Lâm Thu Thạch thấy được mục tiêu của bọn họ, là một thiếu niên mặc áo thun màu đen, quần jean, đội mũ lưỡi trai cũng màu đen nốt. Thiếu niên này có vẻ như là mười bảy mười tám tuổi, bộ dáng rất thanh tuấn*, mới từ ngoài sân đi vào, ánh mắt dừng trên người hai người bọn họ.

*thanh tuấn: thanh tú và anh tuấn

Cậu nhóc do dự một lát, đi tới hướng Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc.

"Xin chào, tôi là Phong Vĩnh Nhạc." Thiếu niên tự giới thiệu, dùng tên giả đã nói qua với bọn họ trên trang web: "Xin hỏi có thể lập tổ đội với hai người không?"

Nghe những lời này, những người khác liền ném cho cậu thiếu niên những ánh mắt đồng tình, giống như cảm thấy cánh tay cậu nhóc cũng sẽ trực tiếp bị vặn gãy.

Ai ngờ Nguyễn Nam Chúc lại ngọt ngào cười: "Có thể nha."

Phong Vĩnh Nhạc nhẹ nhàng thở ra, lại chú ý tới ánh mắt những người khác không đúng lắm, cậu nhóc thấy hơi kỳ quái: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Nguyễn Nam Chúc chỉ chỉ người nọ đang đau tới mức sắp ngất xỉu ngồi trong một góc, nói: "Vừa rồi người này quấy rầy chúng tôi, bị tôi đánh cho chạy."

Phong Vĩnh Nhạc nhìn người nọ, lại nhìn Nguyễn Nam Chúc, trầm mặc một lát, như đang tự hỏi Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch làm sao có thể dùng thân hình mảnh mai này đánh cho người nọ chạy. Từ trong ánh mắt cậu ta Lâm Thu Thạch có thể đoán được cậu đang suy nghĩ cái gì...... Nhưng mà anh không có khả năng lên tiếng giải thích, chỉ có thể học Nguyễn Nam Chúc giả bộ như cái gì cũng không biết, tôi chỉ là một con mèo con vô tội —— Lâm Thu Thạch cảm thấy mình cũng sắp quen với việc giả bộ rồi.

May mắn là Phong Vĩnh Nhạc cũng không có tiếp tục hỏi.

Người cũng lần lượt xuất hiện đủ, nhân số lần này cũng không khác cánh cửa thứ sáu lần trước Lâm Thu Thạch đi vào, vẫn là mười bốn người. Chẳng qua lần này người mới chỉ có một, lúc này đang trốn trong góc tường nhìn cảnh tượng chung quanh mà run bần bật.

Không lâu sau khi mọi người tập trung đủ, một người phụ nữ mặc trang phục hộ sĩ xuất hiện trước mặt mọi người. Sắc mặt cô ta thoạt nhìn vô cùng tệ, cả mặt và cổ đều tái xanh không chút huyết sắc, ánh mắt lạnh nhạt nhìn mọi người: "Mời đi theo tôi lên lầu bốn."

Mọi người đi theo bước chân cô ta, tới lầu bốn.

"Bảy ngày sau việc điều trị của các người sẽ ở bắt đầu." Giọng nữ hộ sĩ lạnh như băng, "Ở trong đây bảy ngày, hy vọng các người sẽ làm quen thật tốt với sinh hoạt của viện điều dưỡng này." Cô ta nói tới đây, khóe miệng cong lên lộ ra một nụ cười quái dị, "Các người sẽ thích nơi này."

Sau đó, cô ta lại nói một ít quy củ cho mọi người, ví dụ như chỉ có thể ăn cơm trong nhà ăn, không thể ăn thức ăn ở bên ngoài; mỗi ngày sau 8 giờ tối không thể rời khỏi phòng. Nói xong, hộ sĩ xoay người đi, chỉ để lại cho bọn họ một bóng dáng lạnh nhạt.

"Đờ mờ, thật khủng bố." Một cô gái nhịn không được lẩm bẩm, "Cô gái này rốt cuộc là người hay quỷ......"

Không ai trả lời vấn đề của cô.

Nơi mọi người ở lại tổng cộng có tám gian phòng, mỗi một phòng đều có hai cái giường tầng, có nghĩa là trong một phòng có thể ở bốn người, đương nhiên nếu có người không muốn thì hai người ở một phòng cũng có thể.

Lâm Thu Thạch Nguyễn Nam Chúc cùng Phong Vĩnh Nhạc đương nhiên là ở cùng nhau. Có một cố gái tên là Tiết Chi Vân cũng muốn ở cùng với bọn họ nhưng lại bị Nguyễn Nam Chúc cự tuyệt.

Đương nhiên lý do cự tuyệt cũng rất lố bịch, tên Nguyễn Nam Chúc này nói: "Ai nha, người ta không quen ở chung với quá nhiều người đâu ~"

Tiết Chi Vân nói: "Đã có ba người, thêm một người nữa không thể sao?"

Nguyễn Nam Chúc: "Không được đâu, tôi với Lâm muội muội nhất kiến như cố*, nhất định phải ở cùng một chỗ."

*Nhất kiến như cố: mới gặp mà như bạn bè lâu năm

Tiết Chi Vân nói: "Vậy còn cậu ta thì sao?" Cô chỉ chỉ Phong Vĩnh Nhạc.

Nguyễn Nam Chúc rất vô liêm sỉ nói: "Trẻ con tính làm gì nha."

Tiết Chi Vân đen mặt, sắc mặt Phong Vĩnh Nhạc cũng rất khó coi. Ngay giây phút này Lâm Thu Thạch đột nhiên thấu hiểu cho tâm tình của hai người, cmn nhất kiến như cố, cmn trẻ con tính làm gì, đúng là kỹ nữ mang thù tất báo*.

*kỹ nữ kỹ nữ khí cử báo, nguyên văn là 真的是婊里婊气举报了。Tui dịch đại luôn á (πーπ)

Nhưng mà kết quả cuối cùng là Nguyễn Nam Chúc đã thành công cự tuyệt người thứ tư chen chân, bảo vệ căn phòng của ba người bọn họ.

Môi trường sống ở đây có thể nói là khá khắc nghiệt. Tồi tệ hơn là Phong Vĩnh Nhạc còn tìm thấy một vài mảnh móng tay còn nguyên vẹn rơi xuống từ trên giường.

Phong Vĩnh Nhạc giũ chăn sạch sẽ, nói: "Chúng ta phải ở chỗ này tới bảy ngày sao?"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Đúng là như vậy."

Phong Vĩnh Nhạc: "Ai, hy vọng có thể chịu đựng nổi."

Nguyễn Nam Chúc nói: "Chịu đựng? Tôi ngược lại không cảm thấy là có thể chịu nổi." Cậu đứng bên cửa sổ, nhìn bên ngoài nói một câu như vậy.

"Ý cô là gì?" Phong Vĩnh Nhạc hỏi.

Nguyễn Nam Chúc: "Cậu chưa xem tư liệu hả?"

Phong Vĩnh Nhạc: "Xem rồi."

Nguyễn Nam Chúc: "Vậy cậu có nhớ những bệnh nhân trong viện điều dưỡng này làm cách nào để thoát khỏi nơi này sao?"

Phong Vĩnh Nhạc nói: "Ý cô là cái đường hầm đó......"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Xem tình huống thế nào trước đã."

Trong lúc hai người bọn họ nói chuyện, Lâm Thu Thạch nghiên cứu vách tường chỗ anh. Trên vách tường có rất nhiều vết xước kỳ lạ, như là ai đó dùng móng tay cào ra. Có thể tưởng tượng rằng người lúc ấy ngủ trên giường của anh chỉ sợ là trạng thái tinh thần cũng không ổn định lắm.

"Đến giờ rồi, trước tiên cứ xuống dưới lầu ăn cơm trưa." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chuyện mà NPC đãquy định thì vẫn nên ngoan ngoãn nghe theo."

Ba người đi xuống cầu thang nơi nhà ăn lầu hai mà nữ y tá đã nói tới. Nơi này đã bắt đầu phát cơm, nơi nơi đều là người bệnh mặc trang phục bệnh nhân.

Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên Lâm Thu Thạch nhìn thấy nhiều người như vậy trong cánh cửa. Theo lý thuyết nơi tụ tập nhiều người sẽ bớt đáng sợ hơn, nhưng thực tế, sau khi nhìn thấy trạng thái tinh thần của những người này, Lâm Thu Thạch lại cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc xuống sau lưng.

Các bệnh nhân trong nhà ăn rõ ràng đang ở trong tình trạng bất thường. Bọn họ có người thần sắc chết lặng, có người đang thì thầm với chính bản thân, người thì lại nhìn chằm chằm xuống sàn nhà không nhúc nhích. Nói tóm lại, cái viện điều dưỡng này căn bản không giống như là viện điều dưỡng, ngược lại giống như một bệnh viện tâm thần cỡ lớn.

"Ăn nhanh một chút rồi đi thôi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Dù sao thì loại trạng thái tinh thần này có thể lây lan."

Thật vậy, nếu ở chung với những người bất thường trong một thời gian dài, bản thân cũng sẽ trở nên bất thường.

Trong lúc bọn họ ăn uống, có vài đội khác cũng tới ăn cơm, trong đó có cả Giang Anh Duệ, người có ý muốn lập tổ đội cùng Lâm Thu Thạch. Hình như hắn rất có hứng thú với Lâm Thu Thạch, nhìn về phía anh từ xa nở nụ cười.

Lâm Thu Thạch coi như không phát hiện.

Sau khi cả ba ăn xong, liền lên kế hoạch đi dạo một vòng bên trong viện điều dưỡng. Trước tiên bọn họ đi lên phòng điều trị ở tầng cao nhất. Nơi này dù sao cũng không phải bệnh viện, phương pháp điều trị cũng có hạn chế, nhưng hầu như mọi phòng đều có đầy giường bệnh, có một vài giường có bệnh nhân đang nằm thoi thóp thở.

Phong Vĩnh Nhạc nói: "Cũng không biết chỗ này đã có bao nhiêu người chết nữa."

Nguyễn Nam Chúc: "Khẳng định là có không ít."

Lâm Thu Thạch tiếp tục đi về phía trước, chú ý tới trên vách tường xuất hiện rất nhiều hình vẽ linh tinh. Những hình vẽ này đã bị mờ, nhưng anh cũng có thể nhận ra một vài từ như cứu mạng và chết.

"Ồ? Chỗ này có người đang ăn cái gì này." Phong Vĩnh Nhạc đột nhiên thấy thứ gì đó trong gian phòng bệnh trước mặt.

Lâm Thu Thạch nhìn vào phòng bệnh từ cửa sổ, thấy một bệnh nhân đang ăn mì bằng nĩa. Anh ta ăn rất chậm, mỗi một miếng đều phải nhai nuốt thật lâu.

"Không phải là không thể ăn đồ ăn ở bên ngoài sao?" Phong Vĩnh Nhạc lẩm bẩm một câu, nhưng cậu cũng có mang theo đồ ăn khi vào trong cửa.

Nguyễn Nam Chúc liếc nhìn cậu nhóc một cái: "Cậu có thể thử xem."

Phong Vĩnh Nhạc nói: "Thôi bỏ đi."

Cả ba người nhìn một lúc, thấy không có tình huống dị thường gì liền định rời đi. Nhưng mới vừa đi vài bước, Lâm Thu Thạch nghe thấy một âm thanh kỳ quái. Đó là một tiếng phập rất nhỏ, như thể có gì đó bị đâm thủng. Anh dừng lại, nhìn vào trong căn phòng vừa rồi, kết quả vừa liếc mắt một cái mà hô hấp của anh như ngừng lại.

Chỉ thấy cái nĩa vừa rồi dùng để cuốn mì sợi lúc này cắm vào trong tròng mắt người ăn mì ban nãy. Cái nĩa chỉ còn lại phần cán lộ ra bên ngoài, đôi mắt anh ta chảy máu đầm đìa nhưng lại không hề hét lên một tiếng. Theo lý thuyết miệng vết thương sâu như vậy khẳng định đã mất mạng, nhưng anh ta lại thong thả đem nĩa rút ra, lại bắt đầu tiếp tục ăn mì.

Lâm Thu Thạch: "......" Anh lặng lẽ kéo tay áo của Nguyễn Nam Chúc.

Nguyễn Nam Chúc quay đầu, cũng thấy được một màn này.

Phản ứng của Phong Vĩnh Nhạc là kịch liệt nhất trong ba người, vừa mắng vài câu thô tục vừa xoa xoa tay cánh tay: "Đờ mờ, cái này hợp lý không?"

Hợp lý hay không Lâm Thu Thạch không biết, dù sao người trong phòng vẫn khá ổn, coi máu của mình như sốt cà chua rưới lên mì ăn chung với nhau, còn ăn tới vô cùng ngon miệng. (lời editor: sao sau này tui dám ăn spaghetti nữa đây chời Σ( ̄ロ ̄lll))

Anh ta thậm chí còn chú ý tới những người đang nhìn mình ngoài cửa, hướng tới chỗ bọn họ nở một nụ cười.

Hình ảnh này thực sự làm người cảm thấy sởn tóc gáy.

Ba người bọn họ đều ăn ý không ai nói chuyện, xoay người đi. Cuối ngày sau khi trở về nơi ở, Phong Vĩnh Nhạc âm thầm ném tất cả đồ ăn vặt của mình vào thùng rác, không bao giờ đề cập bất cứ điều gì về việc ăn thêm bữa.

Sau khi đi dạo hết một tầng, bầu trời cũng đã tối sầm xuống.

Bọn họ vội vã trở về nơi ở trước khi trời tối, nhưng trước khi vào cửa, Lâm Thu Thạch nhận thấy điều gì đó. Anh vỗ nhẹ vai Nguyễn Nam Chúc, lấy điện thoại di động ra gõ chữ: Không phải chúng ta ở tầng bốn sao?

Nguyễn Nam Chúc: "Đúng vậy, có chuyện gì sao?"

Lâm Thu Thạch: "...... Nhưng tại sao biển số phòng của người này lại là 502."

Nguyễn Nam Chúc ngẩng đầu nhìn lên, thấy rằng số phòng của một căn phòng gần cầu thang thực sự biến thành 502, trong khi các phòng khác vẫn là 4xx, cậu nói: "502, anh còn nhớ trong tư liệu viết như thế nào chứ?"

Lâm Thu Thạch đương nhiên nhớ rõ.

Căn phòng 502 này, là một căn phòng cực kỳ đặc biệt trong viện điều dưỡng.

Bởi vì một y tá trưởng và một y tá đã chết bên trong, người ta nói rằng y tá trưởng sau khi không sinh được con của bác sĩ, lựa chọn nhảy xuống từ phòng 502 để tự sát, sau đó phòng 502 liền bắt đầu bị ám.

Người ta nói mỗi đêm ở nơi này đều có thể nghe được từ bên trong truyền ra tiếng trẻ con khóc cùng tiếng kêu rên thống khổ của phụ nữ. Sau đó lại có y tá tự sát ở phòng 502, căn phòng này liền bị niêm phong và không còn được sử dụng

Cho nên, ở chỗ này, 502 là một con số vô cùng đặc biệt.

Chiều nay lúc phân phòng, Lâm Thu Thạch còn đang thấy may mắn rằng bọn họ ở tại lầu bốn. Không ngờ sau khi đi ra ngoài đi dạo một vòng rồi quay lại, biển số phòng đã bị thay đổi.

Thành thật mà nói, hầu hết mọi người không ai chú ý đến số phòng khi ra vào. Lâm Thu Thạch nhớ là phòng này có một nam một nữ, anh liếc nhìn Nguyễn Nam Chúc, hỏi ý kiến cậu.

"Tôi sẽ nói với họ." Nguyễn Nam Chúc nói.

Sự xuất hiện đột ngột của số 502 hẳn là một điều kiện tử vong cực kỳ rõ ràng, một khi đã như vậy báo cho người trong đội người một chút cũng không sao.

Vì thế Nguyễn Nam Chúc gõ cửa căn phòng trước mặt.

"Có chuyện gì sao?" Người mở cửa là một cô gái trong đội ở trong phòng này, cô nhìn người bên ngoài, mặt lộ vẻ cảnh giác.

"Số phòng của cô hình như có vấn đề." Nguyễn Nam Chúc đi thẳng vào vấn đề,

Cô gái kia thò đầu ra, thấy số phòng quả nhiên đã thay đổi, sắc mặt cô ta đại biến: "Từ lúc nào ——"

"Không biết." Nguyễn Nam Chúc, "Lúc chúng tôi trở về thì thấy, các người muốn đổi phòng hay không?" Phòng ở nơi này khá nhiều —— hơn nữa sẽ càng ngày càng nhiều, bởi vì người sẽ càng ngày càng ít.

"Được." Cô gái kia nhận lấy ý tốt của Nguyễn Nam Chúc, cảm kích gật gật đầu, "Cảm ơn cô đã nhắc tôi."

"Chuyện nhỏ thôi." Nguyễn Nam Chúc nói.

Sau khi thông báo xong, bọn họ trở về phòng của mình.

Lúc này trời đã sắp tối hẳn, còn nửa tiếng nữa là 8 giờ theo quy định của y tá.

Lâm Thu Thạch rửa mặt xong, ngồi ở trên giường bắt đầu chơi Liên tục xem. Nguyễn Nam Chúc ngồi ở giường trên của anh, suy nghĩ cái gì.

Phong Vĩnh Nhạc có lẽ là cảm thấy không khí hơi khó xử, tìm một chủ đề: "Không nghĩ tới hai người lại là hai cô gái."

Nguyễn Nam Chúc: "Nếu không phải thì?"

Phong Vĩnh Nhạc: "Tôi cho rằng là hai người đàn ông cơ."

Nguyễn Nam Chúc: "Ai nói phụ nữ thua kém đàn ông?"

Lâm Thu Thạch dựa vào đầu giường lẳng lặng suy nghĩ, ai có thể nghĩ đến cô gái ủng hộ nữ quyền trước mắt là một đại điếu manh muội* chứ......

*đại điếu manh muội (大吊萌妹): đàn ông ăn mặc như phụ nữ nhưng lại hấp dẫn hơn phụ nữ thật. (ai muốn coi hình tui up cho, hơi 18 cộng một tẹo (*・∀-)☆)

Sắp tới 8 giờ, Lâm Thu Thạch nghe thấy từ hành lang bên ngoài truyền đến tiếng rượt đuổi cùng chạy vội. Âm thanh âm này rất rõ ràng, còn mang theo cảm giác hoảng loạn. Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc nhìn nhau, Nguyễn Nam Chúc nói: "Tôi đi xem."

Nhưng Lâm Thu Thạch lại đứng dậy trước Nguyễn Nam Chúc. Anh đi tới mở cửa thật cẩn thận, cố gắng xem ai đang chạy ở bên ngoài.

Sau khi mở cửa, Lâm Thu Thạch chỉ thấy hành lang trống rỗng không một bóng người. Trong lòng anh hơi căng thẳng, đang muốn đóng cửa lại nhưng cảm thấy có gì đó bị mắc kẹt.

Lâm Thu Thạch cúi đầu, thấy một chiếc giày cao gót màu đỏ xuất hiện ở ngưỡng cửa, cứ như vậy đột ngột đứng bên mép khung cửa.

Lâm Thu Thạch: "......"

Nguyễn Nam Chúc đi đến chỗ Lâm Thu Thạch, cũng thấy được chiếc giày kia. Cậu nhìn quanh bốn phía, không dùng tay cầm lên mà quay trở vào phòng, từ trong WC lấy ra một cái đồ thông bồn cầu dơ hầy, một phát một đánh chiếc giày cao gót kia ra ngoài chả khác gì đánh golf.

Lâm Thu Thạch bị sốc bởi hành động của Nguyễn Nam Chúc.

Người bị sốc còn có Phong Vĩnh Nhạc. Cậu ta sững sờ nhìn Nguyễn Nam Chúc tiện tay ném đại đồ thông bồn cầu qua một bên, bình tĩnh đi vào nhà vệ sinh rửa tay.

Sau khi quay lại, cậu thấy rằng hai người vẫn đang nhìn mình chằm chằm. Nguyễn Nam Chúc cảm thấy hơi kỳ quái: "Hai người nhìn tôi làm gì?"

Lâm Thu Thạch lấy di động ra gõ chữ: Bởi vì cô đẹp.

Nguyễn Nam Chúc cười tủm tỉm hôn Lâm Thu Thạch một cái: "Vẫn là chỉ có Thu Thu đáng yêu, tới đây, tỷ tỷ hôn một cái."

Lâm Thu Thạch hơi ngượng ngùng: Nam nữ thụ thụ bất thân.

Sau khi Nguyễn Nam Chúc nhìn mấy chữ Lâm Thu Thạch gõ liền thấy rất kỳ quái, cậu luôn biết rằng mỗi khi cậu mặc quần áo nữ Lâm Thu Thạch sẽ có hơi bối rối...

Lâm Thu Thạch gõ chữ xong liền hối hận, anh bỗng nhiên nhớ tới cô gái Bạch Khiết dễ thương trước mặt anh không phải là một cô gái, mà là một người đàn ông rất hung tàn.

Lâm Thu Thạch: "......" Ai, đôi mắt thật biết lừa người.

Bên ngoài lại vang lên tiếng giày cao gót. Lần này Lâm Thu Thạch không mở cửa, dù cho âm thanh kia vẫn vang lên quanh phòng bọn họ.

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, toàn bộ viện điều dưỡng đều bị bao phủ bởi bóng tối dày đặc.

Tất cả mọi thứ đều trở nên yên tĩnh, cũng vì thế mà âm thanh chạy vội trở nên vô cùng chói tai. Mà cùng với tiếng giày cao gót gõ trên mặt đất, thính lực nhạy bén của Lâm Thu Thạch còn bắt được tiếng khóc nức nở của trẻ con, tuy rằng âm thanh này cực kỳ nhỏ, Nguyễn Nam Chúc cùng Phong Vĩnh Nhạc hẳn là cũng không nghe thấy.

Vì thế Lâm Thu Thạch co người lại trên giường, giả vờ như cái gì cũng không nghe thấy.

"Ngủ đi." Nguyễn Nam Chúc nằm giường trên chúc anh ngủ ngon, "Nếu ngủ không được thì hoan nghênh tới tìm tôi nha."

Lâm Thu Thạch không hé răng, lúc này gõ chữ quá phiền toái, anh cũng lười nói chuyện với Nguyễn Nam Chúc.

Chẳng mấy chốc, tiếng hít thở của Nguyễn Nam Chúc dần trở nên ổn định, lấy hiểu biết của Lâm Thu Thạch về cậu, chắc hẳn cậu đã đi vào giấc ngủ rồi.

Lâm Thu Thạch liếc nhìn Phong Vĩnh Nhạc bên cạnh mình, thấy cậu ta vẫn còn đang nhìn chằm chằm trần nhà ngây người, cảm thấy có một chút an ủi —— ít ra người không thể đi vào giấc ngủ không chỉ có một mình anh.

Phong Vĩnh Nhạc dường như cũng chú ý đến ánh mắt của Lâm Thu Thạch. Cậu quay đầu lại nở nụ cười với Lâm Thu Thạch, nhỏ giọng nói: "Ngủ không được sao?"

Lâm Thu Thạch gật gật đầu. w๖ebtruy๖enonlin๖ez

Phong Vĩnh Nhạc nhìn Lâm Thu Thạch, trong ánh mắt cậu ta tràn ngập một loại......dịu dàng không thể diễn tả được, dọa Lâm Thu Thạch vội nhắm mắt lại. Anh có cảm giác nếu không nhắm mắt lại giả bộ ngủ, Phong Vĩnh Nhạc sẽ nói ra mấy lời vô cùng đáng sợ.

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyễn Nam Chúc: Chỉ cần nhìn vào mắt tôi, anh sẽ biết tình cảm tôi dành cho anh.

Lâm Thu Thạch: Đã nhìn rồi nhưng tôi có thấy gì đâu...

Nguyễn Nam Chúc:????