Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 71: Cửa thứ tám



Rất nhanh, Lâm Thanh Thu đã có đáp án cho lời đề nghị của Nguyễn Nam Chúc. Cậu quyết định cùng Nguyễn Nam Chúc tiến vào cửa thứ chín của Trình Nhất Tạ.

Nguyễn Nam Chúc không hề kinh ngạc trước quyết định của Lâm Thu Thạch, hắn chỉ hỏi Lâm Thu Thạch một câu: “Đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Lâm Thu Thạch gật gật đầu: “Nghĩ kỹ rồi.”

“Độ khó của cửa thứ chín khá cao, tôi cũng không dám bảo đảm sẽ đưa anh an toàn trở ra.” Nguyễn Nam Chúc nói thẳng: “Có khả năng đây sẽ là cửa cuối của anh luôn.”

Lâm Thu Thạch nói: “Không sao.”

Nguyễn Nam Chúc chăm chú nhìn gương mặt Lâm Thu Thạch trong giây lát, gật đầu tỏ ý bản thân phải biết làm gì.

Lâm Thu Thạch cảm thấy hắn còn muốn nói gì đó, tuy rằng cuối cùng Nguyễn Nam Chúc không mở lời gì cả.

Sau khi xác định Lâm Thu Thạch sẽ tiến vào cửa thứ chín, Nguyễn Nam Chúc chia sẻ gợi ý cho cậu. Lâm Thu Thạch mở mảnh giấy nhỏ ra xem, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Gợi ý đây ư?”

Nguyễn Nam Chúc: “Ừm.”

Trên mảnh giấy viết một câu: Lấy đồng làm gương, chỉnh được mũ áo. Lấy sử làm gương, biết được thịnh suy. Lấy người làm gương, thấu lẽ mất còn.

“Cái này nghĩa là sao?” Lâm Thu Thạch còn nhớ đây là danh ngôn của vua Lý Thế Dân thời Đường, được trích dẫn trong sách giáo khoa, nhưng đặt vào bối cảnh này, gợi ý như vậy khác gì không có gợi ý.

“Ai biết.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Gợi ý của các cửa về cuối đa phần mơ hồ vậy đấy, không có tính định hướng rõ rệt như trước đó, cho nên tình hình cụ thể như thế nào, vào cửa mới biết.”

Lâm Thu Thạch kẹp mẩu giấy trên ngón tay xem một lát, rồi nói ừ.

Thời gian vào cửa được xác định là ngày Mười lăm tháng sau, điều này do Trình Nhất Tạ nói với Lâm Thu Thạch. Sau khi biết Lâm Thu Thạch sẽ nhảy cóc lên cửa của mình, cậu ta phản ứng rất bình tình, giống như sớm đoán biết Nguyễn Nam Chúc sẽ dẫn Lâm Thu Thạch theo.

Có lẽ Trình Nhất Tạ là người kiệm lời nhất trong biệt thự, cậu ta có thể im lặng cả ngày, ngoại trừ những lúc dạy bảo em trai.

Tuy là anh song sinh của Trình Thiên Lý, nhưng tính cách Trình Nhất Tạ tương phản hoàn toàn với em trai. Trình Thiên Lý suốt ngày bô lô bô la như đứa trẻ không biết lớn, còn Trình Nhất Tạ tỏ ra chín chắn vô cùng.

Còn một thời gian nữa mới tới ngày vào cửa, Lâm Thu Thạch tiếp tục nghỉ ngơi.

Có lần Đàm Tảo Tảo cùng ảnh đế Trương Dặc Khanh đến chơi, thậm chí còn dắt theo người dẫn dắt của Trương Dặc Khanh.

Anh chàng này có tên là Bạch Minh, từ ngoại hình tới khí chất đều vô cùng rực rỡ, mái tóc gợn sóng tự nhiên, mỗi khi cười, trên khuôn mặt hiện ra lúm đồng tiền khá dễ thương.

Nói thật lòng, Lâm Thu Thạch khí mà hình dung người như vậy lại đứng đầu một tổ chức hộ tống, cậu thấy hơi tò mò, người tên Bạch Minh này có dáng vẻ ra sao ở trong cửa?

Có điều do đây thuộc về vấn đề cá nhân, nên Lâm Thu Thạch không dám hỏi.

Trạng thái tinh thần của Trương Dặc Khanh có vẻ khá hơn trước rất nhiều, cho nên Lâm Thu Thạch cũng không hỏi tới chuyện trước đây.

Bạch Minh rất hứng thú về Lâm Thu Thạch, dĩ nhiên y không dám thể hiện quá đà trước mặt Nguyễn Nam Chúc, nhưng Lâm Thu Thạch không bỏ sót vài ánh mắt dò xét thoáng qua của y.

“Phim của Dặc Khanh tháng Năm này công chiếu, mọi người nhất định phải đi xem nhé.” Việc đầu tiên Bạch Minh làm khi tới biệt thự là phân phát vé xem phim mới của Trương Dặc Khanh: “Tôi đã được xem phiên bản trước khi kiểm duyệt, hay cực kì.”

Trương Dặc Khanh ngồi đó nhìn Bạch Minh hết lời PR cho mình, sắc mặt có vẻ không được tốt lắm.Lâm Thu Thạch đoán là hắn thẹn...

“Anh Dặc Khanh giỏi lắm luôn, tôi ngưỡng mộ anh ấy chết mất.” Biểu cảm của Bạch Minh chẳng khác nào fan cuồng chính hiệu, bình thường thì không nói, trước mặt chính chủ mà bày tỏ như này ai chịu cho thấu. Lâm Thu Thạch thấy rõ Trương Dặc Khanh tuy tỏ ra nghiêm nghị nhưng vành tai đỏ chót, hắn cố trấn tĩnh đứng dậy, nói muốn ra ban công hút thuốc một lát.

Lâm Thu Thạch cười thầm trong bụng, tay Bạch Minh này đúng là khắc tinh của Trương Dặc Khanh.

Đàm Tảo Tảo bật cười ha hả chẳng buồn giữ ý.

“Cô sắp vào cửa phải không Tảo Tảo?” Lâm Thu Thạch nhẩm tính thời gian, cảm thấy cửa tiếp theo của Đàm Tảo Tảo có lẽ sắp đến.

“Ừm.” Đàm Tảo Tảo gật đầu: “Lần này do Trần Phi dẫn dắt tôi...Còn anh, đến cửa thứ mấy rồi?”

Lâm Thu Thạch nói: “Vẫn là cửa thứ sáu.” Cậu không nhắc đến việc mình sắp vào cửa thứ chín cùng Nguyễn Nam Chúc.

“Ồ...” Đàm Tảo Tảo hơi lơ đãng, như nghĩ đến điều gì đó.

Lâm Thu Thảo hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Không có gì.” Đàm Tảo Tảo thở dài: “Đang nghĩ sẽ vượt qua những cửa tiếp theo như thế nào.” Cô không thể hoàn toàn gạt mọi công việc ở đời thực để chuyên tâm vượt cửa như Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch, cũng không có dũng khí liên tục cạy cửa cấp thấp. Điều này có nghĩa càng lên cửa cấp cao cô càng lành ít dữ nhiều, huống hồ sau cửa thứ sáu, ngay đến Nguyễn Nam Chúc cũng ít nhận dẫn khách.

Nghe nói sau cửa thứ sáu, độ khó của cửa tăng đột biến. Cụ thể nó khó lên như thế nào Đàm Tảo Tảo không biết rõ, chỉ biết là rất khó.

Mọi người tán dóc một lát, cùng nhau ăn bữa cơm. Từ cuộc nói chuyện giữa Bạch Minh và Nguyễn Nam Chúc. Lâm Thu Thạch được biết cả hai đã quen biết nhau bốn năm, có thể coi là bạn thân.

Bạch Minh đã vượt qua cửa thứ chín, đang chờ đợi tiến vào cửa thứ mười.

Ăn cơm xong, Bạch Minh và Nguyễn Nam Chúc vào phòng đọc sách, hình như họ có việc cần bàn riêng.

Đàm Tảo Tảo rủ Lâm Thu Thạch, Trương Dặc Khanh chơi game ở tầng một.

Hai lão đạo rốt cuộc đã bàn bạc những gì, Lâm Thu Thạch không biết rõ, nhưng khi từ trên tầng đi xuống, ánh mắt họ đều đổ dồn về phía cậu.

Lâm Thu Thạch hơi giật mình, hỏi một câu: “Chuyện gì vậy?”

“Không có gì.” Bạch Minh cười: “Tôi hơi tò mò về anh một chút thôi.”

Lâm Thu Thạch: “Tò mò?”

Bạch Minh nói: “Không lẽ anh không cảm thấy mình có điểm đặc biệt à?”

Lâm Thu Thạch ngẫm nghĩ, khẽ đáp: “Đặc biệt yêu mào ư?” Khi đang nói, Lâm Thu Thạch vẫn đang kín đáo nhéo chân Hạt Dẻ, Hạt Dẻ nằm im, nhưng khóe mặt biểu lộ một sự không hài lòng.

Nguyễn Nam Chúc: “...” Quả thực điểm đó rất đặc biệt.

Bạch Minh nghe xong bật cười, nói: “Anh thật là thú vị.” Y không nói gì về Lâm Thu Thạch nữa, ngồi chơi thêm một lát rồi cùng Trương Dặc Khanh và Đàm Tảo Tảo ra về.

Lâm Thu Thạch nhìn Nguyễn Nam Chúc bấy giờ đang ngồi bên canh, khẽ hỏi: “Tối có điểm gì đặc biệt vậy?”

Nguyễn Nam Chúc liến cậu một cái: “Anh nghĩ sao?”

Lâm Thu Thạch lắc đầu, tự cậu không nghĩ ra.

Nguyễn Nam Chúc: “Anh không cảm thấy mình có gì hơi khác lạ à?”

Lâm Thu Thạch: “Không.”

Nguyễn Nam Chúc: “Nghĩ không ra thì bỏ đi.” Nói đoạn hắn đứng lên, không cho Lâm Thu Thạch cơ hội hỏi nữa. Lâm Thu Thạch bỗng cảm thấy Nguyễn Nam Chúc giống như bị mất hứng hay sao đó...

Trình Thiên Lý cũng biết chuyện ba người sắp vào cửa thứ chín, cậu nhóc sốt ruột ghê lắm, thậm chí bày hương án trong phòng riêng, cúng bái rất chăm chỉ.

Lâm Thu Thạch cũng bị ép thắp ba nén nhang.

“Xin ơn trên phù hộ cho các anh bình an trở về.” Vẻ mặt của Trình Thiên Lý vô cùng thành khẩn.

Lâm Thu Thạch vốn không tin dăm ba thứ này, nhưng thế giới trong cửa đã làm đảo lộn nhân sinh quan của cậu, cho nên Lâm Thu Thạch không nói lời nào bất kính khi đứng trước hương án.

“Em sợ lắm.” Trình Thiên Lý đang hương xong, ngồi xuống giường lẩm bẩm: “Thực sự rất sợ.”

“Đừng lo, không có chuyện gì xảy ra đâu.” Lâm Thu Thạch xoa đầu cậu nhóc. Trình Thiên Lý mới mười sáu tuổi, chẳng qua là đứa bé mới lớn: “Đã có anh Nguyễn rồi mà.”

“Ừm.” Trình Thiên Lý nói: “Em muốn mình trở nên giỏi hơn, khi đó, khi đó em sẽ...” Nói tới đây, bỗng cậu nhóc xấu hổ.

Lâm Thu Thạch hỏi nó: “Sẽ làm gì?”

Trình Thiên Lý đáp: “Sẽ có thể bảo vệ cho anh trai em.” Nó ưỡn ngực, trông đắc chí lắm.

Lâm Thu Thạch bật cười: “Ừm, vậy thì em phải cố gắng lên.” Đôi khi Trình Thiên Lý ngốc nghếch một cách đáng yêu.

Trình Thiên Lý nói: “Tuy tính anh ấy hơi cộc cằn, lại khinh thường em, nhưng dù sao vẫn là anh trai em.” Nó nằm ra giường lẩm bẩm một mình: “Lại còn trông giống em y đúc...”

Lâm Thu Thạch nằm bên im lặng lắng nghe.

Thật ra cậu không hiểu rõ lắm về tình anh em mà Trịnh Thiên Lý nói, từ nhỏ cậu đã ít có cơ hội tiếp xúc với không khí gia đình đầm ấm, cũng chẳng có anh chị em. Suốt hai mươi sáu năm cuộc đời, cậu còn chưa biết thích một người là thế nào. Lâm Thu Thạch miên man nghĩ, bỗng cảm thấy đời mình còn nhiều hối tiếc. Nếu cậu chết trong cửa, thì coi như khép lại một kiếp sống chẳng có mấy trải nghiệm.

Ngày cửa mở mỗi lúc một đến gần.

Bầu không khí trong biệt thự theo đó trở nên dần căng thẳng.

Ngoài Nguyễn Nam Chúc, cấp bậc cửa của Trình Nhất Tạ là cao nhất. Lâm Thu Thạch thử nhẩm tính quãng thời gian vào cửa của Trình Nhất Tạ, nhận thấy cậu ta đã tiếp xúc với cửa từ năm mười hai tuổi. Tuổi nhỏ như vậy đã có thể vượt qua gần chục cánh cửa, Trình Nhất Tạ quả thực lợi hại.

Còn cậu em trai Trình Thiên Lý của cậu ta vừa mới mở tới cửa thứ sáu, thời gian bắt đầu của họ cách nhau ít nhất vài năm.

Lần này Nguyễn Nam Chúc không bắt Lâm Thu Thạch giả giá, Lâm Thu Thạch một mặt vui mừng, nhưng sâu trong lòng lại có chút tiếc nuối. Khi nhận ra cảm xúc ấy của bản thân, Lâm Thu Thạch hơi giật mình, ai ngờ đóng giả nữ lại có thể gây nghiện.

Dĩ nhiên, Lâm Thu Thạch nhanh chóng thanh toán xong xuôi đám cảm xúc nuối tiếc đó. Nói chung cậu vẫn rất mừng vì không cần diễn vai cô gái câm, ít nhất cậu vẫn chưa học giả giọng nữ tới nơi tới chốn.

Thời gian vùn vụt trôi, khoảnh khắc vào cửa mới đó đã ở ngay trước mắt.

Thời tiết bên ngoài ấm dần, Lâm Thu Thạch ăn xong bữa tối, đang ngồi trên ban công hóng gió thì thấy Trình Nhất Tạ đứng ở dưới sân. Gương mặt cậu ta trông khá nghiêm nghị, chậm rãi rít điếu thuốc trên tay.

Lâm Thu Thạch nhìn thấy cậu ta từ trên cao, bèn gọi: “Trình Nhất Tạ!”

Trình Nhất Tạ ngẩng lên.

Lâm Thu Thạch gọi lớn: “Chưa thành niên không được hút thuốc...”

Trình nhất Tạ nhíu mày. Ngoại hình của của cậu ta gióng Trình Thiên Lý đến chín mươi phần trăm, điểm duy nhất khác biệt là khí chất lãnh đạm. Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cậu ta dễ dàng khiến những kẻ mới gặp lập tức cảm nhận được mình là người khó chơi. Không ngờ sau khi nghe Lâm Thu Thạch nói, Trình Nhất Tạ liền dập thuốc.

Lâm Thu Thạch rút từ trong túi ra nắm kẹo, ném từ tầng hai xuống: “Ăn cái này đi.”

Những viên kẹo đủ mọi màu sắc rơi xuống thảm cỏ xanh rì, như một bông pháo hoa vụt nở, trông đẹp vô cùng.

Trình Nhất Tạ khom lưng nhặt một viên, bóc vỏ ném vào miệng.

Lâm Thu Thạch nhìn cậu ta mỉm cười: “Ngon không? Màu tím có vị nho đấy...” Đây là kẹo cứng có vị trái cây Lâm Thu Thạch chọn mua trên mạng, mùi vị không tệ.

Trình Nhất Tạ liếc Lâm Thu Thạch một cái, không nói gì, cậu ta cẩn thận nhặt hết số kẹo vung vãi trên đất, cho vào túi rồi bỏ đi.

Lâm Thu Thạch nhìn theo bóng lưng thằng nhóc, rõ ràng cậu to đang khá vui vẻ. Mặc dù Trình Nhất Tạ tiếp xúc với cửa trước cậu khá lâu, nhưng trong mắt cậu, Trình Nhất Tạ vẫn chỉ là đứa bé chưa đầy mười tám tuổi.

Một ngày trước khi vào cửa, Nguyễn Nam Chúc trang điểm, lên đồ, ba người đeo trước loại vòng liên lạc, bắt đầu chờ đợi.

Trình Thiên Lý hơi mất bình tĩnh, cứ đi đi lại lại trong phòng khách.

Người đầu tiên không thể chịu nổi cảnh này là Trình Nhất Tạ, cậu ta nhíu mày nói: “Mày lượn như đèn cù thế, tao hoa hết cả mắt rồi đấy.”

Trình Thiên Lý ngây thơ đáp: “Em đi lại cũng không được à.”

Trình Nhất Tạ: “Không.”

Trình Thiên Lý: “... Hừ, em mặc kệ, em cứ thích đi.” Tuy nói sẽ tiếp tục đi nhưng chân nó thì ngoan ngoãn đến sofa ngồi xuống, nắm lấy chân con Bánh Mì cấu véo một trận.

Bánh Mì bị Trình Thiên Lý vần đến chóng cả mặt, trợn mắt lên sủa những tràng ấm ức.

“Đừng nghịch nữa.” Trình Nhất Tạ lại lên tiếng.

Trình Thiên Lý: “Trời ơi, anh thật quá đáng, cái này cũng không được, cái kia cũng không được..”

Trình Nhất Tạ không thèm đáp, chỉ nhìn chằm chằm thằng em bằng quả mặt lạnh te. Sau mười mấy giây giằng co, Trình Thiên Lý lại lần nữa đầu hàng, đành buông tay khỏi cái mông tròn lẳn của Bánh Mì, giương mắt nhìn Bánh Mì hớt hãi bỏ chạy.

Trình Nhất Tạ nhìn đồng hồ.

Trình Thiên Lý thấy cậu ta nhìn đồng hồ, tâm tình lại càng nôn nóng, nó mấp máy môi mấy cái, lí nhí rặn được một câu: “Nhất định phải quay về nhé.”

Trình Nhất Tạ ngước lên nhìn nó một cái.

“Ê, em đang nói chuyện với anh đấy.” Trình Thiên Lý nói: “Anh nghe thấy không hả, Trình Nhất Tạ, anh phải trở về đấy nhé.” Dường như thằng nhóc đã dùng hết dũng khí để nói ra những lời này:”Nhất định phải trở về nhé!”

Trình Nhất Tạ khẽ ừm một tiếng.

Trình Thiên Lý thấy vậy mới chịu thôi, bắt đầu rủ rỉ dặn dò thêm các việc khác.

Trong khi hai anh em họ nói chuyện, Lâm Thu Thạch ngồi ngay bên cạnh, tận mắt nhìn thấy khi Trình Thiên Lý căn dặn, khóe miệng Trình Nhất Tạ hơi nhếch lên, khiến người quan sát dễ cho rằng đó là ảo giác của bản thân.

Thời điểm vào cửa là nửa đêm ngày hôm sau.

Lâm Thu Thạch ăn cơm xong, trở về phòng của mình.

Cậu ngồi trước máy tính, vừa bật nút nguồn, chợt cảm nhận được một bầu không khí kỳ dị ập tới. Cảm giác này quá quen thuộc với Lâm Thu Thạch: Cửa đã xuất hiện.

Lâm Thu Thạch đứng dậy, mở cửa phòng ngủ, không ngoài dự liệu, trên hành lang xuất hiện mười hai cánh cửa sắt. Trong đó có tám cửa bị niêm phong, ba cửa không thể mở ra.

Cửa duy nhất mở được, chính là cửa thứ chín của Trình Nhất Tạ.

Lâm Thu Thạch tiến lên, mở cửa ra. Cảnh vật xung quanh thạt đổi, Lâm Thu Thạch xuất hiện ở một con đường trống trải.

Sau khi ngoái nhìn tứ phía, cậu hơi kinh ngạc, bởi vì xung quanh không phải cảnh dã ngoại hoang vắng, mà là một con phố buôn bán rất sầm uất, hoa lệ. Những biển hiệu đủ màu treo dọc hai bên đường, tuy hiện giờ đã khá muộn nên đa số cửa tiệm đều đóng cửa, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh mua bán sôi động vào ban ngày.

Con đường dưới chân vô cùng bằng phẳng, Lâm Thu Thạch men theo đó tiến về phía trước, nhìn thấy một tòa cao ốc vút tận trong mây. Bức tường bên ngoài tòa nhà lát hoàn toàn bằng gương, có khả năng hấp thụ ánh sáng xung quanh, cho nên giữa đêm tối vẫn cực kỳ dễ nhận biết.

Lâm Thu Thạch nhìn tòa nhà phủ gương, đầu óc bỗng bật ra một từ: Tính hướng sáng.

Hướng sáng là một tập tính của sinh vật, thể hiện ở cả động vật và thực vật, rõ rệt là các loại côn trùng thường lao đầu vào nguồn sáng vào ban đêm, mặc dù ngọn lửa đó có thể thiêu chết chúng.

Con người cũng là một loại sinh vật, Lâm Thu Thạch nghĩ, trong màn đêm tăm tối, nhìn thấy ánh sáng chắc chắn sẽ muốn đi về hướng đó. Họ không kịp nghỉ ở tận cùng phía ánh sáng có gì.

Cửa lớn tòa nhà đang mở, Lâm Thu Thạch chậm rãi tiến vào trong, thấy ở đại sảnh đã có tám, chín người tụ tập. Những người này đã chia nhóm xong xuôi, thấy Lâm Thu Thạch đ vào, đa phần đều nhìn cậu với ánh mắt dò xét hoặc đánh giá.

Lần này, Lâm Thu Thạch không thấy có người mới đang hoảng hốt.

Với độ khó của cửa cấp chín, nếu thật sự có người mới, Lâm Thu Thạch nghĩ có lẽ chỉ một giây sau người đó sẽ chết.

Nhìn quanh một hồi, Lâm Thu Thạch chưa tìm thấy người muốn tìm. Cậu bèn ngồi xuống sofa, quan sát tình huống xung quanh.

Tính cả Lâm Thu Thạch, đội ngũ hiện tại có chín người, năm nam bốn nữ, sơ sơ đã chia làm ba nhóm. Hầu hết trong số họ là người cũ, chẳng ai buồn giả vờ không quen biết đồng đội nữa. Họ râm ran bàn luận, đều là các thông tin xoay quanh bối cảnh cửa này.

Lâm Thu Thạch ngồi trên sofa một lát, thấy từ bên ngoài có hai người đi vào. Một cao, một thấp. Người cao là cô gái mặc váy dài, người thấp là một thiếu niên vẻ mặt lạnh lùng.

Mặc dù nét mặt đã hoàn toàn đổi khác, Lâm Thu Thạch vẫn nhận ra thân phận của họ từ quần áo và thần sắc. Đó chính là Nguyễn Chúc Nam và Trình Nhất Tạ.

Hai người kia cũng trông thấy Lâm Thu Thạch đang ngồi ở sofa, bèn tiến về phía đó.

“Đủ người chưa nhỉ?” Lâm Thu Thạch hỏi.

“Hình như là chưa.” Nguyễn Nam Chúc ngồi xuống bên cạnh Lâm Thu Thạch: “Có người vẫn ngóng ra cửa, chắc là đợi đồng đội.”

Lâm Thu Thạch nghe vậy không khỏi khâm phục năng lực quan sát của Nguyễn Nam Chúc. Chỉ mới đến đây vài phút đồng hồ, hắn đã thu thập hầu hết thông tin về những người xung quanh.

Quả nhiên khoảng ba, bốn phút sau, có thêm hai người nữa từ ngoài đi vào, cũng một nam một nữ, họ tiến ngay vào góc đại sảnh.

Lâm Thu Thạch nhìn theo hướng di chuyển của cặp đôi này, cảm thấy hơi kinh ngạc: “Họ...nhóm này có năm người?”

Nguyễn Nam Chúc: “Chắc vậy.”

“Nhóm càng đông liệu có lợi thế hơn?” Lâm Thu Thạch ngẫm nghĩ, cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.

“Từ một góc độ nào đó thì có.” Nguyễn Nam Chúc tựa trên sofa, nói: “Mang theo nhiều người thì có phát hiện thêm nhiều điều kiện tử vong.”

Lâm Thu Thạch: “..”

Nguyễn Nam Chúc liếc vào trong góc, lạnh lùng cười nhạt: “Có người vì muốn sống, bất cứ chuyện gì cũng dám làm.”

Có một số người cố tình mang theo thật nhiều người mới cùng vào cửa, để có thể tìm ra các điều kiện tử vong. Người mới thường không biết gì, rất dễ phạm sai lầm. Dĩ nhiên, họ gặp chuyện cũng không sao, người dẫn dắt họ ngược lại được lợi từ điều đó. Bởi theo quy tắc của cửa, mỗi ngày chỉ có một số người tử vong, nhất định, người mới chết đi, nghĩa là kẻ dẫn dắt họ thêm an toàn.

Lâm Thu Thạch không ngờ còn có thể làm như vậy. “Những người mới kia sao lại đồng ý vào cửa?”

“Có gì mà không đồng ý.” Nguyễn Nam Chúc uể oải nói: “Nhiều người thích một phát ăn cả nắm.”

Ai lại không muốn nhanh chóng vượt qua cửa thứ chín mà không phải cực nhọc đi qua từng cửa trong thời gian dài. Nguy hiểm và lợi ích thường song hành với nhau, muốn đạt được điều này thì phải trả giá bằng điều khác.

Cuộc đời là như thế.

Cuối cùng mọi người đã tụ tập đông đủ. Nhân số tổng cộng gồm mười bảy người, chia thành năm, sáu nhóm. Trong đó nhóm đông người nhất gồm năm người, Lâm Thu Thạch cảm nhận rõ ràng trưởng nhóm là một người phụ nữ vẻ mặt bất thiện, có lẽ chị ta chính là người dẫn dắt bốn người kia.

Tất cả mọi người tập trung lại đại sảnh chờ đợi, tiếng trao đổi mỗi lúc một ầm ĩ.

Đúng lúc đó, một người mặc quần áo nhân viên phục vụ bước ra từ hướng tháng máy, tay cầm xấp thẻ từ, mỉm cười tiến về phía đám đông.

“Xin lỗi, đã để mọi người chờ lâu.” Người phục vụ nói: “Đây là thẻ từ vào phòng của mọi người.”

Y bắt đầu phân phát thẻ.

Ai đó lên tiếng hỏi: “Phòng này mấy người ở? Phòng đơn hay phòng tiêu chuẩn?”

Người phục vụ nói:”Phòng tiêu chuẩn ạ.” Y cười cười: “Thẻ màu đỏ là phòng giường lớn, thẻ trắng là phòng đôi hai người, thẻ xanh có thể ở được ba người nhưng một người phải ngủ sofa.” Giọng y rất nhẹ nhàng: “Hoan nghênh quý vị quan khách, rất mong đợi mọi người có một chuyến tham quan vui vẻ.”

Hóa ra thân phận của họ là khách du lịch, Lâm Thu Thạch suy tư.

“Bao giờ chuyến du lịch của bọn tôi kết thúc?” Người đứng đầu nhóm năm người đột nhiên lên tiếng: “Quanh đây có những điểm tham quan nào?”

Phục vụ cười nói: “Ngày mai sẽ có tờ hướng dẫn tham quan dành cho quý vị, trong hướng dẫn ghi chép đầy đủ về các thắng cảnh quanh đây.” Y phát hết đống thẻ trong tay: “Còn hôm nay mọi người hãy nghỉ ngơi cho tốt.”

Lâm Thu Thạch đứng dậy, đến lấy một thẻ xanh lá. Người phục vụ nói thẻ xanh lá có thể dùng cho ba người, vừa hay nhóm của Lâm Thu Thạch có ba người.

Tập thẻ từ lần lượt được phân ra, mọi người chia nhau về phòng mình.

Phòng của nhóm Lâm Thu Thạch nằm ở tầng ba mươi tư. Hành lang trải thảm rất dày, không khí lan tỏa mùi hương đốt nồng ấm.

Đèn khá tối, sau khi vào phòng, đặt thẻ vào khay điện nguồn, đèn trong phòng sáng lên.

Lâm Thu Thạch đến bên cửa sổ, nhìn cảnh vật bên ngoài cửa kính trong suốt. Cậu thấy thành phố chìm trong bóng tối đặc quánh, bầu không khí tịch mịch chết chóc, thậm chí khó tìm thấy dù chỉ một ánh đèn. Rõ ràng khi mới đến, lúc đứng trên phố cậu còn trông thấy đèn đường vẫn mở.

Nguyễn Nam Chúc nói: “Căn phòng thú vị ghê.”

Lâm Thu Thạch quay ra:”Hửm?”

Nguyễn Nam Chúc nói: “Khắp nơi toàn gương.”

Lâm Thu Thạch nhìn quanh, mới nhận ra trong phòng đúng là có rất nhiều gương, điều khó có thể tưởng tượng là ngay mặt sàn cũng có một tấm.

Nhìn thấy gương, Lâm Thu Thạch bất giác nhớ lại câu “Lấy đồng làm gương” trong gợi ý, trực giác mách bảo cậu chìa khóa có liên hệ tới các tấm gương, nhưng manh mối còn quá ít, nhất thời chưa thể chắc chắn.

Trình Nhất Tạ nhìn chăm chú tấm gương dưới chân, rất lâu không nói gì. Mãi đến khi Lâm Thu Thạch định tránh ra, cậu ta mới khẽ thốt một câu: “Đây là gương hai chiều.”

Mặt Lâm Thu Thạch cứng lại.

Trình Nhất Tạ nói khá chậm: “Người ở bên dưới có thể nhìn thấy chúng ta.”

Nguyễn Nam Chúc nghe thấy thế, đột nhiên cúi xuống liếc cái váy mình đang mặc: “Vậy là anh bị thấy hết rồi.”

Trình Nhất Tạ: “...”

Lâm Thu Thạch: “...”

Nguyễn Nam Chúc: “Nghĩ kỹ thì cũng hơi ngượng.”

Lâm Thu Thạch: “...” Ngượng mà anh còn xách váy lên làm gì....