Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 79: Thế giới ngoài kia



Cái chết của Lê Đông Nguyễn dường như chỉ là một khúc khác đệm nho nhỏ, Bạch Lộc sau khi có thủ lĩnh mới liền quay lại quỹ đạo của mình rất nhanh chóng. Có điều những người ngầm bất mãn với Kim Vũ Nhuế vẫn là mối nguy hại ngầm. Không bao lâu sau, Lâm Thu Thạch nghe tin Bạch Lộc chia thành hai phe, một phe là Bạch Lộc cũ do Kim Vũ Nhuế cầm đầu, phe kia rời khỏi trụ sở chính của Bạch Lộc, tự xưng là Bạch Lộc mới.

Trước sự kiện này, Nguyễn Nam Chúc không có vẻ gì kinh ngạc, rõ ràng hắn đã sớm đoán được.

“ Chuyện này chưa biết chừng lại là chuyện tốt đối với Kim Vũ Nhuế.” Nguyễn Nam Chúc đánh giá: “ Hiện nay căn cơ của cô ta chưa vững, muốn điều hành toàn bộ Bạch lộc là chuyện rất khó. So với việc giữ những kẻ có dã tâm bên mình thì chẳng thà để họ ra đi tự lập bè cánh khác.”

Lâm Thu Thạch “ồ” một tiếng. Trên thực tế, cậu cảm thấy chuyện này thật lạ lùng, tất cả đều là những người có thể chết bất cứ lúc nào, còn ôm khư khư chút danh lợi cỏn con làm gì. Tranh đấu cho lắm cuối cùng cũng chỉ có một nắm đất vàng.

Nguyễn Nam Chúc nghe Lâm Thu Thạch nói mà buồn cười, hắn lắc đầu, giọng nhàn nhạt: “ Con người ai cũng có lòng tham.”

Vơ vét bao nhiêu chăng nữa cũng không đủ thoả mãn.

Lâm Thu Thạch hiểu ý của Nguyễn Nam Chúc, nhưng cậu vẫn khó mà chấp nhận được hành động của những người kia. Có hiện thực làm thước đo so sánh với thế giới trong cửa, trước đây Lâm Thu Thạch chưa từng nghĩ được sống lại là một chuyện tốt đẹp đến thế. Hiện tại, những cảm giác thoả mãn do vật chất mang tới dần dà bị phai nhạt rồi.

Giống như chỉ khi lạc trong sa mạc, con người ta mới hiểu nguồn nước là thứ quý giá và cần thiết như thế nào.

Gần đây Hạt Dẻ đã thân thiết trở lại với ba của nó, nó thường kêu meo meo, rồi nhảy vào lòng Lâm Thu Thạch gừ gừ, cọ cái mặt đầy lông của nó vào cằm Lâm Thu Thạch, trông nũng na nũng nịu.

Trước sự làm nũng của hoàng thượng, Lâm Thu Thạch cảm thấy trái tim mình tan ra thành nước, cậu gãi nhẹ cằm nó rồi xuýt xoa: “ Con ngoan của ba, con ngoan của ba.”

Trình Thiên Lý chứng kiến bộ dạng Lâm Thu Thạch như vậy, bèn nói: “ Thu Thạch à, anh có biết khi chơi với mèo, trông anh rất giống một bà mẹ hiền không?”

Nghe vậy, Lâm Thu Thạch ngẩn ra: “ Tại sao không phải là một ông bố hiền?”

Trình Thiên Lý: “..” Anh nắm được vấn đề hay ghê.

Mẹ hiền thì mẹ hiền, Lâm Thu Thạch chẳng buồn bận tâm mấy chuyện vặt vãnh làm gì.

Ba tháng sau khi ra khỏi cửa, sức khoẻ của Lâm Thu Thạch đã hồi phục lại bình thường. Nhưng Nguyễn Nam Chúc thoạt trông vẫn rất yếu, dù hắn đã khoẻ hơn nhiều so với lúc mới thoát ra từ cửa.

Vào một buổi chiều tràn đầy nắng ấm nọ, Nguyễn Nam Chúc đột nhiên đến tìm Lâm Thu Thạch, nói có việc bàn với cậu.

Lâm Thu Thạch vào phòng ngủ của Nguyễn Nam Chúc, thấy hắn đang ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, ánh nắng ấm áp dát lên thân thể hắn một lớp ánh sáng vàng nhàn nhạt, khiến cả người Nguyễn Nam Chúc như đang toả hào quang.

Lâm Thu Thạch gọi tên hắn: “Nam Chúc.”

Nguyễn Nam Chúc mở mắt ra, trông không có vẻ gì là ngái ngủ, đôi mắt vẫn trầm tĩnh như hồ nước sâu, hắn nói: “ Ngồi đi.”

Lâm Thu Thạch rảo bước vào phòng, ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Nam Chúc.

“Cảm thấy trong người thế nào?” Nguyễn Nam Chúc hỏi.

Lâm Thu Thạch gật gật đầu: “ Đã hồi phục tương đối rồi.”

Nguyễn Nam Chúc nhìn Lâm Thu Thạch, lần này ánh mắt hắn có phần dò xét, có lẽ đang kiểm tra trạng thái thân thể của Lâm Thu Thạch. Thoáng chốc, việc xem xét của Nguyễn Nam Chúc đã có kết luận, hắn nói: “ Giờ anh đã có thể vào cửa một mình rồi.”

Lâm Thu Thạch không kinh ngạc trước lời nói của Nguyễn Nam Chúc, trên thực tế, gần đây cậu cũng đang suy nghĩ về vấn đề này. Từ khi tiếp xúc với cửa đến nay, cậu và Nguyễn Nam Chúc chưa từng xa nhau, luôn là Nguyễn Nam Chúc che chở, dẫn dắt cậu. Trong Khi đó, ngoại trừ Trình Thiên Lý, những người khác trong biệt thự đều có thể giải quyết công việc một mình.

Lâm Thu Thạch không muốn trở thành gánh nặng của Nguyễn Nam Chúc, so với việc được bảo vệ, cậu muốn trở thành đồng đội, kề vai sát cánh với Nguyễn Nam Chúc hơn.

Nguyễn Nam Chúc hỏi: “ Anh thấy thế nào?”

“Không vấn đề.” Lâm Thu Thạch đáp: “ Tôi cũng cảm thấy đã đến lúc mình nên thử đi một mình.” Mắt cậu hơi cụp xuống, ánh mắt dừng lại trên xương quai xanh của Nguyễn Nam Chúc. Nguyễn Nam Chúc có xương quai xanh rất đẹp, đường nét ưu mỹ, chuẩn chỉnh chẳng khác nào tượng tạc. Tì vết duy nhất chính là bên dưới đường gờ xương quai xanh có một vết sẹo màu đỏ thẫm, đó là dấu vết để lại từ cửa cấp chín vừa rồi, đến nay vẫn chưa biến mất. Lâm Thu Thạch bỗng cảm thấy tiếc nuối, Nguyễn Nam Chúc là một tạo vật hoàn hảo, trên cơ thể tuyệt mỹ của hắn không nên có những vết sẹo xấu xí thế này.

Nguyễn Nam Chúc quan sát nét mặt Lâm Thu Thạch, hỏi: “ Anh có sợ không?”

Lâm Thu Thạch lắc đầu.

Nguyễn Nam Chúc nói: “ Có thật là không sợ không?”

Lâm Thu Thạch đáp: “ Không sợ.” Quả thực cậu không hề sợ.

Nguyễn Nam Chúc trầm ngâm giây lát, rồi chậm rãi nói: “ Lần đầu vào cửa phải đi một mình, tôi đã rất sợ.” Dường như hắn hơi thấy tức cười: “ Sợ gần chết, nhưng sợ cũng vô dụng, người xung quanh đâu thể ở bên mình mãi…Lâm Thu Thạch.” Hắn đột nhiên gọi tên Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch nhìn vào mắt hắn, ánh mắt hai người giao nhau, cậu nghe thấy giọng nói rất khẽ của Nguyễn Nam Chúc.

Giọng điệu hắn rất nhẹ, nhưng lại xen lẫn một chút cố chấp: “ Nhưng nếu anh bằng lòng, nếu anh bằng lòng…tôi sẽ bảo vệ anh cả đời, cho dù là cả cuộc đời anh, hay cả cuộc đời tôi.”

Câu nói ấy khiến trái tim Lâm Thu Thạch đập thình thịch, vành tai cậu dợm đỏ, nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ.

“Thế nào?” Nguyễn Nam Chúc hơi nghiêng đầu, hỏi: “Chỉ cần anh nói một tiếng…”

Lâm Thu Thạch đáp: “ Không, tôi muốn đi một mình.”

Nguyễn Nam Chúc im lặng, vẻ biếng nhác kia được thu lại trong phút chốc, biến thành sự lạnh lùng như băng.

Lâm Thu Thạch biết Nguyễn Nam Chúc đang hiểu lầm điều gì đó, bèn vội vàng giải thích: “Không phải tôi không bằng lòng, mà là không muốn như thế.” Cậu nói một cách chân thành, ánh mắt lại lần nữa rơi vào vết sẹo bên dưới xương quai xanh của Nguyễn Nam Chúc: “Tôi không muốn anh phải bị thương như thế này nữa, nếu khi ấy tôi giỏi hơn một chút…có thể hai chúng ta sẽ ra ngoài một cách bình yên. Huống hồ sức khoẻ của anh vẫn chưa hồi phục hắn…”

Lâm Thu Thạch huyên thuyên rất nhiều, giống như một cụ già lẩm cẩm thích dông dài. Nhưng cậu không dám dừng lại, cậu sợ mình nói không rõ, sợ Nguyễn Nam Chúc hiểu lầm.

Thật sự cậu rất muốn vào cửa với Nguyễn Nam Chúc, nhưng cậu không thể ích kỷ được. Sức khoẻ Nguyễn Nam Chúc vẫn chưa hồi phục, cậu không thể đưa ra một yêu cầu quá đáng như thế.

Ban đầu Nguyễn Nam Chúc không tỏ thái độ gì, nhưng rất nhanh, trong ánh mắt hắn toát ra chút bất đắc dĩ, hắn nói: “Thôi được rồi, tôi hiểu rồi.” Cặp lông mày nhíu lại thành một đường cong đẹp mắt: “Sao trước đây tôi không biết anh dông dài như vậy nhỉ.”

Lâm Thu Thạch: “Chắc vì hồi đó tôi vẫn chưa là ông bố hiền từ đúng chuẩn?”

Nguyễn Nam Chúc: “…”

Lâm Thu Thạch: “Đùa chút thôi…”

Nguyễn Nam Chúc đứng dậy khỏi ghế, nhìn xuống Lâm Thu Thạch nói: “ Đùa?”

Lâm Thu Thạch bị khí thế của Nguyễn Nam Chúc áp đảo, không khỏi muốn lùi lại mấy bước, cũng may là kìm lại được. Sau đó, cậu chợt nghe Nguyễn Nam Chúc nói tiếp: “Nhưng quả thật giờ anh đã là một ông bố chuẩn mực rồi.”

Lâm Thu Thạch nửa muốn cười nửa lại không dám.

Nguyễn Nam Chúc ở trong cửa và ngoài đời khác xa nhau, chuyện này khiến Lâm Thu Thạch hơi cảm thấy như tinh thần phân liệt.

Nguyễn Nam Chúc quay lưng di, đi đến góc phòng. Sau khi rút ra một chiếc chìa khoá, hắn cúi xuống mở két sắt, lấy ra một mảnh giấy.

Tiếp theo, hắn trở lại trước mặt Lâm Thu Thạch, đưa tờ giấy ấy cho cậu: “Đây là giấy gợi ý cửa cấp bốn, anh có thể nhận việc trên diễn đàn, tôi cũng có thể giới thiệu người cho anh. Khi nào muốn đi, cứ nói với tôi.” Hắn nhấn mạnh thêm: “Lần này, chí có mình anh thôi đấy.”

Lâm Thu Thạch gật đầu một cách trịnh trọng, cầm lấy vật trong tay Nguyễn Nam Chúc.

“Đi đi” Sau khi đưa giấy gợi ý cho Lâm Thu Thạch, Nguyễn Nam Chúc phẩy tay đuổi cậu ra ngoài.

Lâm Thu Thạch xoay người rời đi. Lúc đi ra khỏi cửa, cậu thấy Nguyễn Nam Chúc đã quay về chiếc ghế bên cửa sổ, nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn thoạt nhìn có vẻ mệt mỏi. Cậu khẽ khàng đóng cửa lại, thầm chúc Nguyễn Nam Chúc có một giấc mơ đẹp.Webtruyenonline[dot]com

Sau khi rời khỏi phòng Nguyễn Nam Chúc, Lâm Thu Thạch mới mở gợi ý ra xem, trên đó ghi một câu như sau: trời hoang mang, đất bàng hoàng, nhà tôi có đứa nhỏ hay khóc, hỡi khách qua đường xin niệm ba lần, cho giấc ngủ dài đến sáng mai.

Lâm Thu Thạch nhớ mang máng đây là một mẹo vặt kỳ lạ trong dân gian. Có người nói, nếu trẻ con trong nhà khóc quấy, thì viết câu này lên giấy rồi dán ở giao lộ nhiều người qua lại. Khách qua đường đọc lên nhiều thì đứa trẻ trong nhà sẽ không khóc nữa.

Không biết mẹo này có tác dụng thật hay không. Lâm Thu Thạch nhét mẫu giấy vào túi, nghĩ đến việc tìm cho mình một công việc đầu tiên trên diễn đàn.

Phải nói internet là một thứ thần kỳ, không cần gặp mặt cũng có thể giải quyết vấn đề một cách nhanh chóng.

Sau khi hạ quyết tâm nhận việc, cậu nhanh chóng xác định được mục tiêu của mình. Đó là chủ đề do một cô gái mười sáu tuổi lập, cô muốn tìm người dẫn dắt, nhưng không có nhiều tiền, hỏi có thể trả góp hay không.

Đọc thông tin về cô bé xong xuôi, Lâm Thu Thạch bèn gửi tin nhắn riêng cho cô, hỏi kỹ thêm một số chi tiết. Được biết cô bé là học sinh lớp 11, hai tuần nữa sẽ vào cửa cấp bốn.

Lâm Thu Thạch đưa thông tin cho Nguyễn Nam Chúc xem, hỏi người này có ổn không.

Nguyễn Nam Chúc xem xong tư liệu, biểu cảm trở nên thâm thuý: “Anh chắc chắn muốn nhận việc này chứ?”

Lâm Thu Thạch: “Tôi cảm thấy chọn con gái an toàn hơn con trai, huống hồ tuổi cô bé còn khá nhỏ…” Nếu gặp phải tình huống khó lường gì thì cũng dễ xử lý.

“Cũng được.” Nguyễn Nam Chúc nói: “ Người này đăng ký tham gia diễn đàn từ nửa năm trước, nếu có vấn đề, thì cũng không hẳn là chuyện gì quá lớn…”

Lâm Thu Thạch: “Có thể có vấn đề gì?”

Nguyễn Nam Chúc: “Vấn đề thì nhiều lắm.” Hắn tiếp: “Anh tìm Trần Phi, nhờ anh ấy giảng cho nghe.”

Lâm Thu Thạch gật đầu nói, được.

“Nhớ khi vào cửa phải mang theo vật phẩm.” Nguyễn Nam Chúc dặn dò: “Tuy chưa biết có công dụng gì, nhưng những thứ kia thường sẽ cứu nguy vào thời điểm quan trọng.”

Lâm Thu Thạch “ ừm” một tiếng, tỏ ý đã hiểu.

Sau đó, Trần Phi làm một khoá học, bổ sung kiến thức cho Lâm Thu Thạch về một số loại lừa đảo thường gặp trong diễn đàn: Thứ nhất là nói sai cấp độ cửa, loại này khá phiền phức đối với những người dẫn dắt bình thường. Bởi vì đôi khi họ không có vòng tay, phải ở ngay bên cạnh khách mới có thể cùng vào cửa. Vì vậy, khi phát hiện cấp độ cửa không đúng thì đã muộn, thậm chí có trường hợp người uỷ thác nói là cửa cấp ba, nhưng kỳ thực là cửa cấp năm.

“Vậy phải làm sao?” Lâm Thu Thạch không ngờ còn có loại chiêu trò như vậy, cậu thất kinh: “Đành phải vào sao?”

“Phải, đành phải vào thôi.” Trần Phi đáp rất thành thật: “ Trước khi gia nhập Hắc Diệu Thạch, tôi từng bị mộ vố như vậy, sau khi vào cửa chỉ muốn giết luôn thằng khách. Nhưng bây giờ chúng ta đã có vòng, không cần lo lắng về chuyện đó nữa. Nếu cậu phát hiện mình bị gài bẫy, thấy cửa không đúng cấp độ với lời khách báo, chỉ cần tháo vòng ra là xong.”

Lâm Thu Thạch nói: “Được!”

Trần Phi tiếp: “Còn có một kiểu lừa khác, kiểu này rất khó đề phòng.”

Lâm Thu Thạch: “Như thế nào?”

Trần Phi: “Nguỵ tạo thông tin cá nhân.”

Một người đàn ông lực lưỡng cao mét tám nói mình là con gái cao một mét sáu, làm vậy chỉ để người dẫn dắt yên tâm. Trần Phi nói trình trạng này rất phổ biến, bảo Lâm Thu Thạch phải chuẩn bị tâm lý…

Lâm Thu Thạch: “…Kẻ đó không sợ tôi nhận nhầm người à?”

Trần Phi vỗ vai Lâm Thu Thạch, thở dài: “Đừng nghĩ nhiều quá, thật ra nhận nhầm khách là chuyện thường gặp, ngay đến anh Nguyễn còn nhận nhầm như cơm bữa.”

Lâm Thu Thạch: “…” Cậu nhớ đến lần đầu tiên gặp gỡ Nguyễn Nam Chúc.

“Còn có một số điểm cần chú ý thêm, như là tuyệt đối đừng tiết lộ thân phận ngoài đời của mình.” Trần Phi nói: “ Đó là việc rất nguy hiểm.”

Lâm Thu Thạch đáp: “Tôi biết rồi”

“Thời gian vào cửa là lúc nào?” Có vẻ Nguyễn Nam Chúc đã nói trước với Trần Phi, nên anh ta biết lần này Lâm Thu Thạch đi một mình: “ Dù sao cũng là lần đầu của cậu, lát nữa mọi người sẽ mở tiệc chúc mừng cho cậu đấy.”

Lâm Thu Thạch: “…Không cần đâu.” Có gì hay mà chúc với chả mừng.

“Không, không” Trần Phi nói: “ Vẫn phải chúc mừng chứ.”

Lâm Thu Thạch: “…”

Ban đầu Lâm Thu Thạch chưa hiểu vì sao Trần Phi lại kiên quyết như vậy, về sau ngẫm kỹ lại mới hiểu ý của anh ta. Một mình vào cửa là việc cực kỳ nguy hiểm, rất dễ thương vong trong đó. Nói là chúc mừng, chẳng bằng nói giống một buổi liên hoan chia tay sớm, nếu vào trong đó gặp chuyện chẳng lành, thì chí ít cũng đã nói lời giã biệt với mọi người trong biệt thự rồi.

Trong bữa ăn hôm đó, Trình Thiên Lý đột nhiên bật khóc nức nở, nói: “ Thu Thạch, anh cứ yên tâm mà đi, em nhất định sẽ chăm sóc Hạt Dẻ thật tốt.”

Lâm Thu Thạch: “ Làm ơn đừng nói kiểu đó nữa.”

Trình Thiên Lý: “ Anh đừng nói vậy, bắt đầu từ hôm nay, Hạt Dẻ sẽ là con dâu của em, em sẽ chăm sóc nó thật tốt!”

Lâm Thu Thạch: “ Hạt Dẻ là mèo đực.”

Trình Thiên Lý: “ Nhưng Bánh Mì cũng là chó đực!”

Lâm Thu Thạch không còn gì để nói, chỉ muốn gõ vào đầu thằng ranh này mấy cái, dù sao đã ngu sẵn rồi, ăn thêm vài cái cốc đầu cũng không vấn đề gì. Biết đâu lại giống như trong phim, gõ mấy cái liền thông minh ra thì sao.

Ngoại trừ Trình Thiên Lý, những người khác đều rất kiềm chế cảm xúc, nhưng Lâm Thu Thạch biết, họ cũng đang lo lắng cho mình.

Hai tuần nữa mới tới thời điểm vào cửa, Lâm Thu Thạch vốn nghĩ mình sẽ trải qua quãng thời gian này trong yên bình, thật không ngờ lại có vấn đề xảy ra. Kỳ thật không đến mức gọi là vấn đề, chỉ là Lâm Thu Thạch tình cờ trông thấy La Thiên Sơn, đúng vậy, chính là cái người đi chung với em gái ở cánh cửa gần đây nhất của cậu.

Ở trên thế giới thật, tên của hắn là Trác Phi Tuyền, em gái hắn là Trác Minh Ngọc. Phi Tuyền Minh Ngọc, dù sao vẫn dễ nghe hơn là Nhất Tạ Thiên lý.

“Điều này nói lên tầm quan trọng của việc học.” Trình Thiên Lý biết chuyện chỉ đành bi phẫn cho chính mình: “ Ai lại muốn có một ông anh tên Nhất Tạ, khi bản thân mang tên Thiên lý..”

Trình Nhất Tạ: “Thèm ăn đòn hả thằng kia?”

Trình Thiên Lý với bản năng sinh tồn mạnh mẽ đã đáp ngay: “Không ai muốn nhưng chắc chắn em muốn, dù sao anh trai em cũng dễ thương thế mà.”

Trình Nhất Tạ: “Ồ”

Thật ra từ sau khi thoát khỏi cửa cấp chín, Nguyễn Nam Chúc bắt đầu điều tra việc liên quan đến hai anh em La Thiên Sơn, biết được họ không thuộc về một tổ chức nào.

Hai người này quá đặc biệt, một người đã vượt cửa cấp chín, lại có người thân đã qua đời. Nếu hắn nằm trong một tổ chức thì chắc chắn sẽ trở thành đối tượng được quan tâm đặc biệt, thậm chí rất có khả năng là thủ lĩnh. Các tôt chức lớn về cửa tại Trung Quốc chỉ đếm trên đầu ngón tay, người vượt qua cửa cấp chín lại càng thêm ít, do vậy Nguyễn Nam Chúc nhanh chóng xác định được La Thiên Sơn và La Thiên Thuỷ không thuộc về tổ chức nào cả.

Tuy có để tâm điều tra, nhưng Nguyễn Nam Chúc không quá hứng thú với hai người này. Chỉ duy Trình Nhất Tạ đặc biệt quan tâm, chính cậu ta là người tra ra thân phận ngoài đời của cặp anh em này.

Rốt cuộc Trình Nhất Tạ làm cách nào biết được thân phận của La Thiên Sơn, Lâm Thu Thạch cũng không hỏi kỹ. Vậy nhưng một ngày nọ, khi mới từ bên ngoài trở về biệt thự, cậu trông thấy một thanh niên ngoài hai mươi tuổi đang ngồi trên sofa ở phòng khách, giận giữ tranh luận chuyện gì đó với một trong hai anh em sinh đôi.

Từ xa, Lâm Thu Thạch đã nghe thấy nội dung cuộc cãi vã, đại khái là La Thiên Sơn cảnh cáo cậu nhóc không được điều tra về mình nữa, nếu không đừng trách hắn không khách sáo.

Trình Nhất Tạ miệng câm như hến, chỉ nhìn anh chàng bằng cặp mắt ngây ngốc, tỏ vẻ không, không phải tôi làm.

Lâm Thu Thạch đứng xem một lát, mới nhận ra người này không phải là Trình Nhất Tạ, mà là Trình Thiên Lý.

Lâm Thu Thạch: “ …”

“ Trình Thiên Lý, đừng tưởng tỏ vẻ vô tội thì anh sẽ tin chú mày.” Người thanh niên nói: “ Định giả heo để ăn thịt hổ, chú mày còn non và xanh lắm!”

Lâm Thu Thạch thật sự rất muốn nói với hắn, người trước mắt anh không phải giả heo để ăn thịt hổ đâu, mà nó là heo thật…

Trình Thiên lý tự nhiên bị ăn chửi thì chẳng hiểu ra sao, oan ức cực kỳ, bèn nói: “Trác Phi Tuyền, anh không biết nói lý lẽ gì cả, tôi đã bảo chuyện này không liên quan đến tôi. Anh đi tìm anh tôi mà đối chất, chắc chắn là do anh ấy làm.”

Trác Phi Tuyền cười nhạt: “ Đừng hòng gạt anh, người trong ảnh giống chú mày như lột!”

Trình Thiên Lý: “ Anh trai tôi trông cũng giống tôi lắm!”

Trác Phi Tuyền: “ Em gái anh cũng giống anh, nhưng chưa có ai nhận lầm hai đứa với nhau sất!” Hình như hắn không biết rằng Trình Thiên Lý và Trình Nhất Tạ là anh em sinh đôi, hắn chỉ nghĩ cả hai anh em bình thường, dù giống nhau nhưng phải có cách biệt về tuổi tác nữa.

Trình Thiên Lý tủi thân suýt khóc, đã nhiều lần nó làm chuyện xấu rồi bắt anh trai đổ vỏ, nhưng lần này thật sự không phải do nó mà. Vì thế khi vừa ngẩng đầu lên, thấy Lâm Thu Thạch đã về nhà, Trình Thiên Lý vội nói: “ Thu Thạch, anh nói đỡ em chút, cái anh này dở hơi quá thế!”

Lâm Thu Thạch: “Anh em đâu?”

Trình Thiên Lý: “Em có biết anh ấy đi tìm bố con thằng nào đâu.”

Đang lúc giằng co thì cửa lại mở, Trình Nhất Tạ xách một giỏ thức ăn đi từ ngoài vào, thấy bầu không khí căng thẳng trong biệt thự, nét mặt cậu ta vẫn như thường.

Sau khi nhìn thấy khuôn mặt giống nhau y chang của Trình Nhất Tạ và Trình Thiên Lý, Trác Phi Tuyền sượng sùng: “ Hai đứa sinh đôi hả?”

Trình Thiên Lý bực mình: “Tôi đã nói với anh hơn ba trăm lần rồi còn gì!”

Trác Phi Tuyền hơi bối rối: “Công nhận giống thật.”

Trình Thiên lý: “Sinh đôi lại chả giống!” Nó liếc xéo anh trai, đáng lẽ định bực bội, nhưng bắt gặp ánh mắt của Trình Nhất Tạ, nó lại lập tức co vòi như thường lệ, nói: “ Anh xem đi, xem đi, tên chết giẫm nào bị anh trên chọc kéo đến đây này.”

Trác Phi Tuyền bỗng nhiên trở thành tên chết giẫm: “..”

Trình Nhất Tạ vào bếp, cất giỏ thức ăn, rửa tay xong xuôi rồi mới thong thả đi ra, ngó sang Trác Phi Tuyền: “ Có việc gì?”

Trác Phi Tuyền: “Cậu là người đang liên tục điều tra thông tin về tôi?”

Trình Nhất Tạ ngồi xuống đối diện Trác Phi Tuyền: “Đúng”

Trác Phi Tuyền: “ Liệu cậu có thể …”

Hắn còn chưa kịp nói hết câu, Trình Nhất Tạ đã cắt ngang: “ Không.” Lúc này, trông cậu ta hoàn toàn không giống một thiếu niên mười sáu tuổi, cậu ta lạnh lùng nói: “Anh có tư cách gì mà yêu cầu tôi?”

Con ngươi Trác Phi Tuyền tối đi, hắn không nói gì nữa, đứng dậy ra về luôn.

Khi Trác Phi Tuyền đi ngang qua, Lâm Thu Thạch để ý thấy trên ngực hắn đeo một sợi dây chuyền rất đẹp, mặt dây chuyền in hình ảnh đen trắng của một cô gái. Xem ra cô gái này chính là em gái Trách Phi Tuyền.. tức là La Thiên Thuỷ trong cửa.

Trác Phi Tuyền tức giận bỏ đi, Trình Nhất Tạ không cản, chỉ nói với Trình Thiên Lý lần sau gặp loại người này cứ mặc kệ, đừng mở cửa cho hắn vào.

“Anh đã làm gì mà người ta giận dữ thế?” Trình Thiên Lý hỏi.

Trình Nhất Tạ cười nhạt: “ Anh Nguyễn và anh Thu Thạch suýt chết vì hắn, chẳng qua anh mày mềm lòng nên chưa giày vò hắn đến chết thôi.”

Có lẽ Trác Phi Tuyền trong cửa vô cùng tài giỏi, nhưng ở thế giới thực, hắn chỉ là một người bình thường. Điều quan trọng nhất là hắn không gia nhập một tổ chức nào, cũng không có ai chống lưng phía sau.

“Thôi được. ” Trình Thiên Lý nói: “ Anh đừng quá đáng quá, nếu không anh Nguyễn lại nói.”

Trình Nhất Tạ không đáp mà bỏ vào trong bếp. Một lúc sau, mùi xào nấu bay ra.

Trình Thiên lý nói: “Rốt cuộc mấy anh đã gặp chuyện gì ở cửa trước, lâu lắm rồi em không thấy anh em đối xử với người khác như vậy đâu.”

Lâm Thu Thạch đáp: “ Chẳng có gì đặc biệt…” Cậu cũng cảm thấy thái độ của Trình Nhất Tạ hơi kỳ lạ.

Trên thực tế, trong đa số trường hợp, Trình Nhất Tạ không hay biểu lộ quá nhiều tình cảm, cũng không giống loại người có thù nhất quyết phải trả. Có lẽ đúng là Trác Phi Tuyền đã làm gì đó chọc giận Trình Nhất Tạ?

Lâm Thu Thạch không suy nghĩ quá nhiều về chuyện này, bởi vì thời gian vào cửa của cậu sắp đến.

Lâm Thu Thạch chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, thống nhất ám hiệu và quần áo sẽ mặc với khách, rồi bắt đầu chờ tới lúc vào cửa.

Một buổi chiều của vài ngày sau, Lâm Thu Thạch cảm nhận được sự thay đổi của không khí xung quanh. Đẩy cửa phòng ra, cậu thấy cảnh tượng trên hành lang đã biến thành mười hai cánh cửa sắt màu đen đúng như dự liệu.