Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 81: Hiến tế



Âm trạch về cơ bản là phần mộ người chết, cho dù được bài trí giống như nhà ở bình thường, nhưng sẽ có những khác biệt về mặt phong thuỷ.

Cố Long Minh và Lâm Thu Thạch vừa trao đổi, vừa quan sát xung quanh đại viện. Viện này rất lớn, ngoại trừ khu vực nhóm người vào cửa đang ở, còn có những cảnh quan và kiến trúc khác.

Nơi ở của họ cách các đình viện khác một hàng cây hoè rậm rạp. Mặc dù Lâm Thu Thạch không hiểu biết nhiều về phong thuỷ. Nhưng cậu biết dân gian quan niệm rằng hoè là loại cây dễ mời gọi ma quỷ.

Lâm Thu Thạch để ý thấy, trên các cành cây treo những chùm chuông nhỏ cột bằng dây đỏ, gió khẽ thổi liền phát ra tiếng câu đinh đinh đang đang. Thoạt nghe cảm thấy rất vui rai, nhưng vào ban đêm mà nghe được tiếng chuông này chắc chắc rất ghê rợn.

Vượt qua hàng cây hoè sẽ tới một con sông nhỏ chảy qua hông đại viện. Con sông này chắc hẳn là nguồn cung cấp nước chính của thị trấn, nhưng dòng chảy lại bị bức tường chặn ngang, giữ một nửa trong đại viện.

Cố Long Minh thấy cảnh này lắc đầu ngao ngán, nói: “Rồng mắc cạn, bốn bề vây kín, là hung thuỷ, nước chảy vào đây là sai rồi.” Hắn nói tiếp: “Sau khi dạo một vòng, tôi cảm thấy người có thể sống trong đại viện này mà không gặp chuyện, chắn chắn phải rất ghê gớm.”

Lâm Thu Thạch nhắc nhở hắn: “Người hiện đang sống ở trong đó có chúng ta.”

Cố Long Minh: “…Vậy là chúng ta lợi hại rồi.”

Trong lúc nói chuyện, họ nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng khua chiêng gõ trống ầm ĩ, bèn đi ra cửa xem thử, thấy trên phố có một đoàn người khiêng lợn đi về phía xa.

Những người này đều mặc y phục màu đỏ chuyên dùng cho tế lễ, bầu không khí có vẻ rất hân hoan. Nhưng nếu quan sát kỹ, sẽ phát hiện mặt ai nấy đều cực kỳ nặng nề, thậm chí trong ánh mắt thoáng hiện nét sợ hãi.

“Họ đi đâu vậy nhỉ?” Cố Long Minh khẽ hỏi.

Lâm Thu Thạch lắc lắc dầu: “Không biết, hay là chúng ta đi theo xem chứ?”

“Được đấy. ” Cố Long Minh xoa xoa bàn tay.

Một số người khác cũng nghe thấy tiếng động ngoài phố, nhưng họ sợ, không dám rời khỏi đại viện. Cũng có một vài người chọn đi theo để tìm kiếm thông tin.

Vậy là có khoảng bảy, tám người lén lén lút lút theo sau đoàn tế lễ, đi tới nơi xa.

Họ xuyên qua các dãy phố, vượt qua một khu rừng nhỏ, thấy đoàn tế lễ dừng lại tại một con sông nhỏ chảy ngang qua thị trấn.

Con sông này dường như là nhánh chính của dòng chảy bị dẫn vào trong đại viện họ ở. Nước sông đục ngầu cuộn trào, ở rất xa mà cũng có thể nghe được tiếng nước vỗ bờ.

Những người mặc áo đỏ đến bên bờ sông, đặt con lợn xuống. Lâm Thu Thạch cứ tưởng họ sẽ ném con lợn xuống nước, ai ngờ họ lại rút từ đâu ra một chiếc trống bỏi, bắt đầu lẩm nhẩm niệm gì đó. Đoàn người hiến tế đứng ở xa, giọng niệm vị tiếng nước chảy át đi quá nửa, chỉ riêng Lâm Thu Thạch lại nghe rất rõ. Những người này đang niệm đoạn văn trong gợi ý của cậu: trời hoang mang, đất bàng hoàng, nhà tôi có đứa nhỏ hay khóc, xin khách qua đường niệm ba lần, cho giấc ngủ dài đến sáng mai.

Niệm xong một số lần nhất định, đoàn người mới quẳng con lợn xuống nước.

Con lợn sống ngụp lặn mấy cái trên mặt nước rồi nhanh chóng chìm nghỉm. Nhưng người kia thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, cất cái trống bỏi đi, chuẩn bị ra về.

Thế nhưng họ vừa quay lưng đi được vài bước, bỗng nghe thấy tiếng một vật nặng rơi xuống đất, ngoảnh đầu nhìn lại, phát hiện con lợn bị thứ gì đó ném trả từ dưới nước lên bờ.

Chứng kiến cảnh ấy, Lâm Thu Thạch thầm kinh hãi. Cậu nhìn rõ trên da con lợn chi chit những dấu răng đỏ thẫm, như thể bị cái gì nhai cắn. Mà con lợn bị cắn đến nỗi bê bết máu vẫn còn sống, nó đang tru lên thảm thiết.

Đoàn hiến tế nhìn thấy cảnh này, lập tức hoảng loạn, gương mặt của tất cả mọi người đều hiện rõ vẻ sợ hãi. Họ không dám dừng lâu bên bờ sông nữa, ba chân bốn cẳng bỏ chạy về hướng thị trấn, như thể có một con quái vật đuổi theo phía sau.

Cố Minh Long nói: “Cái gì ở dưới sông vậy nhỉ…”

Lâm Thu Thạch lắc đầu: “Nói chung chẳng phải thứ tốt lành.”

Cố Minh Long lầu bầu: “Lễ tế thần sông mẹ gì, tôi thấy là lễ tế thuỷ quái thì đúng hơn.”

Lâm Thu Thạch nghe vậy, trong lòng chợt loé lên một ý tưởng.

Trong lúc nói chuyện, họ nhìn thấy hai người trong nhóm theo đuôi đứng bật dậy khỏi chỗ nấp, đi về phía bờ sông. Có lẽ họ muốn kiểm tra kỹ hơn con lợn và thứ dưới nước.

Cố Minh Long quay sang nhìn Lâm Thu Thạch, nôn nóng: “ Chúng ta không qua đó xem thử à? Ngộ nhỡ có manh mối quan trọng thì sao?”

“Không” Lâm Thu Thạch không muốn mạo hiểm tính mạng của mình, “cậu không thấy mấy người khiêng lợn chạy nhanh thế nào à?” cứ như bờ sông có ác quỷ đòi mạng vậy. Tình hình như vậy còn cố ý lại gần, một là quá ngốc, hai là đã có con bài tẩy ở trong tay.

Hai người kia đi đến chỗ bờ sông, xem xét con lợn trước tiên.

Con lợn dùng để hiến tế vẫn chưa chết, vẫn đang tru lên thảm thết, người nó chảy đầy máu, máu đỏ men theo bờ đất chảy xuống mặt nước nhờ nhờ. Không phát hiện được manh mối gì trên người con lợn, họ quay sang quan sát mặt nước. Hai người cùng nghển cổ nhìn xuống nước, một trong hai người dường như nhận ra điều gì đó, hắn vội tri hô lên: “ Có gì kìa, đừng lại gần..”

Nhưng tiếng hô của anh ta vang lên quá muộn, người bạn anh ta vừa đặt chân đến mép nước thì bị thứ gì đó túm lấy mắt cá chân, lôi tuột cả người xuống.

Thứ ở dưới sông thường có sức mạnh đáng sợ, thậm chí không cho nạn nhân cơ hội phản ứng, kẻ xấu số chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết rồi chìm nghỉm.

“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ..” Người còn sống gọi tên bạn mình trong tuyệt vọng: “Tiểu Vũ…”

Dòng nước đục ngầu bắt đầu cuộn trào, như bị đun sôi lên vậy, trong nước có lẫn máu đỏ, người tên Tiểu Vũ kia cứ thế mất dạng.

Lâm Thu Thạch nghe thấy tiếng cười giòn tan của trẻ con, cậu nhìn sang Cố Long Minh, sắc mặt hắn trắng bệch.

“Cậu cũng nghe thấy à?” Lâm Thu Thạch hỏi.

“Nghe thấy cái gì?” Cố Long Minh ngớ người.

Lâm Thu Thạch nói: “ Vậy là cậu bị doạ sợ?”

Cố Long Minh im lặng một lát, rồi nói nhỏ: “Tôi nhìn thấy thứ kéo người kia xuống sông.” Ánh mắt Cố Long Minh dấy lên vẻ sợ hãi: “Đó là…một đôi tay trẻ con.”

Một đôi tay trắng ởn, bủng beo trương nứt vì ngâm nước lâu ngày, thuộc về một đứa trẻ.

“Thôi mình đi đi.” Cố Long Minh không muốn ở lại nơi này thêm nữa.

Lâm Thu Thạch thấy phía bờ sông không còn động tĩnh gì bèn gật đầu đứng dậy.

Hai người trở lại thị trấn, nhận ra nơi đây đang bị bao trùm trong một bầu không khí cực kỳ quái dị. Người trên phố đều thì thầm to nhỏ, hoặc là sợ hãi nhìn quanh, hoặc là chết lặng trơ ra như khúc gỗ.

Nhìn thấy đám khách lạ mặt, những gương mặt kinh sợ và đờ đẫn kia dường như có thêm một chút gì đó khác lạ. Mặc dù Lâm Thu Thạch không muốn thừa nhận, nhưng cậu có thể gọi trên cảm xúc ấy là hưng phấn.

“Má ơi, ánh mắt họ sao vậy?” Cố Long Minh sắp chịu hết nổi: “ Cứ như bọn biến thái nhìn thấy gái vậy, người ta đã thôi không mặc váy rồi ma.”

Lâm Thu Thạch: “..” Cậu không lên tiếng, nghĩ thầm tên này mà mặc váy thì chả biết ai mới là biến thái.

Một cơn gió lớn nổi lên, những chiếc đèn lồng màu đỏ treo dọc dãy phố lay động, trông như những đốm lửa sáng rực. Mặc dù sắp tới ngày lễ, nhưng nói đây không hề có không khí lễ hội gì, ngược lại ai nấy đều sợ hãi, họ sợ ngày sinh của thần sông vào bảy ngày tới.

Lâm Thu Thạch tìm đại một cửa tiệm, sau khi mua vài món đồ, cậu bắt đầu dò hỏi chuyện liên quan đến nghi thức tế lễ thần sông.

Chủ tiệm là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, nghe họ hỏi, ông ta liếc nhìn hai người một lượt, hơi miễn cưỡng nói: “ Đó là ngày hội đặc biệt của thị trấn chúng tôi, mục đích là cầu mong mưa thuận gió hoà…”

Lâm Thu Thạch hỏi: “ Chỉ vậy thôi?”

“Chỉ vậy thôi,” ông chú vung chiếc chổi lông gà bắt đầu quét dọn xung quang, lẩm bẩm trong miệng, “không thì còn thế nào nữa.”

Lâm Thu Thạch hỏi: “ Vậy tế lễ gồm những nghi thức như thế nào?”

Ông chủ đáp một cách qua loa: “Thi thả gia súc xuống sông, để thần sông được no bụng..”

Cô Long Minh trước nay chỉ ưa nói thằng: “Chỉ là gia súc? Mấy người liệu có ném các người sống xuống sông không vậy?”

Ông chủ nghe vậy bỗng bực bội: “Sao có thể thế được! Nếu cậu không tin thì tự đi mà kiểm chứng, ném cái gì xuống không lẽ cậu không thấy…”

Cố Long Minh: “ Vậy tại sao…”

Hắn định hỏi tại sao lại có đôi tay trẻ con thò lên từ dưới sông, nhưng Lâm Thu Thạch vỗ nhẹ ra hiệu, nên hắn đổi câu khác: “Vậy tại sao những người đó sợ thứ ở dưới sông quá vậy?”

“Đã nói là thần sông rồi, là thần thì chắc chắn rất ghê gớm còn gì.” Ông chủ sắp chịu hết nổi hai vị khách tò mò: “ Thôi được rồi, được rồi, tôi còn phải làm ăn, hai cậu cứ hỏi đủ thứ mà không chịu mua gì…”

“Ai bảo tôi không mua.” Cố Long Minh đáp: “Có trả bằng Alipay được không? Không có Alipay thì Wechat cũng được.

Mặt ông chủ lạnh như tiền: “Ở đây chỉ nhận tiền mặt.”

Cố Long Minh nghe vậy tiếc rẻ: “Các ông như thế là không được, sớm muộn gì cũng bị thời đại đào thải, tôi nói thật với ông…”

Hắn còn chưa nói hết câu đã bị Lâm Thu Thạch lôi đi.

Lâm Thu Thạch cảm thấy nếu mình không kéo Cố long Minh đi, tên này rất có khả năng sẽ làm một bài thuyết trình tại chỗ về lợi ích của việc thanh toán trực tuyến. Thanh toán không cần tiền mặt dĩ nhiên rất tốt, nhưng ít nhất cần có một chiếc điện thoại kết nối mạng, huống hồ giờ đang ở trong cửa, không lẽ định mua đặc sản về làm quà.

“Sao anh lại kéo tôi?” Cố Long Minh xắn tay áo lên, rõ ràng nói chưa đã: “Tôi chưa nói hết mà..”

Nói tới đây, chợt để ý thấy nét mặt Lâm Thu Thạch, hắn vội cười khan hai tiếng: “Tôi đùa, tôi đùa thôi.”

Nhìn chung, hầu hết người dân trong thị trấn không muốn nói về chủ đề hiến tế cho thần sông. Sau đó, họ có hỏi thăm thêm vài người qua đường, nhưng thông tin nhận được vẫn mơ hồ không rõ. Chỉ biết rằng ngày sinh của thần sông là bảy ngày nữa, đó là ngày lễ lớn mà người dân cả thị trấn sẽ cùng tham gia.

Buổi trưa, Lâm Thu Thạch và Cố Long Minh trở về đại viện ăn cơm.

Bữa trưa khá thịnh soạn, mọi người chia bàn để ăn, Lâm Thu Thạch tai thính, có thể nghe được hầu hết nội dung trao đổi của những người khác.

“Cái từ đường đó liệu có vấn đề gì không?” Ai đó thì thầm.

“Anh cảm thấy là có, nhưng tạm thời còn chưa tìm ra.” Một người khác trả lời, người này hình như là người đề nghị việc chia phòng, Lâm Thu Thạch nhớ tên của gã là Nghiêm Sư Hà, gã lập đội cùng một cô gái tên là Tiểu Thiển.

“Em không muốn vào đó nữa đâu.” Tiểu Thiển nói: “Không khí chỗ đó sao ấy, đáng sợ lắm.”

Nghiêm Sư Hà nói: “ Vậy em chờ ở ngoài, để anh vào xem.”

Lâm Thu Thạch đang lắng tai nghe, chợt bị Cố Long Minh vỗ một cái làm giật nảy mình, đành quay sang nhìn Cố Long Minh, nói: “Sao thế?”

“Anh nghe gì vậy?” Cố Long Minh khẽ hỏi: “ Xa như vậy anh vẫn nghe thấy à?”

Lâm Thu Thạch đáp qua loa: “ Chỉ nghe thấy một chút thôi.”

Cố Long Minh nói: “ Một chút cũng là giỏi rồi.”

Lâm Thu Thạch: “Ừm…” Cậu tiếp tục: “ Trong thị trấn hình như có một từ đường, chúng ta qua đó xem thử.”

“Được thôi,” Cố Long Minh nói, “ ăn xong rồi đi.” Hắn đứng dậy đi xới thêm bát nữa. quả thực sức ăn của Cố Long Minh rất tốt, một mình chén bốn bát cơm to, đồ ăn trên bàn cũng gần như hết sạch.

Lâm Thu Thạch đột nhiên cảm thấy con người này và Trình Thiên Lý chắc hẳn có tiếng nói chung.Ăn cơm xong, họ tìm một người hầu trong đại viện hỏi về vị trí của từ đường, được biết từ đường này nằm ở thượng lưu con sông

Từ đường hay còn gọi là nhà thờ tổ, là kết quả của chế độ gia tộc từ thời xưa, thường là địa điểm tế tổ, đôi khi cũng là nơi tụ hợp các thành viên trong gia tộc nhằm giải quyết sự vụ quan trong. Ví dụ như khi có người làm trái với gia quy của tộc, sẽ bị tộc trưởng tộc phạt tại từ đường.

Cũng vì đại vị quan trọng của nó nên từ đường thường là bộ mặt đại diện cho cả dòng họ, được xây dựng rất đường hoàng đẹp đẽ.

Từ đường của thị trấn này cũng vậy,

Cổ vào từ đường đang mở, cạnh cửa có một người ngồi gác. Thấy hai người lạ bước vào, ông ta cũng không chào hỏi, chỉ khẽ nhếch mắt lên nhìn vài cái, rồi lại chẳng thấy hứng thú mà nhắm mắt.

“Sao ông ta không ngăn chúng ta nhỉ?” Cố Long Minh thắc mắc về sự thuận lợi bất ngờ này: “Một nơi quan trọng như vậy, sao lại để người lạ tuỳ tiện ra vào? Bài vị tổ tiên của họ đều để cả ở đây, không lo chúng ta làm hỏng ư?”

Lâm Thu Thạch đáp: “Đúng là hơi lạ.” Thông thường, thế giới trong cửa sẽ được mô phỏng giống với quy định ở thế giới thực. Nếu là tình huống bình thường, họ chắc chắn đã bị người gác cổng cản lại, phải dùng cách khác để vào trong.

Cố Long Minh ngẫm nghĩ một lát, lại chẳng nghĩ ra điều gì, đành bỏ qua.

Bên trong từ đường bày vô số bài vị được sắp xếp chỉnh tề, số lượng bài vị quá nhiều, Lâm Thu Thạch đếm không xuể. Trước bài vị có lư hương và đồ cúng, thoạt trông không khác gì những từ đường thông thường.

Nhưng Lâm Thu Thạch cứ cảm thấy nơi này có cái gì đó oái ăm, trong lúc nhất thời cậu chưa nắm bắt được.

Cố Long Minh nhìn đông ngó tây, càng nhìn càng cảm thấy lạ: “…Cải từ đường này có vấn đề.”

Lama Thu Thạch: “Vấn đề như thế nào?”

Cố Long Minh chỉ một bài vị đặt ở vị trí khá cao: “Anh có nhìn thấy tấm bài vị đó không?”

Lâm Thu Thạch hỏi: “Thì sao?” Cậu nhìn theo hướng tay Cố Long Minh, thấy một tấm bài vị màu đen.

Cố Long Minh đáp: “Ngày tháng không đúng.”

Nói một cách đơn giản, giữa bài vị khắc tên người và địa vị xã hội, bên trái là ngày sinh, bên phải là ngày mất, Lâm Thu Thạch xem thử các con số, toát lên vẻ kinh ngạc: “Chỉ có một tuổi?”

Người được viết trên tấm bài bị này là đứa trẻ một tuổi, đứa trẻ chết non.

Cố Long Minh lắc đầu, vẻ mặt không tán đồng: “Trẻ chết non thì không được phép vào từ đường mới phải.”

Lâm Thu Thạch cũng biết tập tục này. Dân gian quy đình đứa trẻ chết non thì không được vào từ đường, bởi vì họ quan niệm khi một đúa trẻ chết như thế, nó sẽ rất oán hận, thậm chí còn có thể căm hận cha mẹ và anh chị em của mình.

Trong lúc cả hai nói chuyện, bỗng cạch mốt tiếng, tấm bài vị từ trên cao rơi xuống, vỡ thành hai mảnh ngay trước mắt họ.

Lâm Thu Thạch và Cố Long Minh đều nín bặt.

“Ha ha, chắc là gió đấy,” Cố Long Minh cười khan.

Lâm Thu Thạch không nói gì, cậu quét mắt qua những tấm bài vị phía trên cùng, nhận thấy nguyên một hàng đều là bài vị trẻ con, lớn nhất chưa tới ba tuổi, nhỏ nhất chỉ có một tuổi…Thậm chí chưa được một tuổi đã phải ra đi rồi.

Mà tấm bài vị rơi vỡ ban nãy chắc chắn không phải do gió, nơi họ đứng không đối diện cửa sổ, cửa ra vào thì khép hờ, làm sao có thể có gió…

Lâm Thu Thạch liếc vị trí tấm bài vị vừa rơi, nói: “Chúng ta đi thôi.”

Cố Long Minh cầu còn không được, vội vàng rảo bước rời khỏi.

Họ đi ra đúng lúc nhóm của Nghiêm Sư Hà đến, vậy là đôi bên chào hỏi qua loa một chút.

“Sao rồi, có phát hiện điều gì không?” Nghiêm Sư Hà hỏi.

“Có thì cũng không nói cho hai người được.” Cố Long Minh là một người rất thẳng tính, hắn nói oang oang: “ Nếu hai người có được chìa khoá chạy trước thì chúng tôi tính sao.”

Nghiêm Sư Hà nghe vậy bật cười, vẻ như thích thú với tính cách của Cố Long Minh.

Lâm Thu Thạch vẫn đang nghĩ chyện vừa xong, chợt thấy Cố Long Minh ghé sát bên tai mình, thổi một hơi. Cậu rùng mình: “Làm gì vậy?”

Cố Long Minh: “Tôi muốn nói chuyện với anh thôi, sao, anh thấy liệu họ có đang nắm giữ manh mối gì không?”

Lâm Thu Thạch chưa kịp đáp lời, chợt nghe từ đường phía sau vọng ra tiếng cạch cạch. Âm thanh này cậu biết, chính là tiếng bài vị rơi xuống đất bị vỡ ra. Từ những gì vừa nghe được, Lâm Thu Thạch ngờ rằng lần này bài vị rớt xuống một loạt.

Cố Long Minh cũng nghe thấy tiếng động, hắn tỏ ra sốt ruột: “Tiên sư, chúng nó làm gì ở bên trong thế, khéo lại chọc giận cả nhà người ta.”

Lâm Thu Thạch: “Không biết nữa..”

Người trông coi từ đường cũng nghe thấy tiếng động, y tỏ ra rất tức giận, đứng dậy đi vào trong.

Sau giây lát, họ nghe tiếng quát tháo, tiếp theo đó Nghiêm Sư Hà và Tiểu Thiển bị đuổi ra ngoài.

Cố Long Minh vội thu lại biểu cảm hả hê, làm bộ quan tâm, nói: “Hai người không sao chứ?”

“Không sao,” Nghiêm Sư Hà nói, “xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.” Gã liếc nhìn Tiểu Thiển.

Tiểu Thiển rất ấm ức, khẽ nói: “ Thật sự có người đẩy em, nếu không em đã không ngã vào đống bài vị đó…”

“Đừng nghĩ nhiều quá,” Cố Long Minh nói, “Nhỡ đâu thứ đẩy cô lại không phải người thì sao.”

Tiểu Thiển suýt nữa bật khóc.

Lâm Thu Thạch thầm nghĩ, người anh em à, cậu không nói thì tốt hơn đấy.

Bấy giờ đã khá muộn, bốn người chuẩn bị trở về đại viện.

Thời tiết trong cửa thường không quá đẹp, cho dù vào ban ngày, bầu trời vẫn âm u tăm tối. Chưa đến sáu giờ, thị trấn đã yên tĩnh như giữa đêm khuya khoắt, chỉ còn những chiếc đèn lồng treo trên phố lắc lư theo gió.

Khi trở về đại viện, Lâm Thu Thạch nhìn thấy người phụ nữ đã đón tiếp họ ngày hôm trước.

Giờ chị ra đã thay y phục, ngồi giữa hàng cây hoè, trong lòng đang ôm cái gì đó. Ban đầu Lâm Thu Thạch tưởng chị ta bồng trẻ con, nhưng lại gần mới phát hiện, thứ chị ta ôm không phải trẻ con mà là một cái chăn nhỏ màu đỏ rực, trông như chăn quấn cho trẻ nhỏ.

Lâm Thu Thạch đang quan sát, Cố Long Minh lại kề bên vai cậu thổi một hơi: “ Anh đang nhìn gì vậy?”

Lâm Thu Thạch bị thổi nổi hết da gà da vịt, bất đắc dĩ nói: “Cậu đừng thổi vào tai tôi nữa, nhột lắm.”

Cố Long Minh nói: “Mỗi lần tôi thổi, tai anh lại động đậy, đáng yêu lắm.”

Lâm Thu Thạch nổi quạu: “Cậu chú ý thân phận nữ sinh trung học của mình chút!”

Cố Long Minh: “…” Hắn im lặng móc từ đâu ra chiếc kẹp tóc hình củ cà rốt, cài lên đầu.

Lâm Thu Thạch: “…” Tôi lạy cậu.

Trong lúc họ nói chuyện, nữ chủ nhân đã đứng dậy, chầm chậm đi về phía xa.

“Đi thôi, mau đi ăn cơm.” Lâm Thu Thạch nói.

Cố Long Minh mừng rỡ gật đầu.

Ban ngày đã có một người vào cửa tử vong một cách khó hiểu ở bờ sông, bữa tối trong phòng ăn chỉ còn mười một mống.

Cố Long Minh nói rằng, các bữa ăn chính là khoảng thời gian vui vẻ nhất ở trong cửa, còn hỏi Lâm Thu Thạch là với anh, thời gian nào là vui vẻ nhất.

Lâm Thu Thạch đáp: “ Lúc được rời khỏi cửa.”

Cố Long Minh: “Cũng đúng..”

Lâm Thu Thạch ní: “ Có thật là cậu vào cửa lần thứ tư không?” Nói thật lòng, cậu cảm thấy biểu hiện của Cố Long Minh quá tốt, không giống tay mơ mới vào cửa lần thứ tư.

“Đúng mà.” Cố Long Minh chùi mép: “Có điều ở bên ngoài tôi cũng làm nghề này.”

Lâm Thu Thạch ngẩn ra: “Làm nghề này nghĩa là sao? Bắt ma?”

Cố Long Minh gật gật đầu.

Lâm Thu Thạch im lặng một lúc lâu, cuối cùng nói: “Ở thế giới thực cũng có ma à?” Thanh niên theo chủ nghĩa duy vật lại tiếp tục chịu một đả kích lớn.

“Làm gì có.” Ai ngờ Cố Long Minh đáp tỉnh bơ: “Cho nên nói theo cách khác thì tôi là tên lừa đảo…”

Lâm Thu Thạch: “…” Sao cậu có thể nói ra một cách thản nhiên như vậy.

Cố Long Minh bỗng cảm khái: “Tôi cứ tưởng một thân tài nghệ mãi mãi không có đất dụng võ, ai ngờ cuộc đời éo le xô đẩy. Còn anh thì sao, ở ngoài anh làm gì?” WebTru yenOn linez. com

Lâm Thu Thạch: “Thất nghiệp.” Trước đây cậu có công việc, nhưng hiện giờ ngày ngày chỉ ngủ và chơi với mèo, trở thành cá muối không có ước mơ.

Cố Long Minh vừa tỏ vẻ đồng cảm, chợt nghe Lâm Thu Thạch bổ sung một câu: “Thi thoảng nhận khách kiếm tiền tiêu vặt thôi.”

Cố Long Minh: “…Chúng ta hợp tác với nhau ăn ý biết mấy nhỉ..”

Lâm Thu Thạch: “Không giảm giá.”

Cố Long Minh: “…Lâm Lâm, anh thật vô tình! Nhung tôi thích lắm, tôi thích một người lạnh lùng như anh!”

Lâm Thu Thạch nghĩ thầm nếu cậu thật sự thích, tôi còn có thể lạnh lùng mà tăng giá cho cậu.