Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 83: Đèn dầu



Mặc dù đã quen với những cảnh tượng rung rợn như thế, nhưng phải nói những gì đang diễn ra trước mắt vẫn là một thách thức với những người chứng kiến.

Nữ chủ nhân chờ chảo nó, rồi thả các miếng thịt vào. Thịt tiếp xúc với mặt chảo, phát ra tiếng xèo xèo, sau đó là mùi thịt chín bốc lên. Mùi này nhanh chóng biến thành mùi cháy khét. Biểu cảm trên mặt Cố Long Minh khá phức tạp, nhưng trong lòng bất giác thở phào nhẹ nhõm: Mụ ta làm như vậy thì mấy món mà họ ăn không phải là thịt người rồi.

Những miếng thịt được đảo đều trong chảo, lớp mỡ chảy ra, phần thịt dần cháy quắt lại, bị nữ chủ nhân dùng xẻng vớt ra.

Lâm Thu Thạch nhìn cách bài trí trong phòng cùng với những gì nữ chủ nhân đang làm thì chợt hiểu: Mụ ta đang lấy mỡ từ các thi thể. Thứ mỡ này được dùng để thắp đèn.

Quả nhiên, sau khi nước mỡ gần ngập chảo, nữ chủ nhân quay ra nhấc một chiếc đèn lên, rót mỡ nóng vào trong bụng đèn.

Lâm Thu Thạch nhớ đến chiếc đèn dầu ở trong phòng mình, trông giống y hệt cái trên tay của nữ chủ nhân, xem ra dầu thắp đèn là cùng một loại.

Nữ chủ nhân đang rót dầu vào đèn, trong phòng bỗng vang lên tiếng trẻ con khóc.

Lâm Thu Thạch ngẩn ra, thấy nữ chủ nhân quay người đi vào bên trong, giây sau bồng ra một đứa trẻ sơ sinh được bọc trong tấm chăn màu đỏ.

Do góc nhìn bị khuất nên Lâm Thu không nhìn thấy mặt đứa bé, nhưng hai cái tay thò ra khỏi chăn của đứa nhỏ có sắc da trắng ởn pha xanh quái dị, trong không giống tay của một đứa bé bình thường.

“Đừng khóc, đừng khóc. ” Nữ chủ nhân bồng đứa nhỏ đung đưa, dịu dàng cất giọng dỗ dành nó.

Lâm Thu Thạch không dám đến quá gần, sợ mụ ta sẽ nhìn thấy mình qua cửa sổ.

Nữ chủ nhân đi qua đi lại trong gian phòng ngập ngụa mùi mỡ nóng, nét mặt lẫn giọng nói đều dịu dàng vô cùng. Khi mụ ta vòng trở ra phía của, Lâm Thu Thạch vừa đúng lúc nhìn thấy mặt của đứa bé.

Đúng như dụ đoán, đó không phải là một đứa bé còn sống.

Khuôn mặt đứa bé giống như ngâm nước quá lâu, vừa trắng ởn vừa phù thủng, mắt sung húp híp thành một sợi chỉ, gần như không nhìn thấy con người; cái miệng rộng ngoác đỏ au đang há ra, phát ra tiếng gào khóc. Lâm Thu Thạch thấy rất rõ trong cái miệng há ra kia là một hàm răng mọc tua tủa dày đặc, chẳng con người nào có hàm răng như vậy. Mà mặc đứa bé kia nổi đầy gân xanh, càng chứng tỏ nó không phải là con người.

Lâm Thu Thạch thấy cánh tay mình bị Cố Long Minh siết chặt, quay sang liền thấy hắn đang sợ rúm ró mặt mày.

Lâm Thu Thạch đang định bảo hắn đừng nắm chặt thế, bỗng liếc thấy nữ chủ nhân chợt đi tới phía cửa ra vào. Cậu vội kéo Cố Long Minh núp vào một góc khuất. Mãi đến khi nữ chủ nhân ôm đứa trẻ rời khỏi khu nhà, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

“Có cần vào trong xem không?” Cố Long Minh mặc dù rất sợ nhưng vẫn đưa ra đề nghị.

Lâm Thu Thạch liếc nhìn cánh cửa, nói: “Đi”

Cố Long Minh nói: “Vậy…tôi đứng canh cửa cho anh được không?”

Lâm Thu Thạch: “Cũng được” Cậu không ép Cố Long Minh phải đi vào cùng mình.

Ai ngờ Cố Long Minh lưỡng lự một hồi, lại quyết định vào phòng tìm manh mối cùng Lâm Thu Thạch. Hắn nói nếu mụ đó quay lại, đứng canh cửa cũng chẳng có tác dụng gì, cứ vào rồi lỡ có gì thì bỏ chạy có khi an toàn hơn.

Hai người men theo cánh cửa khép hờ tiến vào trong phòng, bắt đầu lục lọi thật nhanh.

Do nữ chủ nhân có thể quay lại bất cứ lúc nào, nên Lâm Thu Thạch không dám nán lại lâu, Cố Long Minh tìm kiếm ở phòng ngoài, còn Lâm Thu Thạch tiến vào gian trong.

Phòng trong không lớn, đặt một chiếc nôi em bé nhỏ xíu, nhưng điều kỳ dị là bên cạnh chiếc nôi có một cái kệ để vô số đèn dầu chen chúc. Bây giờ đang là ban ngày, nhưng tất cả các đèn đều sáng.

Lâm Thu Thạch vẫn muốn xem nữa, nhưng nghe thấy từ ngoài cửa có tiếng bước chân rất nhỏ, cậu biết chắc chắn là nữ chủ nhân trở về, bèn chạy ra túm lấy tay Cố Long Minh, ra hiệu cùng rời đi.

Cố Long Minh hiểu ý, nhanh chóng chuồn ra ngoài với Lâm Thu Thạch.

Hài người vừa đi đến góc khuất thì nữ chủ nhân đẩy cửa đi vào trong sân, bấy giờ đứa nhỏ trong tay mụ ta không khóc nữa. Lâm Thu Thạch nhìn thấy rất rõ, bên khoé miệng đứa bé có thêm một đường viền màu đỏ, giống như vừa ăn gì đó mà chưa kịp lau…

“Ngoan, ngoan.” Nữ chủ nhân đi vào phòng, sau khi quan sát xung quanh, gương mặt mụ ta lộ vẻ hoài nghi.

Lâm Thu Thạch thấy tình hình không ổn, bèn nói với Cố Long Minh: “Đi thôi!”

Hai người men theo tường rào, chạy ra khỏi cửa.

Cũng may mà họ nhanh chân, bởi vì họ vừa rời khỏi cửa chừng một phút thì nữ chủ nhân có mặt ở đó, đóng một cái khoá lớn vào cửa. Nếu họ chỉ hơi chậm chân, chắc chắn đã bị nhốt luôn bên trong.

Ngay đến người bình tĩnh như Lâm Thu Thạch cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Chúng ta về đi,” Cố Long Minh nói, “sắp đến trưa rồi…”

Lâm Thu Thạch liếc xéo hắn: “Cậu vẫn còn tâm trạng ăn cơm à?” Ban nãy tưởng nôn cả mật xanh mật vàng ra cơ mà.

Cố Long Minh nói: “Người là sắt, cơm là thép, một bữa không ăn cái bụng lép kẹp. Huống hồ cái chúng ta ăn không phải là thịt người, ăn nhiều một chút cũng đâu có gì là…”

Lâm Thu Thạch bỏ tay: “Thôi được rồi.”

Quyết định xong, cả hai đến phòng ăn.

Khi họ tới nơi, những người khác đã ăn gần xong, Nghiêm Sư Hà ngồi gần đó nói chuyện với Tiểu Thiển. Lâm Thu Thạch nghe thấy nội dung cuộc đối thoại của họ, đại khái liên quan đến phong tục tập quán của thị trấn.

Xem ra Cố Long Minh thật sự rất đói sau khi xới một bát cơm đầy, hắn bắt đầu và từng miếng lớn vào miệng.

Nghiêm Sư Hà liếc nhìn hai người, đứng dậy đi đến bên Lâm Thu Thạch, nói: “Sao về muộn vậy,cơm nguội hết cả rồi.”

Lâm Thu Thạch nói: “Ừ, bọn tôi dậy muộn.”

Con người của Nghiêm Sư Hà liếc qua, rõ ràng không tin lý do của Lâm Thu Thạch. Cũng phải, đây là chỗ nào mà có người vô tư ngủ nướng được, rõ là chuyện không thể.

Nhưng Lâm Thu Thạch không quan tâm gã có tin hay không, nếu Nghiêm Sư Hà không tin thì gã có thể làm gì?

“Chúng tôi đã tìm thấy manh mối mới, có thể trao đổi thông tin với nhau được không?” Nghiêm Sư Hà ngồi xuống bên cạnh Lâm Thu Thạch: “Chúng tôi không phải kẻ địch của các anh…”

Lâm Thu Thạch nhìn gã: “Manh mối gì vậy?”

Nghiêm Sư Hà nói: “Liên quan đến thần sông.”

Lâm Thu Thạch đặt đôi đũa xuống: “Anh muốn biết về chuyện gì?”

Nghiêm Sư Hà nói: “Tôi muốn biết ban nãy các anh đi đâu, đã nhìn thấy gì.”

Lâm Thu Thạch nhìn gã, không nói gì.

Nghiêm Sư Hà cười cười: “Thôi được, thực ra Tiểu Thiển đã nhìn thấy hai người đi về nơi ở của nữ chủ nhân. Hai anh vào trong chưa? Tôi chỉ muốn biết trong phòng có những gì..”

“Anh nói trước đi.” Lâm Thu Thạch điềm nhiên: “Nếu định dùng mấy thông tin rác để lừa tôi, e rằng anh khó mà biết được manh mối mình muốn đấy.”

Nghiêm Sư Hà nói: “ Thôi được, chúng ta tìm một chỗ vắng vẻ đã.” Gã đưa mắt nhìn Cố Long Minh vẫn đang và cơm như chết đói: “Xem ra những gì các anh nhìn thấy không quá đáng sợ nhỉ.” Vẫn ăn ngon miệng thế kia mà.

Lâm Thu Thạch nhìn Cố Long Minh, không biết nên nói gì.

Rốt cuộc Cố Long Minh đã ăn hết bát cơm, quệt miệng một cái, nói như đúng rồi: “Lãng phí thức ăn là phải tội đấy!”Webtruyenonline[cham]com

Lâm Thu Thạch: “ No chưa?” Tên này đã xơi một mạch ba bát cơm to.

Cố Long Minh cắn môi: “Cứ coi như no rồi đi!”

Lâm Thu Thạch: “..” Thiệt thòi cho cậu quá nhỉ.

Sau đó bốn người tìm một gian phòng ít người qua lại, bắt đầu trao đổi manh mối.

“Tôi nhớ hai anh cũng từng vào từ đường đúng không?” Nghiêm Sư Hà hỏi: “Có nhìn thấy bài vị cũng những đứa trẻ không?”

Lâm Thu Thạch đáp: “Có thấy.” Cậu nhanh chóng nghĩ ra một điều: “Ý anh là những đứa trẻ đó chính là thần sông?”

“Thông minh.” Nghiêm Sư Hà nói: “Theo lệ thường, trẻ con chết yểu sẽ không được thờ phụng trong từ đường. Nhưng những đứa trẻ đó thì khác, thân phận của chúng không còn là trẻ con, mà là thần.”

Cũng chính vì vậy là bài vị của lũ trẻ thậm chí còn đặt cao hơn một số trưởng lão trong thị trấn. Lâm Thu Thạch chợt bừng tình, hoá ra là như vậy.

“Không biết các anh có để ý không, ở đó có một bài vị.” Nghiêm Sư Hà nói, “tên khắc trên đó là Vu Tài Triết.”

Lâm Thu Thạch và Cố Long Minh đều lắc đầu tỏ ý mình không biết.

Nghiêm Sư Hà thấy vậy bật cười, nói: “Các anh hãy kể xem đã nhìn thấy những gì trong phòng trước đi, sau đó tôi sẽ nói cho các anh biết chuyện liên quan đếnVu Tài Triết. Đôi bên nên thể hiện thành ý với nhau mới phải chứ nhỉ.?”

Lâm Thu Thạch thoáng do dự, nói: “Chúng tôi nhìn thấy nữ chủ nhân bỏ thi thể vào chảo để rán. Chính là thi thể hai người mất tích ngày hôm qua.”

Nghiêm Sư Hà bất giác ngồi thẳng lưng: “Rán? Mụ ta rán thi thể làm gì?”

Sắc mặc Tiểu Thiển ngồi bên cạnh trở nên khó coi: “Không lẽ cho chúng ta ăn?”

Người thường nếu không nhìn thấy việc rót dầu, nghe thế đa phần sẽ liên tưởng sai như vậy.

Lâm Thu Thạch cười cười nhưng không giải thích, mà hỏi vặn lại: “Vu Tài Triết là ai?”

Nghiêm Sư Hà biết mình kẻ cắp gặp bà già, người đang ngồi trước mặt gã trông có vẻ hiền lành, ôn hoà, nhưng lại không dễ bị nắn gân chút nào. Nghiêm Sư Hà chậm rái nói: “Anh biết không, chủ nhân của đại viện này, cũng họ Vu.”

Cố Long Minh nghe chưa thủng lắm: “Là bài vị của ông ta?”

“Không.” Nghiêm Sư Hà nói: “Bài vị con của ông ta.” Gã khoát tay: “Tôi vô tình tìm thấy gia phả họ Vu trong một căn phòng.”

“Vậy là con của nữ chủ nhân ư? Chẳng lẽ con của mụ ta đã biến thành thần sông? Nhắc tới con, Lâm Thu Thạch nhớ lại đứa bé có khuôn mặt trương nứt và miệng đầy răng được nữ chủ nhân bế bồng, không lẽ dứa bé đó chính là Vu Tài Triết mà Nghiêm Sư Hà nhắc đến? Nhưng đã biến thành thần sông, tại sao còn ở bên mẹ của mình như vậy?”

Lâm Thu Thạch cau mày, cảm thấy mình gặp phải nút thắt chưa gỡ được

“Còn vụ rán thi thể?” Nữ chủ nhân rán thi thể để làm gì?” Nghiêm Sư Hà cười nói: “Tôi không tin cái chúng ta ăn là thịt người đâu.”

“Tại sao không tin?” Cố Long Minh ngồi cạnh giận dữ nói: “Hay là anh từng ăn thịt người rồi?”

Nghiêm Sư Hà liếc sang Cố Long Minh, lãnh đạm đáp: “Dĩ nhiên là không.”

Không hiểu vì sao, Lâm Thu Thạch cảm thấy người này đang nói dối. Tất nhiên, cậu không nói cảm giác của mình ra, chỉ nói tiếp: “Chúng tôi thấy mụ ta rán những miếng thịt để lấy mỡ, rồi rót vào đèn dầu.”

Nghiêm Sư Hà nhíu mày: “Đèn dầu? Là loại chúng ta vẫn dùng sao?”

“Phải,” Lâm Thu Thạch xác nhận mối hoài nghi của Nghiêm Sư Hà, “chính là loại chúng ta vẫn dùng.”

Nghiêm Sư Hà im lặng giây lát, sau đó lại nói: “Vậy những chiếc đèn dầu đó rốt cuộc có tác dụng gì?”

Lâm Thu Thạch lắc lắc đầu, tỏ ý bản thân không hề biết.

Nghiêm Sư Hà đã có được thông tin mình muốn, bèn đứng dậy từ biệt: “Vậy bọn tôi đi trước nhé.” Gã nhìn sang Cố Long Minh, ánh mắt đầy vẻ châm chọc: “Nếu cậu thấy đói, thì về ăn tiếp đi.”

Cố Long Minh không đáp mà lẳng lặng xắn tay áo lên, để lộ cơ bắp cuồn cuộn, cười nhat một tiếng.

Nghiêm Sư Hà quay người bỏ đi, bóng lưng trông có vẻ hơi hoảng hốt.

Thấy vậy, Lâm Thu Thạch thật sự không nhìn cười nổi.

“Mẹ cái thằng này bị ngẫn à?” Cố Long Minh nhổ toẹt một cái: “Chỉ biết bắt nạt một nữ sinh trung học vừa yếu đuối đáng thương vừa không nơi nương tựa như tôi.”

Lâm Thu Thạch nhìn bắp tay lực lượng của Cố Long Minh, rồi lặng lẽ nhìn đi chỗ khác.

Tin tức lấy được từ chỗ Nghiêm Sư Hà rất có ích, ít nhất Lâm Thu Thạch đã có một khái niệm tương đối cụ thể về cái gọi là thần sông. Song, giữa lúc họ đang chưa biết đèn dầu và thần sông có mối liên hệ gì với nhau, thì đã phát hiện Nghiêm Sư Hà nói chuyện đèn dầu cho tất cả mọi người.

Nghiêm Sư Hà nói trong bữa cơm chiều, ngữ khí vô cùng bình thản.

Hầu hết mọi người đều ngừng đũa đứng hình vì những gì gã nói, một trong hai người mới chạy vội ra ngoài nôn, không biết anh ta đang liên tưởng điều kinh khủng gì trong đầu.

“Tất cả đèn dầu đều được đốt bằng mỡ lấy ra từ các thi thể.” Nghiêm Sư Hà nói: “Mặc dù tôi không biết đèn dầu có công dụng cụ thể gì, nhưng cảm thấy tốt hơn nên nói chuyện này cho tất cả mọi người.”

Cố Long Minh cực kỳ không hài lòng vì Nghiêm Sư Hà loan truyền manh mối mà họ tìm được, mặt hắn cứ xị ra. Lâm Thu Thạch không phản ứng gì, chỉ lẳng lặng ăn cơm.

Những người khác nghe được tin này, có một số vội vàng đi ra ngoài, có lẽ định vứt bỏ chiếc đèn dầu của mình.

Lâm Thu Thạch ngó qua Nghiêm Sư Hà, đúng lúc chạm phải ánh mắt của gã. Nghiêm Sư Hà khẽ mỉm cười rồi thu ánh mắt lại.

“Rốt cuộc gã đinh làm gì vậy?” Trên đường trở về phòng, sự bất mãn của Cố Long Minh với Nghiêm Sư hà đã lên tới đỉnh điểm: “Sao gã lại nói thông tin đó ra ngoài chứ?!”

Lâm Thu Thạch có vẻ như đã hiểu dụng ý của Nghiêm Sư Hà: “Gã muốn biết đèn dầu có tác dụng gì.”

Cố Long Minh: “Nghĩa là sao?”

Lâm Thu Thạch đáp: “Nói một cách đơn giản, nó sẽ có lợi hoặc hại, cho nên Nghiêm Sư Hà cần ai đó giúp gã làm phép thử.”

Cố Long Minh sững sờ, bởi vì hắn cũng đã hiểu ra: “Anh nói gã cố tình kích cho mấy người kia sợ rồi đem vứt bỏ đèn dầu?”

Lâm Thu Thạch: “Chính xác.” Cố Long Minh: “Nhưng nếu…nếu đèn dầu là điều kiện dẫn dụ quái vật thì sao?”

Lâm Thu Thạch hỏi: “Cậu còn nhớ gian phòng sáng nay chúng ta kiểm tra chứ?”

Cố Long Minh nói: “Nhớ…” Gian phòng sáng nay họ kiểm tra chính là phòng của hai người mất tích đêm hôm trước.

Lâm Thu Thạch nói: “Đèn trong phòng đó đã cạn dầu.”

Cố Long Minh trợn tròn mắt, hắn hoàn toàn không có ấn tượng gì về chi tiết này.

“Nghiêm Sư Hà đã ghi nhớ việc này, và gã rắp tâm bày mưu tính kế.” Lâm Thu Thạch khoan thai đẩy cửa ra: “Thế giới trong cửa vốn là canh bạc, vứt đèn dầu hay không vứt đều có năm mươi phần trăm khả năng tử vong, gã muốn tìm ra đáp án chính xác nên mới dùng mạng của người khác để thử.” Nói tới đây, gương mặt Lâm Thu Thạch lộ ra chút căm ghét.

Cố Long Minh: “Vậy tại sao chúng ta không nói cho mọi người…”

Lâm Thu Thạch nghiêng đầu, bất đắc dĩ nói: “Bởi vì chúng ta không biết đáp án chính xác, nếu giữ lại đèn dầu mới là sai lầm thì sao?”

Cố Long Minh chẳng biết đáp án thể nào.

Hai người đi vào phòng, cùng nhìn chiếc đèn dầu đặt trên bàn trước tiên.

Cố Long Minh đi đến bên bàn, lẩm bẩm: “Chúng ta có nên giữ cái này lại không?” Hắn thò tay nhấc chiếc đèn lên, đột nhiên sững người: “Khoan đã, đèn của chúng ta bị ai đánh tráo thì phải?”

Lâm Thu Thạch: “Đánh tráo?” Lâm Thu Thạch nhìn kỹ chiếc đèn, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.

“Phải đó, bị đổi rồi.” Cố Long Minh cực kỳ chắc chắn về điều này: “Không tin để tôi cho anh xem.” Nói xong cậu ấy thò tay vào túi lục lọi, rút ra một thứ. Khi Lâm Thu thạch nhìn thứ trong tay của Cố Long Minh, cậu không khỏi kinh ngạc: “Khoan đã, không lẽ lúc chúng ta vào, cậu đã…”

“Phải,”Cố Long Minh nói, “đằng nào cũng mất công đến.”

Trong tay Cố Long Minh lúc này là một chiếc đèn dầu đã châm đủ dầu thắp, phần mỡ ở bụng đèn đong lại thành màu trắng sữa. Không nghi ngờ gì, Cố Long Minh lấy chiếc đèn này từ phòng của nữ chủ nhân. Lâm Thu Thạch nhìn nó chăm chú, nhất thời không biết nên nói gì.

“Hì hì, may mà tôi nhìn xa trông rộng.” Cố Long Minh đắc ý: “Anh xem đi, đèn dầu này của chính ta có phải có màu sắc khác với loại đèn này không?”

Lâm Thu Thạch lại gần nhìn, quả nhiên phát hiện màu sắc có hơi khác nhau. Nhưng khác biệt rất nhỏ, đèn dầu trong phòng của họ có màu hơi nhạt hơn một chút, nếu không để bên cạnh so sánh, Lâm Thu Thạch quả thật rất khó mà nhận ra được sự khác biệt khó mà thấy được ấy.

“Đúng không, đúng không?” Cố Long Minh nói: “Tôi không nhìn lầm phải không?”

“Cậu không nhìn lầm.” Lâm Thu Thạch cầm chiếc đèn từ tay Cố Long Minh: “Tôi muốn đến các phòng khác xem thử.”

Cậu định làm một khảo sát nho nhỏ.

Cố Long Minh nói: “Cùng đi nào.”

Hai người vừa ra khỏi phòng, chợt thấy nữ chủ nhân mặc váy đỏ đứng lặng thinh ở chính giữa đại viện, quay lưng lại phía phòng của họ,

Cố Long Minh hơi chột dạ, không dám nhìn lâu.

Lâm Thu Thạch để ý mụ ta bồng trong tay một cái chăn nhỏ, chính là thứ dùng để quấn đứa trẻ vào ban ngày. Nhưng bây giờ bên trong chăn không có gì cả.

Lâm Thu Thạch và Cố Long Minh đến các phòng khác, sau khi làm phép so sánh, họ đã có phát hiện mới.

Đèn dầu trong những phòng mà xác khô cất tiếng khóc quả nhiên giống y hệt đèn trong phòng họ, nghĩa là màu nhạt hơn đèn dầu trong phòng nữ chủ nhân một chút.

Theo như những gì xảy ra đêm qua, loại đèn dầu này chính là thứ lôi kéo tai hoạ, đèn dầu dùng mỡ người mới an toàn.

Biết được quy luật sinh tồn là một điều đáng mừng, nhưng trong lòng hai người vẫn cảm thấy khó chịu, vì dù sao thứ dầu thắp ấy là mỡ trong cơ thể đồng loại của họ…

Vậy là suốt tối hôm đó, Cố Long Minh và Lâm Thu Thạch không thắp đèn, cả hai lên giường từ sớm, tán gẫu giết thời gian.

Cố Long Minh là người mau miệng, rất ưa chém gió, hắn liến thoắng kể những chuyện thú vị mình từ gặp phải ở thế giới thật, Lâm Thu Thạch nằm nghe rất như là thích thú.

Trước khi đi ngủ, Lâm Thu Thạch lại ngồi dậy, đi ra cửa xem xét lại tình hình một lát.

Bên ngoài tối đen như mực, chỉ có hai phòng thắp đèn, một là phòng của Nghiêm Sư Hà, phòng còn lại của một cặp có kinh nghiệm. Những phòng khác đều tối om, hoặc chủ nhân các phòng đó đã vứt đèn đi, hoặc giữ lại nhưng không thắp.

Lâm Thu Thạch trở về giường, chầm chậm nhắm mắt lại, cố gắng ngủ. Nhưng trong lòng có chuyện canh cánh, cậu không tài nào ngủ say được. Chỉ một tiếng bước chân rất khẽ bên ngoài của sổ đã đủ khiến Lâm Thu Thạch tỉnh giấc.

Cậu mở mắt ra, xung quanh là bóng tối như mực, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt ngoài của sổ chiếu vào, tạo thành một vệt trắng dài dưới mặt đất.

Lâm Thu Thạch nhìn qua lớp giấy bồi trên cửa sổ, thấy một hàng người. Những cái bóng đen ấy lùn tịt, từ chiều cao và hình thể mà nói, có thể thấy là những đứa trẻ. Nghe tiếng bước chân, Lâm Thu Thạch bất giác nhớ lại những gì mình thấy đêm qua: Những đứa trẻ xếp thành hàng, đứa nọ đặt tay lên vai đứa kia, lờ đờ tiến bước.

Điều tồi tệ nhất là, Lâm Thu Thạch còn nghe thấy tiếng ngón tay sượt qua cửa sổ.

Do đêm qua nữ chủ nhân đã tạo một lỗ hổng trên cửa sổ, nên ban ngày Lâm Thu Thạch cố ý dùng keo nước dán kín cái lỗ lại. Giờ đây, cậu nằm trên giường, trống ngực đạp thình thịch. Những âm thanh cực nhỏ kia giống nhưu cái thòng lọng đòi mạng, có thể tròng vào cổ bất cứ lúc nào, chỉ chờ cái đẩy nhẹ dưới chân nữa là xong.

Tiếng tay cọ vào cửa sổ kéo dài khá lâu, cuối cùng dừng lại, dường như thứ ở bên ngoài nhận ra dấy dán cửa phòng này không thể chọc thủng được, nên chúng bắt đầu di chuyển, tiến sang phòng khác.

Thí nghiệm của Nghiêm Sư hà đã cho ra kết quả, loại đèn dầu thắp bằng mỡ người quả nhiên không có hại gì mà là còn là công cụ bảo vệ bọn họ.

Lâm Thu Thạch nằm trên giường, đang định thở phào, chợt khoé mắt nhìn thấy một bóng người cao lớn xuất hiện ngoài cửa sổ: Đó chính là nữ chủa nhân của đại viện, mụ ta đang đứng ở chỗ rấy cao, hình như đang chăm chú nhìn vào phòng qua lớp kính trong suốt.

Lâm Thu Thạch nín thở, bỗng cậu nhớ đến việc chiếc đèn tự thắp sáng đêm qua.

Tại sao chiếc đèn dầu lại tự nhiên sáng lên? Không lẽ ngoại trừ đèn dầu, còn có điều kiện tử vong khác? Lâm Thu Thạch đang mải nghỉ thì chiếc đèn trên bàn đột nhiên bật lên đốm lửa…