Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 94: Báo thù



Nguyễn Nam Chúc vừa nói vừa rút điện thoại từ trong túi ra, mở những tấm ảnh chụp ngôi miếu, đưa cho Lâm Tình Bình xem: “Chị xem này, bọn em còn chụp cả ảnh nữa. Nhưng chị Lâm và, quả nhiên chúng em phát hiện trong miếu có một thứ!”

Lâm Tinh Bình cũng thuộc loại cáo già, nghe Nguyễn Nam Chúc nói vậy thì không tỏ vẻ gì, chi "ổ" một tiếng, hỏi: "Thể hả? Các em tìm thấy gì trong miếu? Rốt cuộc phát hiện thứ gì?"

"Hôm qua, khi bọn em trở về thì trời đã tối, khi ấy cứ nghĩ chết chắc rối chứ." Nguyễn Nam Chúc nói: "Chị biết thế nào không, sau khi dâng hương trong miếu, nước mưa không thể chạm vào người bọn em được nữa!”

"Sao cơ?" Thôi Học Nghĩa trợn tròn hai mắt: "Cô nói thật không?"

"Dĩ nhiên là thật." Nguyễn Nam Chúc ngẩng đầu nhìn trời: "Nếu anh không tin thì đợi đêm nay mưa xuống, em sẽ chứng minh cho thấy?"

"Được rồi." Lâm Tinh Bình cười cười: “Thế hôm qua hai người tới miếu lúc nào?"

"Khoảng hơn mười một giờ." Nguyễn Nam xấu hổ: “Thể chất em yếu, đi hơi chậm, tới nơi muộn, lúc ấy còn nghĩ không kịp trở về cơ."

"Kip chứ sao không." Lâm Tinh Bình cười mim đầy ẩn ý "Em xem, chẳng phải bọn chị đã về đấy thôi"

"Mình có nên báo chuyện này cho tất cả mọi người biết không ạ?" Nguyễn Nam Chúc hỏi: “Nếu ai cũng đến miếu dâng hương thì sẽ không lo bị ướt mưa nữa rồi. Như vậy chúng ta tha hồ đi tìm manh mối vào lúc trời mưa."

"Tạm thời đừng nói." Lâm Tinh Bình vội ngăn. Hôm nay nhóm mình qua đó xem trước, xác nhận suy đoán của em xem có lầm lẫn không đã, nếu em nhầm sẽ ảnh hưởng tới nhiều sinh mạng." Nói xong, chị ta hỏi lại lần nữa: “Em chắc chắn hiện giờ mình không bị ướt mưa à?"

"Chắc chắn mà chị.” Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, khẳng định chắc nịch.

"Tốt, chị hiểu rồi, chị sẽ đến chỗ đó ngay." Lâm Tinh Bình nói.

Rõ ràng chúng cực kỳ hứng thú với ngôi miếu, tuy vẫn còn một chút hồ nghi. Lúc ra cửa chào từ biệt, Lâm Tinh Bình và Thôi Học Nghĩa còn thì thầm trao đổi.

"Có chắc là chúng không nói dối không? Thôi Học Nghĩa nói: “Biết đâu chúng nói dối, nếu chết thì ngày mai mới chết kia mà."

"Chắc không đâu, cậu thấy những tấm ảnh trong điện thoại không?" Lâm Tinh Bình đáp: “Không thể chờ đến ngày mai được, người bị ướt mưa đều đã chết gần hết ngày mai có thể sẽ không có búp bê cầu nắng, khi đó mưa ròng rã suốt ngày, chúng ta sẽ bị nhốt ở trong nhà không đi đâu được.”

Thôi Học Nghĩa cảm thấy có lý, bèn im lặng coi như đồng ý với đề nghị đi tới miếu của Lâm Tinh Bình.

"Chúng ta phải nhất định đến đó xem thử." Lâm Tinh Bình không kịp trở về trước khi n ng cứ thế mà đi thì nguy hiểm quá, nếu mình in trở về khi mưa xuống thì sao." Thôi Học Nghĩa vẫn hơi lo lắng về vấn đề an toàn.

"Hai ngày nay, trời không mưa trước năm rưỡi chiều. Mình chỉ cần về kịp trước năm rưỡi là ổn." Lâm Tinh Bình đã có suy tính của mình: “Hôm qua chúng đến nơi lúc mười một giờ, chắc chắn mình sẽ tới sớm hơn... Nếu mình đến muộn hơn, có nghĩa là chúng nó đang nói dối.” Quả thực trong mắt bọn Lâm Tinh Bình, chắc chắn chúng khỏe mạnh nhanh nhẹn hơn Nguyễn Nam Chúc.

"Đến lúc đó đừng nán lại miếu quá lâu, khẳng định sẽ kịp trở về." Lâm Tinh Bình tiếp tục phân tích: "Muốn thoát ra ngoài, nhất định phải mạo hiểm một chút."

Nghe Lâm Tinh Bình nói vậy, Thôi Học Nghĩa không có ý kiến gì thêm, rõ ràng đã bị chị ta thuyết phục.

Chỉ có Cổ Nguyên Tư định nói gì đó rồi lại thôi, Lâm Tinh Bình nhận ra ý gã, bèn quay sang nói với gã: "Nếu anh không muốn đi thì thôi, dù gì thể lực anh cũng không chịu nổi, đi theo chỉ vướng chân vướng tay."

"Được được, vậy tôi không đi." Cổ Nguyên Tư cầu còn không được, lập tức đứng lại, nói: “Hai người đi sớm về sớm."

Lâm Tinh Bình cười nhạt một tiếng, cùng Thôi Học Nghĩa quay lưng đi ra khỏi cổng.

Cả hai rời khỏi sân viện. Bấy giờ, Lâm Thu Thạch không còn nghe được cuộc trò chuyện của họ nữa, cậu thấy Cổ Nguyễn Tư lững thững trở vào, nở một nụ cười guợng gạo với mình và Nguyễn Nam Chúc.

Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch đều lờ đi, Cổ Nguyên Tư cảm thấy bẽ mặt, bèn về phòng riêng.

"Anh đưa giấy đi rồi à?" Lâm Thu Thạch hỏi Nguyễn Nam Chúc.

“Ừ.” Nguyễn Nam Chúc đáp.

"Đưa trực tiếp, hay nhét vào túi?" Lâm Thu Thạch tò mò, không biết những người khác sẽ phản ứng như thế

"Nhét vào túi." Nguyễn Nam Chúc nói: “Chắc giờ họ đã phát hiện ra mấy mẩu giấy cả rồi.” Hắn hất hàm nghiêng đầu nhìn con búp bê cầu nắng treo trên hành lang: "Cũng tới lúc rồi."

"Phải." Lâm Thu Thạch đứng dậy, đi đến chỗ con búp bê, thò tay lấy xuống. Búp bê rất nặng, khi cầm còn có thể cảm nhận được mắt mũi người chết phía sau lớp vải trắng mỏng manh. Cảm giác ấy thật sự không dễ chiu, đã thế cái đầu này khi đêm đến còn la hét thảm thiết nữa chứ... Lâm Thu Thạch lẳng lặng đặt nó qua một bên.

“Bắt đầu thôi." Nguyễn Nam Chúc nói.

Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Đôi môi mỏng hé ra, Nguyễn Nam Chúc đọc một đoạn đồng dao: “Búp bê cầu nắng ơi, xin hãy làm cho ngày mai trời nắng. Giống như bầu trời trong giấc mơ của tôi, nếu trời nằng, sẽ cho bạn chuông vàng. Búp bê cầu nắng ơi, hãy làm cho ngày mai trời nắng. Nếu nghe theo ước nguyện của tôi, tôi sẽ cho bạn uốngrượu ngọt. Búp bê cầu năng ơi, xin hãy làm ngày mai trời nắng. Nếu mai trời vẫn mưa, tôi sẽ chém đầu bạn đấy..."

Khi bài đồng dao được đọc xong, cơn mưa kéo tới ing như dự liệu. Mây đen nặng trĩu phút chốc giăng kín bầu trời, những hạt mưa to bằng hạt đậu gõ xuống mặt đất giòn tan.

Rào... rào... tiếng mưa đinh tai nhức óc đập vào màng nhĩ Lâm Thu Thạch. Cả hai không ai nói gì, chi im lặng chờ đợi.

Khoảng vài phút sau, trong sân xuất hiện hai bóng người nhếch nhác bị dính mưa ướt nhẹp. Khi nhìn thấy chúng quay trở lại, Lâm Thu Thạch nhanh tay treo búp bê cầu nắng về chỗ cũ.

Búp bê vừa được treo lên, trời lập tức hửng nắng, hai kiểu thời tiết chuyển đổi nhanh như chớp.

"Mẹ kiếp, mẹ kiếp!" Thôi Học Nghĩa bị ướt từ đầu đến chân, trông thảm hại như chuột lột. Y loạng choạng đi vào sân, cổ vắt kiệt nước trên áo quần: “Sao lại thế này, sao đột nhiên lại có mưa.” Đang nói, y bỗng trông thấy Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch đứng trên hành lang, bèn hung tợn hỏi: "Có phải hai đứa chúng mày, có phải hai đứa chúng mày giở trò không!" Dường như bị nỗi sợ hãi làm cho lú não, Thôi Học Nghĩa xắn tay áo lên, định ra tay với Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch đâu chịu để y làm càn, đang định bước lên ngăn cản, chợt nghe Nguyễn Nam Chúc thút thít nói: "Anh Thôi, mau cùng chị Lâm đến miếu đi, may ra còn có thể cứu được! Ngày đầu chúng ta ở đây từng có một cơn mưa bất chợt, em cũng không ngờ hôm nay trời lại đột ngột đổ cơn mưa!"

Mặt mày Thôi Học Nghĩa và Lâm Tinh Bình vốn đã tái hơn cả giấy, nghe Nguyễn Nam Chúc nói bỗng cảm nhận được một tia hy vọng. Lâm Tinh Bình cố nờ nụ cười: "Đúng vậy, nói không chừng... vẫn... còn cứu được".

Thôi Học Nghĩa run như cầy sấy, vừa sợ vừa tức. Y hậm hực trừng mắt với Nguyễn Nam Chúc, nói: "Hai đứa chúng mày tốt nhất đừng lừa tao, nếu không đêm nay tao về, hai đứa mày chết với tao. Đi, Tinh Bình, mình đến miếu."

Dường như vì quá hoảng loạn nên y buột miệng gọi ra tên thật của Lâm Tinh Bình. Nhưng Lâm Tinh Bình cũng chẳng khá hơn, đầu óc nào chú ý tới tiểu tiết nữa, chị ta cùng Thôi Học Nghĩa vội vàng rời khỏi sân viện.

Nguyễn Nam Chúc nhìn bóng chúng khuất sau cổng lớn, khẽ tặc lưỡi: "Cũng chỉ đến thế thôi."

Lâm Thu Thạch nói: "Không phải chúng chỉ đến thế, mà vì anh quá lợi hại." Lâm Tinh Bình cũng là người cơ trí, dù tin rằng trong rừng trúc có miếu thờ, thì chị ta cũng tuyệt đổi không mạo hiểm đi đến đó mà chưa có chuẩn bị. Nhung dù chị ta thận trọng cách mấy, cũng không nghĩ ra rằng trời có thể bất chợt đổ mưa.

Hiện giờ, e rằng chúng chỉ còn cách dồn chút hy vọng sống cuối cùng vào ngôi miếu xa tít tận cuối rừng trúc kia.

Nếu không có gì thay đổi, thì hai kẻ này cầm chắc cải chết, mối thù của Ngô Kỳ và bạn gái cậu ta được trả, nhưng Lâm Thu Thạch không cách nào vui lên được.

Cậu nhớ lại dáng vẻ Ngô Kỳ khi xưa cứ lảm nhảm dặn dò mình phải giữ gìn sức khỏe, khuyên mình sớm ngày nghỉ việc. Lâm Thu Thạch khẽ thở dài, như muốn trút mọi nỗi uất nghen bức bối ra ngoài.

Cơn mưa rào đến nhanh mà đi cũng nhanh. Nhờ mẫu giấy thông báo của Nguyễn Nam Chúc nên những người khác không ai ra ngoài. Mặc dù trong lòng có hồ nghi, nhưng khi đứng ở trong nhà nhìn ra, thấy cơn mưa ập xuống, những giọt mưa chân thực đã đánh tan đi nghi ngờ của họ, chứng minh nội dung mảnh giấy bí ẩn là chính xác.

Mặc dù trời đã trong xanh trở lại, nhưng vẫn không ai dám ra ngoài, họ đứng tụ tập trên hành lang quan sát.

Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc bắt đầu thảo luận về ngôi miếu.

"Chúng ta có nên thử đến miếu vào một ngày mưa hay không?" Nguyễn Nam Chúc nói.

"Cũng được." Lâm Thu Thạch đáp: "Lần trước khi nhìn thấy bức tượng thần, tôi chợt nhớ câu chuyện anh kể liên quan đến búp bê cầu nắng.” Từ trang phục của bức tượng, có thể thấy đó là một nhà sư, liệu có phải đó là hòa thượng bị chặt đầu trong câu chuyện kia?

"Ừm." Nguyễn Nam Chúc nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy.” Hắn chống cằm, nhìn ra bầu trời bên ngoài: "Dù sao cũng là cửa cấp thấp, điều kiện tử vong còn tương đối nghiêm ngặt, chúng ta không cần vội." Cửa còn cung cấp cho họ những đạo cụ hỗ trợ, dĩ nhiên, có tìm thấy các đạo cụ này hay không thì phải xem thực lực.

Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Trong khi hai người nói chuyện, cô gái tên Tiểu Trà, người từng cự cãi với Lâm Tinh Bình đột nhiên đến gần. Câu đầu tiên cô nói là: “Tôi đã thấy hai người lấy búp bê xuống"

Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch đều quay ra nhìn cô.

"Tôi còn tưởng hai người là nạn nhân cơ." Tiểu Trà cười tự giễu: “Hóa ra là tẩm ngẩm tầm ngầm.”

"Đằng ấy nói gì thế, mình nghe không hiểu." Nguyễn Nam Chúc lại bắt đầu bỡn cợt người ta. Hắn tựa vào lòng Lâm Thu Thạch, nhõng nhẽo bằng một tông giọng nổi da gà: “Anh yêu à, bạn này nói cái gì kỳ ghê..."

Tiểu Trà nói: “Cô nói chuyện bình thường không được à?"

Nguyễn Nam Chúc: “Bình thường người ta vẫn như vậy mà."

Tiểu Trà: "... Có người bình thường nào nói chuyện giống như cô hả?"

Nguyễn Nam Chúc bắt đầu hic hic hic.

Lâm Thu Thạch nghe thấy hắn hic hic hic, nhác trông ra cây hoa anh đào ngoài sân, đột nhiên nghĩ tới một câu: Hic hic hic bay khắp trời...

Tiểu Trà bị Nguyễn Nam Chúc làm cho buồn nôn gần chết, nhưng vẫn kiềm chế không bỏ đi, mà nói: “Hai người tìm thấy bao nhiêu manh mối rồi? Nếu đã biết cửa ở đâu thì báo tôi một tiếng, tôi có manh mối liên quan đến chìa khóa!"

"Chưa tìm thấy." Nguyễn Nam Chúc chớp chớp mắt nhìn cô gái: “Chỗ này đáng sợ lắm, mình vẫn chưa tìm thấy."

Tiểu Trà bực quá, ngửa bài: “Mảnh giấy đó là tác phẩm của hai người phải không?"

Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc nghe vậy đều tỏ ra ngơ ngác không hiểu gì.

Tiểu Trà rốt cuộc chịu hết nổi, quay lưng bỏ đi.

Nguyễn Nam Chúc thấy thế mới nói một câu: "Sẽ báo với đằng ấy mà, nếu bọn này tìm được.”

"Cảm ơn." Tiểu Trà không phải kẻ ngốc, biết thực lực Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch không phải tầm thường. Có điều ngoại hình hai người này quá mất cảm tình, đặc biệt là Lâm Thu Thạch, thuộc dạng xấu ma chê quỷ hờn. Nói thật lòng, nếu không vì nhu cầu bức thiết, Tiểu Trà chẳng muốn nói chuyện với Lâm Thu Thạch.

"Hình như cô nàng đó ghét anh lắm” Nguyễn Nam Chúc tựa vào ngực Lâm Thu Thạch, nói mát, "chẳng thèm liếc anh lấy một cái..."

Lâm Thu Thạch: ".." Nguyễn Nam Chúc à, sống đơn giản cho đời thanh thản không được sao...

Bởi cơn mưa lớn ập xuống bất chợt, cả ngày hôm đó, không ai dám rời khỏi phòng.

Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch vì không muốn mình chơi trội quá, nên cũng không đi lại nhiều.

Khoảng năm giờ chiều, trời chuyển âm u, không chênh lệch nhiều so với ước đoán của Lâm Tinh Bình, cơn mưa lại sắp sửa kéo tới, trút xuống thế gian lần nữa.

Khi những giọt mưa đầu tiên chạm đất, bóng dáng Lâm Tinh Bình và Thôi Học Nghĩa vẫn biệt tăm. Chuyện này cũng không có gì lạ, sáng nay chúng đã bị ướt một trận, ướt thêm lần nữa cũng có sao đầu. Nếu chúng chưa tìm được ra giải pháp cho đêm nay, e rằng cái đầu treo trên hành lang sáng mai sẽ là của chúng.

Khoảng tám giờ tối, Lâm Thu Thạch mới nghe thấy tiếng chân vội vã ở cổng, kèm theo đó là tiếng thở dồn dập, tựa như người này đã gặp phải chuyện gì rất đỗi kinh khủng.

Lâm Thu Thạch khẽ kéo cửa ra, thấy Lâm Tinh Bình đang đứng ở lối vào, mặt mày trắng bệch như xác chết trôi sông. Thôi Học Nghĩa, người đồng hành với chị ta không có mặt. Ánh mắt Lâm Tinh Bình hướng về khe cửa phòng của nhóm Lâm Thu Thạch, bốn mắt nhìn nhau.

Lâm Thu Thạch giả vờ như không thấy gì, lẳng lặng sập cửa lại, rồi nhìn Nguyễn Nam Chúc: "Về rồi."

"Ừm." Nguyễn Nam Chúc nói: “Khép chặt cửa lại, đừng để ả vào."

Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Giây sau, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, giọng Lâm Tinh Bình khản đặc như vừa bị nung qua lửa, chị ta vừa đập cửa vừa quát: "Tiêu Tiểu Vũ, mau ra đây, sao mày dám lừa tao, tại sao lại lừa tao? Nói, nói mau!! Có phải do hai đứa chúng mày sắp đặt hay không!!”

Nguyễn Nam Chúc cất giọng không mặn không nhạt: "Chị Lâm, chị nói gì vậy, em lừa chị cái gì, chẳng lẽ cuối rừng trúc không có miếu thờ?”

"Có miếu thờ để mà làm gì?" Lâm Tinh Bình giận run lên: “Tao thắp hương rồi, nhưng mưa vẫn ướt hết người!"

"Thế thì em biết đâu được.” Nguyễn Nam Chúc nói: "Lần trước bọn em có bị ướt gì đâu, thế mà bọn chị lại bị. Em làm sao mà biết được chuyện gì xảy ra, chị thử kể lại cụ thể xem nào?"

Lâm Tinh Bình nghe vậy chửi ầm lên, tuôn ra một tràng thoá mạ nguyền rủa, nói Nguyễn Nam Chúc đã lừa mình.

"Em lừa chị đâu mà." Nguyễn Nam Chúc nói: "Chính bọn chị báo chúng em có một cái miếu như thế, em chỉ nghe lời phân công của chị đến đó thăm dò thôi. Chị Lâm, không lẽ chính chị cũng không ngờ trong rừng trúc thật sự có miếu thờ."

Lâm Tinh Bình nghe đến đó, nếu còn không rõ Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch giả heo ăn thịt hổ thì đúng là ngu thật. Chị ta đứng ở cửa quát tháo một lúc lâu, Nguyễn Nam Chúc chẳng buồn trả lời.

Cuối cùng, Lâm Tinh Bình khuỵu xuống, oà khóc nức nở.

Nếu kẻ khóc lóc thê thảm là người khác, có lẽ Lâm Thu Thach ít nhiều sẽ thấy thương hại. Nhưng đối với Lâm Tinh Bình, cậu không thể nào thương cảm nổi.

Nhóm người này vốn chẳng tốt đẹp gì, số sinh mạng mất đi trong tay chúng nhiều không đếm xuể. Nay chuyện tương tự xảy ra với bản thân, chúng mới hiểu rõ cảm giác ấy là như thế nào,

Lâm Thu Thạch khẽ nói: “Tôi muốn hỏi ả vài vấn đề.”

"Hỏi đi." Nguyễn Nam Chúc nói: "Bây giờ không hỏi, sau này sẽ không có cơ hội nữa.”

"Chị biết Hà Sương Nhã không?" Lâm Thu Thạch hỏi Lâm Tinh Bình ở phía bên kia cánh cửa.

Lâm Tinh Bình nghe thấy cái tên Hà Sương Nhã, lập tức nín khóc, bên kia cánh cửa bông rơi vào im lặng một cách kỳ quái.

"Chị quen cô ấy phải không?" Lâm Thu Thạch nói

"Không những quen Hà Sương Nhã, mà còn biết Ngô Kỳ. Lâm Tình Bình, giờ chị biết mình chết không oan rối chứ?"

Lâm Tinh Bình im lặng hôi lâu, tựa như bị câu hỏi của Lâm Thu Thạch chặn họng. Mãi một lát sau, Lâm Tinh Bình mới gắng gượng thốt lên được một câu: “Nó ngu, chết là đáng!”

"Đúng rồi đấy," Nguyễn Nam Chúc cười mỉm chi, nói:“Chị cũng ngu, cũng đáng chết.”

Lâm Tinh Bình nghẹn lời, bên ngoài, tiếng khóc ấm ức tiếp tục vang lên, chị ta nói: “Xin hai người, cứu tôi với, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết.”

"Có ai muốn chết đâu.” Giọng Lâm Thu Thạch nhẹ như gió thoảng: "Hà Sương Nhã trước lúc chết cũng nghĩ giống như chị vậy, đây là báo ứng." Nhưng nói lý với một người sắp chết thật chẳng có ý nghĩa gì.

Tiếng khóc của Lâm Tinh Bình tiếp tục cho tới nửa đêm, rồi dần bị tiếng mưa ào ạt át đi. Lâm Thu Thạch ngồi bên cửa, không đi ngủ. Khi ngoài vườn vang lên tiếng hát đồng dao, cũng là lúc bóng Lâm Tinh Bình biến mất.

Lâm Thu Thạch mở hé cửa ra, nhìn thấy lũ trẻ trong vườn lại nắm tay nhau ca hát, trong vòng tròn có xen lẫn vài thi thể không đầu.

Lũ trẻ nắm tay nhau, vây quanh Lâm Tinh Bình đang ngồi xổm ở chính giữa, hỏi câu cuối cùng trong bài đồng dao: "Phía sau bạn là ai?"

Lâm Tinh Bình đã trả lời như thế nào, Lâm Thu Thạch thông nghe được, chỉ thấy cần cổ chị ta ngoẹo đi, sau đó cái đầu rơi xuống đất đánh "bộp" một tiếng. Cái đầu lăn vài vòng trên đất rồi bất động.

Búp bê cầu nắng treo trên hành lang lại hét lên the thé, cả sân viên bị bao trùm trong bầu không khí quái dị.

Cậu nhìn lên trần nhà, gương mặt bỗng trở nên mờ mịt, mãi đến khi Nguyễn Nam Chúc chui vào lòng cậu.

Sau khi chắc chắn Lâm Tinh Bình đã chết, Lâm Thu Thạch mới quay về chỗ ngủ.

"Sao rồi?" Nguyễn Nam Chúc hỏi.

"Tôi không ngờ Ngô Kỳ lại bị kéo vào chuyện này." Lâm Thu Thạch cảm thấy mình khó mà giấu nổi tâm sự với Nguyễn Nam Chúc: “Cậu ấy... là người tốt." Vừa nhiệt tình vừa cởi mở, nếu không đã chẳng làm bạn với một kẻ tẻ nhạt như Lâm Thu Thạch.

"Ừm." Nguyễn Nam Chúc im lặng lắng nghe, hắn biết Lâm Thu Thạch không cần mình đáp lời.

"Tôi cảm thấy mình không phải một người bạn chân chính." Lâm Thu Thạch nói: “Khi tôi gặp phải chuyện này, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ kể cho cậu ấy; khi cậu ấy xảy ra chuyện, tôi cũng không hỏi."

"Đó không phải lỗi của anh," Nguyễn Nam Chúc nói:"anh không thể bảo vệ tất cả mọi người.”

Lâm Thu Thạch quay sang nhìn Nguyễn Nam Chúc: "Còn anh? Anh có thể bảo vệ tất cả mọi người không?"

"Tôi ư?" Nguyễn Nam Chúc im lặng giây lát:"Tôi cũng không làm được." Hắn cụp mặt xuống, giọng nói trở nên trầm trầm: “Tôi vào cửa cấp mười cùng một người bạn, tôi thoát ra, còn anh ấy ở lại."

Lâm Thu Thạch nhớ tới Nguyễn Nam Chúc lúc khỏi cửa cấp mười, cả người hắn chật vật tưởng như bị mất một lớp da. Hắn nhập viện điều dưỡng mấy tháng trời, thậm chí sau khi ra viện cũng mãi không hồi phục lại được.

"Anh đã làm rất tốt." Lâm Thu Thạch nói: "Không có anh, chắc tôi không vượt qua nổi cửa đầu tiên."

Nguyễn Nam Chúc bất đắc dĩ nói: "Tôi đang an ủi anh mà, sao anh lại an ủi lại tôi."

Lâm Thu Thạch bật cười.

Thường ngày, họ có bao giờ đa sầu đa cảm như vậy, đây chỉ là những lời cảm thán thi thoảng mới có, ngủ một giấc dậy, ngày hôm sau lại hừng hực khí thế đương đầu với yêu ma quỷ quái.

Hai người nằm trong chăn, tôi một câu anh một câu, cứ thế dần chìm vào giấc ngủ.

Ngày tiếp theo trời nắng đẹp, trên xà nhà gỗ treo một con búp bê cầu nắng mới. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez. com

Để xác định lại lần nữa, Nguyễn Nam Chúc lấy búp bê cầu nắng xuống. Sau khi tháo dây buộc, họ nhìn thấy cái đầu ở bên trong.

Quả nhiên là Lâm Tinh Bình đã chết đêm qua. Đầu một nơi, người một nẻo. Đôi mắt vẫn mở trừng trừng, rõ ràng là chết không nhắm mắt.

Đáng tiếc đến tận lúc chết, chị ta vẫn không biết vì sao trời lại mưa, càng không biết Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch đã dùng thủ đoạn gì, ngay đến cơ hội biến thành lệ quỷ cũng không có, chết một cách ấm ức.

Có lẽ Hà Sương Nhã cũng trải qua những chuyện tương tự, cô biết có người đang chiếm đoạt cửa của mình, nhưng không biết mình sơ sẩy rơi vào cạm bẫy từ khi nào.

"Hôm nay đến miếu thờ nhé." Nguyễn Nam Chúc nói: "Chờ trời mưa thì đi.”

"Được." Lâm Thu Thạch gật đầu đồng ý.

Nguyễn Nam Chúc bọc cái đầu của Lâm Tinh Bình lại, bắt đầu đọc bài đồng dao.

Đọc xong, cơn mưa trút xuống, Nguyễn Nam Chúc bật chiếc ô giấy dầu, đưa cho Lâm Thu Thạch, cười nói: “Đi thôi."

Lâm Thu Thạch đón lấy cái ô, cùng Nguyễn Nam Chúc đi về hướng rừng trúc.