Tứ Vương Phi

Chương 24: Ăn Lại Món Bún Đậu Thời Hiện Đại



Trong phòng Vip trên lầu 2 của Mộc Nhã Lâu không khí ngưng đọng một vài người thì vui vẻ còn một vài người lại tức tối trong lòng.

Trong phía bàn Lê Tịch Tuyết ngồi ở giữa, còn bên phải là Vũ Mặc Hàn bên trái thì là Ôn Phụng. Đối diện là Vũ Đông Phương, Tư Nhiệm và Ảnh Nhất. Tiểu nhị cùng hai nha hoàn tay chân nhanh nhạy bê đặt lên bàn từng đĩa thức ăn, từng mẹt rau thơm và từng bát nước chấm.

Trong bữa ăn Lê Tịch Tuyết vì biết Ôn Phụng là nữ tử nên cũng không câu nệ mà thân mật ngồi gần y, còn ăn những đũa thức ăn do y gắp đưa tới tận miệng của mình.

Còn Vũ Mặc Hàn ngồi bên cạnh mặt đen như đít nồi, nữ nhân này thật sự rất biết chọc tức hắn. Ngay trước mặt phu quân tương lai của mình lại đi thân mật vời một nam nhân không ngay ngắn như vậy.

Nhìn từng biểu cảm trên mặt Lê Tịch Tuyết nụ cười vui vẻ, ánh mắt đầy hưởng thụ của nàng, hắn lại không muốn làm nàng mất hứng.Vũ Mặc Hàn mặt đầy lạnh lùng đưa trà lên miệng uống từng ngụm tâm trí thì luôn đặt về phía bên cạnh nhìn Lê Tịch Tuyết, khuôn mặt thì vẫn nhìn về phía đối diện là Vũ Đông Phương, Tư Nhiệm và Ảnh Nhất đầy lạnh lùng.

Lê Tịch Tuyết lần đầu tiên từ khi tới đây được ăn lại món bún đậu mắm tôm đầy đủ đúng vị giống y như ở hiện đại. Món ăn mà nàng vẫn thường hay ăn và cũng là món khoái khẩu trước đây của mình.

Nhìn mẹt bún đầy đủ bún, thịt chân giò lợn, đậu hũ dán vàng, chả cá, chả cốm và rưa leo cùng rau thơm ăn kèm. Trên mẹt thức ăn còn không quên trang trí những bông hoa cà rốt và những miếng cà chua hình trái tim. Quan trọng nhất là Không thể thiếu bát mắm tôm đã sơ chế thêm gia vị thơm ngậy. Trong lòng Lê Tịch Tuyết không khỏi khâm phục Ôn Phụng ngay ở cổ đại thế này cũng chế biến được ra loại mắm tôm ngon giống với vị trước đây nàng vẫn ăn như thế.

Vũ Đông Phương, Ảnh Nhất cùng Tư Nhiệm đầu tiên nhìn mẹt đồ ăn bắt mắt chưa từng nhìn thấy bao giờ thì rất háo hức định gắp chút lên miệng ăn thử. Nhưng ngay sau khi tiểu nhị bê tới hai bát nước màu tím nhạt có thêm vài miếng ớt tỏi màu đỏ lên thì liền bịp chặt mũi lại, ngửi mùi vừa tanh vừa bốc mùi khó ngửi ở bát gia vị kia thì lập tức muốn nôn.

Ôn Phụng sau khi gắp cho Lê Tịch Tuyết miếng chả cốm liền nói:

- Tịch Tuyết muội ăn thử món chả cốm ta tự tay làm đi, xem vị nó thế nào?

Lê Tịch Tuyết cười gật đầu gắp miếng chả cốm chấm trong bát chấm vào bát mắm tôm trên bàn rồi đưa lên miệng ăn. Miếng chả cốm vừa vặn, hơi ấm trong miệng thật đã, vị mắm tôm mới ăn sẽ có mùi rất tệ nhưng ăn vào miệng thật sự khiến bản thân nàng càng ăn càng thêm nghiện.

Lê Tịch Tuyết đưa bàn tay nắm lại để mỗi ngón cái lên tựa ý chỉ tuyệt về phía Ôn Phụng. Miệng nhai song liền cười vui vẻ nói:

- Tuyệt.

Ôn Phụng cũng cười vui vẻ gắp một miếng chấm vào bát nước chấm của mình rồi đưa lên miệng ăn mà không thèm để ý tới ai.

Nụ cười vừa phóng khoáng vừa xinh đẹp của Ôn Phụng vô tình làm tim của Vũ Đông Phương ngồi đối diện loạn đi một nhịp.

Lê Tịch Tuyết nhìn khuôn mặt tức giận của Vũ Mặc Hàn khó hiểu, chẳng nhẽ ngày nào hắn ta cũng mang bộ mặt tức giận này để ăn uống sao?

Ôn Phụng vừa ăn vừa gắp thêm đậu hũ và bún vào bát cho Lê Tịch Tuyết, tay lại khua về phía mấy người đối diện nói lớn:

- Các người cũng mau ăn đi, ăn lúc nóng sẽ ngon hơn rất nhiều đấy.

Lê Tịch Tuyết nhìn Vũ Mặc Hàn thấy hắn vẫn trầm mặc liền cười nhẹ nói:

- Vương gia ngươi sao vậy? Một chút mùi thế này cũng không ăn nổi sao?

Vũ Mặc Hàn cơ mặt cũng dãn ra một chút, mắt nhìn thẳng đôi mắt long lanh của Lê Tịch Tuyết nhẹ thở dài. Cuối cùng thì nữ nhân này cũng chịu quan tâm tới hắn, Vũ Mặc Hàn lạnh lùng nói:

- Bổn vương ở ngoài xa trường không phải ít năm, bổn vương còn thiếu mùi vị gì không ăn nổi sao? Bổn vương đương nhiên đợi ngươi hầu hạ dùng bữa rồi?

Lê Tịch Tuyết cười nhẹ rồi gắp miếng chả cốm vào bát cho Vũ Mặc Hàn, giọng nàng lại nhẹ vang lên:

- Vương gia tay nghề của Ôn Phụng không tệ đâu, ngài mau ăn một miếng đi.

Vũ Mặc Hàn thấy ánh mắt vui vẻ của Lê Tịch Tuyết nhìn mình lại càng muốn khắc sâu nàng vào trong tâm chí, hắn cầm đôi đũa trên bàn gắp một miếng chả cốm trong bát lên chấm nhẹ vào bát mắm tôm trước mặt Lê Tịch Tuyết rồi đưa lên miệng ăn. Sau đó lại lạnh lùng nói:

- Cũng không tệ.

Ngoài Lê Tịch Tuyết nhẹ cười ra thì những người còn lại trong phòng đều há hốc miệng ngạc nhiên. Không ngờ tứ vương gia kĩ tính, lạnh lùng và vô cùng máu lạnh của chúng ta lại dùng chung bát nước chấm với Lê tiểu thư trước mặt này.

Ôn Phụng thấy mọi người vẫn còn há hốc kinh hãi y liền cười lớn nhìn Vũ Đông Phương rồi nói:

- Ai ra ta cũng thật không ngờ ngũ hoàng tử cũng lại nhát gan như vậy chỉ một chút mùi đã ăn không nổi.

Vũ Đông Phương bị khuôn mặt, sảng khoái cười nói của Ôn Phụng làm cho tâm trí bị cuốn hút, trong lòng tự lại nảy ra chút tình cảm khác lạ.

Vũ Đông Phương tức giận cầm đũa gắp miếng đậu hũ chấm vào bát mắm tôm rồi đưa lên miệng nhai.

Tư Nhiệm cùng Ảnh Nhất cũng muốn thử mùi vị nên ai cũng đều gắp một miếng trong mẹt rồi chấm vào bát sau đó đưa lên miệng ăn.

Tư Nhiệm vì không ngửi được mùi liền nhanh chóng đứng dậy chạy thẳng ra ngoài nôn.

Ảnh Nhất ngửi thấy mùi vị thật sự hơi khó nhuốt nhưng có vương gia, vương phi ở đây cũng không dám thất lễ liền nhai nhanh rồi nuốt xuống bụng.

Vũ Đông Phương mới đầu ngửi thì thật sự rất kinh tởm nhưng sau khi chấm và nhai trong miệng liền nhận ra nó cũng không khó nhuốt như mình nghĩ. Mùi lúc đầu hơi khó ngửi nhưng khi đưa vào miệng lại cảm thấy hai thứ đó hòa quyện lại rất bùi và ngon tay theo phản xạ của dạ dày gắp thêm miếng nữa, miếng nữa đưa lên miệng ăn.

Ôn Phụng thấy vậy liền phì cười, không ngờ tướng ăn của ngũ hoàng tử lại đáng yêu như vậy.

Ông Phụng kéo ghế ngồi chính giữa bàn, bên cạnh Vũ Đông Phương. Y lại dùng đôi đũ khác gắp miếng dưa leo vào bát cho Vũ Đông Phương rồi nói:

- Ngươi cứ từ từ ăn, ăn nhiều chả cốm và chân giò lợn như vậy sẽ rất nhanh ngán. Ăn thêm chút rưa leo và rau thơm này mới đủ vị.

Vũ Đông Phương thấy Ôn Phụng tiến lại gần mình, mùi hương bạc hà và hương hoa nhài nhàn nhạt quanh sống mũi khiến hắn có chút cứng nhắc. Trong lòng tự nhiên lại có chút sợ hãi, không lẽ hắn lại thích một nam nhân sao?

Vũ Đông Phương vội vã đứng dậy hắn sợ bản thân ngồi thêm chút nữa sẽ càng rung động với nam nhân ẻo lả trước mặt. Vũ Đông Phương bước chân vội vàng ra ngoài vừa đi vừa nói vọng lại:

- Ta... Ta ăn đủ rồi. Ta xuống dưới xem tình hình thế nào.

Thấy mặt Vũ Đông Phương đỏ lên ngại ngùng, Ôn Phụng cười nhẹ trong lòng lại nhộn nhạo vui vẻ.

Bên ngoài trưởng quầy khẽ gõ cửa nói vọng vào:

- Thiếu chủ có Vu công tử hẹn gặp.

Ôn Phụng giọng nói lạnh lùng vọng ra ngoài, khác hẳn với giọng nói vừa rồi nói với Vũ Đông Phương và Lê Tịch Tuyết:

- Được rồi, hẹn hắn tới thư phòng của ta đi.

Nói song trưởng quầy khẽ khom người hành lễ rồi rời đi.

Ôn Phụng đứng dậy nhìn Lê Tịch Tuyết và Vũ Mặc Hàn cười nhẹ nói:

- Các ngươi cứ từ từ dùng bữa đi, ta đi gặp Vu công tử có chút việc đã.

Lê Tịch Tuyết ngồi cạnh vẫn được Vũ Mặc Hàn gắp hết miếng này tới miếng khác.

Thấy Ôn Phụng nói có việc rời đi, nàng liền nhai nhanh rồi nuốt miếng đậu hũ trong miệng ngẩng mặt lên cười nói:

- Được...được... Ngươi có việc thì cứ rời đi đi.

Ôn Phụng đưa tay xoa xoa đầu Lê Tịch Tuyết rồi cười nói:

- Muội cứ dùng từ từ thôi, sau này ta sẽ tới đây thường xuyên để nấu cho muội ăn thêm những món khác nữa.

Lê Tịch Tuyết gật đầu cười vui vẻ nói:

- Được. Nói lời phải giữ lấy lời nhé.

Ôn Phụng gật đầu cười rồi quay sang hành lễ với Vũ Mặc Hàn song rời đi.

Ảnh Nhất cũng biết ý liền đứng dậy khom người nói với Vũ Mặc Hàn:

- Vương gia thuộc hạ xuống phía dưới xem tình hình.

Vũ Mặc Hàn lạnh lùng gật đầu, tay lại gắp thêm chút thịt vào bát cho Lê Tịch Tuyết.

Ảnh Nhất bước nhanh ra ngoài rồi khép nhẹ cửa lại.

Thấy mọi người lần lượt ra ngoài Lê Tịch Tuyết cũng không quan tâm nhiều chỉ lo lấp đầu cái bụng mình đã.

Vũ Mặc Hàn thấy nàng ăn ngon miệng như vậy thì môi khẽ nhếch lên một nụ cười, tay vẫn gắp thêm đồ ăn vào bát cho Lê Tịch Tuyết.

Lê Tịch Tuyết thấy từ nãy Vũ Mặc Hàn chỉ chăm chú gắp thức ăn cho mình liền ăn nốt miếng rồi tiết lợn trong bát liền xua tay nói với Vũ Mặc Hàn:

- Ta.. ta ăn đủ rồi. Vương gia ngươi không ăn sao?

Vũ Mặc Hàn gắp thêm miếng đậu hũ vào bát cho Lê Tịch Tuyết rồi nhẹ nói:

- Bổn vương nhìn nàng ăn là thấy no rồi.

Lê Tịch Tuyết buông đũa xuống nhìn thẳng vào Vũ Mặc Hàn rồi nghiêm nghị nói:

- Vương gia mấy ngày rồi ngài cũng chưa có ăn gì? Ngài mới là người cần quan tâm tới sức khỏe của mình ấy.

Lê Tịch Tuyết gọi nhẹ ra ngoài:

- Tiểu nhị, tiểu nhị ngươi có ngoài đó không?

Bên ngoài có giọng một nam nhân trung tuổi nói vọng vào:

- Tiểu thư có gì phân phó.

Lê Tịch Tuyết nhẹ nói:

- Ngươi mau xuống làm cho tứ vương gia một bát cháo nóng đi.

Tiểu nhị bên ngoài khẽ đáp lại rồi rời đi:

- Vâng thư tiểu thư.

Vũ Mặc Hàn thấy Lê Tịch Tuyết quan tâm mình như vậy lòng cũng thấy vui vẻ, tay nhẹ đưa lên xoa xoa vào đầu nàng rồi cười nhẹ nói:

- Chẳng phải bên cạnh bổn vương có nàng rồi sao? sức khỏe bổn vương không tốt cũng đã có nàng lo rồi.

Lê Tịch Tuyết bị nụ cười ôn nhu của Vũ Mặc Hàn làm cho mê mẩn, miệng không tự chủ nói:

- Ngài cười như vậy thật sự khiến con người khác bị cuốn hút tới mê mẩn.

Vũ Mặc Hàn thấy Lê Tịch Tuyết cũng thất thần liền ghé sát mặt nàng khoảng cách chỉ còn trong gang tấc mà nói:

- Bổn vương duy nhất chỉ cười với nàng.

Lê Tịch Tuyết bị hơi thở lạnh lạnh của Vũ Mặc Hàn làm cho bừng tỉnh, nhìn khuôn mặt đầy tà mị trước mặt, đôi môi hồng nhàn nhạt khiêu gợi thật sự là muốn thị phạm mà. Chiếc mặt nạ mỏng manh ẩn hiện những vết sẹo nhỏ khiến nàng càng muốn đưa tay lên sờ vào khuôn mặt ấy.

Vũ Mặc Hàn thấy cánh tay nàng muốn đưa lên tháo bên mặt nạ của mình liền tức giận nắm chặt cổ tay nàng lại.

Lê Tịch Tuyết hốt hoảng có chút sợ hãi, có phải bản thân mình lại gây chuyện rồi không? Vừa rồi chỉ là tay nàng theo phản xạ mà thôi.

Vũ Mặc Hàn thấy khuôn mặt sợ hãi của Lê Tịch Tuyết tay liền nhẹ nhàng thả tay nàng xuống. Bản thân hắn sợ sau khi nàng nhìn thấy khuôn mặt này của mình sẽ sợ hãi mà xa lánh. Hắn sợ vô cùng sợ khuôn mặt này dọa nàng sợ hãi mà bỏ mặc hắn.

Lê Tịch Tuyết nhận thấy tâm trạng bất ổn của Vũ Mặc Hàn liền nhẹ giọng nói:

- Vương gia ta... ta không có ý gì... chỉ là..

Lời còn chưa nói hết đã bị đôi môi lạnh lạnh của Vũ Mặc Hàn hôn lấy, bàn tay của Vũ Mặc Hàn nhẹ đỡ phần sau gáy của Lê Tịch Tuyết tay khác nắm lấy eo của nàng khéo sát lại gần mình hơn.

Lê Tịch Tuyết mới đầu cũng ngơ ngẩn giật mình, nàng cũng không đẩy hắn ra, cũng không hôn đáp lại. Mà chỉ trầm tư cảm nhận hàn độc trong người hắn, thấy đôi môi lạnh cóng của Vũ Mặc Hàn không ngừng cuốn lấy môi mình không buông.

Bên ngoài cửa tiếng gõ cửa nhẹ vang lên:

- Cốc.. Cốc... Cốc...

Vũ Mặc Hàn mặt thoáng qua tia thất vọng đầy lưu luyến, môi cũng từ từ rời khỏi đôi ấm áp của Lê Tịch Tuyết.

Lê Tịch Tuyết lúc này bừng tỉnh mặt bỗng ửng đỏ lên quay đi.

Tiểu nhị đặt lên bàn bát cháo vẫn còn bay hơi nghi ngút rồi cũng kính nói:

- Vương gia mời dùng.

Vũ Mặc Hàn Hàn mặt lạnh lùng nhẹ gật đầu rồi phất tinh cho tiểu nhị rời đi.

Lê Tịch Tuyết nhớ lại vừa rồi bị tứ vương gia hôn tới môi sưng đỏ liền xấu hổ đứng bật dậy nói:

- Vương gia ngài ở lại ăn cháo đi, ta ra ngoài đợi.

Thấy Lê Tịch Tuyết đứng dậy định rời đi, Vũ Mặc Hàn đưa tay nắm lấy tay nàng ho nhẹ nói:

- Bổn vương ngồi một mình ở đây liền nuốt không nổi.

Lê Tịch Tuyết khẽ ngồi xuống bên cạnh hắn rồi nhẹ đáp lại:

- Vương gia ngài ăn đi ta ở đây chờ ngài ăn song ta sẽ hồi phủ.

Vũ Mặc Hàn đưa tay đẩy nhẹ bát cháo sang phía bàn bên Lê Tịch Tuyết rồi nói:

- Ngươi mau giúp bổn vương dùng bữa đi.

Lê Tịch Tuyết hạn hán lời với hắn đành lấy thìa múc từng thìa đưa lên miệng cho Vũ Mặc Hàn.