Tứ Vương Phi

Chương 3: Giao Động



Được Tiểu Mễ chỉ tới sân chính viện rồi lại đi rẽ sang bên trái phía trước mặt là một cây cầu dài bắc qua lương đình rộng rãi phía giữa hồ sen.

Lê Tịch Tuyết trong lòng cũng phải khen ngợi một hồi về diện tích nơi ở và bày biện ở nơi này. Ngoài phía sân có hơn chục bàn ghỗ to ra thì mọi thứ đều gọn gàng, sạch sẽ.

Lê Tịch Tuyết bước chân chậm chậm lên trên cây cầu hướng ra lương đình, không hiểu sao cơ thể chạy qua khí lạnh, toàn thân theo phản xạ run lên nhẹ nhẹ, Lê Tịch Tuyết lại nhìn mặt hồ có chút sợ hãi trong lòng.

Mấy nha hoàn ra đinh gần đó ai nấy đều thì thầm to nhỏ rồi nhìn về hướng Lê Tịch Tuyết.

Lê Tịch Tuyết cũng không quan tâm điều quan trọng bây giờ là tìm nơi mà chủ thân thể đã ngã xuống khiến cô xuyên không về đây đã.

Lê Tịch Tuyết nhìn xung quanh lương đình những đóa sen cùng cành lá đua nhau chen trúc. Trong lòng nghi vấn ở đây nước rất nông dường như có thể nhìn thấy cả bùn đất phía dưới. Nếu mà chủ nhân thân thể có ngã xuống khéo khi vẫn còn đứng được không thể chết đuối được. Còn nữa nếu như ngã ngay quanh lương đình thì nhất định sẽ bị thân gai của cây sen cào xước ra thịt nhưng vừa rồi đi tắm rõ dàng cô không hề thấy thân thể bị tổn thương.

Lê Tịch Tuyết liền nhẹ hỏi Tiểu Mễ đang đi theo phía sau:

- Tiểu Mễ em nói xem ta ngã ở đâu?

Tiểu Mễ vội vàng nói:

- Tiểu thư lúc ấy nô tỳ không có ở đây, nô tỳ đi lấy trà và điểm tâm khi quay lại đã thấy tứ vương gia ôm người trở về phòng rồi.

Lê Tịch Tuyết gật đầu như vậy chắc chắn cô ngã ở nới khác mà nơi đó lại là nơi sâu nhất trong hồ sen.

Lê Tịch Tuyết rời khỏi lương đình rồi lượn quanh một vòng quanh hồ sen. Đi một quãng ngắn Lê Tịch Tuyết phát hiện đúng là nơi này, phía dưới hồ cách vài thước một cọng sen cũng không có. Mà bên bờ dõ dàng có rất nhiều vết chân, Lê Tịch Tuyết nhìn ngó xung quanh thì thấy thẳng đối diện chính là cửa chính của phòng khách nhân.

Sau một hồi nhìn quanh không thấy nhiều người đi qua đi lại Lê Tịch Tuyết lấy lí do và nói với Tiểu Mễ:

- Tiểu Mễ em trở về phòng lấy cho ta chiếc áo choàng đi, ta cảm thấy trong người hơi lạnh.

Tiểu Mễ trong lòng rất sợ tiểu thư lại sảy ra chuyện liền vội vàng nói:

- Tiểu thư hay chúng ta trở về đi, ngày mai tiểu thư khỏe hơn rồi hãy tới.

Lê Tịch Tuyết cười nhẹ xoa xoa đầu Tiểu Mễ nói:

- Ta đã khỏi bệnh rồi em còn lo lắng cái gì? Ta chỉ muốn ngồi lại đây một chút xem có nhớ ra điều gì không thôi.

Tiểu Mễ thấy tiểu thư đúng là thay đổi rồi nên yên tâm hơn liền cười gật đầu nói:

- Vâng tiểu thư vậy người ở đây đợi em một lát.

Lê Tịch Tuyết cười nhẹ gật đầu.

Sau khi Tiểu Mễ rời đi Lê Tịch Tuyết không suy nghĩ mà nhảy bùm xuống dưới.

Nhảy xuống nước hơi lạnh của nước làm Lê Tịch Tuyết thấy cực kì tức ngực, trong lòng thầm nhủ bản thân nhắm mắt lại thả lỏng nhất định sẽ trở về. Trong đầu không ngừng nói: Phải trở về, phải trở về.

Vậy mà trước mắt lại hiện lên hồi ức khuôn mặt của Lê Tịch Lan Hoa dùng ánh mắt chỉ trích châm biếm nàng, giọng nói chanh chua vẫn vang lên bên tai:

- Cái đồ xấu xí nhà ngươi yên phận mà gả cho tứ vương gia hủy dung đi... Đồ xấu xí nhà ngươi mau tránh xa thái tử ra... Ngươi nghĩ mình là ai mà mơ tưởng đến thái tử điện hạ.. Ha ha... Xấu xí như vậy còn không mau đi chết đi.. Gả cho tứ vương gia ngươi cũng phải chết.. Chi bằng chết sớm đi.. Nhìn ngươi thái tử còn nói nuốt cơm không chôi.. Ha ha...

Trong đầu tất cả là một mớ hỗn độn...

Kí ức về thời thơ bé ùa về, những ngày rét lạnh co ro gối một góc, cùng những trận đòn doi của các những người mang tên gọi là mẹ nuôi lên tấm thân gầy nhỏ bé.

Lê Tịch Tuyết đau lòng mà nở nụ cười buông bỏ, trước mặt bỗng lại xuất hiện một người nam nhân với khuôn mặt bị che mất một bên mắt và má nhưng chỉ nhìn nửa bên còn lại đã biết hắn là một người tuấn tú, tà mị, lôi cuốn.

Lê Tịch Tuyết nhẹ mở mắt nhìn khuôn mặt đó môi nở nụ cười, ông trời đúng là tốt còn cử một quỷ nam đẹp trai như này tới đón nàng đi. Lê Tịch Tuyết nhìn đôi môi khiêu gợi, ánh mắt lạnh lùng của nam nhân đang hút hồn nàng, nhìn cánh tay hắn đưa về phía mình muốn nắm lấy tay của mình liền đưa tay kéo lấy nam nhân lại sát người.

Hơi lạnh khiến thân thể Lê Tịch Tuyết co rút, bàn tay nam nhân này ấm quá, cánh tay Lê Tịch Tuyết chậm chậm đưa lên bên má đang đeo mặt nạ mà sờ lên chiếc mặt nạ bạc lạnh lẽo lại sờ xuống chiếc cằm cuốn hút ấy. Hơi ấm truyền đến tay làm cô tham lam hơn bao giờ hết, thấy nam nhân trước mặt không chút phản kháng. Lê Tịch Tuyết kéo cả người mình lại gần hắn cuối cùng môi chạm môi, cô tham lam tìm thêm hơi ấm rồi dần dần chím vào bóng tối.

...-------------------...

Còn Vũ Mặc Hàn vừa rồi cùng Lê Thừa tướng trong phòng bàn việc song. Hai người bước ra tới sân chính liền nghe nha hoàn kêu lớn:

- Tiểu thư, có ai không? Tam tiểu thư lại tự vẫn rồi..

Lê Tịch Nghị lúc này hốt hoảng nhìn ra phía nha hoàn đó gọi rồi lại nhìn tên tứ vương gia mặt lạnh lùng đang đứng trước mặt nói:

- Tứ vương gia xin ngài giúp lão thần một lần cuối, mấy ngày nữa Thái Hậu về rồi, ngài hủy hôn với nữ nhi nhà thần rồi thần nhất định không bao giờ làm phiền ngài nữa.

Vũ Mặc Hàn lạnh lùng, đúng là không cứu không được, nàng ta chết rồi thái hậu lại ép gả nhị tiểu thư thay thế thì hắn quả thật mệt mỏi.

Vũ Mạc Hàn không nhìn Lê Tịch Nghị mà trực tiếp dùng khinh công bay tới bên hồ, ngay chỗ mà mới hôm trước cứu nàng ta. Trong lòng hắn cực kì tức giận nữ tử này gan cũng không nhỏ vì để thoái hôn với hắn mà dám tự tử tới hai lần.

Sau khi nhảy xuống hồ nhìn nữ tử khuôn mặt xinh đẹp, mắt nhắm hờ hờ. Lại thấy sự bi thương đau đớn trên khuôn mặt nàng hắn thực sự bị làm lay động.

Ngay sau đó nhìn nàng nở nụ cười tâm hắn lại nhảy loạn đi một nhịp, dõ dàng hôm đó còn xấu xí như vậy? hôm nay lại khác hoàn toàn, hắn không tin đây là tam tiểu thư của Lê phủ.

Tay hắn vốn định đưa lên kéo cánh tay nàng lên bờ lại không ngờ nữ nhân này lại mạnh dạn lao tới phía hắn, bàn tay sờ lên mặt nạ của hắn rồi xuống cằm.

Hắn cũng không chán ghét bàn tay ấy, cũng không hề phản đối nàng sờ lên khuôn mặt hắn.

Hai ánh mắt chạm nhau đầy nhu hòa, giây sau khiến hắn hóa đá, nàng lại cứ như vậy hôn lên môi hắn, lưỡi cũng không ngừng hoạt động trong miệng của hắn.

Vũ Mặc Hàn trong lòng vừa giao động vừa thấy vui vẻ, tâm trí nhộn nhạo cảm xúc khó tả, lại thấy nàng mắt nhắm lại, môi rời khỏi môi. Vũ Mặc Hàn nắm chặt lấy eo nàng vừa bơi vừa kéo lên phía trên mặt nước trong đầu không ngừng nói:

- Nữ nhân này bổn vương không cho phép ngươi chết ngươi không được chết.

Sau khi lên bờ trên bờ đã rất đông người đứng phía trên.

Lê Tịch Nghị thấy tiểu nữ nhi nhà mình được tứ vương gia ôm lên liền nói lớn:

- Nữ nhi của ta, sao con lại dại dột như thế, coa việc gì còn chỉ cần nói với phụ thân là được.

Tiểu Mễ thấy tiểu thư nhà mình được tứ vương gia ôm lên bờ liền khoác lớn đem áo choàng khoác lên người Lê Tịch Tuyết che đi phần nhạy cảm trên người:

- Hu hu.. Tiểu Thư sao người lại lừa nô tỳ. Người đã nói...

Lời còn chưa nói hết đã bị Vũ Mặc Hàn hừ lạnh không dám nói thêm câu nào.

Trên bờ Lê Tịch Nam vốn định đưa tay đỡ muội muội của mình thay Vũ Mặc Hàn liền bị hasn từ chối mà rụt tay lại.

Vũ Mặc Hàn thấy nữ tử trong ngực một thân y phục mỏng manh liền hừ lạnh nói với Lê Tịch Nam:

- Bổn vương tự làm được.

Mọi người quanh đó cũng được quản gia xua đi làm việc.

Vũ Mặc Hàn lần nữa ôm nữ tử này trở về biệt viện của nàng nhưng lần này trong lòng lại mang một cảm xúc khác.

...-------------------------------------------------...

Một hồi sau Lê Tịch Tuyết ho mạnh ra mấy ngụm nước rồi mở mắt dần dần tỉnh dậy. Khung cảnh trước mắt vẫn là đỉnh giường ở nơi cổ đại, trong lòng buồn bã không thôi.

Trong đầu lại hiện về mấy hồi ức lúc ở trong hồ sen, nhớ lại nam nhân đeo mặt nạ đó cùng với nàng môi chạm môi lại khiến mặt nàng không khỏi đỏ lên ngại ngùng. Trước đó nhớ lại hóa ra là do Lê Tịch Lan Hoa chỉ trích thân chủ khiến nàng ta nghĩ không thông mà đi tự tử.

Lê Tịch Nghị thấy nữ nhi của mình tỉnh dậy liền vội vã đi tới bên giường nắm lấy cánh tay Lê Tịch Tuyết nói:

- Tịch Tuyết tại sao con lại dại như vậy có vấn đề gì cứ nói trực tiếp với phụ thân, phụ thân làm chủ cho con.

Lê Tịch Nghị thở dài một hơi nhìn nhi tử mà ông luôn yêu thương cứ như vậy tự tử vì không muốn thành thân cùng tứ vương gia, Lê Tịch Nghị đau lòng nói:

- Biết con không muốn gả cho tứ vương gia nên Phụ thân sớm đã cùng Tứ vương gia bàn chuyện mấy hôm nữa sẽ tới xin thái hậu hủy hôn rồi.

Lê Tịch Tuyết lại nhìn ánh mắt thực sự quan tâm của phụ thân với thân chủ trong lòng đầy khó sử và thấy có lỗi. Đã chiếm thân thể của con gái ông giờ lại còn là gánh nặng của ông nữa. Lê Tịch Tuyết nắm nhẹ bàn tay Lê Tịch Nghị nghẹn ngào an ủi:

- Phụ thân là con làm người lo lắng rồi. Con hứa sau này nhất định không để người phải phiền lòng nữa. Dù thái hậu có không đồng ý hủy đi hôn sự thì con cũng đồng ý lấy tứ vương gia. Con sẽ không tìm đường chết nữa.

Lê Tịch Nghị nhìn bàn tay mỏng manh của Lê Tịch Tuyết đầy xúc động đây là lần đầu tiên trong 10 năm nay ông thấy nữ nhi của mình hiểu chuyện như vậy.

Lê Tịch Tuyết nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay phụ thân trong lòng hiểu dõ bây giờ tạm thời không thể quay lại thế giới hiện đại vậy thì cô phải sống tốt ở đây đã.

Lê Tịch Nghị trong lòng vui mừng vì nhi tử mà ông thương nhất cuối cùng cũng không còn ngây ngô điên dại nữa. Tay ông cũng nhẹ vuốt mái tóc đen dài của Lê Tịch Tuyết giọng trầm trầm:

- Được rồi, không sao là tốt rồi.

Lúc này bên ngoài có tiếng của quản gia nói vọng vào.

- Lão gia, lão gia bên ngoài đã rất đông khách nhân tới rồi. Đại thiếu gia mời ngài ra ngoài ạ.

Lê Tịch Nghị giọng trầm trầm nói vọng ra ngoài:

- Được rồi ta ra ngay.

Lê Tịch Tuyết hiểu chuyện liền buông tay Lê Tịch Nghị ra nhìn ông nói:

- Phụ thân người ra ngoài đi đừng để mọi người đợi lâu. Con cũng muốn nghỉ ngơi một lát.

Lê Tịch Nghị gật đầu rồi rặn dò Lê Tịch Tuyết:

- Vậy con nghỉ ngơi đi, nếu thấy trong người không khỏe thì kêu Tiểu Mễ tới tìm ta.

Lê Tịch Tuyết nhu thuận gật đầu.

Lê Tịch Nghị đắp thêm chăn cho nhi tử của mình rồi đứng lên rời đi, trong lòng vui mừng mà nở nụ cười. Nhi tử của nàng ấy rất giống nàng ấy rất nhu thuận và hiểu chuyện.