Tứ Vương Phi

Chương 35: Đi săn (Phần 2)



Thái tử Vũ Thái Thành vốn định ngay sau khi khuất bóng phụ hoàng sẽ âm thầm bắt lấy Lê Tịch Tuyết rồi rời khỏi nơi săn bắn, đi tới nơi an toàn trú ngụ của mình đã sắp đặt sẵn. Trong mắt lại thấy Vũ Mặc Hàn và Lê Tịch Tuyết ân ái thân mật ngay trước mắt. Trong lòng vô cùng tức giận, ánh mắt nổi tia ngoan độc.

Vũ Thái Thành ánh mắt thâm trầm, tay cầ cung nhẹ đưa lên nhắm thẳng về phía Vũ Mặc Hàn muốn hạ sát Vũ Mặc Hàn. Cung tên còn chưa kịp bắn thì tiếng nói nhẹ nhàng cùng âm trầm của tam vương gia bên cạnh thoáng qvang lên bên tai:

- Thái tử đừng vì việc nhỏ mà hỏng việc lớn.

Vũ Thái Thành hừ lạnh đưa cung tên về phía bụi rậm bên phía tay phải nơi có con lợn rừng đang chạy trốn mà hung hăng vung tên bắn nhanh về phía nó rồi phi ngựa đi nhanh về phía trước.

Vũ Mặc Hàn ngay từ đầu đã cảm nhận được ở phía sau có ánh mắt đầy sát khí của Thái tử chỉ là muốn xem là lần này thái tử lại muốn chơi trò gì.

Ngay sau khi mũi tên của thái tử mạnh mẽ đâm trúng giữa đầu con lợn rừng. Ánh mắt Vũ Mặc Hàn thoáng qua tia lạnh lùng rồi vụt mất.

Khí trời hôm nay không được tốt lắm, từng đám mây đen lần lượt bay lơ lửng thành hàng. Lê Tịch Tuyết không nhị được mà đưa tay lên miệng che lại rồi mạnh mẽ ho khan một tràng dài. Cơ thể có chút chưa thích nghi được hơi lạnh lẽo nơi núi rừng này.

Vũ Mặc Hàn mặt đầy lo lắng, thúc ngựa đi song song gần với Lê Tịch Tuyết hơn, tay nhẹ kéo lại chiếc áo choàng lại cho nàng. Giọng nói mang phần lo lắng và ôn nhu:

- Sao vậy?? Trong người chỗ nào không thoải mái sao?

Lê Tịch Tuyết nhẹ lắc đầu, nàng cũng không muốn tứ vương gia lo lắng quá liền nhẹ nói:

- Bệnh cũ thôi mà. Không có gì đáng lo ngại.

Vũ Mặc Hàn lấy trong tay áo một chiếc tiêu nhỏ xíu bằng ngón tay đặt lên bàn tay Lê Tịch Tuyết ôn nhu nói:

- Cầm lấy cảm thấy chút nào không ổn liền thổi nó bổn vương lập tức đưa nàng rời khỏi đây.

Lê Tịch Tuyết nhìn chiếc tiêu nhỏ nhưng đầy sắc xảo trong tay gật đầu. Thực sự hôm nay trong lòng nàng dâng đầy cảm giác bất an.

Phía sau Vũ Mặc Hàn và Lê Tịch Tuyết bỗng có tiếng ho nhẹ cùng lời nói châm trọc của một nữ tử vang lên:

- Hai người còn định tình tứ tới khi nào? lần này mà thua thì không biết sẽ có chuyện gì sảy ra đâu.

Lời nói đầy ý tứ có chút nửa trêu nửa thật đó không ai khác chính là Mộc Tâm Dao, người ta thường nói người ngoài cuộc bao giờ cũng nhìn dõ mọi chuyện hơn người trong cuộc. Không chỉ nàng mà tất cả mọi người khác ai cũng ý thức được hôn ước của tứ vương gia và Lê tam tiểu thư đang có rất nhiều người nhòm ngó tới. Người chúc phúc cho họ thì ít còn người muốn phá nó thì kể lại không xuể.

Lê Tịch Tuyết quay lại liền thấy Mộc Tâm Dao cưỡi con chiến mã đang bước tới phía của mình miệng nhẹ nở nụ cười gật đầu. Phong thái tiêu diêu tựa như tên Tiêu Dao của tỷ ấy,khí chất tự do tự tại đại không khác gì một nam nhân.

Phía sau Mộc Tâm Dao còn có đôi mắt vừa có chút tức giận vừa có chút nhu tình của Vũ Đông Phương đang nhìn chằm chằm vào Mộc Tâm Dao.

Lê Tịch Tuyết không khỏi nhoẻn miệng cười nhìn Vũ Đông Phương và Mộc Tâm Dao chêu chọc:

- Xem ra người muốn thắng nhất không phải là tứ vương gia nhà ta rồi.

Vũ Đông Phương mặt mang chút khó coi cùng tức giận đi lên phía Vũ Mặc Hàn nhẹ nói:

- Tứ ca. Đệ nghe nói vừa rồi Tướng quân trung nguyên có mạnh miệng nói lớn là sẽ dành chiến thắng và xin giao hôn cùng tiểu thư Lê phủ đấy.

Mộc Tâm Dao hừ lạnh đi tới phía Lê Tịch Tuyết rồi nhìn Vũ Đông Phương nói lớn:

- Hừ. Hắn xem nước ta là phế vật hết sao mà để hắn muốn thắng thì thắng. Đây là ngũ hoàng tử tự coi mình kém cỏi sao?

Vũ Đông Phương hung hăng đáp lại.

- Ngươi đừng coi thường người quá đáng. Dẫu sao thì hắn cũng là một trong những tướng lĩnh xuất sắc để tâm đến hắn cũng không thừa.

Còn chưa ai kịp nói gì thêm phía trước đã có tiếng ho hoán lớn của những người khác vang lên:

- Nhanh lên, nhanh lên tứ tiểu thư Bình phủ hình như bị hổ dữ tấn công rồi.

Người khác vang giọng nói tiếp.

- Vậy ai bắn được hổ dữ là điểm cao tuyệt đối rồi. Mau lên chúng ta lên xem xem.

Vũ Đông Phương đi bên cạnh Vũ Mặc Hàn liền nhỏ tiếng nói:

- Tứ ca, thái tử hình như có động tĩnh rồi.

Vũ Mặc Hàn gật đầu nhẹ rồi nhìn Mộc Tâm Dao nói:

- Mộc tiểu thư ngươi ở lại cùng Tịch Tuyết đi. Ta cùng Ngũ đệ tới phía trước xem xét.

Mộc Tâm Dao mặt cũng trở nên nghiêm túc gật đầu nói:

- Ân. Hai người phải cố gắng thắng trận này không thì mọi chuyện không lường trước được đâu.

Lê Tịch Tuyết thấy sắc mặt Vũ Mặc Hàn không được tốt lắm liền nói nhẹ:

- Tứ vương gia, ngươi mới hồi phục đừng có vận công hay dùng sức quá nhiều.

Vũ Mặc Hàn thấy Lê Tịch Tuyết lo lắng cho mình trong lòng đầy ấm áp gật đầu rồi phi ngựa cùng Vũ Đông Phương đi tới phía trước.

Ngay sau khi tứ vương gia rời đi Mộc Tâm Dao đi tới bên cạnh Lê Tịch Tuyết nói nhỏ:

- Tịch Tuyết ta nghe nói Thánh nữ lần này trở về đã trực tiếp khẩn cầu thái hậu để được tới phủ tứ vương gia tá túc. Tiện cho việc chữa trị cho Tứ vương gia đó. Ý muội sao?

Lê Tịch Tuyết cũng chỉ biết thở dài thật sự nàng cũng đang tìm phương pháp khắc chế và giải độc cho Vũ Mặc Hàn. Chỉ là nếu đúng như lời thái hậu đã nói chi bằng nàng buông tay để ngài ấy không còn khổ sở nữa.

Lê Tịch Tuyết nhẹ đáp lại:

- Muội cũng đang tìm cách để ngài ấy không còn thống khổ nữa. Còn nếu thật sự mà chỉ còn cách đó thì...

Lời Lê Tịch Tuyết còn chưa nói hết đã bị Mộc Tâm Dao hỏi lại:

- Muội có chút nào giao động với ngài ấy chưa?

Lê Tịch Tuyết thoáng giật mình, câu hỏi này cũng là câu hỏi bản thân nàng muốn hỏi mình nhất. Mỗi lần tiếp xúc với Vũ Mặc Hàn khiến tâm nàng có chút thấy an toàn và được che trở. Mỗi lần thấy ngài ấy phát bệnh đều có chút đau lòng.

Thấy Lê Tịch Tuyết không trả lời, Mộc Tâm Dao chỉ nhẹ nói:

- Ta thấy tứ vương gia thật sự động tâm với muội rồi, mà hai người cũng rất tâm đầu ý hợp.

Phía trước khoảng 5 dặm.

Ngay tại địa điểm sát với vạch an toàn của hoàng cung. Đi khoảng 5 thước ra bên ngoài là nơi nguy hiểm lắm hổ, gấu hung giữ luôn quanh quẩn.

Tứ tiểu thư bình phủ chỉ vì đuổi theo con sóc mà không chú ý đi ra khỏi vùng an toàn. Ngay sau đó đụng mặt với một con hổ hung ác đang chảy rãi khắp miệng, ánh mắt đói khát nhìn chằm chằm vào nàng ta.

Phía xa xa có vài nhân ảnh đang thúc ngựa nhanh chạy tới. Mỗi người trong lòng đều muốn tự mình hạ gục con hổ tàn ác phía trước chỉ có như vậy thì mới dành điểm tuyệt đối để chiến thắng.

Tứ tiểu thư Bình phủ Bình Ngọc Hoán vẫn chỉ là một tiểu thư chân yếu tay mềm lại bị con ngựa đang cưỡi hất văng xuống đất mà chạy đi mất. Cả người nàng ta không ngừng run rẩy nhìn về phía con hổ to hơn cả mình đang nhe nhanh gầm gừ chậm rãi bước về hướng mình. Chân từng bước lùi lại phía sau mà sợ hãi.

Ngay lúc con hổ chuyển bị nhảy tới vồ lấy người của Bình Ngọc Hoán, liền bị tam vương gia phi thân từ con hắc mã lao tới cho một cước đạp vào giữa bụng.

Con hổ cả thân thể chỉ hơi nghiêng nhẹ rồi gầm lên một tiếng tức giận. Nó dùng Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía Vũ Thanh Bình. Không để hắn đợi lâu con hổ ngay sau đó lao nhanh về phía hắn mà tung từng móng vuốt mạnh mẽ về phía người vào điểm chí mạng.

Vũ Thanh Bình chỉ hô lớn một tiếng " Tránh ra" về phía Bình Ngọc Hoán rồi lại tiếp tục tung chiêu về phía con hổ lớn.

Vũ Thanh Bình mới đầu còn xung sức vừa tránh vừa ra đòn đánh về phía con hổ dữ.Sau một hời gian ngắn thì hắn cũng có phần bị yếu thế hơn con hổ. Ra đòn cũng yếu hơn, dù đã cố gắng hết sức để tránh móng vuốt của con hổ. Nhưng trên tà áo cũng đã có một vài vết cào lớn do hổ lớn cào vào.

Trên chán cũng đã chảy dài từng giọt mồ hôi, ánh mắt Vũ Thanh Bình cũng trở nên tức giận. Trong lòng có chút bực bội, không ngờ một con mãnh thú mà lại khỏe và dũng mãnh tới vậy.

Hai bên cũng có vài nhân ảnh khác đi tới nhưng vì một phần e ngại đó là tam vương gia đang tranh đấu nên không dám song vào, phần người khác lại chỉ muốn xem vui.

Vũ Thanh Bình đưa cung lên trước mặt cản phá một đón tấn công thẳng của con hổ. Hai bên cùng ra đòn mạnh, con hổ chỉ bị đẩy ngã ra rồi nhẹ nhàng vùng dậy. Còn hắn thì ngã lăn ra phía sau đập mạnh vào gốc cây lớn mà thổ huyết.

Ngay lúc con hổ lớn tiếp tục lao về phía tam vương gia cách mặt hắn khoảng một thước. Liền có một thân ảnh nam nhân phi tới trước mặt hắn mặt đối mặt mà đỡ cho hắn một cú ngoạm tấn công của côn hổ.

Ngay sau đó con hổ cũng ngã lăn ra đất vì trúng luôn ba mũi tên của Vũ Mặc Hàn.

Vũ Thanh Bình lấy tay đỡ lấy người nam nhân trước mặt cũng là Lê Tịch Nam đại thiếu gia của Lê phủ. Hắn nhìn từng giọt máu chảy dài từ bả vai rồi chảy xuống tay mình. Lại nhìn khuôn mặt đang trở nên nhợt nhạt của Lê Tịch Nam. Trong lòng bỗng xoẹt qua tia tình cảm lạ.

Lê Tịch Nam liền ho nhẹ rồi thều thào nói:

- Tam Vương gia ngài không sao chứ?

Vũ Thanh Bình nhìn cử chỉ nhẹ nhàng của Lê Tịch Nam nhẹ gật đầu.

Lê Tịch Nam trong lòng đã bớt lo lắng, hai mắt nặng trĩu lại rồi ngất đi trong lòng tay. ủa Tam vương gia.

[ Một đoạn tình cảm khác đã len lói trong sâu thẳng hai con người🤣😊. Mọi người đọc nếu muốn xem thêm một chút đoạn tình cảm này thì cho mình ý kiến nha. Còn không thì mình sẽ chuyên tâm vào nhân vật chính ].