Tứ Vương Phi

Chương 54



Từng tia nắng yếu ớt chiếu qua khe cửa nhỏ làm Lê Tịch Tuyết tỉnh giấc, đưa mắt nhìn ra bên ngoài,ánh sáng bên ngoài khiến mắt nàng theo phản xạ cũng phải hơi nheo lại vì chói. Toàn thân ê ẩm hẳn là nàng đã ngủ một giấc rất dài rồi.

Lê Tịch Tuyết nhẹ nhàng ngồi dậy vươn vai rồi ngáp dài một cái. Vốn theo thói quen liền gọi:

- Tiểu Mễ …

Đầu chợt nhớ ra Tiểu Mễ đã không còn hầu hạ nàng được nữa, mắt thoáng qua tia buồn buồn bã. Lê Tịch Tuyết hắng giọng rồi gọi lại:

- Tiểu Liên… Em có ngoài đó không?

Bên ngoài cửa, tiếng của Tiểu Liên vang lên cùng đó là cánh cửa cũng được mở ra, Tiểu Liên bước tới bên giường đặt thau nước xuống cung kính nói:

- Tiểu thư người dậy rồi sao? Nô tỳ mang nước hầu hạ người rửa mặt.

Lê Tịch Tuyết cười nhẹ cầm cốc nước lên xúc qua miệng rồi lấy khăn mặt từ tay Tiểu Liên lau lau mặt rồi nói:

- Tiểu Liên ta ngủ bao lâu rồi?

Tiểu Liên vừa nhận khăn mặt từ tay Lê Tịch Tuyết vừa nói:

- Tiểu thư người đã ngủ được một ngày hai đêm rồi.

Lê Tịch Tuyết khẽ gật đầu đúng là ngủ tới quên trời quên đất, thoáng cái mà đã ngủ nguyên 1 ngày trời giờ tỉnh lại mới thấy bụng đói cồn cào. Tiếng réo trong bụng khiến Lê Tịch Tuyết cười gượng gạo nói:

- Tiểu Liên đã quá giờ cơm chưa vậy? Ta ngủ nhiều quá giờ đói bụng rồi.

Tiểu Liên cười gật đầu cung kính nói:

- Tiểu thư nô tỳ đã chuẩn bị thức ăn nhẹ cho người rồi. Người qua bàn kia dùng bữa đi nô tỳ hầu hạ người dùng bữa. Buổi trưa nô tỳ sẽ căn rặn bên thiện phòng làm thêm vài món ngon cho người.

Lê Tịch Tuyết gật đầu, chân kéo nhẹ xuống giường rồi đi vào đôi giày, nàng vừa đi đến phía bàn nơi chính giữa nhà vừa nói:

- Tiểu Liên em đừng cứ suốt ngày sưng hô với ta nô tỳ này nô tỳ nọ nữa. Sau này không cần quá câu nệ cứ gọi ta là tiểu thư sưng em là được rồi.

Tiểu Liên múc cho Lê Tịch Tuyết một chén cháo nhỏ rồi gật đầu.

- Vâng tiểu thư.

Lê Tịch Tuyết sau khi ăn thêm chút cháo lại ăn thêm chút bánh quế hoa, bụng cũng bớt cồn cào hơn.Sức khỏe cũng hồi phục không ít, mới xuyên không tới đây có một thời gian ngắn vậy mà nhiều chuyện sảy ra quá.

Thân thể này từ lúc tỉnh dậy ở tứ vương phủ nàng kiểm tra qua mạch của mình thì đã tốt lên không ít, những loại độc dược tạp nham cùng hàn độc trong cơ thể mà trước nhiễm phải cũng đã phần nào được giải. Nàng cũng đã hỏi qua Mộc Tâm Dao chỉ biết là được dùng thuốc của sư phụ tỷ ấy để lại. Hơn nữa là thuốc bách độc hiếm gặp khó điều chế được.

Lê Tịch Tuyết cảm thấy xuyên không tới đây lại hặp may mắn tới nhiều lần như vậy. Lòng luôn cảm tạ Mộc Tâm Dao.

Như nhớ ra chuyện gì Lê Tịch Tuyết liền hỏi Tiểu Liên:

- Tiểu Liên lúc ta ngủ có ai tới tìm ta hay không?

Tiểu Liên đứng bên cạnh khẽ lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng lại có chút tránh né:

- Dạ không có thưa tiểu thư, lão gia cùng Mộc Tiểu thư căn rặn mấy ngày nay không cho ai đến làm phiền tiểu thư nghỉ ngơi.

Lê Tịch Tuyết khẽ nhíu mày nàng là đang suy nghĩ mông lung cái gì liền buột miệng hỏi:

- Tứ vương gia cũng không tới sao?

Tiểu Liên khẽ lắc đầu.

- Dạ không có.

Lê Tịch Tuyết cũng chỉ gật đầu nhẹ rồi lại đưa li trà lên miệng uống. Sau đó lại nhìn Tiểu Liên nói:

- Tiểu Liên lát nữa ta muốn tới Bách quán Đường một chút.

Tiểu Liên mắt thoáng biến sắc giọng nói hơi gấp:

- Tiểu thư người thân thể chưa khỏe hẳn, muốn mua gì người cứ nói em ra ngoài mua được rồi.

Lê Tịch Tuyết lắc đầu cười nhẹ nói:

- Vị thần y Tư Nhiệm ở Bách Quán Đường hắn hứa là tặng ta một bộ ngân trâm tốt. Ta hôm nay khỏe rồi lại cũng không có việc gì làm nên hôm nay nhất định ta sẽ tới chọn lấy một bộ ưng ý.

Tiểu Liên đang châm trà cho Lê Tịch Tuyết tay cũng khựng lại, giọng nhỏ dần đi:

- Tiểu thư… người ngàn vạn lần đừng rời khỏi phủ có được không? Muốn mua gì hay thứ gì người cứ sai em đi mua là được. Hơn nữa dược phòng của Lê phủ cũng không thiếu các loại thảo dược tốt mà.

Lê Tịch Tuyết đặt mạnh li trà xuống bàn hắng giọng nói:

- Tiểu Liên em là đang có chuyện gì dấu ta sao?

Tiểu Liên mạnh mẽ lắc lắc đầu:

- Tiểu thư em không có… không có dấu gì người.

Lê Tịch Tuyết dùng tay mâm mê miệng chén trà, giọng nói đầy lạnh nhạt:

- Ta đúng là không nên trách em vì ta vốn không phải chủ tử của em, lát nữa em trở về Mộc Nhã Lâu làm việc đi. Lê thừa tướng phủ không thiếu một hai nha hoàn.

Tiểu Liên quỳ sụp xuống giọng nói gấp gáp, đầu cũng dập xuống đất lia lịa:

- Tiểu thư… Người đừng đuổi em đi em biết lỗi rồi… Em nói…Em nói cho người nghe…

Lê Tịch Tuyết vẫn lạnh giọng nói:

- Đứng lên đi, nói rõ dàng mọi chuyện cho ta nghe.

Tiểu Liên thấy tiểu thư vẫn còn tức giận nên chỉ biết làm theo, liền đứng dậy rồi chậm dãi nói:

- Hôm qua khi thượng triều hoàng thượng đã ban thánh chỉ là ban hôn cho tứ vương gia và Thánh nữ. Phong thánh nữ trở thành trắc vương phi đầu tiên của tứ vương phủ. Và cũng ngay ngày hôm qua thánh nữ dọn về ở tứ vương phủ cho quen với địa hình và không khí trong vương phủ. Đợi ngày cử hành hôn lễ và hoàng thượng còn ban cho Thánh nữ lương bổng và nha hoàn thân cận hệ nhưccác vị vương phi được hưởng.

Lê Tịch Tuyết tim bỗng khựng lại giọng nói vẫn lạnh nhạt hỏi Tiểu Liên:

- Vậy tứ vương gia trả lời thế nào?

Tiểu Liên cúi đầu đáp:

- Tứ vương gia không phản đối còn xin hoàng thượng sau thượng thọ của thái hậu sẽ lập tức cử hành hôn lễ.

Lê Tịch Tuyết như không tin vào tai mình, nàng đứng bật dậy nàng phải tới hỏi tứ vương gia cho rõ, rõ ràng hắn từng nói sẽ chỉ cưới duy nhất một mình nàng thôi sao?

- Ta tới tứ vương phủ một chuyến, dù sao hôn ước của ta cũng chưa bị hủy bỏ, ta vẫn là tứ vương phi của ngày ấy.

Tiểu Liên khẽ níu tay áo của Lê Tịch Tuyết lắc đầu:

- Tiểu thư người đừng ra ngoài có được không? Bên ngoài họ đang đồn thổi những điều không hay về người. Em e rằng người nghe thấy sẽ không vui vẻ …

Lê Tịch Tuyết nhìn khuôn mặt lo lắng của Tiểu Liên thì cố nặng ra nụ cười gượng gạo an ủi. Nàng cũng biết ở ngoài kia họ chuyện gì cũng làm quá lên một đồn thành mười, mười đồn đến một trăm.Nhưng căn bản là nàng đâu có để ý đâu, mọi chuyện chỉ cần nàng thấy sự thật là được.

- Được rồi, ta không sao đâu, dù sao ta cũng muốn biết thiên hạ đồn đại ta thành ra như thế nào.

Bên ngoài tiếng loảng xoảng vang lên cùng với tiếng thét lớn của Lê Tịch Lan Hoa:

- Lê Tịch Tuyết cái đồ phế vật vô dụng nhà ngươi mau cút ra đây cho ta. Ngươi lại dám đem Tiểu Thúy nha hoàn thân cận của ta đi trao đổi hay sao?

Lê Tịch Tuyết hừ lạnh, nàng còn chưa tính sổ chuyện hai mẹ con của họ đã đối sử độc ác với Tiểu Mễ nay lại tìm đến gây chuyện. Được lần này nhất định Lê Tịch Tuyết nàng sẽ cho nàng ta nếm thử sự lợi hại của hỗn dược nàng đã pha chế.

Đi tới bên tủ mở ra Lê Tịch Tuyết cầm lên một hộp ghỗ nhỏ rồi đi về phía Tiểu Liên cười cười rồi nói thầm vào tai Tiểu Liên.

Lê Tịch Tuyết nói tới đâu Tiểu Liên cười cười rồi gật gật đầu rồi đưa tay cầm lấy hộp ghỗ đặt vào trong tay áo.

Lê Tịch Tuyết chỉnh lại y phục rồi bước nhanh ra ngoài phía sau cách vài bước chân là Tiểu Liên cúi mặt đi theo.

Thấy Lê Tịch Lan Hoa đang tức giận đập mấy bình hoa mà hôm qua quản gia đã đem tới để trang trí biệt viện của mình. Lê Tịch Tuyết hắng giọng nhẹ nói:

- Hóa ra là nhị tỷ tỷ sao, thật không ngờ tỷ lại có nhã hứng phá phách đồ trong nhà, ngươi thích thì cứ đập cho thoải mái đi. Rồi ngày mai phụ thân và Lê đại thiếu gia lại sai người mua về biệt viện của ta thôi. Dù sao chỉ có vài cái bình bông nhỏ này cũng không làm sập được sản nghiệp mà Lê đại thiếu gia đã gây dựng bao nhiêu năm lên đâu.

Lê Tịch Lan Hoa mặt càng tức giận, nhưng nghĩ lời của Lê Tịch Tuyết cũng có chút đúng, dù sao đúng là phụ thân vẫn luôn ưu ái mình liền dừng lại đi tới trước mặt Lê Tịch Tuyết mà quát:

- Cái đồ vô dụng nhà ngươi lại dám đưa nha hoàn thân cận của ta đem đi bán. Lần này ngươi không đem người trở về thì ngươi đừng có trách ta độc ác.

Lê Tịch Tuyết hừ lạnh nói:

- Từ khi nào mà Lê thừa tướng phủ lại thiếu thốn một hai nha hoàn để tỷ tỷ phải nổi giận tới vậy?

Lê Tịch Lan Hoa cầm cây roi mây vừa định đưa lên đánh về phía Lê Tịch Tuyết thì phía sau Tiểu Liên cũng không kém cạnh mà cầm cái roi mây dài hơn đi lên đứng gần trước mặt Lê Tịch Tuyết, khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa như sát thủ.

Lê Tịch Lan Hoa lại bị cái khí thế đó làm cho khiếp sợ nàng chỉ đành đưa tay lên chỉ về mặt Lê Tịch Tuyết mà hậm hực nói:

- Ngươi có biết Tiểu Thúy theo ta tính ra cũng hơn số tuổi ngươi đã sống hay không?

Lê Tịch Tuyết hừ lạnh, vừa rồi thấy sắc mặt sợ hãi của Lê Tịch Lan Hoa khi thấy Tiểu Liên cầm cây roi ra đứng trước mặt mình thì nàng đoán trừng Lê Tịch Lan Hoa này cũng chỉ là cái thùng rỗng kêu to thôi chứ võ công không bằng Tiểu Liên được. Lê Tịch Tuyết lạnh nhạt nói:

- Vậy ngươi nghĩ Tiểu Mễ của ta cũng chỉ ở với ta được vài ngày thôi sao?

Lê Tịch Lan Hoa cười lớn khi nhớ lại đã hành hạ nha hoàn của Lê Tịch Tuyết tới sống không ra sống mà chết cũng không ra chết.

- Ha ha… Kể ra con nô tỳ của ngươi sống cũng thật là dai như chủ tử của nó đi. Bị đánh tới rơi lìa đôi chân, lại bị ta sai người bỏ đói bao nhiêu lâu vậy mà còn không chết. Quả thật làm ta nhìn bằng cặp mắt khác thường nha.

Lê Tịch Tuyết nắm chặt bàn tay tức giận, đúng là không cho nàng ta một bài học thì không được. Nàng vốn dĩ chỉ định cho Lê Tịch Lan Hoa nếm thử loại bột phấn gây kích ứng da trong nhiều ngày thôi, nhưng nàng ta lại kích bác Tiểu Mễ như vậy. Vậy thì hai viên đơn dược của nàng nên để nàng ta dùng thử rồi.

Nghĩ là làm Lê Tịch Tuyết nhẹ nhàng lấy trong tay áo hai viên thuốc đen đen rồi đi chậm lên sát cạnh Tiểu Liên mà nói nhỏ:

- Tiểu Liên em giúp ta cho Lê Tịch Lan Hoa ăn hai viên thuốc này đi.

Tiểu Liên cầm hai viên thuốc trong tay gật gật đầu tiến lên phía Lê Tịch Lan Hoa nhân lúc Lê Tịch Lan Hoa còn đang tự cao tự đắc liền một chiêu bóp chặt miệng rồi đẩy mạnh hai viên thuốc vào lại bóp miệng lại tiện bóp mũi cho Lê Tịch Lan Hoa nhuốt xuống.

Vì đang thao thao bất tuyệt không chú ý nên khi Tiểu Liên đẩy mạnh viên thuốc vào miệng là Lê Tịch Lan Hoa đã nhuốt xuống luôn mà không hề đề phòng.

Sau khi Tiểu Liên lui lại về phía dau Lê Tịch Tuyết thì Lê Tịch Lan Hoa mới hét lên ầm ĩ.

- Lê Tịch Tuyết ngươi cho ta uống thứ gì? Tại sao thân thể ta lại nóng thế?

Lê Tịch Tuyết vừa bước tới bên cạnh Lê Tịch Lan Hoa vừa nói:

- À thì là thuốc ta tự chế ra thôi, ngươi cứ dần dần mà hưởng thụ đi nha.

Nói song Lê Tịch Tuyết và Tiểu Liên bước nhanh ra khỏi biệt viện, để lại Lê Tịch Lan Hoa mặt đầy mồ hôi khó chịu ngồi bệt xuống đất.