Tựa Như Người Trong Lòng Bước Tới

Chương 10: Lạc vào lưới tình



A Thành theo lời phân phó của cậu chủ đưa Qúy Tử về tận nhà.

Vú Triệu ở nhà thỉnh thoảng lại ra cửa ngóng, ánh mắt không giấu nổi được nỗi lo âu. Tận đến khi nhìn thấy Qúy Tử an toàn về nhà bà mới nhẹ nhõm thở ra một hơi: “Lạy cô, cô làm vú lo muốn chết, vú còn tưởng cô gặp phải chuyện gì rồi!”

Qúy Tử cười: “Con đã về! Muộn rồi sao vú vẫn chưa đi ngủ còn ra ngoài chờ con làm gì!”

“Cô chưa về làm sao tôi dám ngủ, thôi về là tốt rồi. Mau lên lầu thay quần áo đi đừng để thái thái phát hiện. Vú pha cho cô một ít trà nóng, đây là phương thuốc của một lão trung y, dùng hiệu quả lắm, chờ lát nữa vú mang lên cho.”

“Con cảm ơn Vú.” Qúy Tử không tiếp tục lề mề nữa, cô khom lưng rón rén lên lầu.

Cạnh phòng Qúy Tử là phòng tắm, cô không dám bật đèn, chỉ đơn giản dùng nước rửa qua mặt. Bên trong phòng một mảnh tối đen, chỉ có ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ hắt lên chụp đèn pha thêm một tầng trắng bạc đủ để soi sáng.

Qúy Tử dùng sáp bồ kết đặc chế rửa sạch đi lớp trang điểm trên mặt, mùi son phấn quen thuộc vương vẩn nơi đầu chóp mũi, gợi lại một mảng ký ức mơ hồ chiếm cứ lấy tâm trí cô. Hơi ấm hãng còn đọng trên gò má cô, dù chỉ là nụ hôn chuồn chuồn nước nhưng cũng đủ làm cõi lòng trào dâng xao xuyến. Rốt cuộc cảm giác này là bất ngờ hay e ngại? Cô cũng không thể giải thích rõ ràng, muôn vàn câu hỏi cứ ập tới trong đầu. Trái tim cô đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, nhớ lại sự tình ban nãy cô thực sự không biết đào hố nào mà chui xuống. Cũng may Thẩm Kình Hoài không tỉnh lại nếu không cô cũng không biết phải đối mặt với người này như thế nào, quá xấu hổ! Nhưng lại nói chú nhỏ cũng quá xem nhẹ cô rồi, rõ ràng bản thân không biết gì về tình yêu, bây giờ nghĩ lại, cô thật sự có chút hụt hẫng!

Lúc nằm vật ra giường, Qúy Tử tự dưng cảm thấy khó chịu, cô buồn phiền dùng chăn tự quấn mình thành một cái kén thật to, trong lòng trằn trọc bứt rứt, sau khi uống xong chén trà an thần của vú Triệu, cô mới thấy hả giận đi đôi chút.

Nghĩ lại Thẩm Kình Hoài có gì đáng để cô hao tổn tâm trí? Phải ngủ thật ngon, không thể bị hắn ta ảnh hưởng!

Sáng hôm sau, Qúy Tử thức dậy muộn. Cô thoáng nhìn qua đồng hồ treo trên tường lúc này vội vàng bước xuống giường.

Ăn sáng xong xuôi, tận đến khi đi được nửa đường, Qúy Tử mới nhớ ra hôm nay là cuối tuần, được nghỉ, cô cũng đâu cần phải gấp gáp như vậy. Mọi người bây giờ đều đang ngủ say như chết còn cô thì lao như tên ra đường, tại ai chứ, tất cả là do Thẩm Kình Hoài!

Bây giờ đã lỡ ra ngoài, Qúy Tử quyết định sẽ đến quán rượu Hà Dương xem. Không chừng có thể tìm ra chút manh mối giúp Thẩm Kình Hoài khôi phục lại kí ức.

Qúy Tử về nước không lâu, cũng không quá quen thuộc đường xá chỗ này. Cô đưa người kéo xe hai đồng, bảo cậu ta chở đến quán rượu Hà Dương. Thấy đồn đồ ăn ở đây là ngon nhất, đúng kiểu mùa nào thức nấy, bây giờ còn đang là mùa mưa, mùa này trên sông có rất nhiều tôm đỏ, đặc biệt nhà hàng này chế biến món tôm đỏ rất ngon, nhất là tôm bỏ vào xào rượu hoặc hầm cùng rượu gạo.

Qúy Tử có nghe các tiền bối ở tòa soạn kể rằng mặc dù hầu hết bọn họ không thích ăn tôm mấy nhưng lại cực kỳ mê mẩn món tôm viên chiên của quán này. Tôm được bóc vỏ rồi băm nhỏ trộn cùng mỡ lá, nặn thành những viên tròn sau đó đem đi chiên qua trong mỡ lợn, tôm viên ẩm mềm có màu trắng như miếng mỡ dê đông đặc, chấm cùng dấm hoặc muối tiêu, độ ngọt giòn vừa phải, hương vị nịnh miệng vô cùng.

Qúy Tử gọi một vài món tôm, khi người phục vụ dọn món, cô làm như vô tình hỏi một câu: “Anh bạn, tôi muốn hỏi cậu một chuyện.”

Buôn bán khó làm, khách hàng chớ làm phật ý, người phục vụ cúi đầu khom lưng: “Cô có chuyện gì cứ nói.”

Qúy Tử đè thấp giọng hỏi: “Người tài xế nhà họ Vương đó, ông ta có thường xuyên đến chỗ cậu uống rượu không?”

Người phục vụ còn tưởng có chuyện gì, hiển nhiên hắn biết người kia, bĩu môi lẩm bẩm: “Lão tài xế đấy là khách quen ở đây.”

“Tôi còn chưa nói tên hắn mà cậu đã đoán ra rồi?”

“Cô chả bảo là nhà họ Vương đấy thôi, còn không phải nhà họ Vương giàu có nức tiếng ở Nam Thành sao? Cần gì phải đoán? Nhưng mà sao cô lại hỏi thăm lão tài xế đấy? Ông ta chết được nửa năm rồi mà!”

“Đã chết được nửa năm rồi cơ á?” Qúy Tử bàng hoàng đến mức hồn siêu phách lạc. Thẩm gia gặp hỏa hoạn cũng vào nửa năm trước, trùng hợp tài xế nhà họ Vương cũng chết cùng khoảng thời gian đấy?

“Cô thật sự không biết? Quái lạ. Vụ tai nạn của ông ta nổi tiếng khắp Nam Thành đó trời!”

“Cũng chỉ là một người tài xế cần gì phải làm rùm beng như vậy?”

“Nghe khẩu âm của cô không giống người ở nơi khác, cô không biết thật á?”

Qúy Tử mù mịt lắc đầu, suy nghĩ một chốc rồi nói: “Phục vụ, cậu đi nói với bà chủ, tôi thấy cậu làm việc không tồi, cho cậu thêm năm đồng, mang một bình rượu ra đây. Tôi mời cậu một ly đổi lại cậu kể cho tôi nghe chút chuyện?”

Người phục vụ lui tới lui nơi bận rộn cả ngày, gặp được một vị khách xinh đẹp bảo hắn trò chuyện, hắn mừng rỡ khôn xiết liên tục nói: “Cô đã bảo như vậy, tôi sẽ lập tức đi làm.”

Hắn cầm tiền đưa cho chưởng quầy, còn cẩn thận xem xét tình huống mà gọi rượu gạo, độ cồn không cao, tùy ý uống chơi cũng được. Chờ rượu hơi ấm, hắn bưng bình đến cho Qúy Tử, nói: “Vậy tôi ngồi xuống kể cho cô nghe mấy chuyện kì bí nơi đây?”

“Tự rót rượu đi, tôi mời.”

Qúy Tử khách khí nói nhưng người phục vụ không dám khách khí với cô. Hắn cười ngượng ngùng rồi ngồi xuống, rót ra nửa chén rượu gạo, cũng chỉ dám ngồi nửa mông lên ghế.

Suy nghĩ một hồi, người phục vụ nói: “Đại khái là khoảng nửa năm trước, tôi tính ngày, hình như vào ngày mồng năm tháng ba âm lịch, là sinh nhật của bà chủ vì hôm đó tôi còn được phát tiền thưởng nữa mà.”

Qúy Tử nghe đến đây thì vô cùng hăng hái, vụ của chú nhỏ là vào ngày mồng sáu tháng ba, chỉ sau một ngày người tài xế nhà họ Vương xảy ra tai nạn, nghĩ kiểu gì cũng thấy lạ.

Người phục vụ vẫn còn thèm rượu, thỉnh thoảng lại đảo mắt về phía bình rượu.

Qúy Tử thấy vậy, cười tủm tỉm trêu hắn: “Đã bảo cậu uống thì cứ uống. Cậu nom tôi có giống người keo kiệt không? Hay còn thiếu cậu tiền uống rượu hửm?”

“Vậy tôi đành cung kính không bằng tuân mệnh.” Sau khi nhấp xong một ngụm rượu, trong bụng hơi cồn tỏa ra nóng ran, trong lòng người phục vụ đầy vui sướng. Hắn được uống rượu nên không dám nói dối, lập tức nói tiếp: “Trước kể cho cô nghe chút chuyện về nhà họ Vương, cái nhà phú hộ giàu nhất Nam Thành đấy, nhà họ lập nghiệp bằng nghề làm bánh hạnh nhân hoa đào, nói đúng thì chính là nơi chế tác đặc sản Nam Thành. Cái nhà hàng to nhất Nam Thành cũng của nhà bọn họ. Tôi nghe nói sở dĩ nhà họ Vương làm món bánh này là vì nhà họ có thờ một pho tượng Đại Phật.”

Qúy Tử vô cùng ấn tượng với món bánh hạnh nhân hoa đào, tối hôm qua cô đã ăn chiếc bánh này, đúng thật rất thơm và ngon miệng, gọi là đặc sản Nam Thành quả không sai.

Qúy Tử hỏi: “Đại Phật? Là sao?”

“Không biết cô đã nghe qua chưa? Trong《 luận hành · đính quỷ 》* có nói___’tương truyền trên núi Độ Sóc có một cây đào lớn, cành cong xuống dài ba vạn dặm, đầu Đông Bắc của cây đào chính là quỷ môn, nơi yêu ma quỷ quái ra vào.’ Nôm na là trên núi Độ Sóc đấy có một gốc cây đào cổ thụ, sâu trong phiến lá chính là quỷ môn quan cho phép chúng yêu ma có thể ra vào! Bánh hoa đào mà bọn họ làm cách đây trăm năm trước, hoa đào đều được hái từ cái cây quỷ quái đấy mới cho ra mùi thơm đặc trưng như vậy! Nhưng đã động tới quỷ thần thì đều phải trả giá. Tôi nghe nói, cứ đứa con đầu lòng của nhà họ Vương là con gái thì chúng đều sẽ chết yểu không rõ nguyên do, thi cốt phải được chôn ở dưới gốc cây đào để hiếu kính Qủy Vương! Có như vậy, mệnh của nam đinh trong gia tộc mới được bảo toàn, còn nếu sinh ra con trai đầu lòng, tương lai có thể trở thành gia chủ nhà họ Vương.”

Nháy mắt, trong đầu Qúy Tử chợt hiện lên hình ảnh một cây đào, cánh hoa sáng rực như lửa đốt, thiêu đỏ cả mắt. Vạn vật trên nhân gian, hoa xuân đông tuyết, đều ẩn trong góc này. Dưới gốc cây, tàn tro rơi lởm chởm. Dường như cô còn nghe thấy vô số tiếng khóc thét chói tai của những bé gái oai oái gọi “mẹ”.

Qúy Tử sởn hết cả tóc gáy, kinh hãi nhấp một ngụm rượu: “Còn không phải để lấp liếm việc thất đức của nhà đấy, ai biết được chuyện cửa quỷ này có thật không?”

Thời đại nào cũng thế, trọng nam khinh nữ vẫn nhiều như ngả rạ. Có điều không giống những cô chiêu được cung phụng trong hộ nhà giàu, những gia đình nghèo khổ khác, đời gái mệnh tiện còn không đáng một xu, người ta nói, bán đi cũng chả được bao tiền.

Người phục vụ cười khà khà, cũng không cãi lại. Hắn ngồi đây chỉ muốn khơi chút hứng thú cho Qúy Tử chứ không phải ganh đua cao thấp với cô. Ngừng một lát, người phục vụ nói tiếp: “Ai biết được? Dù sao nhà họ Vương phú quý nhiều năm như vậy, muốn gì được nấy, có nuôi tiểu quỷ, nuôi thần Phật thì có làm sao, hoặc do phong thủy tốt phù hộ cho nhà bọn họ thịnh vượng! Nhưng có chuyện chỉ có mỗi nhà họ Vương này mới được, ai mà được làm ở đấy thì có phúc lắm đấy chứ chả đùa, gà chó gì cũng đắc đạo lên trời hết, cả nhà đấy sau này được nhờ, ngày tháng thênh thang. Chẳng qua là cô chưa thấy thôi, hễ lần nào lão tài xế kia đến quán rượu của chúng tôi đều ngồi ở phòng riêng cho khách quý đấy. Tài xế quèn mà có đãi ngộ tốt như vậy tránh sao được khiến người ta ghen tị đỏ mắt.”