[Tuấn Triết] Xin Người Gieo Tương Tư Ba Đồng Phụ Trách

Chương 7



7.

Chờ trợ lý đuổi cả một bàn phóng viên đi rồi, Cung Tuấn lại quay sang giải thích với Trương Triết Hạn, vừa rồi có người quay chụp lén nên hắn mới hỏi đến vấn đề nhức nhói kia, cho bọn họ khỏi bịa đặt viết bậy chuyện cũ.

"Xin lỗi, Nhan tiểu thư, không có ý xúc phạm cô đâu." Nét mặt của Cung Tuấn trở nên nhu hoà đi rất nhiều.

Nhan Nhan cũng xin lỗi theo, cũng có hơi xấu hổ: "Xin lỗi anh, là do tôi không chú ý, không biết bọn họ theo đuôi vào từ khi nào ~"

Trương Triết Hạn lại ôm hết trách nhiệm vào người, nói với Cung Tuấn: "Tôi với Nhan Nhan cũng không có làm gì, trước đây rất thản nhiên để cho người ta chụp lén. Cứ nghĩ là giúp tạo đề tài giữ nhiệt độ cũng được."

À hoá ra là thế, Cung Tuấn chợt hiểu ra liền nhíu mày, trong mắt loé lên tia có lỗi, dáng vẻ tự trách: "Triết Hạn, có phải tôi đang làm ảnh hưởng đến kế hoạch công việc của cậu không?"

Không sao! Trương Triết Hạn định bảo đây là việc của phim trước rồi mà, không ảnh hưởng gì hết.

Cung Tuấn lại nhanh chóng gọi điện thoại cho trợ lý, giải thích ngay tức khắc: "Đừng cản trở hai người họ, bảo họ nhất định phải viết đúng sự thật, chúng ta tôn trọng những người làm truyền thông."

Viết đúng sự thật...... Nụ cười của Nhan Nhan cứng đờ bên khoé miệng, cô vừa mới trả lời vô cùng rõ ràng, rằng giữa mình và Trương Triết Hạn chỉ là mối quan hệ công việc, còn do chính cô chủ động nói trước nữa.....

Cung Tuấn giải quyết vấn đề nhanh thoăn thoắt rồi cúp máy, quay mặt sang, hơi cúi đầu nhìn Trương Triết Hạn, nét mặt dịu dàng, cằm khẽ hất lên, dáng vẻ kiểu Thế nào, tôi thông minh quá tinh ý quá luôn đúng không: "Yên tâm đi, không chặn tin nữa."

Trương Triết Hạn chẳng thấy có vấn đề gì cả, chỉ lắc lư chờ thức ăn mang lên, đằng nào cũng không thể học hỏi Nhan Nhan làm sao để diễn tốt vai "nữ chính" rung động trước nam chính, thôi thì dứt khoát chờ ăn tối luôn cho rồi.

Cung Tuấn rót nước cho Trương Triết Hạn, cũng ga lăng rót nước cho Nhan Nhan, rất hứng thú tham gia tám chuyện cùng hai người, bầu không khí rất thoải mái.

Nhan Nhan nhìn Cung Tuấn, đột nhiên lại tốt tính rồi, ban đầu mặt mũi lạnh tanh chắc là vì bọn phóng viên.

"Hai anh thân thiết ghê." Nhan Nhan lần thứ ba nhìn thấy Cung Tuấn lấy thịt xiên giúp Trương Triết Hạn mà cảm thán.

Trương Triết Hạn có người cơm bưng nước rót, chỉ chuyên tâm vùi đầu ăn, mỗi lần định chìa tay ra Cung Tuấn liền đoán chính xác được anh muốn lấy cái gì, lập tức đưa ngay cho anh. Nếu là trước đây, sẽ là anh vừa ăn vừa gắp chút thức ăn giúp Nhan Nhan.

"Cô với Triết Hạn quay cả bộ phim còn thêm thời kỳ quảng bá, ắt hẳn biết rõ bất cứ ai cậu ấy cũng thân nhỉ." Cung Tuấn trả lời thắc mắc của Nhan Nhan.

Trương Triết Hạn thuận nước mà vênh cổ đắc ý, cất lời khoe khoang: "Nhân duyên của anh đây trong giới không phải điêu đâu......"

Cung Tuấn nghe thấy giọng anh, quay đầu sang nhìn rồi bật cười, chuyên chú nghe anh nói chuyện.

Trương Triết Hạn đối diện với ánh mắt hết sức chân thành của Cung Tuấn, như kiểu anh nói cái gì Cung Tuấn cũng sẽ tin, Trương Triết Hạn thế mà ngại nói tiếp.

Nhan Nhan chép môi, gật đầu: "Vâng, anh Triết Hạn tốt vô cùng luôn...... Tiền bối, bọn em đều rất thích anh ấy."

Cung Tuấn quay đầu, nhìn sang Nhan Nhan với vẻ mặt tán thành: "Đúng vậy, tôi cũng rất thích cậu ấy."

Nhan Nhan đột nhiên kinh sợ, ánh mắt của Cung lão sư rõ ràng mang nét cười, nhưng lại kèm theo cảm giác áp bách vô danh. Giống như đang tuyên cáo quyền sở hữu Trương Triết Hạn vậy.

Uầy thôi thôi. Nhan Nhan cười chua xót, cô đã biểu hiện rõ ràng, Trương Triết Hạn nếu thật sự có ý với cô thì sớm đã xác định quan hệ từ lâu rồi. Là do cô không chịu từ bỏ, tiếp tục cắm đầu hưởng thụ tình trạng mập mờ mà nhu cầu tình cảm lẫn công việc mang lại. Cô đã từng chiếm đoạt được tâm tư của Trương Triết Hạn, Cung Tuấn hiện tại là CP phim mới của Trương Triết Hạn thì đương nhiên càng có thể.

"Hai người mà còn khen nữa là tôi mọc cánh bay lên trời luôn đấy." Trương Triết Hạn lại phồng lỗ mũi.

Hai người thuộc CP cũ và hiện tại của anh nhìn nhau cười, sóng ngầm cuồn cuộn.

Nói là Trương Triết Hạn đưa Cung Tuấn ra ngoài ăn khuya, cuối cùng lại thành ra Cung Tuấn thanh toán.

Cơm nước xong xuôi, Cung Tuấn đứng kề vai trước sau với Trương Triết Hạn, chiều cao hơn kém 5cm, cảnh đẹp ý vui.

Nhan Nhan vẫy tay chào tạm biệt: "Em gọi bạn thân đến đón rồi, anh Triết Hạn, Cung lão sư, chúc phim mới của hai anh quay chụp thuận lợi, chúc cho rating đại bạo."

"Ừm, cũng chúc cô sớm ngày nhập đoàn mới, phát triển công việc mới." Tiền bối Cung Tuấn khéo miệng, thực tình gửi lời chúc.

Trương Triết Hạn vỗ vai Cung Tuấn: "Đừng có giục con gái người ta, thà thiếu không ẩu biết không Nhan Nhan, có kịch bản hay thì hẳn cân nhắc."

Ui! Cung Tuấn bị đập một cái chỉ đành đưa tay còn lại lên xoa xoa, giống như bị đánh đau thật sự, đôi mắt chớp chớp nhìn Trương Triết Hạn.

"Á xin lỗi xin lỗi Cung lão sư! Tôi dùng lực mạnh quá." Móng vuốt bé xíu của Trương Triết Hạn xoa xoa vai cho Cung Tuấn.

Làm gì đến mức đó, Cung Tuấn rõ là đang trêu Trương Triết Hạn đấy có được không, giống như trước đây trong lúc đóng phim cô đã từng cố ý vấp chân, muốn Trương Triết Hạn tới đỡ vậy.

Nhan Nhan nhìn hai người, trong lòng rất đỗi hâm mộ, đành phải đè nén cảm giác ganh tỵ, mau bỏ chạy lấy người thôi!

Không ngoài dự đoán, Weibo tối hôm ấy, trang Reuters công khai một tấm ảnh chụp, Cung Tuấn và Trương Triết Hạn cùng nhau rời đoàn phim đến Hoành Điếm ăn khuya. Bài báo mang tiêu đề Bạn bè ăn liên hoan, Trương Triết Hạn dẫn Cung Tuấn đến chỗ hẹn, giới thiệu cho Nhan Nhan và Cung Tuấn quen nhau, Nhan Nhan chủ động làm rõ với Cung Tuấn, rằng giữa mình và Trương Triết Hạn chỉ là mối quan hệ đồng nghiệp trong công việc thôi.

Dùng từ làm rõ là đã rất khéo rồi.

Mặc kệ ngoài kia có đang "khóc gào" thế nào, CP Triết Nhan vẫn BE, nhà gái tự mình huỷ CP.

Siêu thoại Tuấn Triết mừng rớt nước mắt.

[Tuấn Triết thật sự rất thân đó! Tiểu Triết còn mang Tuấn Tuấn đi gặp bạn bè cơ mà.]

[Chỉ có tui để ý Nhan Nhan tại sao phải đặc biệt làm rõ quan hệ đồng nghiệp với Tiểu Triết cho Cung lão sư à, là sợ Cung lão sư hiểu lầm hả? Hê hê hê, hiểu lầm

cái gì ta.]

[Chỉ hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời!]

Trương Triết Hạn hỏi chị Cát, tin tức này liệu có gây nên ảnh hưởng xấu gì không. Anh thật sự chẳng ngờ rằng Cung Tuấn chẳng có chút nghiên cứu nào về việc xào CP cho bọn phóng viên chụp lén cả, đầu tiên là nhanh chóng đuổi đi, sau đó lại sợ cản trợ anh, chủ động liên hệ với người ta để bỏ lệnh cấm đăng ảnh.

Chị Cát nói: "Nhưng vụ này Cung Tuấn giải quyết vô cùng thoả đáng mà. Cậu với Nhan Nhan kết thúc công cuộc xào CP trong êm đẹp. Cậu không phải chịu trách nhiệm, Cung lão sư lại thuận lợi tiếp nhận."

Phải không. Cung Tuấn âm thầm giải quyết xong CP cũ của anh rồi.

"Đừng nghĩ nhiều nữa, cứ tập trung đóng phim với Cung Tuấn đi! Cậu ta bây giờ cả trong phim ngoài đời đều là CP với cậu đấy. Đêm nay NG nhiều lần là do cảm xúc chưa đúng phải không? Không được xin nghỉ phép trốn ra ngoài nữa đâu đó biết chưa!"

Nhắc tới chuyện này Trương Triết Hạn liền thấy nản, bèn giục chị Cát đi nghỉ ngơi: "Để tự em tìm cảm xúc."

Hôm sau, khoảng chiều chiều hai người bắt đầu trang điểm, mạnh ai nấy lên xe RV của mình, theo đoàn phim lái ra ngoại cảnh, chờ đến trời sụp tối bắt đầu quay tiếp cảnh quay chính bên bờ sông ngày hôm qua.

Trương Triết Hạn không có tâm trạng ăn uống, chưa ăn cả cơm chiều, duy trì cơn đói để nâng cao tinh thần.

[Thầy Trương, căng thẳng à.] Trương Triết Hạn nhận được tin WeChat của Cung Tuấn.

Đang yên đang lành tự nhiên sao lại gọi anh là thầy Trương, đặc biệt là ngay lúc này nữa, chỉ tổ gây thêm áp lực quay phim cho anh thôi, nếu còn tiếp tục NG thì anh làm thầy kiểu gì được.

[Vốn dĩ đêm qua định nói với cậu, nhưng sau đó lại trì hoãn vì ra ngoài dùng cơm. Tôi có bí quyết nhỏ độc nhất vô nhị, giúp cậu nhanh chóng tìm được cảm xúc nè.]

Ớ? Sự tò mò trong Trương Triết Hạn bị khơi dậy, hơn nữa Cung Tuấn quả thực nói chuyện rất khéo, hắn không hề nói sẽ dạy anh bí quyết, cũng không hề nói sẽ giúp anh tìm cảm xúc.

Giống như bạn bè đồng trang lứa, giao lưu thân tình với nhau thôi.

Trương Triết Hạn mặc một bộ trang phục diễn bên trong màu trắng, xuống xe RV của mình, chạy sang xe RV của Cung Tuấn để tìm Cung Tuấn.

"Cung lão sư ~" Trương Triết Hạn thò đầu vào, tươi cười rạng rỡ, nhướng nhướng chân mày, "Làm phiền anh rồi, giúp tôi tập thoại tìm cảm giác." Cần khách sáo thì vẫn phải khách sáo.

Cung Tuấn vén lọn tóc giữa trán, đuôi mày khẽ nhếch, lộ ra ý cười, chuẩn xác thần thái của Lão Ôn: "Vô cùng vinh hạnh."

Trương Triết Hạn lần đầu tiên vào RV của Cung Tuấn, tìm được ghế sô pha liền ngoan ngoãn ngồi xuống, chờ Cung Tuấn lên lớp, truyền thụ kinh nghiệm.

"Chính xác mà nói, cậu không nhập vai, là vấn đề do tôi." Cung Tuấn đứng dựa vào bàn, nghiêng mặt cúi đầu nhìn Trương Triết Hạn, rõ ràng đứng cao hơn Trương Triết Hạn đang ngồi rất nhiều, thế nhưng Cung Tuấn lại ngước mắt nhìn anh, trông vô cùng thâm tình mà lại ngây thơ.

Con tim Trương Triết Hạn mạnh mẽ nẩy một nhịp, anh vẫn luôn biết mắt Cung Tuấn đẹp, là kiểu vừa sắc bén, vừa ảm đạm, vừa điển trai đa tình. Nhưng hiện tại lại giống như một con cún bự, đặc biệt đáng yêu, ừ chính là hình tượng Ôn Khách Hành ở nghĩa trang say rượu liền mơ mơ màng màng trở về thời thơ ấu ấy.

Lúc quay cảnh này, Trương Triết Hạn chỉ cảm thấy kỹ năng diễn xuất của Cung Tuấn thực sự rất tốt, gương mặt đẹp trai thâm thuý, một cái nhếch mép cũng không hề có chút sến súa, nhưng dù có đáng yêu tới cỡ nào thì lúc đấy cũng chẳng rỗi để bình phẩm.

Mà giờ đây, Cung Tuấn mím môi, trực tiếp đối diện với anh.

Moá! Cái biểu cảm ve con "sợ ma" này trông tội nghiệp quá vậy.

"Triết Hạn, tôi nghĩ tôi cần phải sờ vào nơi khác của cậu, để cậu tìm được cảm xúc." Cung Tuấn bày ra vẻ mặt đoan chính anh tuấn, thở ra từ "sờ" một cách nghiêm túc.

"Hả?" Trương Triết Hạn ngạc nhiên, anh, anh nghe phải ảo giác rồi à.

"Tôi chạm vào bả vai cậu mà cậu không có cảm giác gì, cần phải đổi sang nơi cậu có cảm giác."

Trương Triết Hạn bắt đầu căng thẳng, khác hẳn với sự căng thẳng khi anh không diễn đúng tâm trạng nhân vật, mà là do những chuyện sắp tới phải nói phải làm với Cung Tuấn, khiến cho anh bất chợt lo lắng, tim đập liên hồi. Trương Triết Hạn trừng to hai mắt, đúng vậy, chính là cảm xúc này đây, anh đã tìm thấy được một chút cảm xúc rồi, anh tin tưởng phương pháp của Cung Tuấn, trong lòng hơi thấp thỏm, ngượng ngùng hỏi hắn: "Anh muốn sờ chỗ nào?"

"Tôi sờ ngực cậu được không." Cung Tuấn nói với vẻ bình tĩnh chính trực, như thể chỉ đang đề xuất phương án trợ giúp anh thôi vậy. Giống như Ôn Khách Hành thật sự chỉ muốn giúp Chu Nhứ hút máu độc ra, chứ không hề lợi dụng cơ hội nhìn trộm cơ thể hay hôn lên vai y vậy.

Lỗ tai Trương Triết Hạn nóng lên, thực sự không phải là do Cung Tuấn bảo muốn sờ ngực anh, ngực đàn ông con trai cũng đâu phải chỗ riêng tư gì mà không thể chạm vào, anh căn bản là bộ phim nào cũng vạch ngực cả mà. Này là vì anh cứ ngỡ Cung Tuấn sẽ đề xuất sờ vào chỗ khác của anh cơ chứ, ví dụ như mặt, cổ hay những bộ phận hơi ái muội kích tình một chút, hay thậm chí là nửa thân dưới nữa kìa.

Ai chà, ngực à! Trương Triết Hạn nheo mắt, giữ nét mặt hoài nghi.

Trong đáy mắt Cung Tuấn hiện lên ánh cười, nhấc mông di chuyển từ bên cạnh bàn đến ngồi ngay trước mặt Trương Triết Hạn, một bàn tay đặt lên lưng ghế bên cạnh Trương Triết Hạn, tay còn lại xoa nắn vùng da thịt nơi xương quai xanh, chui vào trong cổ áo.

Lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt trên da thịt mịn màng. Trương Triết Hạn nhăn mày, cảm giác đầu tiên chính là bàn tay ấy thật lớn.

Bàn tay to lớn bao phủ một bên ngực, ấn chặt vào đầu ti của anh mà xoa nắn.

Trương Triết Hạn vốn dĩ muốn bật cười để giảm bớt bầu không khí kỳ quái, đột nhiên năm ngón tay kia lại bóp lấy ngực anh, kéo thành hình chiếc bát, sau đó khẽ buông ra rồi lại chuyển sang nắm lấy bên ngực còn lại, ngón tay linh hoạt dịch chuyển thịt vú của anh, Trương Triết Hạn cảm giác cơ ngực vốn săn chắc của mình đã trở nên mềm mại luôn rồi, cứ như con sóng mà nhấp nhô giữa kẽ tay thon dài của Cung Tuấn.

Trương Triết Hạn không khỏi cong lưng ưỡn ngực, cảm nhận sự khác thường trước nay chưa từng có của cơ thể, khiến anh run rẩy từng cơn, ngay cả eo cũng mềm nhũn, thật là kỳ lạ. Anh nhíu mày, đôi mắt ươn ướt, trông đặc biệt quyến rũ động lòng người.

"A Nhứ, ngực của huynh to quá mềm quá!"

"Ngươi câm miệng cho lão tử!" Trương Triết Hạn nghe thấy thế, khuôn mặt tức khắc đỏ bừng, là loại cảm giác bị Ôn Khách Hành thành công đùa giỡn đến mức vừa thẹn vừa giận!

Cung Tuấn vừa ngước lên liền chạm phải đôi mắt long lanh ánh nước của Trương Triết Hạn, bèn hít sâu một hơi, hai tay vạch cổ áo Trương Triết Hạn ra, áo trong xộc xệch, từ bả vai trượt xuống cánh tay, vừa hay dừng ở bụng dưới, hai bờ ngực phập phồng lên xuống lộ ra ngoài, đầu v* hồng hồng dựng đứng ở hai bên, hình ảnh đầy nóng bỏng kích thích.

"Ta, ta!" Trương Triết Hạn đang muốn phản bác lại hắn rằng đấy là cơ ngực! Cơ ngực rắn chắn do tập luyện mà thành, bị hai bàn tay to dày ấm áp của Cung Tuấn bao lấy, dùng ngón cái ngón trỏ xoa nắn phần thịt mềm mại hai bên, anh thoải mái đến mức run rẩy ngẩng đầu, thiếu chút nữa là rên ra tiếng, bèn nhanh chóng cắn môi ngậm miệng. Cung Tuấn xoa anh thật sướng.

Cung Tuấn dùng cả hai tay nắm lấy bộ ngực đầy đặn của Trương Triết Hạn, đẩy chúng gộp lại với nhau tạo thành một khe ngực sâu hoắm đầy kiêu hãnh. Cung Tuấn vội vành cúi đầu xuống, đưa đầu lưỡi liếm khe ngực, chóp mũi cao thẳng nằm giữa núi đồi trập trùng, hai bên ngực mềm mại áp sát vào cánh mũi hắn, mùi sữa nồng đậm vây lấy hắn, thơm quá đi mất. Cung Tuấn vừa dùng chóp mũi cọ sát, vừa dùng đầu lưỡi phát hoạ, đánh vòng liếm láp.

Hơi thở nóng bỏng phả vào ngực Trương Triết Hạn, thân thể Trương Triết Hạn tê dại run lên như bị chích điện, đôi môi hé mở phát ra tiếng thở dốc khe khẽ.

Trương Triết Hạn thật sự không hề ngại cho người khác sờ ngực mình, con trai con gái đều có thể, anh còn cố ý để khoe thành quả tập thể hình của mình ấy chứ.

Cung Tuấn đã nói là để giúp anh tìm cảm giác, chỉ sờ ngực thôi mà!

Vùi mặt vô ngực luôn là sao! Sao còn xài cả mồm nữa! Thẻ đỏ phạt đền!

- TBC-