Tục Nhân Mục Nát

Chương 1: Xem mắt



Một ngày nghỉ hiếm hoi.

Cực kỳ thích hợp để ngủ nướng.

Ánh nắng lúc 8 giờ sáng bị tấm rèm mỏng ngoài cửa kính che lại, nhưng không chắn hết được, tấm vải bị chiếu đến hơi đỏ lên, ánh sáng yếu ớt từ khe hở giữa hai tấm rèm chen vào, lay động phủ lên chiếc chăn màu xám cách đó không xa.

Mơ hồ cảm nhận được ánh mặt trời chói mắt, nửa mơ nửa tỉnh, Thẩm Tầm xoay người, đầu theo bản năng chui vào trong chăn, động tác thành thạo né tránh.

Chừa lại mái tóc đen trên đỉnh đầu để chống đỡ chăn, Oxi có thể thay đổi vị trí thành CO2, chùm đầu kín khi ngủ không tốt cho sức khoẻ, nhưng nó đã trở thành thói quen của Thẩm Tầm, trong một khoảng thời gian ngắn khó mà thay đổi được.

Ngay cả khi ngủ, mắt cậu vẫn rất nhạy cảm với ánh sáng.

Chất lượng giấc ngủ của Thẩm Tầm không tốt lắm, phải tốn rất lâu mới có thể ngủ được, giấc ngủ lại nông, cậu từng bị âm thanh trang trí phòng bên đánh thức, cậu từng bị phản ứng sinh lý muốn đi vệ sinh đánh thức, đương nhiên cũng từng vì buổi tối quên kéo rèm cửa, bị ánh mặt trời lên cao đánh thức.

Kết quả sau khi tỉnh dậy là cậu không thể ngủ tiếp được nữa.

Nhiều lần đánh mất 8 tiếng giấc ngủ đã giúp Thẩm Tầm rút ra được kinh nghiệm xương máu, giải quyết tất cả các yếu tố có thể cản trở cậu tận hưởng giấc ngủ.

Ngoại trừ điện thoại.

Cậu không dám để chế độ im lặng, vì đó có thể là cuộc gọi yêu cầu cậu trở lại đơn vị tăng ca, phải mở máy suốt 24 giờ.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, mặt trời so với ngày thường còn sáng hơn.

Thẩm Tầm mơ mơ màng màng ở trong lòng mắng chửi một câu tấm rèm rách này còn mỏng hơn tờ giấy, lại xoay người, nhưng không cử động nữa – nếu lại cử động, cậu thực sự sẽ tỉnh giấc.

Suy nghĩ dần dần ngưng đọng, bắt đầu chìm vào bóng tối, như thể chỉ cần một giây nữa là có thể đi vào giấc ngủ —

“Grừ reng reng — Grừ reng reng —”

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Chiếc chăn nhô lên thành một ngọn núi vẫn không nhúc nhích, người nằm dưới ngoảnh mặt làm ngơ.

“Grừ reng reng —”

Ngọn núi bị lật lên, Thẩm Tầm đột nhiên ngồi dậy, chộp lấy điện thoại trên tủ đầu giường.

Trên màn hình điện thoại hiển thị hai chữ lớn “Mẹ”*.

*老妈: mẹ (rất nhiều biệt danh được bắt đầu bằng 老 như 老爸 (ba),老妈 (mẹ), hay 老 + họ để gọi bạn bè thân thuộc như 老王 (lão Vương),老李 (lão Lý)… – Nguồn Ngo Thi Lam, Khoa học tiếng Trung.)

… Không phải điện thoại của bộ phận?

Tâm trạng vui vẻ không phải tăng ca ngắn ngủi xuất hiện, nhưng nhanh chóng bị chứng gắt ngủ giảm bớt, rồi biến mất hoàn toàn.

Nhưng giờ phút này cậu quả thật đã tỉnh, sáng nay không thể ngủ được nữa.

Thẩm Tầm ấn nút trả lời, “A lô.”

Cậu đại khái đoán được tại sao mẹ cậu lại gọi tới, cậu hoàn toàn tỉnh táo, cũng nhớ ra một chuyện vào trưa hôm nay – cậu không để ý lắm, nhưng với mẹ Thẩm lại là chuyện vô cùng quan trọng – xem mắt.

“Con đã đặt chỗ ở nhà hàng vào buổi trưa để xem mắt chưa?”

Mẹ Thẩm biết Thẩm Tầm không thèm để ý, hôm qua gửi tin nhắn thoại qua WeChat bà vẫn chưa yên tâm, hôm nay phải gọi điện để hỏi.

“Đã làm xong rồi, ngài yên tâm.”

Thẩm Tầm thầm nói trong lòng, chuyện này mẹ đã hỏi qua không chỉ một lần, có lẽ mẹ rất xem trọng buổi gặp mặt này, sợ cậu bỏ lỡ cô gái đến xem mắt.

Đầu bên kia nói: “Con chuẩn bị cẩn thận một chút, đừng có tùy tiện mặc đại một bộ quần áo rồi xỏ giày đến gặp mặt luôn, trước khi đi nhớ gội đầu đấy.”

Thẩm Tầm đồng ý, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu, “Mẹ à, con không có cẩu thả, cũng biết cần chuẩn bị tốt trước buổi gặp mặt là lịch sự, là tôn trọng.”

“Không phải mẹ có ý nói con không quan tâm, chỉ là nhắc con một chút, lại nói con trai mẹ sửa soạn lên rất đẹp trai, là thêm điểm cộng.”

“Con tự tin một chút, biểu hiện tốt vào, trò chuyện vui vẻ với con gái người ta, biết đâu con sẽ thành công.”

Thầm Tầm “Dạ” vài tiếng tỏ vẻ đồng ý, chỉ tiếp nhận mà không đáp lại, tránh phát sinh lời nói xích mích.

Cũng may mẹ Thẩm nói xong những lời này, bà cũng không nhắc đến việc gặp mặt nữa.

Bà bắt đầu hỏi chuyện công việc, hỏi chuyện thăng chức tăng lương, hỏi an ninh xung quanh, hỏi cuộc sống hàng ngày có khó khăn gì không, lại dặn dò Thẩn Tầm nhớ về thăm nhà, cũng nhắc Thẩm Tầm thường xuyên liên lạc với em trai đang học Đại học cùng Thành phố.

Thẩm Tầm làm việc ở chi cục Duật Hải của Cục Công an Thành phố Hoa Phong, em trai Thẩm Hà học đại học ở Thành phố Hoa Phong, cha mẹ sống ở huyện thành.

Ba Thẩm và mẹ Thẩm không dọn lên Thành phố Hoa Phong, một là họ đã quen với cuộc sống ở quê nhà, mặt khác, nếu họ dọn lên thì phải mua phòng hoặc thuê nhà, sẽ tạo thêm gánh nặng tài chính không cần thiết cho con trai.

Mẹ Thẩm hỏi cái gì, Thẩm Tầm liền trả lời cái đó.

Hỏi đến cuối nhất thời không thể nghĩ ra muốn hỏi cái gì tiếp, Thẩm Tầm thầm nghĩ, cuộc điện thoại này bây giờ cũng nên kết thúc rồi nhỉ?

Không phải cậu không thích trò chuyện cùng mẹ Thẩm, cậu một mình thuê căn phòng nhỏ này, thỉnh thoảng giao tiếp qua giọng nói sẽ giúp cậu bớt cô đơn hơn.

Nhưng mục đích hiện tại của cuộc gọi này là trước buổi xem mắt, nhớ lại những mâu thuẫn trong suốt năm ngoái với mẹ Thẩm đều có liên quan đến xem mắt và thúc giục kết hôn.

Mỗi lần hối thúc lại khó chịu, nói chuyện không khéo là cãi nhau.

“Vậy thì … tạm thời như vậy đi.” Mẹ Thẩm cuối cùng cũng nói.

“Vậy con tắt máy nhé?” Thẩm Tầm nhanh chóng hỏi.

“Ừm, tắt đi.”

Thẩm Tầm đang muốn lấy điện thoại từ bên tai xuống, thì giọng nói của mẹ Thẩm lại vang lên, “Đợi chút, mẹ vừa nhớ ra một chuyện, con khoan tắt máy.”

Tay Thẩm Tầm giữ nguyên, “Con không tắt.”

“Chút nữa gặp cô gái kia, con đừng vừa thấy mặt đã nói mình làm pháp y, không lại doạ người ta chạy mất.” Mẹ Thẩm chân thành khuyên nhủ, “Trước đó mẹ có hỏi qua bà mối, công việc này không lấy được điểm cộng, có một số cô gái sợ cái này, có cô gái không thích việc này—”

Hai chữ không thích như mũi kim đâm thẳng vào tim Thẩm Tầm.

Thẩm Tầm nở nụ cười, gương mặt mang theo chút mỉa mai mà mẹ Thẩm không nhìn thấy, trực tiếp cách ngang lời bà, “Con chính là làm nghề này, con là Bác sĩ pháp y, chẳng lẽ còn phải nói dối con gái người ta?”

“Mẹ không bảo con nói dối, hầy.” Mẹ Thẩm thở dài, “Chúng ta khéo đưa đẩy một chút, trước tiên con cứ nói mình là nhân viên công vụ, làm việc trong hệ thống, đây cũng đâu phải là nói dối.”

Thẩm Tầm trong lúc nhất thời không nói chuyện, mím môi, nói: “Cứ coi như xem mắt thành công đi, bây giờ không nói, nhưng sau này vẫn phải nói không phải sao? Thế giới này lớn như vậy, chẳng lẽ con không thể gặp được một người ngay từ đầu không ghét bỏ con làm nghề pháp y?”

“Đây, đây rốt cuộc vẫn là số ít.” Mẹ Thẩm phản bác, “Người xưa không phải đều nói nhập thổ vi an* đấy thôi, nhưng mấy con còn phải giải phẫu thi thể, xử lý xác chết. Trước tiên không nói con gái người ta có chấp nhận hay không, nhưng kết hôn là chuyện của hai gia đình, không phải chuyện hai người trẻ có thể tùy ý quyết định, càng lớn tuổi, suy nghĩ càng cổ hủ.”

*入土为安: nhập thổ vi an. “Tử giả vi đại, nhập thổ vi an”, nghĩa là người chết được coi trọng hơn mọi thứ, an nghỉ dưới lòng đất mới là an toàn. Trung Quốc từ xa xưa đã rất coi trọng tang lễ, một là để an ủi gia đình người đã khuất, hai là để tỏ lòng thành kính với người đã khuất và nghi thức thổ táng được người xưa dùng làm phương thức an táng để người đã khuất có thể yên nghỉ. (Nguồn Jia You)

Mẹ Thẩm lại thở dài: “Con nghĩ lại mẹ xem, không phải mẹ vẫn đang chậm rãi chấp nhận sự thật con làm pháp y sao? Mấy người cùng thế hệ với mẹ, có nhiều người vẫn muốn giữ nguyên quan niệm cũ, những người đó tương lai có thể trở thành cha mẹ vợ của con đấy.”

Thẩm Tầm cụp mắt xuống, tự nói với mình, trong lòng ngài thực sự chấp nhận rồi sao?

Lời nói kia dù nghe thế nào cũng thấy có ý hạ thấp công việc này.

Nhưng cậu vẫn cố gắng nhịn xuống, cậu sợ sẽ xảy ra cãi vã.

“Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, không phải bảo con không nói, chỉ bảo con sau này hẵng nói.”

“Con nhất định phải nhớ kỹ.” Mẹ Thẩm lại nhấn mạnh: “Mẹ cảm thấy mấy lần con xem mắt trước đây, đều có liên quan rất lớn đến công việc của con.”

Không phải liên quan nhiều đến công việc, mà liên quan nhiều đến xu hướng tính dục của con trai mẹ, bởi vì con trai mẹ thích đàn ông.

Thẩm Tầm cho đến bây giờ vẫn không dám nói ra những lời này, hiện tại đương nhiên cũng sẽ không nói ra.

“Dạ.” Thẩm Tầm cố gắng để giọng nói mình nghe thật bình tĩnh.

Cậu cùng mẹ Thẩm lại nói vài câu chú ý đến sức khoẻ, thường xuyên liên lạc linh tinh, cuộc gọi rốt cuộc cũng bị tắt.

Tâm trạng cáu kỉnh lúc rời giường lại xuất hiện.

Thẩm Tầm có chút bực bội gãi tóc, đầu ngón tay lướt trên màn hình hai cái, rốt cuộc tìm được đối tượng xem mắt trong lịch sử trò chuyện WeChat.

Sau khi cả hai thêm WeChat, cả thời gian trò chuyện trong ngày của họ chỉ vỏn vẹn vài chục câu.

Hiển nhiên đối phương không có hứng thú nói chuyện, Thẩm Tầm tất nhiên cũng không cố gắng tìm đề tài, để tránh đối phương hiểu lầm.

Thẩm Tầm không muốn đi xem mắt.

Chỉ cần đối tượng xem mắt là con gái, kỳ thực cũng không cần đi, bởi vì nhất định không có kết quả, chẳng khác nào lãng phí thời gian của cô gái đó, nhưng mẹ Thẩm cũng không phải ngày nào cũng hối cậu xem mắt, chỉ cần thuận theo mẹ Thẩm đi lần này là có thể yên ổn một thời gian dài.

Thẩm Tầm biết bản thân có thói quen trốn tránh và trì hoãn vấn đề.

Cậu chuyển tầm mắt lên phía trên màn hình điện thoại.

Mạnh Viễn Ninh.

Đây là tên cô gái cậu sẽ gặp vào trưa nay, Thẩm Tầm nhớ kỹ cái tên này, sau đó bắt đầu mặc quần áo, xuống giường tắm rửa.

___________

Tác giả: Bối cảnh không thể kết hôn đồng giới, hiện thực thêm chút giả tưởng, các vụ án được đề cập đến có độ dài rất ngắn, toàn bộ câu chuyện là về tình yêu, công việc chỉ là làm nền, những người muốn xem án cẩn thận nhảy hố.

Công là giảng viên Luật hình sự, sẽ có đảm nhận các vụ án bên ngoài, tôi đã cố gắng hết sức tìm hiểu và xác minh hai nghề luật sư và pháp y, nhưng tôi vẫn khuyên mọi người nên coi đây câu chuyện hư cấu, bởi vì rất khó để hoàn toàn chính xác, liên quan đến hai nghề này ở thế giới thật xin cẩn thận.

Địa danh đều không có thật, nếu như có giống nhau thì đều là trùng hợp.