Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 15: Thế giới thứ nhất (15)



THẾ GIỚI THỨ NHẤT:

CẬU ÚT NHÀ GIÀU x NGƯỜI HẦU LÀM THẾ THÂN

Chuyện xảy ra quá đỗi đột ngột, một giây trước Tô Đoạn đang nói chuyện điện thoại với mẹ Tô, mẹ Tô cứ huyên thuyên "Con yêu, mai mẹ sẽ đưa con đi trượt tuyết nhé.", giây tiếp theo giọng nói tinh tế bỗng cất cao trong điện thoại!

Một tiếng va chạm dữ dội và tiếng nổ tung vang lên bên tai Tô Đoạn.

Tô Đoạn đang cầm điện thoại, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Tô Tranh vốn đang cúi đầu xem tài liệu, nghe thấy tiếng động lạ trong điện thoại bèn ngẩng đầu lên gọi: "Đoạn Đoạn?"

Mắt Tô Đoạn giần giật, cứ ngơ ngác nhìn anh chứ chẳng nói năng gì.

Tô Tranh thấy sắc mặt cậu tái nhợt thì biết có gì đó không ổn, anh ném tài liệu trong tay lên bàn, vươn cánh tay dài lấy đi điện thoại từ tay Tô Đoạn, áp vào tai.

"Alo? Mẹ! Đã xảy ra chuyện gì..."

Sắc mặt Tô Tranh ngày càng tệ, anh cầm điện thoại của Tô Đoạn vội vàng nói "Đoạn Đoạn, em ở nhà chờ anh về." rồi quay người đi ra phòng khách, chẳng kịp lấy áo khoác treo bên cạnh.

Tô Đoạn không đứng dậy đuổi theo, cậu vẫn ngồi trên sô pha, cả người ngơ ngác.

Nhìn bóng dáng Tô Tranh biến mất sau cửa, cậu gọi: "Hệ thống!" Giọng nói hiếm khi lộ vẻ gấp gáp.

Hệ thống: "Ký chủ cần dặn dò gì!"

Giọng Tô Đoạn bồn chồn hỏi: "Ba mẹ... Của tôi bây giờ ra sao rồi?"

Hệ thống: "Xin ký chủ chờ một lát! Hệ thống kiểm tra ngay!"

Hệ thống: "Phát hiện trên đường cha mẹ của thân thể ký chủ gặp phải tai nạn xe, dấu hiệu sống..."

Hệ thống: "Đã mất mười ba giây trước."

Tô Đoạn im lìm một chốc, ngón tay bất giác cuộn tròn lại, hỏi: "Tại sao chứ? Đây là... Hình phạt vì đã vi phạm quy tắc ư?"

Hệ thống: "Xin lỗi cậu, tôi không phát hiện ra điều gì bất thường cả! Hệ thống cũng không nhận được cảnh cáo vi phạm!"

Tô Đoạn im lặng hồi lâu mới nói: "Ừ, tôi biết rồi."

Cậu nuốt một ngụm nước bọt, kết quả của căng thẳng quá độ là cơ thể không chịu nghe lời, răng cắn vào đầu lưỡi khiến mùi máu tanh lan tràn trong miệng.

Có vẻ quản gia đã nhận được thông báo của Tô Tranh, nhanh chóng từ bên ngoài bước vào, sắc mặt nghiêm túc hơn bình thường, nếp nhăn trên khóe miệng lộ ra một rãnh sâu, khi trông thấy Tô Đoạn thì khàn giọng gọi "cậu chủ".

Miệng Tô Đoạn đầy máu mở to mắt nhìn ông, chẳng biết vì đau đớn hay vì điều gì mà một dòng nước từ khóe mắt chảy xuống.

♥♥♥

Sự việc nhanh chóng có kết quả*.

*尘埃落定 (Trần ai lạc định): chỉ sự việc sau khi trải qua rất nhiều khúc khuỷu thay đổi cuối cùng cũng xác định kết quả.

Kết quả điều tra cho thấy vụ tai nạn này chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn thông thường, chẳng có sự trùng hợp ngẫu nhiên như hỏng phanh, người tông vào ba mẹ Tô không phải là tài xế xe tải say rượu mà là một cán bộ bình thường đi làm sáng đi chiều về. Lúc ấy đang trên đường đi làm về thì tông phải cha mẹ Tô do có điểm mù trên đường.

Đối phương cũng bị thương khá nặng, nhưng so với ba mẹ Tô và tài xế chết tại chỗ trong hiện trường vụ tại nạn thì tên đó vẫn may mắn còn sống sau khi phẫu thuật.

Dựa trên đoạn camera, cảnh sát kết luận mỗi bên phải chịu một nửa trách nhiệm. Tuy nhiên, vì cha mẹ Tô đã chết tại chỗ nên số tiền bồi thường của bên kia sẽ cao hơn.

Khi đối phương tỉnh lại trên giường bệnh, biết thân phận của người mình đã đâm chết thì sợ đến suýt ngất, thấy Tô Tranh lạnh lùng như máy đông lạnh thì run lẩy bẩy hứa sẽ trả đủ tiền bồi thường sớm nhất có thể.

Nhưng Tô Tranh không cần số tiền này, gia đình họ không thiếu mấy triệu này, người đã mất cũng không thể quay về nữa nên nó cũng chả có nghĩa lí gì.

Huống chi, nói đúng ra thì trách nhiệm về phía họ lớn hơn, chính tài xế của họ là người chủ động tông vào xe đối phương vì điểm mù. Cảnh sát nể mặt nhà họ nên mới quyết định đôi bên chịu trách nhiệm.

Tang lễ của cha mẹ Tô dự kiến tổ chức trong nửa tháng nữa.

Sau nửa tháng bận rộn này, cả Tô Đoạn và Tô Tranh đều gầy hẳn đi.

Không chỉ bận vụ tai nạn và tang lễ của cha mẹ Tô mà trong công ty còn náo loạn hơn, ngay khi tin tức cha mẹ Tô qua đời được xác nhận, những cổ đông trông thì hiền lành bắt đầu không ngồi yên nổi, nhất là những kẻ có quan hệ huyết thống với nhà họ, nhảy múa vui vẻ hơn bất cứ ai.

Tô Tranh bận trăm công nghìn việc, mất ăn mất ngủ suốt nửa tháng mới miễn cưỡng đè ép xôn xao trong công ty.

Nếu cha mẹ Tô không lập di chúc sẵn, để lại toàn bộ cổ phần của công ty chính và chi nhánh cho anh và Tô Đoạn thì e rằng mọi chuyện không dễ giải quyết đến thế.

Ngày tang lễ là một ngày nắng hiếm hoi của mùa đông, ánh nắng dịu nhẹ chiếu lên bộ âu phục và lễ váy màu đen của quan khách nhưng không hề để lại một chút ấm áp.

Sau tang lễ, mọi người đều rời đi cả, ngay cả những người thân thích chưa bỏ cuộc muốn ở lại nhà Tô cũng bị Tô Tranh "tiễn" ra ngoài, cả nhà Tô có vẻ yên tĩnh đến lạ.

Trong nhà tang lễ, Tô Tranh ra cửa hút thuốc, Tô Đoạn đứng trước bài vị nhìn bức ảnh đen trắng của cha mẹ Tô, chẳng nhìn ra cảm xúc gì từ đôi mắt đen của cậu.

Cha mẹ Tô đúng là trai tài gái sắc, nam thì nghiêm túc tuấn tú, nữ thì dịu dàng phóng khoáng. Trong ảnh, lông mày của mẹ Tô cong lên dịu dàng, dịu dàng mà nhìn Tô Đoạn.

Xin lỗi, Tô Đoạn nói thầm, cậu vẫn chẳng thay đổi được chuyện gì cả.

Tô Đoạn nói với hệ thống: "Xem ra thế giới này có quy tắc của nó."

Số của mục tiêu chữa bệnh có thể thay đổi, nhưng ngoài mục tiêu ra thì số của những người khác trong thế giới này dường như đều có quỹ đạo định trước, một khi xảy ra sai sót gì thế giới sẽ khắc phục quỹ đạo chệch hướng.

Hệ thống nói: "Xin lỗi cậu."

Tô Đoạn lắc đầu nói: "Không phải lỗi của cậu."

Hệ thống: QAQ

Nhìn di ảnh cha mẹ Tô, Tô Đoạn nghĩ cái số thật bất công.

Ở thời đại cậu sống, vạn vật đều có số của nó, từ lúc sinh ra đến chết, mỗi một chuyện tưởng chừng như vô tình đều có thể là kết quả của một cú rung nhẹ của sợi dây buộc một đầu số mệnh.

Có người sinh ra đã giàu sang phú quý, cả đời bình an; cũng có người mạng yểu, định sẵn sẽ chết yểu.

Không chỉ loài người, vạn sinh linh trên đời đều thế.

Cứ lấy cậu làm ví dụ...

Thực ra, thời tu chân là thời kỳ huy hoàng nhất của những sinh linh như cậu, bất cứ ai có chút thiên phú về cơ bản đều có thể biến hình thành công. Song, tuy cậu sinh ra ý thức độc lập từ sớm nhưng chẳng biết vì sao mà mãi vẫn không có dấu hiệu biến hình.

Mãi đến khi cậu cảm thấy sắp biến hình rồi, trái đất đổ xuống một thảm họa tàn khốc, đa số con người rời bỏ hành tinh mẹ đến hành tinh khác tìm đường sống. Còn cậu bị thương trong thảm họa, cuối cùng vẫn không thể biến hình, chìm vào giấc ngủ sâu cùng hành tinh mẹ.

Cứ thế trôi qua mấy ngàn năm mới chờ được một cơ hội chẳng biết có đáng tin hay không.

Có lẽ không thể biến hình là số phận lẽ trời sắp đặt cho mình, Tô Đoạn nghĩ vậy.

Sợ Tô Đoạn nhìn lâu sẽ quá đau buồn, Tô Tranh hút mấy hơi thì dập điếu thuốc trong miệng, quay lại lạy trước bài vị rồi đứng dậy nắm tay Tô Đoạn: "Đi thôi em."

❦❦❦

Tiếp theo là khoảng thời gian bận tối tăm mặt mày, để đối phó với đám cổ đông như hổ rình mồi ở công ty, Tô Tranh bận tối mắt tối mũi, thời gian ở nhà ít hơn trước hẳn, một tuần không gặp mặt là chuyện thường.

Có điều Tô Đoạn thì không bận lắm, nhưng cậu cũng có chuyện để bận.

Cậu đang bận học quản lý công ty.

Nhưng rõ là là một người chẳng hiểu nổi sách giáo khoa đại học như Tô Đoạn làm sao thích nghi nổi với công việc chuyên môn cao như thế.

Kiên trì một tháng, phát hiện mình chẳng học nổi dù là phần mở đầu thì bất đắc dĩ tuyên bố bỏ cuộc.

Tô Đoạn nói: "Hệ thống à, tôi không làm được."

Hệ thống an ủi cậu: "Ký chủ đừng lo, chúng ta vẫn còn rất nhiều cách giải quyết, hệ thống sẽ giúp ký chủ sàng lọc người thích hợp làm giám đốc."

Tô Đoạn gật đầu: "Được rồi, đành vậy."

Tô Đoạn đột nhiên học cách quản lý sự vụ của công ty không phải vì ý nghĩ bất chợt mà là để chuẩn bị cho sau này.

Trong thông tin thế giới hệ thống cho cậu, những tai họa mà nhà họ Tô gánh chịu không chỉ giới hạn ở chuyện cha mẹ Tô đột ngột qua đời.

Một năm sau, Tô thị sẽ hứng chịu một âm mưu đã được lên kế hoạch sẵn, giá cổ phiếu của Tô thị tụt dốc, Tô Tranh cũng bị hãm hại bỏ tù, kết án ba năm.

Tô Đoạn vốn muốn nhắc nhở Tô Tranh đề cao cảnh giác để tránh tai họa này, nhưng chuyện của cha mẹ Tô đã dạy cho cậu một bài học sâu sắc.

Nếu không thể sửa số mệnh thì dù cậu nghĩ cách để Tô Tranh tránh tai ương này, ai biết tiếp theo có chuyện gì tồi tệ hơn đang chờ Tô Tranh hay không?

Vì vậy, lần này Tô Đoạn sẽ không nhúng tay vào.

Nhưng dù không can thiếp vào số của Tô Tranh, có lẽ có một số việc nhỏ có thể làm tốt hơn khi đối phó với chuyện ngoài ý muốn này.

Sau khi Tô Tranh vào tù, gia chủ nhà họ Tô còn một cậu út được nuông chiều từ bé đến lớn, mà cậu út này dốt đặc cán mai chuyện quản lý công ty. Đối mặt với những cổ đông luôn muốn cướp chiếc ghế chủ tịch, cậu ta toàn dựa vào người anh trai mới miễn cưỡng bảo vệ được Tô thị, kiên trì đợi đến khi Tô Tranh ra tù.

Miễn cưỡng giữ được theo đúng nghĩa đen. Khi Tô Tranh ra tù, đồng nghiệp hết sức xa lánh, sản nghiệp Tô thị đã giảm xuống còn 1/5 giá trị ban đầu, có nguy cơ phá sản bất cứ lúc nào.

Tô Đoạn nghĩ, nếu đã không thể tránh cho Tô Tranh ngồi tù, vậy đành phải cố gắng hết sức bảo vệ Tô thị trong khoảng thời gian anh ở trong tù vậy.

Tác giả có lời muốn nói:

Anh trai hồn nhiên không biết mình sắp gặp xui xẻo: Gia đình gặp biến cố, kiếm tiền nuôi em trai ing...

Tô Đoạn: Ngoan ngoãn ngồi lo lắng sốt ruột.jpg

Tần Tri: Tui là ai? Đây là đâu?

___

31/10/2023.

22:37:49.