Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 29: Thế giới thứ nhất (29)



THẾ GIỚI THỨ NHẤT:

CẬU ÚT NHÀ GIÀU x NGƯỜI HẦU LÀM THẾ THÂN

Ngày mà Tô Tranh ra tù, Tần Tri và Tô Đoạn cùng đi đón.

Tô Đoạn rõ ràng rất háo hức, ngồi trong xe cười đến nỗi tít cả mắt. Thường ngày cậu cũng hay cười, nhưng đa số chỉ cong khóe mắt, mím môi cười khẽ, có vẻ rất hướng nội, rất hiếm khi lộ rõ cảm xúc vui vẻ đến nỗi đôi mắt cong thành hình trăng non nhỏ, tràn ngập những ánh sao nhàn nhạt.

Nói thật, Tần Tri hơi ghen tị với sự quan tâm của Tô Đoạn dành cho Tô Tranh, nhưng dẫu sao hai người cũng là anh em ruột thịt, thuở nhỏ đã ở bên nhau, quan hệ chắc chắn thân thiết hơn kẻ đến sau như hắn. Đây cũng là chuyện bình thường.

- Tuy là thế, Tần Tri vẫn thấy chua xót từ tận đáy lòng bởi dục vọng độc chiếm ngày càng tăng mạnh.

Tần Tri không kiềm lòng được đưa tay xoa bầu má Tô Đoạn, để cậu tập trung sang mình.

Quả nhiên Tô Đoạn nghe theo ngẩng đầu lên, đôi ngươi còn sót lại chút ý cười ngờ vực nhìn hắn, dường như đang hỏi hắn sao thế.

Tần Tri đến gần cúi người xuống, cánh tay luồn qua ôm eo Tô Đoạn kéo cậu vào trong lòng mình, sau đó mở miệng ngậm lấy cánh môi non mềm của cậu.

Người bị hôn mở to mắt nhìn hắn, ở khoảng cách gần như vậy, Tần Tri có thể trông thấy rõ rành rành hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt đen láy ấy.

Có vẻ Tô Đoạn không biết hôn là phải nhắm mắt lại, mỗi lần hôn cứ mở to đôi mắt tròn xoe nhìn hắn. Có lẽ ánh mắt cậu quá đỗi thuần khiết trong veo nên mỗi khi Tần Tri nhìn thẳng vào mắt cậu luôn có một cảm giác tội lỗi không nói nên lời.

Tuy Tô Đoạn đã trưởng thành nhưng cậu luôn ngây thơ trong chuyện tình cảm, khiến Tần Tri thấy chột dạ như mình đã dụ dỗ một con mồi nhỏ chưa trải sự đời vậy. Nhất là khi hắn sắp gặp phụ huynh của con con mồi nhỏ này, cảm giác chột dạ càng trở nên rõ ràng hơn.

- Đương nhiên, chột dạ thì chột dạ, nhưng hắn chưa bao giờ hối hận vì đã mở miệng với con mồi nhỏ, và vô cùng quyết tâm ngậm người ấy về ổ.

Nhìn Tô Đoạn mấy giây, hắn mới buông môi cậu ra, hơi lùi về sau, khàn giọng nói: "Đoạn Đoạn ngoan, nhắm mắt lại nào."

Tô Đoạn chớp mắt, chưa kịp nói "ừ" thì Tần Tri đã lại hôn. Cậu do dự mấy giây, thấy Tần Tri đã nhắm mắt lại, hàng mi đen mỏng dài trước mặt cậu khẽ run lên như hai chiếc bàn chải nhỏ, cậu vẫn nghe lời nhắm mắt lại.

Lúc đầu Tô Đoạn vẫn ngoan ngoãn ngẩng đầu để Tần Tri hôn, chỉ bất an khẽ cựa quậy khi bị hắn ngậm lấy đầu lưỡi. Nhưng khi Tần Tri cắn một miếng lên môi cậu thì bèn cảnh giác mở mắt ra, hai tay vỗ vào má Tần Tri.

Nói là vỗ chứ thật ra Tô Đoạn chẳng hề dùng sức, Tần Tri được lòng bàn tay mềm mại để lên má, trong lòng lại càng thích hơn.

Tuy rất muốn hưởng thụ cảm giác được con mồi nhỏ áp vào má một lúc, nhưng Tô Đoạn rõ là có lời muốn nói, Tần Tri phối hợp mở mắt ra và buông cậu ra, thấp giọng hỏi: "Sao thế em?"

Tô Đoạn cau mày, có vẻ buồn rầu nói với hắn: "Anh đừng cắn tôi mà."

Tô Tranh không cho cậu chơi với Tần Tri, lúc đó cậu đã hứa với anh hai rồi, nếu Tần Tri cắn môi để lại dấu vết thì anh hai cậu chắc chắn sẽ phát hiện ra cậu thất hứa.

Tô Đoạn vốn hết sức dở nói dối đã lo lắng sốt ruột về chuyện này.

Ngón cái của Tần Tri vuốt ve cánh môi vừa bị hắn cắn của cậu, khẽ cười nói: "Được."

Hắn cũng không muốn kích thích Tô Tranh quá mạnh vào lần đầu gặp lại, vì vậy khi cắn cậu cũng sẽ dằn lại, bảo đảm không để lấu dấu cắn ái muội nào.

Nhưng có vẻ Tô Đoạn nhạy cảm hơn hắn ở khoản lo lắng bị Tô Tranh phát hiện.

Quả nhiên là vì Tô Tranh không đồng ý nhỉ... Tần Tri lại lần nữa xác nhận suy đoán trong đầu, vào khoảnh khắc này hắn mới nhận ra mình và Tô Đoạn ở cùng một phe, chỉ có Tô Tranh đứng giữa ngăn họ mới là kẻ địch duy nhất cần bị đánh bại.

Mặc dù ải của Tô Tranh vẫn rất khó qua, nhưng tâm ý tương thông với người mình thích vẫn khiến Tần Tri cảm thấy vô cùng mừng rỡ.

Có điều thấy vẻ mặt lo âu của Tô Đoạn, hắn không đành nói rõ, chỉ cúi đầu ngậm mút một miếng nữa vào má Tô Đoạn rồi mới buông cậu ra.

Tô Đoạn buông tay ra khỏi gò má hắn, muốn lau nước bọt trên mặt mình, nhưng khi đưa tay lên má mới nhận ra mình không thể lau bằng tay, vì thế cúi đầu tìm khăn giấy.

Tần Tri đưa cho cậu một gói khăn giấy mới mở ra, Tô Đoạn nhìn hắn rồi mới nhận lấy rút một miếng nghiêm túc lau hai bên má mình, miệng cũng lau nốt.

Trả lại gói khăn giấy còn sót lại, Tô Đoạn hỏi hắn: "Anh có muốn lau không?" Miệng dính nước bọt của người khác cứ là lạ sao ấy.

Tần Tri nhận lấy gói khăn giấy, rất dịu dàng cười: "Không cần đâu, anh đã liếm sạch rồi."

Tô Đoạn: "..."

Tài xế là người của Tần Tri, như không nghe thấy động tĩnh ở hàng ghế sau, suốt buổi lái xe luôn trưng vẻ nghiêm túc mắt nhìn thẳng con đường phía trước, xe chạy êm ru nhanh chóng đến cổng nhà tù mà Tô Tranh đang thụ án.

Người của hắn đang làm thủ tục bên trong, Tần Tri gọi điện thoại thì bên kia bảo chưa đến nửa tiếng nữa sẽ được gặp Tô Tranh.

Tần Tri vốn muốn Tô Đoạn chờ trong xe, giờ đang là lúc hạ chuyển sang thu, thời tiết lúc lạnh lúc nóng chẳng biết đâu mà lần. Có lẽ vì hôm nay là ngày cuối của mùa hè nên ánh nắng gay gắt đến lạ, như thể sắp nướng chín từng con người phơi mình dưới ánh mặt trời vậy. Sức khỏe Tô Đoạn yếu ớt, không chịu nổi lạnh cũng không chịu nổi nóng, Tần Tri sợ cậu đứng ngoài nắng sẽ khó chịu.

Nhưng Tô Đoạn không chịu, lí nhí nói muốn đứng ngoài đợi Tô Tranh. Tần Tri nghĩ ngợi rồi giơ một chiếc dù lên đứng cùng cậu dưới bóng của tòa nhà, dùng thân thể che khuất ánh mặt trời chiếu sang đây.

Bên ngoài đúng là rất nóng, nhất là khi Tần Tri còn mặc âu phục màu đen, quả là một thân thể hấp thụ nhiệt di động.

Tô Đoạn dần cảm thấy người Tần Tri hơi nóng, bất an nói với hắn: "Tần Tri, anh về xe đi, tôi tự cầm dù được rồi." Nói đoạn vươn tay cầm cán dù trong tay Tần Tri.

Tần Tri dùng bàn tay rảnh rỗi còn lại nắm lấy tay cậu, thấp giọng nói: "Không sao đâu, anh không sợ nóng." Hắn không phải thể chất sợ nóng, thậm chí còn hiếm khi đổ mồ hôi, huống chi khi hắn tìm việc làm vào mùa hè mấy nước trước đã trải qua biết bao gian khổ còn hơn thế này nhiều, chỉ nóng chút thôi, đúng thật là hắn không thấy khó chịu gì mấy.

Nhưng thật ra hắn lo cho Tô Đoạn hơn.

Nhìn những giọt mồ hôi nhỏ trên trán Tô Đoạn, Tần Tri hỏi cậu: "Em có chóng mặt không?"

Tô Đoạn lắc đầu đáp: "Không ạ." Sức khỏe của cậu đã được điều dưỡng lâu dài nên không còn yếu ớt đến vậy nữa, tuy vẫn mắc bệnh lặt vặt nhưng cậu không phải là búp bê thủy tinh không chịu nổi một chút lạnh hay nóng.

Tần Tri buông tay cậu ra, bảo: "Trong túi quần bên phải của anh có khăn giấy, em lấy ra lau mồ hôi đi."

Tô Đoạn đáp ừ rồi cúi đầu vén góc áo âu phục của hắn lên để sờ túi quần.

Tần Tri híp mắt lại, khóe miệng nhếch lên một đường cong không rõ ràng, hắn bảo Tô Đoạn tự lấy khăn giấy có một phần lý do là vì tay phải hắn cầm ô nên khó lấy, nhưng thật ra cũng kèm một chút lòng riêng vì hắn muốn Tô Đoạn chủ động chạm vào hắn.

Tần Tri nhìn liếc sang thì bỗng thấy một bóng người, ánh mắt hắn hơi co lại, cúi đầu gọi: "Đoạn Đoạn à, anh của em ra rồi kìa."

Tô Đoạn ngẩng đầu lên nhìn, chẳng thèm lấy khăn giấy nữa mà cứ ngơ ngác nhìn Tô Tranh, sau khi hết ngơ thì lập tức lon ton chạy đi.

Tần Tri: "..."

Tuy đã đoán trước Tô Đoạn sẽ rất mừng rỡ, nhưng nhìn con mồi nhỏ chẳng thèm quay đầu lại, Tần Tri vẫn cảm thấy trước mắt tối sầm.

... Hồi nãy bé vô tâm này còn hôn hắn trong xe, giờ thì lon ton chạy đi mà chẳng nói chẳng rằng.

Tô Đoạn chạy đến trước Tô Tranh, ngẩng đầu ríu rít nói chuyện với Tô Tranh. Tô Tranh thì mỉm cười đưa tay xoa đầu Tô Đoạn.

Tần Tri đứng ở đó híp mắt lại, híp mắt nhìn anh vợ tương lai đã lâu không gặp.

So với lần gặp ở nhà Tô hai năm rưỡi trước thì Tô Tranh đã gầy đi một chút, đường nét trên khuôn mặt trông sắc bén hơn, có lẽ vì sống chốn ngục tù hơn nửa năm nên mũi nhọn sắc bén đã bị mài mòn đôi phần, khí chất cũng trở nên u ám, trông anh khác với sếp Tô đầy lòng hăng hái trong ấn tượng của hắn.

- Nói tóm lại thì trông ngày càng khó ở hơn rồi.

Trong lúc Tần Tri đang quan sát Tô Tranh thì Tô Tranh cũng đang quan sát Tần Tri.

Tuy đã đoán trước Tần Tri sẽ thay đổi vô cùng nhiều, nhưng Tô Tranh không khỏi cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy dáng người đang cầm dù cho em mình.

Tần Tri đã thay đổi triệt để. Hai năm rưỡi trước tuy anh nhận ra Tần Tri là một hạt giống có thể bồi dưỡng, nhưng không ngờ hắn lại có thể lột xác hoàn toàn trong khoảng thời gian ngắn đến vậy.

Người đàn ông trưởng thành ăn mặc bộ âu phục đen lạnh lùng đang thản nhiên giơ chiếc dù lên, dáng người rõ ràng được rèn luyện tốt, cân đối nhưng không mất đi sức bật, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ triệu tệ, âu phục trên người toàn là hàng may cao cấp.

Nhưng quan trọng hơn những bộ quần áo vẻ bề ngoài này là khí chất của Tần Tri, mặt mày người đàn ông dưới chiếc ô điềm tĩnh lãnh đạm, dáng vẻ trầm ổn. Thực ra hắn không sắc bén như hồi đó, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ nhận ra đáy mắt hắn giấu đi sự sắc nhọn gai góc, chẳng nhìn ra rốt cuộc hắn đang tính toán điều gì.

Giờ đây Tần Tri đã thay da đổi thịt, chỉ có đường nét trên gương mặt là lờ mờ nhìn ra bóng dáng của một chàng trai ngây ngô vừa bước vào xã hội.

Tục ngữ nói chó cắn không sủa*, Tô Tranh nghĩ bụng.

*Ẩn dụ một người trông có học thức phong độ, không hay nóng nảy nhưng mỗi khi ra tay sẽ rất tàn nhẫn.

- Nói chung thì kẻ muốn cướp em trai của anh trông có vẻ nguy hiểm hơn anh tưởng.

Nhìn Tần Tri vài giây, Tô Tranh cúi đầu như không có chuyện gì dịu dàng hỏi em trai cưng của mình: "Đoạn Đoạn ơi."

Tô Đoạn cong mười như vành trăng non: "Dạ?"

Tô Tranh mỉm cười nói: "Kể anh nghe hồi nãy em và anh Tần đang làm gì thế?"

Sao lại... Sờ đùi người ta chứ?

___

9/11/2023.

22:06:58.