Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 48: Thế giới thứ hai (9)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

NÔ LỆ NHỎ CỦA NGUYÊN SOÁI ĐẾ QUỐC

Đấy là gì vậy?

Tô Đoạn đang sụt sịt khựng lại, ngơ ngác nhìn chiếc hộp nhỏ có vẻ đã cũ trước mặt.

Tinh thần thể của Odrosse thấy cậu ngơ ngác bèn cử động miệng, đẩy chiếc hộp nhỏ đến tầm tay Tô Đoạn.

Kim loại lành lạnh chạm vào mu bàn tay, mang theo chút mùi đất ẩm ướt vừa đào ra.

Tô Đoạn thuận theo nhặt cái hộp trên đất lên, trước tiên lấy ra một chiếc khăn từ nhẫn không gian lau sạch vết bẩn trên đó rồi để nó lên đùi.

Đó chỉ là một chiếc hộp vuông nhỏ màu đen, rộng bằng hai bàn tay của cậu, trên đó không có hoa văn cầu kỳ gì cả, là loại thường thấy trong các cửa hàng, thoạt trông không có gì đặc biệt.

Cậu cầm hộp, con rồng bèn phì phò ngửi tay cậu, đôi mắt thú xanh băng của nó thỉnh thoảng nheo lại, chóp mũi ẩm ướt lướt qua mu bàn tay Tô Đoạn, hơi nóng nảy ủi tay cậu.

Tô Đoạn thấy cái đuôi nó sắp dựng lên bèn giơ tay xoa dịu chóp mũi nó, rồi bắt đầu nghiên cứu cách mở hộp.

Ổ khóa trên hộp không phải là loại mã hóa tinh thần lực hay mống mắt mà là loại máy móc vô cùng cổ điển, Tô Đoạn thử mò mẫm yếm khóa vài lần, ấy rồi chẳng biết ấn vào đâu mà nó cạch một tiếng, đỉnh hộp bật ra.

Tô Đoạn vừa nhìn thấy thứ bên trong thì không khỏi sửng sốt.

Thứ bên trong nằm ngoài dự kiến của cậu thật, nhưng không phải vì thứ bên trong quá kỳ lạ mà vì chúng quá đỗi đơn giản, tràn đầy hương vị của cuộc sống giản dị.

Rồng thích những thứ sáng bóng thoạt trông có giá trị, theo tập tính này, những thứ chúng nó quý trọng giấu kín thường là những viên kim cương và châu báu lấp lánh, vì vậy Tô Đoạn đã chuẩn bị tinh thần để xem hộp đựng những thứ lấp lánh.

Nhưng không ngờ sau khi mở ra, thứ bên trong chẳng sáng chút nào mà trái lại đều là những thứ nhỏ nhặt thoạt trông vô cùng bình thường.

Có hòn đá không biết chất liệu, đã bị chôn vui biết bao nhiêu năm nhưng khi cầm trên tay vẫn thấy âm ẩm; có một mảnh vải ca-rô nhỏ, trông như khăn tay, vo tròn lại trong đó, rất nhỏ, sau khi mở ra chỉ to bằng bàn tay cậu, phồng lên như khăn tay dành cho các bé gái, một góc khăn có thêu một bông hoa diên vĩ tinh xảo...

Tô Đoạn cẩn thận lật từng thứ trong hộp, cậu dần dần nhận ra trong hộp chắc là chứa đồ chơi và những thứ mà Odrosse từng dùng thuở bé.

Chỉ là bị giấu ở đây.

Đây...

Mãi đến khi sắp lấy đến đáy hộp, Tô Đoạn cầm lên một thứ-

... Thú bông rồng đen xấu xí?

Lần đầu tiên trông thấy nó, Tô Đoạn chỉ tìm thấy từ này để miêu tả.

Vì con thú bông này đúng là trông không đẹp lắm.

Sở dĩ nói nó "xấu" không phải vì bản thân con rồng xấu mà là vì tay nghề khâu vá quá kém, cánh và chân sau của rồng lớn nhỏ không đồng đều và vặn vẹo, ngay cả miệng cũng méo, hai mắt màu xanh là điểm đặc biệt và rõ nét nhất.

Tô Đoạn giơ con gấu bông có hình dạng kỳ lạ lên so sánh với tinh thần thể của Odrosse hồi lâu, mới miễn cưỡng xác nhận con rồng đen lớn trước mặt cậu là nguyên hình.

Khi Tô Đoạn định bỏ gấu bông về hộp, chú rồng vốn phấn khởi đến lạ bỗng há miệng thuần thục ngậm lấy gấu bông đi như cái cách hôm nay nó ngậm chất dinh dưỡng trong bếp đi vậy.

Tô Đoạn sững sờ, trơ mắt nhìn con gấu bông không to hơn lòng bàn tay cậu trong thoáng chốc biến mất trong miệng rồng, giật mình vỗ xương cánh nó, thúc giục: "Không được ăn, mau nhổ ra..."

Rồng chớp mắt nhìn cậu, mãi đến khi lại vỗ nhẹ nó thì nó mới cúi đầu miễn cưỡng phun con gấu bông vào lòng bàn tay Tô Đoạn.

Tô Đoạn thở phào nhẹ nhõm, để con gấu bông rồng đen vào giữa hai chân rồi lấy ra thứ cuối cùng trong hộp.

Đó là một viên ngọc màu tím nhạt, nằm trong góc đáy của hộp.

Cuối cùng cũng có thứ giống như thứ cự long cất giấu, Tô Đoạn nghĩ bụng.

Cậu lấy viên ngọc ra và phát hiện bên trong có một nụ hoa nhỏ, có hình dáng giống chiếc nhẫn trên tay cậu.

"Hoa diên vĩ..." Tô Đoạn nhìn chiếc nhẫn đơn giản trên tay mình rồi xác nhận với hệ thống: "Đây là loài hoa mẹ Odrosse yêu thích khi còn sống phải không?"

Hệ thống đáp: "Đúng vậy đấy ký chủ."

Vì vậy rất nhiều thứ trong đây có lẽ là quà của mẹ hắn, chẳng hạn như chiếc khăn tay vừa rồi và viên ngọc trên tay cậu bây giờ.

Hệ thống chợt nói: "Ký chủ, cái cậu đang cầm không phải viên ngọc."

Tô Đoạn: "Hửm? Đó là gì?"

Hệ thống nói: "Đây là một dụng cụ lưu trữ tác động tổng hợp nhân tạo, gọi tắt là máy lưu ảnh, có thể lưu trữ hình ảnh hoặc hình chiếu đã đưa vào ký ức, tương tự như máy ảnh và máy quay video ở thế giới trước vậy."

Viên ngọc sáng màu trong lòng bàn tay cậu phát ra thứ ánh sáng mỏng manh dưới ánh nắng, những nụ hoa e thẹn bên trong vẫn sống động như thật sau biết bao năm trời.

Tô Đoạn chớp chớp mắt hỏi: "Vậy trong đây có ảnh hoặc video à?"

Hệ thống đáp: "Đúng vậy."

Chẳng lẽ là Odrosse khi còn nhỏ... Tô Đoạn không kiềm lòng được tưởng tượng, không biết sẽ ra sao, cậu muốn xem cơ.

Cậu ngẫm nghĩ rồi ngẩng đầu hỏi chủ của chiếc máy lưu ảnh: "Tôi xem được không?"

Con rồng cúi đầu xuống, mõm dụi nhẹ lên má cậu, sau đó cúi đầu thấp hơn, chóp mũi chạm vào viên ngọc trong lòng bàn tay Tô Đoạn.

Nó giấu đi thứ trân quý nhất, bây giờ nó muốn cho người nó thích nhất xem.

Nụ hóa ở giữa viên ngọc nở rộ, một hình ảnh bắt đầu từ lòng bàn tay Tô Đoạn phóng lên rõ ràng giữa không trung trước mặt cậu.

Đó là một bãi biển vàng sáng màu, quả thực có Odrosse thuở bé trong đó.

Lúc đó trông hắn chưa đến mười tuổi nhưng cũng gần giống hệt bây giờ, nhưng trên má vẫn còn chút phúng phính của trẻ con, đôi mắt vừa to vừa trong veo, lông mi thật dài cong vút, trông như hoàng tử bé tinh xảo, dù hắn xị mặt cũng không đáng sợ như bây giờ mà trái lại có sự đáng yêu đến lạ khiến Tô Đoạn bỗng muốn véo mặt hắn.

Cậu mải miết nhìn Odrosse phiên bản mini hồi lâu rồi mới nhìn ảnh những người khác.

Đứng bên cạnh Odrosse là Arvid thấp hơn hắn một cái đầu, anh cũng không khác gì bây giờ. Đằng sau hai đứa trẻ là hai người lớn một nam một nữ, chắc là cha mẹ của Odrosse và Arvid - hoàng đế và hoàng hậu của đế quốc.

Ánh mắt Tô Đoạn lướt qua người đàn ông trưởng thành trông gần giống hệt Odrosse, rồi tầm mắt dừng lại trên người phụ nữ có đôi mắt xanh biếc hồi lâu.

Khuôn mặt của bà không dịu dàng, cũng không đẹp đến nỗi khiến người ta mất hồn, nhưng đôi mắt xanh biếc ấy giống như viên ngọc quý được Thượng Đế để lại trên thế gian, khiến người ta cảm thấy mọi thứ đều có thể bao dung và tha thứ trong đó.

Bà vòng tay qua vai hai cậu con trai, mái tóc dài của bà xõa tung trên người họ như rong biển.

Bốn người đều mặc đồ thường rất thoải mái, giống như một gia đình bình thường đi nghỉ dưỡng ở bãi biển, làn nước biển trong xanh phía sau trong ánh sáng sớm mai hiện lên một chiều sâu thăm thẳm khó tả.

Con rồng vươn đầu qua tự lúc nào đang gác lên đỉnh đầu Tô Đoạn, cùng cậu lặng lẽ xem lại khoảng thời gian đáng trân trọng.

"Ting, điểm chữa bệnh của mục tiêu Odrosse tăng 10 điểm. Tổng điểm hiện tại là 50. Mong ký chủ hãy tiếp tục cố gắng!"

Tô Đoạn ngẩng đầu lên, cố gắng vươn tay ra chạm vào chiếc cằm cứng rắn lạnh lẽo của nó.

❀❀❀

Trên tinh hạm trở về, Odrosse mở chiếc máy lưu ảnh đã muộn ba năm.

Khuôn mặt hoàng hậu Sophie xuất hiện trước mặt hắn, Odrosse sửng sốt thoáng chốc rồi bỗng cụp mắt, rời mắt khỏi mẹ mình.

Có lẽ đoạn video này được ghi lại khi bà đang ốm nặng, khuôn mặt trông mệt mỏi, ốm yếu và gầy đi trông thấy, xương gò má nhô ra rõ ràng trên má.

Hoàng hậu Sophie qua đời vì một căn bệnh di truyền, bệnh rất đột ngột, tốc độ từ chuyển biến xấu đến qua đời cũng rất nhanh, nhưng khi đó chiến tranh với dị tộc đang đến lúc mấu chốt, Odrosse không cách nào quay về nên không thể nhìn mặt bà lần cuối.

Giọng bà cũng khàn khàn do điều trị, nhưng vẫn nghe rất hay.

Nó chỉ lưu lại một số chuyện vụn vặt, ví như thuở bé trông hắn bình tĩnh ra sao khi nhận được chiếc khăn tay màu hồng mà chỉ có các cô bé thường dùng, lại ví như cách hắn khiến Arvid mít ướt khóc vì sự lạnh lùng của mình... Thậm chí nhắc đến rất nhiều chuyện mà sau này hắn trưởng thành rồi chẳng nhớ nổi nữa.

Những câu chuyện này vốn dĩ rất nhàm chán trong trí nhớ của Odrosse, nhưng được kể lại theo cách này lại như được nhuộm một sắc màu nào đó, phủi đi lớp bụi và trở nên sống động hơn.

Odrosse im lìm nghe hết, đôi khi sẽ hơi cử động.

Tinh hạm lặng lẽ chạy trong vũ trụ.

Cuối cùng, hoàng hậu Sophie nhẹ nhàng gọi hắn: "Odro."

Odrosse ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt trong suốt như đá mã não*.

*



"Mẹ xin lỗi," Chủ nhân của đôi mắt đó nói, "Chắc gen bệnh của mẹ đã di truyền một phần cho con nên mới khiến con không thể có những cảm xúc của người bình thường."

Odrosse lắc đầu, muốn phản bác lời bà, nhưng ngay sau đó hắn nhận ra đây chỉ là hình ảnh còn sót lại, người trong đó sẽ không đáp lại câu trả lời của hắn, nên hắn dừng lại, cuối cùng không nói gì mà chỉ tiếp tục im lặng lắng nghe.

Hoàng hậu Sophie kiên nhẫn dặn dò hắn: "Mẹ biết có lẽ con sẽ mãi mãi không hiểu tình yêu... Nhưng sống một mình cô đơn lắm con à. Nếu sau này con gặp được người khiến con thấy thoải mái, dù chỉ muốn ở bên người ấy một chút thôi cũng đừng do dự."

"Văn phòng Hôn nhân ở trên đường hoàng cung rẽ phải, cái thứ tư hướng nam." Nói đoạn, người trong video cong mắt mỉm cười.

Lông mi Odrosse run lên.

Trước đó Arvid từng nhấn mạnh với hắn nô lệ không thể kết hôn với quý tộc.

Vì thế mày lờ mờ nhíu lại.

♥♥♥

Vì hoàng đế đuổi người sớm hơn dự kiến nên hai giờ chiều Odrosse đã về đến nhà.

Như muốn xác nhận điều gì đó, hắn rất muốn nhìn thấy nô lệ nhỏ của mình bây giờ, ôm em ấy vào lòng xoa xoa, vì thế cất bước chân nhanh hơn.

Nhưng nô lệ nhỏ của hắn như tâm linh tương thông với hắn vậy, ấy thế mà đã chờ cách cửa không xa, hắn vừa mới đi được mấy bước, nô lệ nhỏ bèn dẫn theo rồng lon ton chạy tới, dang đôi tay nhỏ bé yếu ớt nhào vào trong lòng hắn.

Nô lệ nhỏ cười tít mắt như hình trăng non, cậu giơ tay, nắm lấy má của hắn rồi kéo kéo trong ánh mắt ngạc nhiên của hắn.

___

10/12/2023.

21:20:39.