Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 52: Thế giới thứ hai (13)



NÔ LỆ NHỎ CỦA NGUYÊN SOÁI ĐẾ QUỐC

Tô Đoạn hôn cái thứ nhất lại mừng khấp khởi hôn cái thứ hai, cười tươi đến nỗi lộ cả hàm răng trắng bóc.

Kể từ khi bắt đầu nhiệm vụ, cậu luôn sử dụng thân thể con người, chưa bao giờ lộ hình dáng thật.

Nhưng bây giờ Odrosse lại vẽ nó ra.

Vậy - Nghĩa là trong thế giới thực, Odrosse và cậu thực sự có mối liên hệ nào đó sao?

... Vì vậy những cuộc gặp gỡ không còn là sự trùng hợp nữa, dù có đi đến đâu họ sẽ không bao giờ bị chia lìa.

Bỗng dưng Tô Đoạn không còn lo lắng về thế giới nhiệm vụ vô tận nữa, nếu lần nào cũng gặp lại nhau, vậy cứ luân hồi mãi cũng không còn là chuyện khó chấp nhận nữa.

Tuy rằng cậu vẫn canh cánh trong lòng về ký ức đã mất của mình, nhưng Tô Đoạn không phải là người hay băn khoăn, chỉ cần nắm được thứ quan trọng nhất thì những thứ còn lại đều có thể gác lại.

Thân thể Odrosse thoáng cứng đờ vì được cậu chủ động nhào vào trong lòng, ngay sau đó bèn đưa tay ôm lấy vòng eo gầy yếu của nô lệ nhỏ, rồi hơi dùng sức đẩy ra.

Hắn cúi đầu, môi mỏng hôn lên chóp mũi cao cao của nô lệ nhỏ, thấp giọng nói: "Đừng nghịch, eo của em bị thương."

Lần này Tô Đoạn vô cùng thẳng thắn, không hề nhút nhát như lúc nãy, nói hợp tình hợp lý: "Hổng đau nữa."

Tựa như người lúc nãy sợ đến nỗi không chịu buông góc áo của chủ nhân ra không phải là cậu vậy.

Odrosse không vạch trần cậu mà chỉ há miệng cắn lên chóp mũi cậu, để lại một vệt ướt át: "Vậy cũng không được, ngoan nào, bây giờ eo phải của em mất cảm giác, đi đâu cũng phải cẩn thận không được để đụng vào."

Tô Đoạn đáp ò rồi gặm gặm cằm hắn, cũng đáp lại hắn một chút nước miếng.

Sau đó cậu bị người ấy nắm cằm, môi răng bị cạy ra, ngay cả hô hấp cũng tràn ngập hơi thở của người ấy.

Hơi thở trên người Odrosse không mạnh mẽ, nhưng lại có sự xâm lược rõ ràng. Theo đặc tính tự nhiên xu lợi tị hại* của thực vật, Tô Đoạn vốn sẽ không thích mùi hương này, nhưng bây giờ cả người cậu đều bị hơi thở này bao bọc lại không khiến cậu muốn bỏ chạy, thậm chí muốn dùng lá non bao quanh đối phương để hắn gần mình hơn nữa.

*Xu lợi tị hại: Ý nói hướng tới những thứ có lợi và tránh xa những thứ bất lợi.

Dù bị hôn đến choáng váng nhưng vẫn muốn lại gần hơn.

Tô Đoạn dần mất sức bèn lùi về phía sau, nhưng một tay của Odrosse đã giữ eo cậu lại, tay còn lại đỡ lưng, theo lực của người ấy chậm rãi đặt cậu nằm ngửa trên chiếc giường mềm mại, sau đó hắn lấy tay và đầu gối đỡ thân thể mình.

Đây là tư thế rất an toàn, sẽ không đụng vào phần eo vừa xăm của cậu.

Không biết nụ hôn này kéo dài bao lâu, mãi đến khi Odrosse buông người ra, chính hắn cũng thấy cổ mình nóng lên.

Nô lệ nhỏ thì chỉ còn biết thở dốc, từ cổ đến gò má đỏ bừng, đôi mắt đen láy ngân ngấn nước, trông như bị bắt nạt nhưng chẳng thể chống cự.

Nhưng trên thực tế có lẽ là không muốn đánh trả, bởi vì khi Odrosse đứng dậy muốn bình tĩnh lại thì phát hiện tay áo mình bị níu.

Nô lệ nhỏ giơ tay, đầu ngón tay níu chặt tay áo hắn, vì cánh tay giơ lên nên tay áo ngủ rộng rãi rũ xuống khuỷu tay, lộ ra cánh tay trắng nõn gầy yếu.

Ánh mắt Odrosse tối sầm lại, dùng ý chí lớn nhất của mình để che đậy bản thân, khàn giọng hỏi: "Sao thế?"

Dù bây giờ rất muốn nô lệ nhỏ này thành của mình từ trong ra ngoài, nhưng lý trí đã ngăn hắn lại.

Tô Đoạn bị thương, ngày mai phải đến hạm đội, với thể chất của nô lệ nhỏ, đi đường dài trên tinh hạm chắc chắn sẽ khó chịu, nhất là chiến hạm vận tải sẽ nhảy rất nhiều lỗ sâu* để rút ngắn thời gian di chuyển, chắc chắn sẽ xóc nảy tròng trành hơn cho coi.

*Là một không-thời gian được giả định là có cấu trúc tô pô đặc biệt tạo nên đường đi tắt trong không thời gian. Chúng nối thông từ một vùng không-thời gian này đến vùng kia.

Bây giờ không phải là lúc thích hợp.

Tô Đoạn rất quấn hắn hỏi: "Anh đi đâu vậy ạ?"

Odrosse dừng lại rồi thì thầm: "... Đi tắm."

Tô Đoạn không chịu tha: "Hồi nãy anh tắm rồi mà?"

Odrosse: "..." Thì đúng là tắm rồi, nhưng bây giờ hắn không kiểm soát được bản thân, dù là tắm nước lạnh hay thả lỏng cơ thể thì hắn cũng nên rời khỏi giường thì hơn.

Miễn cưỡng nghĩ ra một lý do hợp lý, Odrosse bình tĩnh nói: "Hồi nãy mới xử lý xong một số tài liệu."

Tay còn lại của hắn nắm cổ tay Tô Đoạn, muốn nhẹ nhàng mở ra, nhưng vừa chạm vào lại nhạy cảm nhận ra cổ tay dưới lòng bàn tay hình như hơi nóng.

Tô Đoạn chớp mắt, chậm chạp nói: "... Ò."

Nhìn dáng vẻ mơ màng của nô lệ nhỏ, Odrosse loáng thoáng cảm thấy có gì đó không đúng, hắn chậm rãi sờ dọc theo cổ tay cậu thì phải hiện không riêng gì cổ tay mà cả cánh tay cũng nóng.

Chẳng lẽ bị viêm rồi?

- Nhưng lúc nãy hắn chữa trị nhanh lắm mà, vết thương rõ ràng cũng sắp lành.

Odrosse lập tức không để ý đến việc phải giữ khoảng cách với nô lệ nhỏ nữa, hắn lại cúi xuống, lo âu kiểm tra vết thương rồi cẩn thận kiểm tra cả cơ thể cậu.

Ai ngờ đúng là không phải ảo giác của hắn, toàn thân nô lệ nhỏ nóng đến lạ.

Hơn nữa trong lúc hắn kiểm tra, dường như còn nóng hơn...

Vết thương bình thường, nhìn từ ngoài không có dấu hiệu viêm nhưng thân nhiệt của nô lệ nhỏ quả thực cao hơn bình thường. Odrosse càng nghĩ càng không yên tâm, định đứng dậy đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra kỹ càng hơn.

Ai ngờ lần này người ấy nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn.

Nô lệ nhỏ nói chậm rãi: "Em cũng muốn tắm."

Giọng của cậu vốn là giọng nói trong trẻo như thiếu niên, nhưng giờ đây chẳng biết vì sao lại trầm hơn, dường như còn khàn khàn khó nhận ra khiến Odrosse ngẩn ra.

Không phải viêm-

Đối mặt với đôi mắt đen láy ngấn nước của nô lệ nhỏ, Odrosse chợt nhận ra điều gì đó, vội vàng chạm vào, quả nhiên chạm phải tình huống hắn dự đoán.

Hắn sững người tại chỗ một lúc, đôi mắt xanh băng trở nên đen tối như biển sâu, khàn giọng nói: "Không tắm nữa."

♫♫♫

Tất nhiên cuối cùng vẫn phải tắm, cả hai đều đổ mồ hôi nên không thể ngủ với mồ hôi khắp người được.

Không biết có phải vì hôm nay quá căng thẳng, hơn nữa dùng dằng xong cũng đã khuya, khi nô lệ nhỏ được bồng vào phòng tắm cũng buồn ngủ đến nỗi đầu gật gù như gà con, vừa lên giường đã ngủ ngay, không lâu sau đã ngáy khò khò nho nhỏ.

Odrosse ôm người ấy vào lòng mình, nô lệ nhỏ giống như bé hamster nhỏ xíu rúc vào trong ngực hắn, đầu tựa vào ngực hắn, hơi thở nong nóng từ mũi nhẹ nhàng phả vào người hắn, hơi ấm theo bộ đồ ngủ mềm mại truyền đến da thịt.

Đây là một tư thế rất dựa dẫm.

Odrosse cẩn thận nhẹ sức ôm chặt người ấy hơn, vì lo lắng vết thương trên eo nô lệ nhỏ nên chỉ giúp cho nhau một lần, sự rạo rực trong có thể vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, thậm chí còn hung mãnh hơn khiến hắn không ngủ được vì đã nếm được mùi ngon ngọt.

Không biết con rồng khổng lồ xuất hiện trên xà ngang tự lúc nào, con ngươi theo bản năng trở nên tròn dẹp hơn vì hưng phấn chứ không còn là một khe nhỏ nữa, đôi mắt băng xanh như một nắm ma trơi sáng lên giữa đêm.

Nó vươn đầu nhẹ nhàng ngửi cơ thể gầy yếu trong ngực hắn, không hề phát ra âm thanh.

Cứ thế không biết trôi qua bao lâu, ánh sáng xanh mới biến mất trong phòng.

♥♥♥

Sáng hôm sau Odrosse dậy rất sớm, trước khi xuất phát hắn phải đến Cục quân sự để kết nối đảm bảo chuẩn bị xong mọi thứ.

Tô Đoạn thì ngủ đến mười giờ, mãi đến khi ánh nắng ấm áp xuyên qua khe hở trên rèm chiếu vào mới bị đồng hồ báo thức đánh thức.

Bên cạnh trở nên trống trải, ngay cả chút hơi ấm cũng không có, rõ ràng người ngủ ở đây đêm qua đã rời đi được một lúc. Nhưng tinh thần thể vẫn ở đây, Tô Đoạn vừa mở mắt đã nhận được một nụ hôn chào buổi sáng siêu to bự.

- Nếu bị lưỡi rồng liếm khắp mặt cũng tính.

Đánh răng rửa mặt, ăn sáng xong lại bị rồng giục về ngủ trưa. Khi Tô Đoạn bị gọi dậy lần nữa ghì thấy Odrosse mặc quân phục đứng trước giường cậu.

Có lẽ vì dù là các tướng quân hay nguyên soái cũng cần phải ra trận như những người lính bình thường, nên kiểu dáng bộ quân phục này vừa sắc bén vừa gọn gàng, dễ bề hành động, trước ngực không treo chiếc huy chương lớn nào mà chỉ có một chiếc huy chương vàng nhỏ đeo trên vai tượng trưng cho chức cao của hắn.

Odrosse đứng bên mép giường, hơi cúi người, đưa tay xoa gò má của cậu và nói: "Dậy thôi nào, chúng ta đến cảng tinh tế."

Người đàn ông mặc một bộ quân phục bó sát, nổi bần bật cơ bắp săn chắc, dáng người rắn rỏi và vai rộng chân cao, cả người toát ra một cổ sức mạnh bùng nổ khó tả, mái tóc vàng tỉ mỉ vén lên buộc ra sau đầu, mặt mày dưới vành mũ có vẻ sắc bén nhưng hờ hững, đôi mắt xanh băng như băng giá khiến người nhìn e sợ từ tận đáy lòng.

Nhưng khi đôi mắt này nhìn Tô Đoạn lại mất đi vẻ lạnh lùng thường ngày.

Tô Đoạn nắm tay hắn, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn chốc lát mới vội vàng bò dậy khỏi giường.

Cậu cảm thấy Odrosse trông thật đẹp nhưng lại không nghĩ ra lời khen nào hay, vì thế hôn lên má hắn một cái chóc, bày tỏ sự hài lòng bằng hành động thực tế rồi mới xuống giường vào phòng tắm rửa mặt.

Đầu ngón tay Odrosse cọ vào gò má được hôn, sau đó liếm đầu ngón tay mình, đáy mắt lộ vẻ đen tối.

Chẳng biết có phải là cố ý hay không mà nô lệ nhỏ của hắn luôn quyến rũ hắn những lúc hắn không dám làm gì cả.

❀❀❀

Chiến hạm vận chuyển xuất phát lúc năm giờ chiều, bốn giờ chiều họ đã đến cảng tinh tế của Thủ Đô Tinh.

Các loại phi hành khí ra vào trên không, máy dò phát ra ánh sánh lạnh lẽo, người kiểm tra tỉ mỉ... Tô Đoạn vẫn chưa kịp nhìn lại lần thứ hai đã bị Odrosse ôm vào tinh hạm chính.

Họ đi theo lối đi riêng, mãi đến khi đến phòng điều khiển chính cũng không thấy ai cả.

Phòng điều khiển chính rất rộng mà cũng rất yên tĩnh, mãi đến khi thiết bị kết nối riêng của Odrosse kết nối với hệ thống điều khiển thì đèn của các thiết bị mới lần lượt bật sáng.

Mặc dù hậu cần có người chủ quản riêng nhưng quyền hạn của Odrosse lại là cấp cao nhất trong quân bộ, vì vậy sau khi xác nhận sẽ đi cùng chiến hạm vận tải, hắn sẽ tự động tiếp quản hệ thống điều khiển của hạm chính.

Odrosse để Tô Đoạn ngồi ghế bên cạnh, mình thì cúi đầu xử lý gì đó trước bảng điều khiển, vẻ mặt vô cảm khiến người ta nhìn thôi cũng thấy sợ.

Các thiết bị trong phòng điều khiển chính đều là những thứ mà Tô Đoạn chưa bao giờ thấy, cảm giác lạnh lẽo của khoa học công nghệ khiến cậu thấy hơi tò mò, nhưng cậu cũng biết những thiết bị này liên quan đến hoạt động của cả tinh hạm không thể chạm bừa, vì vậy cậu bèn thành thật ngồi yên trên ghế và không quấy rầy Odrosse đang bận bịu.

Nhưng cũng không chán lắm, vì Odrosse đã phóng tinh thần thể ra nên cậu có thể chơi với rồng.

Con rồng dụi dụi cậu một lúc thì ủi sống lưng cậu, "ép" cậu xuống ghế, sau đó vẩy cánh đẩy chiếc ghế chướng mắt sang một bên, rồi hài lòng thỏa dạ quấn đuôi quanh người cậu.

Nửa giờ sau, cửa phòng điều khiển chính tự động mở ra, có người bước vào.

Người đến là sĩ quan phụ tá của Odrosse, được nguyên soái ra lệnh đến đây xác nhận một số tin tức.

Sau khi đi vào, đầu tiên anh ta hoảng sợ trước tinh thần thể chỉ lộ ra trên chiến trường của nguyên soái, sau đó sốc hơn khi thấy bóng dáng lạ lẫm được tinh thần thể của nguyên soái quấn lấy.

___

16/12/2023.

10:38:45.