Tui Là NPC Ác Quỷ, Không Được Nói Tui Đáng Yêu

Chương 4



10.

NPC không được phép di chuyển lung tung giữa các phó bản, những con quỷ sau khi nâng cấp muốn được điều động cũng cần phải qua quá trình xét duyệt nghiêm ngặt.

Chẳng qua, tôi không phải là một NPC bình thường mà là NPC hoang dã.

Tôi có khá nhiều năng khiếu, từ sau khi được phổ cập kiến thức, tôi đã biết tình huống cơ bản giữa các phó bản, sau đó thì tự học thành tài, biết được cách đi đi lại lại khắp nơi.

Tôi trở lại đồng hoang.

Bây giờ tôi đã hiểu được đại khái, đồng hoang là khoảng nằm giữa các phó bản, kết nối các phó bản với thành phố nơi người chơi sinh sống. Thời gian, không gian và vĩ độ đều hỗn loạn đến không thể diễn tả được.

Tôi cẩn thận nhớ lại diện mạo của chàng thanh niên, sau đó mở mắt ra di chuyển đến một phó bản khác.

Bao quanh bốn phía bởi hành lang gấp khúc cổ kính.

Sau đó tôi xuất sư chưa đạt, liền lạc đường.

Vòng vòng nửa này, cuối cùng cũng tìm thấy một căn phòng NPC, tôi liền bay vào, bên trong có một yêu nữ vô diện đang vẽ tranh.

Tôi quên mất việc hỏi đường, tò mò cất tiếng nói: "Cô đang vẽ gì vậy?"

Doạ yêu nữ giật mình.

Tay ngoặc một cái, khuôn mặt đã vẽ xong bị xẻ đôi.

Lúc này tôi mới nhìn thấy trên bàn trang điểm trước mặt yêu nữ có đầy những bức tranh các loại khuôn mặt được tô vẽ đủ kiểu, tất cả đều xấu đến mức không phân biệt được.

Khuôn mặt già cứng nhắc của tôi chuyển sang vẻ ghét bỏ.

Yêu nữ đem bức hoạ khuôn mặt ném xuống, "Đều là lỗi của cô, đột nhiên làm tôi giật mình, mau đền cho tôi."

Nói xong liền dừng lại, nhìn tôi từ trên xuống dưới, có chút nghi ngờ hỏi: "Cô từ đâu đến?"

Tôi thú nhận, "Tôi đến từ phó bản sơ cấp."

Cô ta cho rằng tôi là quỷ của phó bản sơ cấp đã thăng cấp được điều tới, khuôn mặt không có ngũ quan, không hiểu nàng làm sao mà nói ra tiếng được "Đám người kia thật sơ ý, cũng không biết đưa quần áo đồng phục cho cô mặc."

Người lao động còn được mặc quần áo mới?

Tôi nhìn chiếc váy dài màu trắng của mình, ở phó bản lúc trước không có con quỷ nào để ý, chỉ có trong những phó bản cao cấp hơn mới nhận ra.

Yêu nữ nói xong, lại la hét đòi tôi phải đền cho cô ta.

Điều này rất đơn giản, tôi chọn một khuôn mặt trống, dùng cọ bên cạnh, vẽ hai ba nét là hoàn thành rồi dán lên mặt cô ta.

Sau đó liền thưởng thức tác phẩm mình vừa tạo ra, đẹp biết bao, tôi cũng hơi rung động trước nó, càng nhìn càng thích.

Yêu nữ ngập ngừng bước đến trước gương đồng.

"A a a!"

"Sao cô lại vẽ tôi xấu đến được như vậy trời 囧."

11.

Yêu nữ Họa Bì lại bắt đầu la hét yêu cầu tôi gỡ khuôn mặt kia xuống.

Còn dám bảo tay tôi có độc, khiến cô ta không thể gỡ bỏ nó xuống.

Tôi vô cùng nuối tiếc, "Không đẹp sao? Với khuôn mặt này, nếu là một yêu nam, tôi nhìn là muốn được gả cho cô ngay rồi".

Sau đó, càng nhìn tôi càng thích khuôn mặt này, xoay một vòng 360 độ ngắm mọi chi tiết.

Cuối cùng, dù cảm thấy rất nuối tiếc nhưng vẫn đành thở dài nói "Nếu cô không thích, tôi đành gỡ nó xuống vậy."

Yêu nữ nghe được câu nói có chút sửng sốt, ngăn tôi lại, nhìn vào gương ngắm trái ngắm phải rồi ngập ngừng nói: "Hình như...cũng không đến nỗi xấu lắm."

Lúc này, cánh cửa vừa mở ra có một tiếng 'loảng xoảng'.

Đám người chơi đang đánh được một nửa theo kịch bản bỗng nhiên xông vào, theo sau là một NPC – lão viên ngoại béo. Lão béo lấy vợ lẽ, sau đó trong nhà liên tục xảy ra những việc kì lạ, người nhà mất nối tiếp nên đành thỉnh đạo sĩ về bắt yêu.

Bây giờ là đến phân đoạn yêu nữ Họa Bì kia bị bắt.

Tôi đối mặt cùng yêu nữ Họa Bì, đám người chơi và NPC viên ngoại béo.

Bỗng nhìn thấy có chàng trai ốm yếu ở giữa đám đông, anh ta vừa hay cũng nhìn thấy tôi.

Im lặng một lúc.

Một người chơi khác: "Người có cái vẻ mặt 囧 kia là yêu nữ Hoạ Bì sao? Không phải chứ, yêu nữ Hoạ Bì không phải thuộc loại xinh đẹp quyến rũ sao?

Lại giọng một người chơi khác cất lên: "Mẹ kiếp! Tại sao lại có quỷ hiện đại ở đây?"

Khi người chơi nói những lời này, Viên ngoại béo cùng bọn nha hoàn tỏ ra khó hiểu, thời gian bỗng dừng lại, tất cả đều bị đóng băng.

"Cảnh báo! Cảnh báo!"

"Đã phát hiện ra sự cố NPC!".

Duy nhất mình tôi không bị đóng băng, ngơ ngác nhìn xung quanh.

Sau đó, Vua của phó bản này nghe tin vội vã chạy đến, là một vị quan viên, cũng là Boss lớn của phó bản này. Ông ta nhìn tôi khiếp sợ, nói ra nghi vấn giống y như đám người chơi.

"Tại sao lại có quỷ hiện đại ở đây?"

Tôi ngượng ngùng đáp: "Tôi thấy cửa nên vào thôi mà."

12.

Tên Boss phó bản lôi tôi ra ngoài, nhốt vào nhà lao, tôi sợ lỡ tay sẽ đánh chết lão ta nên đành không chống cự

Tôi có hơi bối rối.

Mãi cho đến khi làm thân với tên quản ngục tôi mới biết được, ở phó bản cao cấp hơn chút còn có một loại NPC nữa. Chúng sinh hoạt như người bình thường, vô thức chạy theo dòng cốt truyện mà không biết rằng mình là NPC."

Ví như viên ngoại béo và bọn nha hoàn kia.

Tôi nhìn quản ngục đang uống cạn ly rượu hỏi: "Vậy sao ngươi lại biết mình là NPC?

Quản ngục đáp: "Ngục này chuyên dùng để nhốt NPC, khác với các ngục giam khác."

Được rồi.

Ngay lúc tôi đang tự hỏi liệu mình đủ tiền đền cho chiếc cửa nếu phá cửa nhà tù và chạy ra ngoài không. Huyện lệnh – Boss phó bản đã tới mang theo yêu nữ Hoạ Bì vẫn giữ khuôn mặt 囧.

"Tu vi yêu nữ đã đủ rồi". Sau đó Huyện lệnh lấy ra một con dao làm bếp, "Đã đến lúc làm thịt".

Yêu nữ Họa Bì sợ tới mức hét toáng lên

Con yêu nữ này cũng ồn ào thật đó.

Tôi bẻ cửa lao ra, đoạt lấy con dao làm bếp, "Làm thịt cái gì?"

Huyện lệnh vua phó bản cười nham hiểm, nói một câu làm thay đổi hoàn toàn nhận thức của tôi.

Tôi hiểu rồi.

Thực chất không phải trong mọi phó bản đều đều có tinh thần tương thân tương ái giống như phó bản sơ cấp, trong phó bản này, vua phó bản, tức Boss lớn, treo củ cà rốt để thu hút quỷ không ngừng thăng cấp, đợi đến khi chúng đạt đến mức độ đủ tu vi có thể được thăng cấp, liền bắt và ăn nó, hấp thụ toàn bộ tu vi đó.

Sau khi con yêu nữ Hoạ Bì biết sự thật, nó ngừng la hét bắt đầu run rẩy.

Có lẽ sợ tôi ngáng chân của hắn, chủ ngục tối lại lấy ra con dao làm bếp khác, tuyên bố muốn xử lí tôi trước.

Tôi kinh hãi lùi lại, "Đừng tới đây mà."

Lần trước có người muốn giết tôi, tôi đã phải cõng nợ nần 800 năm rồi đó trời.

13.

Người đối diện nghĩ tôi sợ, ngược lại càng kiêu ngạo chém tới đây, tôi nhẹ nhàng hô một cái phẩy tay tới, sau đó lập tức che mặt, từ kẽ móng tay nhìn ra bên ngoài.

Vua phó bản lảo đảo một lúc lâu, vẻ mặt không dám tin, cuối cùng đi đời nhà ma.

Yêu nữ Họa Bì đỏ mặt đem tặng cho tôi mặt nạ mỹ nhân mà cô ấy trân quý đã cất giữ nhiều năm, rồi bỏ chạy. Quản ngục đá vào một cước vào thi thể của vua phó bản rồi cũng bỏ chạy.

Chỉ còn lại một mình tôi, tiếp đó bốn phía bắt đầu rung lên.

"Cảnh báo! Cảnh báo! Vua phó bản đã chết!"

"Cảnh báo! Phó bản sẽ sụp đổ sau 5 phút nữa."

Chủ thần thở hổn hển hiện lên.

Wow.

Hắn hóa ra lại là một Hắc Đoàn Tử (Viên tròn đen lông xù).

Hắc Đoàn Tử thấy tôi: "Lại là cô! Tôi phải xóa bỏ cô!"

Sau đó anh ta bắn ra một tia sét đánh tôi, nhưng sét chạm vào tôi liền biến mất, một chút bọt nước cũng không nổ ra.

Hắc Đoàn Tử lúng túng cứng đờ giữa không trung.

Anh ta liên tiếp ném ra mấy quả cầu tia chớp nữa.

Tôi ợ một cái.

Mấy quả cầu này có năng lượng dồi dào phết nha.

Hắc Đoàn Tử bị chọc giận trợn mắt nhìn tôi, trông xấu xí nhưng đáng yêu.

Hắn đột nhiên vọt tới, tôi tùy ý đưa một tay ra đón, chụp Hắc Đoàn Tử vào nắm trong tay, chà tới chà lui, xoa xoa liên tục.

Hắc Đoàn Tử: "Cô...Vô lễ...Đê tiện...Tiểu quỷ...lại dám...Chủ thần tôn quý...Tôi..."

Một rổ những lời vô nghĩa.

Bốn phía bắt đầu sụp đổ.

Hắc Đoàn Tử đột nhiên nhào lên mặt tôi, tầm mắt của tôi chìm vào bóng tối, nghe được âm thanh máy móc lạnh như băng——

"Thẻ sức mạnh đang được chế tạo..."

=====