Từng Chút Một Yêu Thương Em

Chương 94: Đi chơi



Sau khi về nhà, bị Thẩm Quân Kỳ hành hạ mãi mới chịu thả ra. Tiểu Chi mệt mỏi ngủ đến tận trưa mới tỉnh dậy lần nữa, eo và mông cô đau nhói.

"Chết tiệt"

Tiểu Chi khẽ rủa thầm. Thẩm Quân Kỳ đã rời đi. Cả căn phòng rộng lớn hiện tại chỉ còn một mình Tiểu Chi.

Cô bước xuống giường. Nhìn thấy bộ quần áo mới mà Thẩm Quân Kỳ chuẩn bị sẵn, Tiểu Chi cầm lấy nó bước vào nhà tắm.

Hôm qua cô điên thật rồi. Cô điên rồi mới dám làm ra chuyện như vậy. Cô vừa nghĩ đến đó thì mặt mũi trở nên tái mét. Hôm qua cô say rượu rồi dụ dỗ Thẩm Quân Kỳ. Nói thật lòng thì cô không ngờ mọi chuyện lại có thể đến mức này, cô chỉ là say xỉn quá mức thôi. Không ngờ anh ta lại trầm luân thật. Những hình ảnh nóng bỏng ngày hôm qua lại hiện lên, tim cô đập thình thịch, mặt đỏ như gấc. Cô lắc lắc đầu để xua đi những hình ảnh người lớn rồi vội vàng xả nước, tắm rửa qua loa.

Sau khi bước ra khỏi nhà tắm, sắc mặt Tiểu Chi đã khá hơn, cơ thể sau khi ngâm nước nóng cũng đỡ hơn rất nhiều. Cô nhanh chóng tìm thấy túi xách của mình, chuẩn bị rời đi.

"Em định đi đâu đó?”

Tiểu Chi vừa mở cánh cửa ra, cũng vừa đúng lúc Thẩm Quân Kỳ vừa mở cửa vào phòng. Thấy Tiểu Chi quần áo tươm tất, tay còn cầm theo túi xách nên anh cất giọng hỏi.

Tiểu Chi lùi lại một bước, e ngại nhìn chăm chăm Thẩm Quân Kỳ. Sau sự kiện vào ngày hôm qua khiến cô nhận ra bài học sâu sắc là không nên đứng gần người đàn ông này. Bất cứ lúc nào anh ta cũng có thể lên cơn được.

" Em giận sao?"

" Chuyện... chuyện tối qua là...là do em say. Anh...anh đừng quan tâm đến nó nữa".

Thẩm Quân Kỳ bước hẳn vào phòng, đóng cửa lại. Nhìn Tiểu Chi trả lời mà cứ đứng phòng hờ, anh cảm thấy có chút đáng yêu.

"Em nghỉ thêm một chút đi. Tôi đã kêu người chuẩn bị đồ ăn đem lên rồi. Ăn xong tầm một tiếng nữa chúng ta ra sân bay."

"Hả? Ra sân bay gì cơ?”

Tiểu Chi khó hiểu hỏi lại.

"Ừ. Tôi phải bay qua Luân Đôn xem mô hình của khu vui chơi bên đó."

“Vậy liên quan gì tới em?"

"Em phải đi cùng với tôi."

"Không muốn "

Cô vẫn còn đang giận anh ta đó. Tại sao cô lại phải đi theo anh qua tận Luân Đôn chứ.

“Ngoan nào. Đừng chọc giận tôi."

Thẩm Quân Kỳ nghiêm mặt lại nhìn Tiểu Chi. Khi thế bức người khiến cho đối phương không thể phản kháng lời của anh ta. Tiểu Chi có chút sợ hãi mà lùi về sau thêm mấy bước. Biết không thể cãi lại cô chỉ có thể tức giận bặm môi mà ngồi xuống ghế Tiểu Chi buồn bã nhìn ra phía ngoài trời, nắng gắt, là một ngày đẹp trời nhưng không biết bao giờ cô mới có thể tự do thật sự dưới khoảng trời này đây.

Mất khoảng hơn hai ba tiếng sau Tiểu Chi và Thẩm Quân Kỳ đã có mặt tại Luân Đôn. Đáp máy bay xuống, hai người lên xe đi thẳng về khách sạn. Suốt khoảng đường này Tiểu Chi không nói với Thẩm Quân Kỳ một câu nào cả. Cô chỉ lẳng lặng đi theo sau lưng anh như một nhân viên, một thủ hạ trung thành nhưng không bao gồm cảm xúc nào trong đó. Tình huống này khiến Thẩm Quân Kỳ cảm thấy rất không thoải mái. Anh muốn cô trở lại là cô bé vô tư bay nhảy xung quanh anh, đôi khi sẽ có chút chống đối lại anh.

Thẩm Quân Kỳ cho Tiểu Chi nghỉ ngơi hai giờ rồi bắt đầu vào công việc. Chuyến đi này của anh là để khảo sát mô hình của khu vui chơi LK Unite ở Luân Đôn. Thẩm Quân Kỳ muốn đem mô hình này về tại Trung Quốc. Đây là dự án anh đã ấp ủ rất lâu rồi.

Xe dừng trước cổng khu vui chơi, Tiểu Chi hiểu công việc của mình. Cô chủ động đi mua vé cho cả hai người rồi quay lại. Hai người đi bộ tiến vào bên trong. Hôm nay khu vui chơi vẫn đông đúc như mọi ngày, con nít vui đùa khắp nơi.

"Coi chừng"

Có hai đứa trẻ rượt nhau, tông trúng Tiểu Chi khiến cô chệch choạng sắp ngã. Thẩm Quân Kỳ nhanh tay ôm lấy Tiểu Chi để cô có thể tránh bị ngã xuống mặt đường. Tiểu Chi hơi hốt hoảng, hôm nay tâm trạng cô không tốt lắm nên phản xạ không được nhanh nhạy như bình thường.

"Cảm ơn"

Tiểu Chi khẽ nói, rồi đấy Thẩm Quân Kỳ ra tự mình đi tiếp. Thẩm Quân Kỳ bước nhanh lên tới bên Tiểu Chi, nắm chặt lấy tay Tiểu Chi rồi mới bước đi tiếp.

Tiểu Chi ngạc nhiên lập tức nhìn xuống thấy nơi bàn tay đang bị bàn tay to lớn của Thẩm Quân Kỳ nắm chặt lấy.

"Làm gì đấy?"

“Cầm tay em dẫn đi để em không bị ngã nữa."

Thẩm Quân Kỳ thản nhiên đáp, giơ tay nắm chặt tay Tiểu Chi lên lắc lắc trước mặt cô vô lại nói: “Bên cạnh đó anh thích như vậy."

Sao giờ cô mới phát hiện người đàn ông này có chút trẻ con quá đáng nhỉ? Biết là dù cô có phản đối cũng vô hiệu nên Tiểu Chi mặc kệ, anh ta muốn nắm thì cứ nắm đi.

“Tôi muốn đi cái đó."

Tiểu Chi chỉ vào trò tàu lượn siêu tốc mà nói. Cô biết Thẩm Quân Kỳ sẽ không chơi những trò như thế này.

"Nhàm chán"

Thẩm Quân Kỳ liếc nhìn con tàu chạy lên chạy xuống, lộn qua lộn lại khiến người ta la hét mà cảm thấy vô vị. Anh lôi kéo Tiểu Chi đi tiếp để đến khu quản lý thì Tiểu Chi nhất quyết không đi theo.

"Anh không thích thì đừng chơi. Tôi chơi một mình. Anh cứ đi trước đi, lát tôi chơi xong sẽ đến đó sau"

"Không được".

Thẩm Quân Kỳ nhíu mày từ chối yêu cầu của Tiểu Chi.

“Nhưng tôi muốn đi. Thật sự muốn đi. Từ nhỏ đến giờ tôi chưa được chơi lần nào hết."

Tiểu Chi cứng đầu nhất quyết. Cô thật sự chưa chơi lần nào, và cô muốn tách khỏi người đàn ông này một chút.

Thẩm Quân Kỳ đứng nhìn chăm chăm vào Tiểu Chi. Cô nàng cũng không chịu thua vẫn nhìn lại anh ta, không chịu đi tiếp.

"Được rồi."

Người đầu hàng trước là Thẩm Quân Kỳ.

"Em muốn chơi thì tôi sẽ chơi với em. Đi thôi" "Hả?"

Tiểu Chi không tin nổi những gì mình nghe thấy. Thẩm Quân Kỳ vừa nói sẽ cùng cô chơi trò chơi mà anh cho là đánh lừa cảm xúc một cách nhàm chán này ư? Anh từng nói với cô cuộc sống có nhiều chuyện còn gây cảm giác mạnh hơn những trò này rất nhiều, không cần lãng phí cảm xúc của mình như vậy. “Còn đứng đó làm gì? Không chơi nữa?"

Thẩm Quân Kỳ thấy cô đứng im một chỗ thì tưởng cô đổi ý rồi. "Không. Chơi chứ"

Tiểu Chi bước vội tới, kéo tay Thẩm Quân Kỳ đi vào khu mua vé. Mặc kệ anh ta dở chứng gì, cô cũng muốn chơi thử trò này một lần. Trong lúc lơ đãng, Tiểu Chi đã không nhận ra cô vừa chủ động nắm lấy tay anh và kéo đi. Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến, Thẩm Quân Kỳ khẽ cười nhìn cô nàng của anh lại có chút hăng hái trở lại. Ánh mắt anh dịu dàng đến lạ.

Sau khi bước lên tàu lượn tiếng hét điên cuồng của Tiểu Chi lập tức vang lên bên tai Thẩm Quân Kỳ. Anh nhíu mày, nắm chặt lấy tay cô nói lớn.

“Có gì mà em phải sợ? Cần gì phải hét lớn như vậy? Có tôi ở đây em chắc chắn sẽ không phải xảy ra chuyện gì đâu!”

Giọng nói người đàn ông bên cạnh bị gió thổi đi đôi chút nhưng Tiểu Chi vẫn có thể nghe rõ từng từ một. Tiểu Chi im lặng không hét nữa, nhưng trái tim vẫn đập thật mạnh, không biết do cô đang sợ hay do những lời Thẩm Quân Kỳ vừa nói.

Sau khi chuyến tàu kết thúc, Tiểu Chi vịn tay Thẩm Quân Kỳ bước xuống. Cô chấp nhận đồng ý với quan điểm của Thẩm Quân Kỳ rồi. Trò chơi này đúng là nhàm chán và lãng phí cảm xúc. "Sao? Vui không?”

Thẩm Quân Kỳ vươn tay chỉnh lại lọn tóc bị thổi tung của Tiểu Chi.

"Cũng tạm. Nhưng có vẻ nó không hợp với em"

Tiểu Chi bĩu môi khẽ nói. “Giờ mình đến khu quản lý thôi."

“Trước đó em cùng tôi đi đến một nơi đã.”

Thẩm Quân Kỳ bỗng dưng đổi ý. Anh kéo Tiểu Chi đi về phía tòa tháp cao nhất ở nơi này.

"Vì sao anh lại muốn đi vòng đu quay?"

Tiểu Chi nhìn qua lớp kính nhìn xuống khung cảnh đang bắt đầu trở nên nhỏ tí ở dưới chân, quay đầu lại hỏi Thẩm Quân Kỳ.