Túng Ngã Triêu Mộ

Chương 47



EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.

- ---------------------------

Thư Hoài Đạt bên này tiến triển thuận lợi, Trầm Mộ Ngôn cũng vui vẻ đến ung dung. Thoải mái như vậy, nhưng nàng lại chưa từng nghĩ đến muốn giống như cũ lêu lổng bên ngoài, trái lại chậm rãi đoạn đứt quan hệ cùng với Phạm Dĩnh. Thanh nhàn vô cùng, nàng đương nhiên muốn để Cố Thấm Phong thực hiện lời ước hẹn giữa hai người.

Sau khi hẹn thời gian rõ ràng xong, Trầm Mộ Ngôn đặc biệt ăn diện một chút, vốn là tướng mạo của nàng đã cực kì yêu nghiệt, dưới sự khoa trương hết sức của nàng, cả người đều tản ra khí tức khiêu gợi nhiệt liệt.

Nhưng mà Trầm Mộ Ngôn dáng người khiêu gợi như vậy, dưới ánh nhìn của Cố Thấm Phong thì nàng hận không thể đâm mù chính mình, cùng người như vậy đồng hành quả thực là mỗi giây đều gặp phải những ánh mắt nam tính tràn đầy dục vọng.

Nhìn nàng ấy xong rồi thì thôi đi, những người kia sau khi xem qua Trầm Mộ Ngôn thì lại chuyển qua, đặt ánh mắt lên người nàng. Vốn là người không có tính khoa trương, nhưng đi với Trầm Mộ Ngôn thì số lần quay đầu của những người đi qua thực sự là tăng gấp mấy lần.

Trầm Mộ Ngôn giúp nàng lấy vé xem phim bên kia, sau khi trở về thì tiện tay nắm tay nàng, "Cố Thấm Phong, chúng ta vào đi thôi."

"Ừ." - Cố Thấm Phong thử vặn vẹo một chút, phát hiện không có cách nào tránh thoát, liền dứt khoát để nàng nắm tay mình mà đi.

Rạp chiếu phim các nàng muốn đến dường như là rạp nằm ở phía cuối hành lang, dòng người chen chúc, Trầm Mộ Ngôn chậm lại bước chân ở bên người Cố Thấm Phong, "Xưng hô hiện tại hình như không tốt lắm, cô xem chúng ta đều đi xem phim cùng nhau rồi, vậy khẳng định là bạn bè nha, tôi thay đổi xưng hô có được hay không?"

Hẹn đi xem phim thì sẽ là bằng hữu sao? Cố Thấm Phong trong lòng thầm mắng một câu, trên mặt bình tĩnh mà nói, "Cô muốn gọi như thế nào?"

"Tiểu Phong tử*, hay Phong Tử**, hai cái này, cô thích cái nào?" - Trầm Mộ Ngôn hứng thú tăng vọt hỏi.

*Cách gọi Thái giám thời xưa.

"...." - Cố Thấm Phong ở khúc quanh đi vào thì ngừng bước chân lại, bất đắc dĩ nói, "Tôi có thể cùng thái giám gặp sự cố không có tinh thần phân rõ giới hạn được không?"

Tiểu Phong tử?

Nàng không dám tưởng tượng Trầm Mộ Ngôn ở ngay trước mặt người khác lấy danh tự này gọi nàng, lúc ấy không biết sẽ đưa đến tình huống dở khóc dở cười như thế nào.

"Vậy muốn gọi như thế nào, tôi không muốn gọi cô giống như cách Tiểu Úc muội muội gọi, Thấm Phong Thấm Phong a, lập dị chết được." - Trầm Mộ Ngôn nói bĩu môi, lại đề nghị - "Nếu như không thích a, vậy thì gọi Cố Cố, được không, hay là Phong Phong?"

"Gọi như bình thường đi, còn không thì bớt đi cái họ, không muốn lồng vào nhiều cách gọi đa dạng như vậy." - Cố Thấm Phong cau mày tiếp tục đi về phía trước, tay vẫn bị Trầm Mộ Ngôn nắm, vì lẽ đó nhìn giống như là nàng lôi kéo Trầm Mộ Ngôn đi.

Bước vào rạp chiếu phim, Trầm Mộ Ngôn nhìn người gần như đã đi vào hết, nàng kéo Cố Thấm Phong lại gần mình, nhỏ giọng hỏi, "Vậy, Đường Quân Hạo gọi cô như thế nào?"

Cố Thấm Phong sửng sốt một chút, không biết đề tài làm sao lại di chuyển đến trên người Đường Quân Hạo. Nàng lạnh nhạt nói, "Không có quan hệ gì với cô. Vào đi thôi, nhanh bắt đầu rồi." - Nói xong liền tránh thoát tay, đi vào.

Trầm Mộ Ngôn sáng tỏ mà nhướng mày, nàng biết đại khái Đường Quân Hạo xưng hô như thế nào với Cố Thấm Phong rồi. Nhìn biểu hiện của Cố Thấm Phong những tháng ngày qua, thời điểm nếu như nói đến điểm mấu chốt của nàng, một là nàng sẽ gỡ bỏ đề tài, hoặc là không cho mình nói, chắc chắn sẽ không thành thật mà trả lời. Rất rõ ràng, nếu như Đường Quân Hạo gọi chính là tên của nàng, thì nàng sẽ bình thường mà trả lời mình, mà không phải là chặt đứt đề tài này.

Nghĩ tới đây, Trầm Mộ Ngôn một trận nổi da gà. Phỏng chừng chính là loại kia a, "Lão bà" a, "Bảo bối" a, "Trái tim nhỏ" của anh a, đủ thứ các loại hình nhơn nhớt, xưng hô méo mó, vậy mà Cố Thấm Phong cũng nghe được.

Nàng tiến vào rạp xem phim, dựa theo số trên vé xem phim mà tìm vị trí ghế ngồi. Chỗ ngồi nàng đặt chính là ghế đôi, tự nhiên là cùng Cố Thấm Phong ngồi cùng một chỗ. Vào lúc này Cố Thấm Phong mới nhớ mình chưa hỏi Trầm Mộ Ngôn là xem phim gì, liền nhìn lướt qua vé xem phim, xem cái tên tựa hồ như là một bộ điện ảnh ái tình.

Cố Thấm Phong nhất thời không biết nói gì, nàng cùng Trầm Mộ Ngôn xem phim điện ảnh thể loại tình yêu?

Vẫn là không thể nhìn ra Trầm Mộ Ngôn là loại người thích xem thể loại điện ảnh này. Nhưng cẩn thận ngẫm lại ngày đó nói chuyện điện thoại với nhau, trong giọng nói Trầm Mộ Ngôn biểu lộ ra sự cô đơn, nghĩ đến đây, nàng không thể mở miệng nói được cái gì.

Bối cảnh điện ảnh chính là vào thời kì Dân quốc, nói về một thế gia vọng tộc trong một thị trấn nọ. Nữ chính nghèo khó bị ép gả vào thế gia vọng tộc, sau đó cùng hai anh em dây dưa không rõ. Phim điều chỉnh bầu không khí tương đối áp lực và ngột ngạt, đặc biệt khi nữ chính cùng người em trai, cũng chính là nam chính trong phim vụng trộm với nhau, thời điểm ấy thật sự làm chua xót lòng người.

Cố Thấm Phong tuy rằng nhìn cũng không quá thoải mái, nhưng cũng không giống như Trầm Mộ Ngôn khoa trương như vậy, đến một nửa thời gian xem phim đều là tựa đầu trên bả vai nàng, hai tay ôm cánh tay của nàng, bên tai tựa hồ như có chút âm thanh sụt sịt.

Kết cục, nữ chính tự thiêu lấy bản thân mình, màn hình rộng hiện lên dấu chấm tròn, trong phòng chiếu phim sáng lên ánh đèn, đoàn người cũng bắt đầu hướng về cửa ra vào. Cố Thấm Phong quay đầu, xem người nãy giờ cứ thích dựa đầu vào vai mình, "Trầm Mộ Ngôn, cô vẫn ổn chứ?"

"Không ổn." - Trầm Mộ Ngôn ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ giống như con thỏ (?) - "Cô làm sao cũng không phản ứng a? Cuối cùng chết đến thảm thương như vậy... Cô nói xem.. tại sao nàng không cùng với nam chính trốn đi chứ, chồng của nàng cũng đã chết rồi..?"

Cố Thấm Phong xem phim là có chút tâm tình, nhưng không thể so với Trầm Mộ Ngôn hiện tại đang ở trước mặt nàng, dáng vẻ như muốn khóc lên chết xuống làm cho Cố Thấm Phong cảm thấy một chút đau lòng không tên. Đại khái là người lạc quan bỗng nhiên bi lụy như vậy, khiến người khác cảm thấy không quen đi.

Chắc là như vậy.

"Được rồi, đừng buồn nữa. Thật ra kết quả như vậy đối với nàng có lẽ là tốt nhất." - Cố Thấm Phong đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Trầm Mộ Ngôn, nhẹ giọng an ủi - "Bộ phim này lấy cảm tình làm chủ, nhưng ở niên đại ấy làm gì có chuyện để cho phụ nữ lên tiếng. Nữ chính ở bên chồng không cảm thấy ấm áp, trái lại khi ở bên em trai của chồng thì lại cảm thấy đây đáng lẽ mới là nơi thuộc về mình, nói như thế nào đi nữa, cũng đều phạm vào sai."

"Nhưng là.. trước đó chồng của nàng đã chết rồi a.. nàng tại sao lại còn muốn tự sát?" - Trầm Mộ Ngôn nói nói, nước mắt lại muốn rơi xuống.

"Nàng không có quyền, cũng không có thế, cho dù nam chính có thể bảo vệ được phần ngoài của nàng, nhưng sau lưng cũng có người lén lút nghị luận sôi nổi. Phụ nữ vào thời kì ấy, quan trọng nhất vẫn là thanh danh." - Cố Thấm Phong nhịn xuống tính tình của mình, cùng nàng giải thích, đột nhiên cảm giác thấy vào lúc này, Trầm Mộ Ngôn có chút đáng yêu rồi.

Rõ ràng một người không đem cảm tình đặt vào trong mắt như Trầm Mộ Ngôn, đáng lẽ không nên rơi nước mắt vì một bộ phim mới đúng, thế nhưng ai mà biết được. Trầm Mộ Ngôn dĩ nhiên vì một bộ phim mà bật khóc.

"Tôi đều biết mà.. nhưng là.. nhưng là người ta cảm thấy khổ sở.." - Trầm Mộ Ngôn nói xong liền dính lên người Cố Thấm Phong, đem nước mắt đã thấm ra một chút của mình hướng về giữa cổ của nàng mà dụi đầu.

"Đi ra ngoài trước đi, nơi này một lúc nửa phải đóng cửa rồi." - Cố Thấm Phong liếc mắt nhìn vài chiếc đèn đã được tắt đi, mang theo Trầm Mộ Ngôn trở thành cặp đôi cuối cùng rời khỏi phòng chiếu phim.

Đến bãi đậu xe, Cố Thấm Phong lo lắng tâm tình nàng không ổn, còn nói tiếp, "Để cho tôi lái xe đi, cô nghỉ ngơi một chút."

"Cố Thấm Phong." - Trầm Mộ Ngôn bỗng gọi nàng.

"Hả?"

Nàng quay đầu nhìn lại.

"Cô cùng Đường Quân Hạo chia tay đi." - Trầm Mộ Ngôn mở miệng chính là một câu làm cho người ta kinh ngạc đến chết cũng chưa ngưng, nàng vẻ mặt chăm chú, không giống như là đang nói đùa.

Trong khoảng thời gian này, thì đây đã là người thứ hai khuyên nàng, người thứ nhất là Úc Uyển Ương. Nếu như nói Úc Uyển Ương khá là uyển chuyển, thì Trầm Mộ Ngôn chính là trực tiếp nói thẳng, khiến cho nàng không biết phải đối mặt với nàng ấy như thế nào.

"Tôi không đùa giỡn cô. Chính cô biết rõ người đàn ông này không đáng tin, so với tôi càng không đáng tin hơn. Đương nhiên, tôi không rõ lắm hai người vì gia đình, vì công ty mà suy nghĩ cái gì thông qua giao dịch hôn nhân này. Tôi chỉ biết, nếu như sau này cô tỉnh ngộ, vậy tinh lực cùng thời gian mà cô đã bỏ ra để đánh đổi, ai sẽ là người đứng ra chịu trách nhiệm để bồi thường cho cô, là gia đình, hay là công ty?"

Trầm Mộ Ngôn cười cười, còn nói, "Nếu như nói cô không biết chuyện gì đang xảy ra thì thôi đi, nhưng tôi không tin cô không biết. Ngày hôm đó, lúc tôi đến văn phòng của cô, cô còn nhớ không, dáng vẻ của hắn, cô xem trong mắt hắn đi." - Nàng nhìn Cố Thấm Phong - "Sau đó, hắn đến tìm tôi, nhưng mà, tôi không có đáp ứng hắn."

Cố thấm Phong không nghĩ đến Trầm Mộ Ngôn sẽ đem chuyện Đường Quân Hạo đi tìm nàng mà nói ra. Nàng nghe xong liền cúi đầu, sợi tóc buông xuống một bên gò má, đáy mắt trầm xuống khó hiểu.

"Cố Thấm Phong, tôi không muốn nhìn thấy một Thư Hoài Đạt thứ hai. Chuyện nghiêm trọng như vậy, Úc Uyển Ương nhất định đã nói cho cô biết rồi." - Trầm Mộ Ngôn thay nàng vén tóc đến sau tai, thanh âm trầm thấp nghe có chút nhu hóa.

Cố Thấm Phong nở nụ cười, ngẩng đầu lên nói, "Chẳng qua chỉ là xem qua một bộ phim điện ảnh thôi, làm sao liền có nhiều cảm thán như vậy đây?"

"Đây không phải cảm thán!" - Trầm Mộ Ngôn không cho nàng theo quán tính lại trốn tránh, nàng nắm chặt tay Cố Thấm Phong, ngôn từ sắc bén - "Tôi biết cô xem không vừa mắt tôi, cảm thấy tôi phóng đãng. Nhưng điều này không ảnh hưởng, tôi so với cô nhìn thấy tình huống rõ ràng hơn nhiều.

"Vậy thì thế nào?"

"Tôi không muốn nhìn thấy người tôi quen biết lại vì hôn nhân mà bị thương tổn." - Trầm Mộ Ngôn viền mắt có chút đỏ chót, là thứ cảm xúc lúc nãy lưu lại sau khi xem phim xong - "Biết rõ là hố lửa mà còn nhảy vào, đầu óc cô không phải là bị quạ tha đi rồi chứ? Tôi xem cô cùng với nữ chính trong phim vừa rồi, đều là ngốc như nhau!"

Lời nói của nàng dõng dạc, cảm xúc cũng không phải toàn bộ là bởi vì Cố Thấm Phong mà chạy đến, một phần là vì xem qua bộ phim điện ảnh ái tình như vậy, tình yêu cuối cùng lại dồn một sinh mệnh phải ngã xuống đất, dựa vào dư vị tâm tư như vậy, mới xảy đến chuyện khuyên nhủ Cố Thấm Phong.

Nói đến nửa ngày vẫn là quay về nhân vật nữ chính trong phim, Cố Thấm Phong kiềm chế không được nụ cười, giật giật tay, "Cô siết đau tôi rồi."

Trầm Mộ Ngôn lúc này mới thật không tiện mà buông tay, lướt nhanh một vòng bãi đậu xe, cũng may đây là góc chết trong bãi đậu xe, không ai thấy, hơn nữa thời gian đã khuya, cũng không có nhiều người. Nàng quay đầu nhìn Cố Thấm Phong, trong mắt vẫn là lưu lại mấy phần thân thiết, "Nhưng là vừa nãy những gì mà tôi nói, cô nghe một chút được hay không?"

"Được, tôi nghe."

Đây là lần thứ nhất Cố Thấm Phong chính diện mà trả lời trực tiếp vấn đề này, dù cho đối mặt Úc Uyển Ương, cũng đều không có trả lời thẳng thừng như vậy. Nàng than thở, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Trầm Mộ Ngôn mà trịnh trọng trả lời, "Tôi không thể lập tức ra quyết định, nhưng là tôi sẽ cân nhắc. Quyết định của tôi nhất định sẽ không vi phạm tâm nguyện của tôi."

Một người làm ra quyết định cần đến sự suy tính lâu dài, mà lật đổ chính quyết định của mình thì dĩ nhiên phải trải qua trăm ngàn suy nghĩ.

Nàng đã sớm biết Đường Quân Hạo phẩm hạnh không tốt, Đường Quân Hạo nhiều lần hành động vi phạm tâm ý của nàng. Thiên lý chi đê*, nàng đối với Đường Quân Hạo bất mãn chính là dẫn đến ngàn dặm đê đập nát tổ kiến* (?)

Trầm Mộ Ngôn nhìn thấy nàng thần thái tự nhiên, mở ra nụ cười, "Vậy hiện tại tôi có thể gọi cô là Tiểu Phong tử sao?"

Suy nghĩ của nàng nhảy đến quá nhanh, vừa mới cơ hồ muốn than thở khóc lóc xong, hiện tại lại bắt đầu không đứng đắn. Cố Thấm Phong vừa mới trải qua những câu khuyên can tình cảm kia xong, nên là trong đáy lòng, cái nhìn của nàng dành cho Trầm Mộ Ngôn cũng đã thay đổi được một chút, khóe miệng mỉm cười, "Cô muốn gọi liền gọi đi."

Dừng một chút, còn nói, "Vừa nãy câu mà cô vừa nói, sau này không nên nói nữa. Tôi xin lỗi vì lúc trước đã có ý kiến không tốt về cô."

"A, vừa nãy câu nào?" - Trầm Mộ Ngôn nói, run lên một chút mới sực nhớ, vừa nãy kích động như vậy, may nhờ Cố Thấm Phong nói nên nàng mới chú ý đến.

"Đi thôi, tôi lái xe, cô nghỉ ngơi đi." - Cố Thấm Phong không cho nàng lại tiếp tục nghĩ sâu, luôn cảm giác mình cùng nàng trong lúc này không nên quá mức trao đổi về phương diện tình cảm.

Thời điểm đi là Trầm Mộ Ngôn đi đón Cố Thấm Phong, lúc trở về là Cố Thấm Phong lái xe đến gần vùng lân cận gần Cố Gia. Cố Thấm Phong vẫn là theo bản năng không muốn để cho người nhà biết được mình cùng Trầm Mộ Ngôn qua lại.

Lần kết thúc này dừng ở đây, sẽ không còn bất kỳ lý do gì để gặp mặt lại, nếu như nhất định muốn gặp, xem ra...

"Tiểu Phong tử, thời điểm tôi buồn chán có thể đến công ty tìm cô đi chơi sao?" - Không có lý do gì, Trầm Mộ Ngôn cũng phải bới lông tìm vết, tìm đại một cái lý do.

"Muốn đến phải gọi điện thoại, không muốn cô đụng phải Quân Hạo." - Cố Thấm Phong quay đầu căn dặn. Lúc ra cửa còn thấy người này ngứa mắt, hiện tại ở trong mắt nàng, dáng vẻ của nàng ấy tựa hồ như đã quay đổi, trở nên chưa từng giống trước đây.

Thích cười toe toét, sự đáng yêu bất ngờ này ngay lập tức được phóng to bất ngờ trong mắt Cố Thấm Phong.

Trầm Mộ Ngôn cho rằng nàng còn đang để ý Đường Quân Hạo, trầm mặc một hồi, tựa hồ như giải thích và cam kết, "Bất luận cô làm cái gì, tôi sẽ không cùng Đường Quân Hạo có bất kì quan hệ gì. Bằng không, sẽ uổng sự quen biết giữa hai chúng ta." - Trong lòng nàng, chung quy là đối với mình đã quá khắc sâu ấn tượng không tốt kia rồi.

"Không có, tôi không nghĩ như vậy." - Cố Thấm Phong do dự phản bác - "Không muốn hắn quá mức tiếp cận cô, bằng không xảy ra chuyện gì, lấy danh tiếng của cô, chỉ có cô thua thiệt, chứ không phải hắn."

Nàng lời này không giả, Trầm Mộ Ngôn cùng Đường Quân Hạo, hoa danh đều có ở bên ngoài, cho dù nàng biết Trầm Mộ Ngôn không muốn cùng Đường Quân Hạo có dính dáng, nhưng người ngoài lại không biết. Nếu tiếp xúc quá nhiều, xảy ra chuyện gì, Trầm Mộ Ngôn chỉ có thể cắn răng nuốt xuống, bởi vì sẽ không có ai tin tưởng.

Trầm Mộ Ngôn nhưng là từ những câu nói này mà nghe được ý tứ khác, nàng mừng rỡ lại gần hỏi, "Tiểu Phong tử, cô là đang đang quan tâm tôi?"

Cố Thấm Phong trừng nàng một chút, có chút cảm thấy Trầm Mộ Ngôn không biết ý tứ, "Tôi trở về, chính cô chạy về đi." - Nói xong đưa tay mở cửa xuống xe.

Trầm Mộ Ngôn ngồi vào vị trí lái xe, đưa mắt nhìn Cố Thấm Phong đang quẹo vào cửa lớn Cố Gia. Nàng nhẹ cười, một chút ấm áp trong lòng chậm rãi nở hoa.

Tác giả có lời muốn nói: Trầm đại tiểu thư, ngươi thật lợi hại!

Editor có lời muốn nói: Phụ nữ là loại động vật vừa cảm tính, vừa lý trí, lấy nhu chế cương, lấy mềm chế cứng thật sự là một binh pháp tình yêu hoàn hảo mà. =))