Túng Ngã Triêu Mộ

Chương 64



EDITOR: THƯ HUỲNH.

- -----------------

Sau khi tới chỗ Tống Lan Anh, Bà đã chuẩn bị trước vài món ăn gia đình. Thấy Úc Uyển Ương và Thư Hoài Đạt tới còn mang theo nhiều thứ, Bà kiên trì muốn tự mình xuống bếp, không để hai người phụ gì.

"Dì, đây là cà men lần trước dì đựng thức ăn cho Uyển Ương, sau đó em ấy đột nhiên có chuyện, để quên trên xe con không có mang đi." Thư Hoài Đạt đưa cà men mà lần trước Úc Uyển Ương giận nàng không có đem đi đưa cho Tống Lan Anh, vẻ mặt thong dong, hoàn toàn không nhìn ra là nói dối.

Úc Uyển Ương làm gì có chuyện quên cà men cơm trên xe nàng chứ? Lúc đó quá tức giận không lấy thôi.

"Được rồi, hai con ngồi trước đi. Dì đi nấu đồ ăn, một chút là được rồi." Tống Lan Anh vỗ vỗ tay của Thư Hoài Đạt, xoay người đi vào phòng bếp.

Phòng khách lập tức yên tĩnh, Thư Hoài Đạt thanh thanh cổ họng, vừa quay đầu nói nhỏ vào tai Úc Uyển Ương: "Chị nghĩ là ăn cơm do em làm."

"Ân?" Úc Uyển Ương bị nhột, rụt cổ lại, môi Thư Hoài Đạt dừng ở hai má cô, nhỏ giọng hỏi: "Mỗi ngày ăn đồ của em làm, chị không ngán sao?" Không biết có phải có ảo giác không? Cô cảm thấy Thư Hoài Đạt hình như bắt đầu có tâm tính của tiểu nữ nhân.

"Chị thích cái gì, sẽ rất lâu rất lâu, tạm thời còn không biết cảm giác "Ngán" là gì, chỉ biết thích hoặc không thích thôi, muốn hoặc không muốn. Đã hiểu chưa?" Thư Hoài Đạt không biết nói lời ngon tiếng ngọt, chỉ cảm thấy mình muốn làm cái gì, liền dùng cách đơn giản nhất, trực tiếp nói thẳng với Úc Uyển Ương.

"Em rất thích câu trả lời này của chị." Úc Uyển Ương mắt quay vài vòng, lời nói đơn giản, trực tiếp này so với những lời ngon tiếng ngọt thì chân thật hơn nhiều, cũng rất phù hợp với tính tình của Thư Hoài Đạt.

Nếu Thư Hoài Đạt đã nói như vậy, Úc Uyển Ương liền đi vào nhà bếp giúp Tống Lan Anh. Trong qua trình ăn cơm, phần lớn là Tống Lan Anh cùng với Thư Hoài Đạt vừa ăn vừa trò chuyện, nội dung là lúc Thư Hoài Đạt còn đến trường, cùng với tuổi thơ của Úc Uyển Ương.

Ba người rất là ăn ý với nhau, không có ai nhắc tới chuyện của Úc gia.

Khi bữa cơm kết thúc, Úc Uyển Ương chủ động đi rửa chén, Tống Lan Anh liền tùy cô, lấy ít trái cây cùng Thư Hoài Đạt ngồi ở phòng khách trò chuyện tiếp đề tài khi ăn cơm.

"Uyển Ương gần đây hình như cũng không bận rộn cho lắm, đôi khi dì gọi điện, Uyển Ương cũng có thể nói với dì vài câu, trước đây thường là không nghe, sau đó mới gọi lại cho dì, hoặc là sốt ruột chỉ tùy tiện trả lời rồi cúp máy." Tống Lan Anh cúi đầu gọt táo, vẻ mặt thản nhiên, vỏ trái cây một vòng một vòng rơi xuống.

"Có lẽ bộ phim này, thời gian dự định hoàn thành còn lâu, nên đạo diễn cũng không quá nghiêm khắc ép buộc thôi." Thư Hoài Đạt đương nhiên biết Úc Uyển Ương gần đây cũng không quá bận, chẳng qua nàng không thể nói cho Tống Lan Anh biết tình hình thực tế, hơn nữa nàng không biết Úc Uyển Ương có muốn cho Tống Lan Anh biết không?

Mùi thơm trong veo của táo tồn tại trong không khí, Tống Lan Anh cắt nhỏ đặt vào dĩa, giương mắt nhìn Thư Hoài Đạt, hình như muốn nói cái gì lại thôi.

Thư Hoài Đạt thấy vậy, trầm ngâm một lát hỏi: "Dì, dì có gì muốn nói với con sao?"

Tống Lan Anh sửng sốt, nâng mặt lên nhìn vào mắt sâu thẩm không đáy của Thư Hoài Đạt, cuối cùng đặt dĩa trái cây lên bàn, thấp giọng nói: "Dì có xem tin tức gần đây, chuyện của con cũng rất ầm ĩ."

So với trước khi ly hôn, thì sau khi ly hôn, Thư Hoài Đạt càng làm người khác chú ý hơn. Nàng bất quá chỉ là một nữ nhân bình thường, nàng với Chung Dật Minh được cho là môn đăng hộ đối, những gì nàng có, rất nhiều nữ nhân khác mơ ước có được, cho dù là ly hôn, thì trong mắt người khác, nàng vẫn chói mắt như vậy.

"Kết quả này, con đã sớm đoán được, dù sao có nhiều ánh mắt nhìn như vậy, rất khó lừa dối, huống hồ con cũng không tính toán giấu diếm tình trạng hôn nhân của mình."

Thư Hoài Đạt nhíu mày lại, Tống Lan Anh đã nghĩ nàng không phải là một nhân viên quản lý đơn giản như vậy. Nên một ngày Bà biết rõ cũng có thể đoán được, thân phận của nàng căn bản không thể che dấu được lâu.

Chẳng qua Tống Lan Anh cũng không có biểu hiện cái gì làm cho Thư Hoài Đạt thấy lo lắng, chỉ cảm thấy có chút đau xót trong lòng, lên tiếng: "Con so với dì quyết đoán hơn rất nhiều. Dì lúc trước, thật ra đã sớm biết ba ba Uyển Ương có tình nhân bên ngoài, nhưng dì là vì gia đình, không muốn nhìn thẳng vào vấn đề này."

Nhất thời Thư Hoài Đạt không nói được gì, thần sắc hiện lên một luồng phức tạp, lẳng lặng nghe Tống Lan Anh nói hết. Có lẽ Bà gặp được người có cùng hoàn cảnh với mình, nên Bà đem những phiền muộn chôn giấu trong lòng nhiều năm, nói ra hết.

"Ở bề ngoài thì là một gia đình hạnh phúc, trên thực tế thì bên trong đã mục nát. Giống như một cái cây bị sâu ăn mòn bên trong, nhìn thì lá xum xuê, nhưng một ngày nào đó sẽ sụp đổ." Bà u u nói ra những lời này, vừa nhìn tuy rằng đau thương, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, oán hận khắc sâu trong lòng đã sớm hóa thành một làn khói nhẹ, muốn nhìn cũng không thấy rõ.

"Dì..." Thư Hoài Đạt nói không nên lời, trong mắt có vài phần ưu sắc.

Tống Lan Anh thoải mái cười cười, khẽ lắc đầu ý nói nàng không cần để ý: "Xem dì nè, tối nay nói nhiều như vậy, thời gian ăn cơm chiều so với bình thường muộn một chút. Đã trễ như vậy rồi, làm con trở về trễ."

Úc Uyển Ương lúc này từ phòng bếp đi ra, nhẹ nhàng vẩy vẩy nước dính trên tay, nghe vậy đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã chín giờ hơn. Bây giờ trở về, nhanh nhất cũng phải mười một giờ mới có thể tới Quang Hoa uyển.

"Quá trễ, thời gian đi về phải mất thêm một lúc..." Úc Uyển Ương thì thào tự nói một câu, hơi có chút ảo não, làm gì còn khí thế ngất trời vừa nãy.

"Không có chuyện gì, chị ngày mai có thể không đi làm." Thư Hoài Đạt ngẫu nhiên ngủ trên xe, lúc mới vừa tiếp nhân Thịnh Quang, nàng thời xuyên tăng ca đến nửa đêm.

Không đợi Tống Lan Anh lên tiếng, Úc Uyển Ương liền đề nghị: "Không bằng tối nay chúng ta ở lại đây, dù sao phòng em nhất định rất sạch sẽ." Úc Uyển Ương hoạt bát, trừng mắt nhìn Thư Hoài Đạt.

"Có thể ở lại thì tốt, chỉ sợ Hoài Đạt không quen ở đây thôi." Tống Lan Anh cũng nhìn về phía Thư Hoài Đạt, trái lại không phản đối đề nghị của Úc Uyển Ương.

Thư Hoài Đạt thấy hai mẹ con thân thiết nhìn mình, chỉ gật đầu đồng ý: "Vậy thì quấy rầy dì rồi."

"Vậy được rồi, trái cây đã cắt xong để bên kia, hai con ăn xong thì nghỉ ngơi sớm một chút." Tống Lan Anh nói với hai người xong thì trở về phòng.

Úc Uyển Ương thì lại hài lòng vui sướng lôi kéo Thư Hoài Đạt trở về phòng của mình, nơi này chỉ có quần áo của cô. Bởi vậy cô mở tủ lấy áo ngủ của mình, và một cái váy ngủ hoàn toàn mới cho Thư Hoài Đạt.

Thừa dịp Thư Hoài Đạt đi tắm, cô một lần nữa sửa lại giường, đặt thêm một cái gối đầu. Sau đó cầm đồ của mình đi qua phòng tắm trong phòng Tống Lan Anh tắm, lúc tắm xong trở về phòng mình, thì thấy Thư Hoài Đạt tựa vào đầu giường ngửa mặt nghỉ ngơi.

Úc Uyển Ương dừng lại ở cửa, ánh mắt sáng ngời nhìn vào. Cô cảm thấy tóc dài của Thư Hoài Đạt tùy ý tản ra sau lưng có một loại phong tình vạn chủng khác, khác với dáng vẻ cao quý thong dong khi ở trước mặt người khác, sự nhu hòa ít ỏi trong mắt Úc Uyển Ương giờ phút này phóng đại lên rất nhiều lần, dụ cô đi tới gần.

Ánh mắt chuyên chú nóng rực làm cho Thư Hoài Đạt chú ý, nàng mở mắt nhìn, khóe môi cong lên, vươn tay: "Uyển Ương, lại đây."

Úc Uyển Ương đóng cửa lại, đi qua, tay còn chưa đặt lên tay nàng, thì eo đã bị ôm chặt, thuận thế ngồi ở mép giường, giây tiếp theo liền cảm giác sau gáy nặng thêm một chút.

"Hoài Đạt, làm sao? Chị lạ giường sao?" Úc Uyển Ương quay đầu qua lại, ma sát mặt nàng, đem tóc của mình gạt qua một bên, làm cho mặt của nàng thân mật tiếp xúc với gáy của mình, hô hấp ấm áp phả lên.

Thư Hoài Đạt vui vẻ cười cười, ánh đèn trong phòng chiếu vào mắt nàng, sáng chói giống với bầu trời đầy sao bên ngoài: "Không nhận giường, chị nhận người."

Úc Uyển Ương nở nụ cười, quay ngược lại nằm trên giường, ôm nàng, tươi cười trên mặt Úc Uyển Ương rất rõ ràng, lên tiếng trêu tức: "Ý của chị là không có em thì ngủ không được sao?" Thần thông quảng đại như Thư tổng, lại cũng có thời điểm muốn dựa vào cô.

"Không có em, chị cũng ngủ được." Thư Hoài Đạt nói, nàng cảm giác được người trong lòng thân thể cứng lên, chỉ là còn chưa chờ Úc Uyển Ương cảm thụ sâu sắc sự thất lạc, nàng liền hôn lên tai của Úc Uyển Ương, ôn nhu nói: "Chỉ là ngủ không ngon giấc, cảm giác không an toàn, cũng có cảm giác không thực..."

Hốc mắt có một giọt nước mắt không hề dự liệu mà trượt xuống, Úc Uyển Ương nhẹ nhàng siết chặt eo Thư Hoài Đạt, trên mặt hiên lên đỏ ửng kiều diễm, âm thanh có một chút xấu hổ: "Ngủ không được ngon giấc còn như thế nào ngủ? Căn bản ngủ không được a..." Thư Hoài Đạt nở nụ cười, lồng ngực chấn động, tay nàng mềm nhẹ xuyên qua giữa tóc của Úc Uyển Ương, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: "Còn nhớ chuyện xảy ra hôm nay sao?"

Thư Hoài Đạt vốn không định nhắc tới, chỉ sợ Úc Uyển Ương tự mình giấu ở trong lòng, nghẹn lâu, lại lần nữa sinh ra khúc mắc. Cũng sẽ không cởi bỏ được đau buồn trong quá khứ, bất luận là khả năng nào, Thư Hoài Đạt đều không muốn nhìn lấy.

"Hắn là em trai của em, em đã từng nói với chị, ba em là muốn dẫn hắn về nhà." Úc Uyển Ương lên tiếng: "Em cũng biết rõ, tất cả chuyện này đều không liên quan tới hắn, hắn là vô tội. Nhưng chỉ cẩn nhìn hắn thì sẽ nhớ tới ba em vì hắn mà muốn mẹ em thỏa hiệp, muốn cho em thỏa hiệp, em không có cách nào tự khuyên chính mình..."

Rất nhiều chuyện mọi người đều biết đạo lý trong đó, chỉ là không thể triệt để nhận ra đạo lý này. Tựa như Úc Uyển Ương, cô biết rõ Yuuko là vô tội, nhưng cô lại không thể ép buộc bản thân chung đụng với hắn được.

Úc Uyển Ương hoàn toàn chui vào lòng Thư Hoài Đạt, như muốn tìm thấy sự ấm áp từ chỗ của Thư Hoài Đạt.

"Hoài Đạt, ngày đó em với mẹ rời đi, em rất luyến tiếc ba ba, em suy nghĩ chạy về muốn nhìn ba một lần. Em nghĩ nửa đường sẽ nhìn thấy ba đuổi theo muốn giữ em và mẹ lại, nhưng tới nơi em thấy ba đang nghênh đón một nữ nhân xa lạ với một hài tử, dẫn họ vào nhà mà em và mẹ đã từng ở..."

Âm thanh Úc Uyển Ương ngày càng thấp, cũng phát ra khàn khàn. Thư Hoài Đạt tựa hồ có thể thông qua âm thanh này liên tưởng tới thời điểm lúc Úc Uyển Ương tám tuổi, thời điểm đó cô không có ổn trọng mất tự nhiên, cũng chưa có những lúc thâm trầm suy nghĩ, lúc đó cô chỉ là một hài đồng vô tư, cô sẽ bởi vì thương tâm mà gào khóc, cũng sẽ bởi vì nhận được một chút an ủi mà tươi cười rạng rỡ.

"Uyển Ương." Thư Hoài Đạt nâng đầu cô, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đỏ bừng, thanh âm trầm tĩnh lại đủ làm cho tâm tình của cô bình tĩnh lại: "Mỗi một chuyện xảy ra đều có nguyên nhân của nó, chúng ta không có cách nào biết được tầng sâu nhất trong đó. Nhưng có một việc, em không thể phủ nhận, trước khi em rời khỏi Úc gia thì ba ba em rất yêu thương em, sau đó thì dì lại càng yêu thương em so với lúc còn ở Úc gia không ít hơn phần nào, em nhận được sự yêu thương không hề bị gián đoạn, em chỉ cần biết điều này là được rồi."

Là một thương nhân cũng là người yêu Úc Uyển Ương, Thư Hoài Đạt tránh nặng tìm nhẹ, muốn Úc Uyển Ương thoải mái hơn. Tránh đi những gì Úc Uyển Ương để ý, muốn cô chỉ để ý những điều tốt đẹp. Chuyện của quá khứ không có cách nào quay đầu lại, nhưng Thư Hoài Đạt biết, chuyện nàng có thể làm còn rất nhiều.

Nước mắt của Úc Uyển Ương thì lạnh, nhưng lòng của cô thì nóng thì lửa, cô nỉ non lên tiếng: "Hoài Đạt, em chưa bao giờ cảm thấy em là người may mắn, ít nhất sau khi tám tuổi, em không còn cảm thấy nhân sinh của em hoàn chỉnh nữa. Nhưng ta bỗng nhiên cảm giác, có lẽ em đem may mắn mấy năm nay từng chút từng chút gom lại một chỗ, dùng tất cả đổi lấy chị..."

Sau tám tuổi cô sống trong gia đình đơn thân là bất hạnh. Nhưng toàn bộ bất hạnh của cô được chấm dứt vào lần đầu tiên Thư Hoài Đạt bước chân vào nhà cô.

"Với chị mà nói, đây cũng là may mắn của chị." Thư Hoài Đạt nhẹ nhàng nở nụ cười, ôm Úc Uyển Ương, tay lặng lẽ đưa qua tắt đèn.

Nương theo ánh trăng chiếu vào phòng, Úc Uyển Ương nhìn thấy khát vọng khó tan rã trong đôi mắt đen lấy kia, nội tâm nóng bỏng làm cho thân thể cũng nóng rực.

Rất nhiều cảm xúc trong lòng Úc Uyển Ương kích động không thôi, khi tình sâu cùng một chỗ, những gì cô muốn nói đều biến thành tiếng ngâm nga bay vào tai của Thư Hoài Đạt.

Tác giả có lời muốn nói: Trưởng bối đầu tiên biết được hai người yêu đương hẳn là mẹ của tiểu Úc.