Tìm Úc Uyển Ương không chỉ có truyền thông với Thư Hoài Đạt và Trầm Mộ Ngôn mà còn có người đã xem tin tức - Cố Thấm Phong. Cô gọi cho Úc Uyển Ương không được mà Tống Lan Anh cũng vậy nên đành phải gọi cho Trầm Mộ Ngôn.
"Thấm Phong, em đang bận một chút, chị tìm em làm..."
"Em quay về rồi sao? Thư Hoài Đạt có về cùng không? Uyển Ương đã xảy ra chuyện rồi, em có xem tin tức chưa?" Cố Thấm Phong không có kiên nhẫn nghe Trầm Mộ Ngôn nói hết nên đi thẳng vào vấn đề.
Được rồi, tốt xấu gì cũng đem nàng đặt trước Úc Uyển Ương với Thư Hoài Đạt. Trầm Mộ Ngôn sờ sờ mũi, nhỏ nhẹ lên tiếng: "Trở về rồi, em với Hoài Đạt đang tới nhà của mẹ của Uyển Ương, em ấy chắc là đang ở đó."
Cố Thấm Phong nghe vậy mới thấy lòng nhẹ đi một chút, đồng thời cũng tăng tốc độ xe, nói với Trầm Mộ Ngôn: "Chị cũng đang đi qua chỗ dì, chúng ta gặp nhau ở đó."
"Được." Trầm Mộ Ngôn biết hiện tại không phải là thời điểm nói chuyện yêu đương, nàng dặn dò một câu: "Chị cẩn thận một chút, không biết có phóng viên theo chị không!"
Quan hệ thân thiết của Cố Thấm Phong với Úc Uyển Ương rất nhiều người đều biết, chỉ sợ sẽ có người theo dõi cô để tìm chỗ của Úc Uyển Ương.
"Chị biết." Cố Thấm Phong nói xong, hai người liền cúp máy.
Hai chiếc xe cơ bản một trước một sau chạy vào tiểu khu nhà của Tống Lan Anh, Thư Hoài Đạt và Cố Thấm Phong gật đầu xem như chào hỏi. Ba người nối đuôi nhau đi tới, Thư Hoài Đạt đi ở phía trước, bước đi tuy ổn nhưng có chút vội vàng.
Bấm chuông cửa một lúc lâu, cửa mới được mở ra, đầu tiên Thư Hoài Đạt thấy được một bàn tay thon dài rồi chậm rãi thấy được người trước mặt. Nàng đưa tay nắm lấy cổ tay kia, nhanh chóng theo tốc độ cửa mở mà bước vào nhà. Thư Hoài Đạt chính là như vậy, đôi lúc nhìn nàng không thể nào đoán được tâm trạng ra sao, nhưng bây giờ chỉ vài động tác cũng làm cho Úc Uyển Ương biết được nội tâm của nàng.
Sắc mặt của Úc Uyển Ương có chút nhạt nhợt, Thư Hoài Đạt lẳng lặng nhìn cô, lo lắng trong mắt được thay thế bằng sự thỏa mãn, giống như ngày xưa có một cổ Thanh Tuyền ồ ồ chảy vào tim, dần dần tẩy bỏ những cảm xúc trong suốt quãng đường trở về.
"Hoài Đạt, Thấm Phong, hai con như thế nào lại cùng nhau tới? Còn đây là..." Giọng nói của Tống Lan Anh từ phía sau truyền tới, Trầm Mộ Ngôn cùng Cố Thấm Phong nhanh chóng đi vào rồi đóng cửa lại.
"Dì, chúng con đều biết chuyện của Uyển Ương, cho nên cùng nhau đến đây xem em ấy."
Thư Hoài Đạt hơi nghiêng mình một chút nói chuyện với Tống Lan Anh: "Còn đây là bạn của con, Trầm Mộ Ngôn."
Trầm Mộ Ngôn cười hì hì tới gần một chút, nói: "Chào dì, con với các nàng quan hệ rất tốt, dì gọi con là Mộ Ngôn." Nói mà tay thì ôm chặt bã vai của Cố Thấm Phong, làm cho Cố Thấm Phong không thể không thản nhiên mà liếc nàng.
"Thì ra là vậy..." Tống Lan Anh hòa nhã cười cười, lại có phần lo lắng: "Cũng không biết chuyện này chừng nào mới qua đi, tên nam nhân kia... Thôi không nói chuyện này nữa, dì đi chợ mua thức ăn, các con ở lại ăn cơm."
Tống Lan Anh nói xong, như có như không liếc liếc Thư Hoài Đạt một chút.
Hiện tại internet rất thịnh hành, đừng nói Tống Lan Anh biết, ngay cả hàng xóm kế bên cũng biết. Hai ngày nay Bà phải tắt điện thoại, ra khỏi cửa tận lực tránh mặt những người quen, để tránh vô tình gây thêm chuyện gì phiền phức nữa.
"Mẹ..." Úc Uyển Ương cúi đầu, cô tưởng mẹ mình sẽ không hỏi gì vì không rõ chuyện gì. Nhưng vừa nãy nói xong thì liếc nhìn Thư Hoài Đạt, cô lập tức hiểu mẹ mình biết cô với Thư Hoài Đạt và Chung Dật Minh có khúc mắc.
Sắc mặt Thư Hoài Đạt bình thản, trong lòng suy nghĩ một chút, cuối cùng lên tiếng: "Dì, tối nay con sẽ nói rõ với dì về chuyện này, nếu dì đã đón được, con cũng không muốn dấu dì."
Trầm Mộ Ngôn và Cố Thấm Phong ở phía sau cũng chen được ánh mắt vào, trước nhìn Thư Hoài Đạt, sau đó lén liếc nhìn Tống Lan Anh.
Cố Thấm Phong ngầm hiểu, đi lên kéo tay Tống Lan Anh: "Dì, con với Mộ Ngôn đi chung với dì nhe. Chúng ta nhiều người như vậy, dì sẽ phải mua rất nhiều đồ ăn, chúng con đi phụ dì xách đồ, hơn nữa trước kia dì không phải đã nói sẽ dạy con cách chọn thức ăn tươi ngon sao?"
Vừa ôn nhu lại săn sóc, đuôi lông mày của Trầm Mộ Ngôn run lên, mị lực của mình kém như vậy sao? Cố Thấm Phong chưa bao giờ đối với mình như vậy, hơn nữa chưa bao giờ gọi tên mình bằng giọng điệu ôn nhu...
"Được, được, được, chúng ta cùng đi thôi. Mộ Ngôn, con chưa từng tới đây, vừa lúc theo dì, thích ăn cái gì thì nói, dì sẽ nhớ khẩu vị của con, lần sau con tới dì sẽ làm cho con ăn..." Tống Lan Anh vừa cười vừa nói, đôi mắt xẹt qua hai tay đang nắm chặt của Thư Hoài Đạt và Úc Uyển Ương.
Cố Thấm Phong với Trầm Mộ Ngôn vây quanh Tống Lan Anh ra cửa, hai người cũng vì như vậy mà hài hòa rất nhiều.
Trầm Mộ Ngôn đem một chút chuyện thú vị kể cho Tống Lan Anh nghe, Cố Thấm Phong cũng theo đó mà trêu chọc mấy câu, ba người vừa đi vừa cười ha hả.
"Dì à, đừng nghe Mộ Ngôn nói hưu nói vượn, làm gì có mơ hồ như vậy."
"Hắc, tiểu Phong tử, chị đừng ngắt lời..."
Cửa đóng kín nên không thể nghe được âm thanh huyên náo của ba người ở bên ngoài, hai người ở trong nhà trầm mặc rất lâu.
Một lúc sau, Úc Uyển Ương mới nhẹ nhàng cười, ôm eo Thư Hoài Đạt: "Hoài Đạt, chị sao trở về nhanh vậy? Không phải mấy ngày nữa mới trở về sao? Đã xong việc rồi?"
"Xong rồi, thừa dịp còn sớm, liền mua vé máy bay gần nhất để về." Thư Hoài Đạt sờ tóc của cô, ôn nhu trả lời.
Úc Uyển Ương nghe Thư Hoài Đạt dịu dàng, hai tay lại ôm cô vào lòng. Ấm áp quen thuộc bao phủ cả người Úc Uyển Ương, khiến cho những bất an mấy ngày nay biến mất.
"Em không sao, Hoài Đạt, em không sao..." Tay Úc Uyển Ương ở sau lưng nhẹ nhàng trấn an Thư Hoài Đạt: "Chuyện xảy ra có chút phiền phức nên em qua nhà mẹ ở vài ngày, chị Lộ sẽ giúp em xử lý, có quá nhiều người gọi làm phiền em nên em đã tắt điện thoại..." Tâm lý của Úc Uyển Ương có một chút bất an, cô bắt đầu cảm thấy chán ghét thân phận của mình.
"Ân." Thư Hoài Đạt lên tiếng, cúi xuống nhìn Úc Uyển Ương, hôn nhẹ lên trán cô, nàng đã rất lo lắng và nhớ cô.
Hôn rất thong thả ôn nhu, từ từ rơi xuống mắt rồi tới môi, hôn sâu triền miên làm cho hai người chìm đắm, cho đến khi thở không được nữa, lý trí mới được tìm về.
"Uyển Ương, dì rất lo lắng cho em, cho nên bây giờ chúng ta đừng về nhà của chị. Nhưng chút nữa em phải tìm lý do để nói với dì, chị sẽ ở đây với em." Mặt của Thư Hoài Đạt ửng đỏ, lông mi run rẩy, chậm rãi rút ngón tay ra khỏi miệng của Úc Uyển Ương.
"Được, em biết rồi." Úc Uyển Ương không cần hỏi nhiều, trực tiếp đồng ý, một khi Thư Hoài Đạt đã quyết định thì sẽ không vì bất cứ ai hay chuyện gì mà thay đổi. Nàng luôn luôn bình tĩnh hơn người khác, mặc dù trong lòng sẽ có do dự nhưng sẽ không làm chuyện gì để chính minh phải lâm vào cảnh bối rối.
Úc Uyển Ương lắc đầu, nhẹ nhàng quay đầu dựa vào bả vai của Thư Hoài Đạt, cười nhẹ rất cảm động: "Vì do chị vẽ nên em thích thôi."
Úc Uyển Ương đã từng gặp rất nhiều hoạ sĩ nổi tiếng, cũng có người từng vẽ chân dung của cô, cho dù kỹ thuật so với Thư Hoài Đạt cao hơn nhiều, nhưng cô không hề có cảm giác gì khi nhìn thấy. Nhưng khi nhìn bức vẽ của Thư Hoài Đạt, tâm của cô rung động không thôi, cô có thể cảm nhận được tình cảm của Thư Hoài Đạt qua từng nét vẽ.
Úc Uyển Ương lại lần nữa lắc đầu, giương mắt nhìn Thư Hoài Đạt, đột nhiên đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt, bất ngờ đẩy Thư Hoài Đạt ngã xuống giường. Thư Hoài Đạt còn chưa kịp phản ứng thì Úc Uyển Ương đã nhanh chóng đè lên người, nàng không thể làm gì chỉ có thể an phận ôm chặt eo của cô.
"Hoài Đạt, hắn sẽ không tới tìm em nữa đâu, chị đoán thử vì cái gì." Hai tay Úc Uyển Ương chống hai bên cơ thể của Thư Hoài Đạt, trên cao nhìn xuống gương mặt của nàng.
"Lăng Ỷ?" Úc Uyển Ương ngẩng đầu kinh ngạc hỏi.
"Đúng rồi. Hôm Chung Dật Minh đi tìm em đã bị Lăng Ỷ chụp lại." Thư Hoài Đạt giãm mi ra, thả lỏng thân thể nằm trên giường, trong giọng nói là thành thục và bình thản, làm cho người nghe thấy được năng lực của nàng tự nhiên an tâm hơn.
"Thì ra là cô ta..." Úc Uyển Ương đối với kết quả này cảm thấy rất ngoài ý muốn.
Lúc trước hai người giống như là chị em ruột, hôm nay lại trở thành như có huyết hải thâm thù vậy đó.
Thù địch gặp mặt hết sức đỏ mắt, cô không có gì không có nghĩa là Lăng Ỷ cũng không có gì, ngược lại đối địch với cô ở khắp mọi nơi, bắt được cái gì là muốn hại chết cô.
Thấy Úc Uyển Ương thất thần, Thư Hoài Đạt nhớ tới chuyện cũ mà Tống Lan Anh từng nói cho nàng nghe, lại nhớ tới bộ dáng Úc Uyển Ương khi khóc, trong lòng căng thẳng, cắn cắn môi, thấp giọng hỏi cô: "Uyển Ương, chị đã trở về rồi, bây giờ em không nhiệt tình còn chưa nói, vậy mà còn đi nhớ thương người khác là sao?"
Tâm tư của Úc Uyển Ương bị câu nói của Thư Hoài Đạt kéo trở về, thấy vành tai nàng đỏ ửng, từng dòng nước ấm áp chảy qua cơ thể, ôm chặt đầu vai nàng khẽ cười lên tiếng: "Hoài Đạt, tuy rằng em thích chị nói với em những lời ngon tiếng ngọt, nhưng chị cũng không cần miễn cưỡng bản thân chiều theo em nhe. Rõ ràng là quan tâm em, lại muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của em."
Thư Hoài Đạt bị nói như vậy, đỏ ửng hai bên tai lan rộng cả khuôn mặt, làm gì còn dáng vẻ lạnh lùng hồi trước nữa.
"Bất quá chị không cần cố ý nói như vậy..." Úc Uyển Ương dựa lên đầu vai nàng, tham lam hít vào khí tức của nàng, lên tiếng nói.
"Bình thường lúc em nói với chị như vậy, chị luôn cảm thấy rất tốt đẹp, rất vui vẻ, thật sự. Tất cả những gì mà em đã nói với chị, chị đều nhớ rõ, cho dù bao lâu cũng không thể nào quên được..."
Có lẽ, càng ngày Thư Hoài Đạt càng thích Úc Uyển Ương. Thích tới nỗi chỉ cần là Úc Uyển Ương nói, nàng sẽ nhớ thật kỹ, thích đến nỗi chỉ cần cô nhíu mày cũng làm nàng lo lắng vô cùng, thích đến nỗi muốn cả đời được bên cô như vậy.
Tác giả có lời muốn nói: Tác giả ngày càng kích động hơn.