Túng Ngã Triêu Mộ

Chương 96



EDITOR: Thư Huỳnh.

- -------------

Cố Thấm Phong thích đem những chuyện trong suy nghĩ của mình làm tốt nhất, tuy trong suốt thời gian qua cô với Trầm Mộ Ngôn là danh bất chính ngôn bất thuận, nhưng cô vẫn cố ý giữ khoảng cách với những người có ý với cô.

Mà trong tình huống này, người kiên định nhất là Trình An Dịch, hắn là người ưu tú nhất, cũng là người đáng để Cố Thấm Phong thưởng thức.

Cô từng nói nhiều lần, cô đã có người mình thích, nhưng Trình An Dịch luôn hỏi ngược lại cô, tại sao lại không ở cùng một chỗ với người mình thích? Những lúc như vậy cô luôn nghẹn lời. Mà lúc này đây, cô đã chuẩn bị đầy đủ lý do.

Hắn có điều kiện khiến nhiều nữ nhân ngưỡng mộ, bề ngoài, gia thế, bằng cấp, ngay cả lễ nghi thông thường đều rất hoàn hảo. Cố Thấm Phong rất thích nói chuyện với hắn, nhưng chỉ giới hạn là nói chuyện mà thôi.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rọi vào quán cà phê, tốp năm tốp ba ngồi nói chuyện, Trình An Dịch mỉm cười nhìn Cố Thấm Phong đi vào cửa, sau đó gật đầu mỉm cười với nhân viên bưng cà phê lên.

"Anh tới thật sớm." Đây là câu đầu tiên Cố Thấm Phong nói.

"Đương nhiên, tuy rằng nói là nam nữ bình đẳng, nhưng cá nhân anh cảm thấy nam nhân chờ đợi nữ nhân là chuyện rất tất yếu." Trình An Dịch cười cười, đẩy ly cà phê tới trước mặt Cố Thấm Phong: "Đã gọi cà phê rồi, mới gọi lúc em chuẩn bị vào cửa."

Cố Thấm Phong cười với hắn, nâng tay sờ miệng ly cà phê, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve. Trình An Dịch luôn hữu ý vô ý thể hiện tình cảm với cô, tuy ám chỉ rất rõ ràng nhưng lại không làm người khác thấy phản cảm và đột ngột.

Mỗi một chuyện hắn đều quan sát rất tốt, làm Cố Thấm Phong cảm giác được khi ở cùng với hắn, chỉ cần cô đến, những cái khác không cần cô bận tâm. Giống như, hắn chưa bao giờ hỏi cô có thích cà phê không? Thích ăn cái gì? Qua những lần gặp mặt, hắn chỉ cần quan sát, lần sau hắn sẽ thay cô chuẩn bị tốt, không cần cô lo lắng.

Khóe miệng Trình An Dịch tươi cười liền biến thành nghiền ngẫm, hỏi: "Thấm Phong, hôm nay sao lại chủ động hẹn anh? Trước kia luôn là anh chủ động hẹn, còn chưa chắc sẽ hẹn được."

Cố Thấm Phong thoáng mím khóe môi, đáp: "Những lần gặp trước đó, là vì sự hợp tác của chúng ta. Hôm nay em hẹn anh là có chuyện với muốn nói."

Lời nói của cô đã ám chỉ rất nhiều, bình thường gặp mặt chỉ vì công việc, mà hắn lại dựa vào đó mà liên tiếp lộ ý ngưỡng mộ với cô.

"Anh chăm chú lắng nghe." Trình An Dịch nhấp một ngụm cà phê, thuận tiện cúi đầu che dấu tia bối rối vừa xẹt qua.

Hắn cùng với Cố Thấm Phong không tới mức khiến hắn rơi lệ, nhưng khi hắn đoán được một ít manh mối, hắn cũng không khắc chế được suy nghĩ của mình. Hắn muốn nói với Cố Thấm Phong, tình cảm của hắn đối với cô không hề ít hơn Trầm Mộ Ngôn, Trầm Mộ Ngôn đợi cô bao lâu thì hắn cũng đợi cô bấy lâu.

Hắn thậm chí còn nông cạn muốn nói một câu, Trầm Mộ Ngôn hao tổn tâm tư vì cô mà thay đổi thì hắn cũng có thể làm được.

Hắn siết chặt ly cà phê, đầu ngón tay có chút run rẩy, Cố Thấm Phong thấy được, nhưng trong lòng cô không có gì quan trọng hơn cảm xúc của Trầm Mộ Ngôn.

"An Dịch, anh chắc là biết, lời đồn về chuyện của em và Mộ Ngôn, với thân phận của cả hai, nếu không được một người đồng ý, thì những hình ảnh đó tuyệt đối không bị tung ra ngoài." Cố Thấm Phong quấy cà phê, đạm thanh nói: "Em cũng biết, thời điểm đó giữa em và nàng có rất nhiều nhân tố không chắc chắn, nhưng em rất rõ ràng, em luôn cố gắng loại trừ những điều không chắc chắn đó. Ảnh chụp, là em cho người tung ra ngoài."

Bất luận cô có để ý quá khứ của Trầm Mộ Ngôn như thế nào, thì cô không thể phủ nhận, cô luôn dành nhiều thời gian để suy nghĩ mình có thể giữ được tâm của Trầm Mộ Ngôn bao lâu? Nếu cô ngoan cố cự tuyệt tình cảm của nàng, có phải kết quả cô nhận được sẽ càng thê thảm hơn không?

Sau khi nghe những lời này, trong nháy mắt Trình An Dịch càng siết ly cà phê trong tay chặt hơn, nhìn ôn nhu trong mắt Cố Thấm Phong. Ôn nhu như vậy, hắn rất ít được thấy, nhưng mỗi lần nói chuyện điện thoại với Trầm Mộ Ngôn, hắn đều thấy ôn nhu này xuất hiện.

"Thấm Phong, em có từng nghĩ, em với nàng là người của hai thái cực không?" Khuôn mặt anh tuấn của Trình An Dịch xuất hiện một tầng mây đen, hắn nói tiếp: "Em cũng không phải là người lãnh đạm, nhưng trên thực tế đối với mọi người luôn duy trì khoảng cách, không nói dối em, anh đã từng nghĩ, Đường Quân Hạo có tài đức gì mà có được em? Tính tình của Trầm tiểu thư, anh cũng không dám bình luận, nhưng Thấm Phong, em chắc là phải rõ hơn anh."

Hắn biết quân tử thì không nên nói xấu sau lưng người khác, biết rõ Cố Thấm Phong không có tình cảm với hắn, nhưng hắn vẫn muốn cố gắng một lần nữa, cho dù hậu quả cũng đã đoán trước được. Lúc Cố Thấm Phong chủ động hẹn hắn, hắn liền biết hắn và Cố Thấm Phong vĩnh viễn không có khả năng ở bên nhau.

Đúng như dự kiến, Cố Thấm Phong cũng không có lộ ra biểu tình gì khiến Trình An Dịch có thêm hy vọng, cô yên ổn mà mỉm cười: "Những chuyện này em đều biết, em cũng vì vậy mà hoang mang rất nhiều. Nhưng bây giờ suy nghĩ lại, em và em ấy đều có cùng một tâm nguyện, như vậy là đủ rồi, em không cần biết có thể ở cùng với em ấy bao lâu, cũng biết tình yêu của em ấy dành cho em có thể duy trì bao lâu, em chỉ biết, em đã từng có được tình yêu của em ấy, nếu cuối cùng không thể ở bên nhau, em cũng cam tâm tình nguyện.

Cho nên em không muốn em ấy vì chuyện em gặp anh mà buồn phiền, em hy vọng sau này nếu không có chuyện gì quan trọng thì không cần thiết gặp nhau làm gì. Em biết đối với anh như vậy là không công bằng, nhưng nếu em không để ý chuyện này, chính là tàn nhẫn với Mộ Ngôn."

Thần tình Cố Thấm Phong rất ôn nhu, kiên định nhìn chăm chú vào Trình An Dịch. Tình yêu của Trầm Mộ Ngôn có lẽ chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, nhưng đã có cơ hội này, khó tránh sẽ không vĩnh hằng không phải sao? Cho dù có thể sẽ xảy ra, cô cũng không muốn tiếp tục đẩy nàng ra nữa.

Cô đồng ý vì Trầm Mộ Ngôn mà bịt kín hai mắt, dùng tất cả những gì cô có để đánh cược toàn bộ.

Trình An Dịch cười chua xót, tay nắm chặt ly cà phê cũng vô lực buông ra, trong lời nói hàm chứa sự nản lòng, làm người nghe cũng thấy chua xót: "Thấm Phong, anh thua. Bây giờ anh mới hiểu được, người với người trong lúc thắng thua đều không phải vì những khúc mắc bề ngoài, mà tình cảm bên trong, cao thấp đã phân rõ."

Hắn nói xong, ra vẻ thoải mái mà xoay qua nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng tươi cười, nhưng nụ cười này không hề dễ nhìn.

Cố Thấm Phong thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, chỉ hơi hơi cúi đầu, quấy nhẹ ly cà phê. Cô thả chậm tốc độ, tính toán ngồi chút nữa sẽ rời đi.

Đúng lúc này, Trình An Dịch nở nụ cười, hỏi: "Thấm Phong, em với Trầm tiểu thư có hẹn sao?"

Cố Thấm Phong không hiểu, vẫn giương mắt trả lời: "Ân, em nghĩ sau khi nói rõ ràng với anh thì nói với em ấy một tiếng, làm sao?"

Trình An Dịch quay đầu lại, cười muốn che phủ sự thâm trầm đau đớn: "Nhưng mà, nàng giống như không hiểu được dụng ý của em, em xem." Hắn chỉ Cố Thấm Phong nhìn về phía ngoài cửa sổ, Trầm Mộ Ngôn đang đứng dưới ánh mặt trời, sắc mặt âm trầm nặng nề đứng đó.

Sau khi cô nhìn ra thì thấy Trầm Mộ Ngôn chuyển hướng đi về xe mình, không có ý đi vào. Tâm Cố Thấm Phong "Lộp bộp" rồi đình chỉ, cô cúi đầu thì thầm "Mộ Ngôn" rồi đứng lên muốn rời khỏi, trong lúc vô tình nhìn thấy đôi mắt ôn nhuận của Trình An Dịch, cô dừng bước.

"Xin lỗi."

Tình hình như bây giờ, nói cái gì cũng không thích hợp, cô chỉ có thể nói hai chữ như vậy.

"Anh hiểu mà, em đi đi." Trình An Dịch gật đầu tỏ vẻ hiểu được, bắt buộc bản thân bỏ qua hành động kích động vừa rồi của Cố Thấm Phong, trái tim đau đớn vô cùng.

Nhìn dáng vẻ sốt ruột của Cố Thấm Phong đi ra khỏi quán cà phê, hắn cúi đầu mân mê miệng ly cà phê. Ngày xưa luôn cảm thấy thất tình thì có gì phải khổ sở, nhưng hôm nay, hắn lại được nếm trải sự đau khổ này.

Trầm Mộ Ngôn lái xe rất nhanh, Cố Thấm Phong miễn cưỡng mới thấy được đuôi xe, gọi điện thoại mấy lần nhưng nàng vẫn không chịu nghe, cô thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

Hai chiếc xe một trước một sau chạy vào biệt thư của Trầm Mộ Ngôn.

Trầm Mộ Ngôn rõ ràng rất khổ sở nhưng lại không nở để Cố Thấm Phong ở ngoài, nên chỉ khép hờ cửa chính thôi. Sau khi Cố Thấm Phong đi vào rồi đóng kỹ cửa mới đi từ tầng trệt kiếm nàng từng phòng từng phòng, cuối phòng trong một phòng ở lầu hai thấy Trầm Mộ Ngôn đang làm việc trên notebook.

Cố Thấm Phong đi chậm lại, khóe miệng mỉm cười đi qua, ngay lúc Trầm Mộ Ngôn xoay người không muốn đối mặt với cô thì cô vươn tay ôm nàng từ phía sau.

"Mộ Ngôn, em tức giận sao?" Cố Thấm Phong thấp giọng ôn nhu hỏi, người trong lòng giật giật muốn thoát ra nhưng chỉ làm theo kiểu tượng trưng thôi, phát hiện cô không hề muốn buông tay nên mới an tĩnh lại.

"Không có, không muốn gặp Trình An Dịch mà thôi, đều do tự bản thân em mà thôi." Trầm Mộ Ngôn mạnh miệng, đem máy tính để trên bàn, bắt đầu muốn gỡ tay Cố Thấm Phong ôm eo mình.

"Đừng nhúc nhích, chị sẽ không buông tay." Giọng Cố Thấm Phong có chút lớn và nghiêm túc, vì chứng minh lời nói của mình, cô ôm chặt hơn chút nữa, lén lúc thở vào cổ Trầm Mộ Ngôn, trong không khí phảng phất có sự mập mờ.

Trầm Mộ Ngôn hít hít mũi, giọng mũi quấn quanh giọng nói của nàng, thấp giọng lên tiếng: "Em biết em không nên như vậy, nhưng em nhịn không được, thấy hắn với chị cùng ở một chỗ thì khổ sở vô cùng. Em biết chị không thích hắn, nhưng em..." Nàng cúi đầu, dừng lại, thân thể có chút run rẩy.

Cố Thấm Phong xoay người Trầm Mộ Ngôn lại, để nàng đối mặt với mình, hai mắt nàng đỏ bừng, cố nén nước mắt, dáng vẻ như vậy làm tâm Cố Thấm Phong mềm nhũn.

"Sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa, chị sẽ không gặp hắn." Hai tay Cố Thấm Phong phủng lên mặt nàng, hôn nước mắt, chậm rãi hôn xuống môi nàng, ánh mắt không hề né tránh, thâm tình lên tiếng: "Chị gọi em tới, không phải vì muốn em không vui. Chị chỉ muốn em tận mắt nhìn chị nói chuyện với hắn, chị và em ở cùng một chỗ, cho nên sau này chị với hắn không cần phải gặp nhau nữa, chị không muốn làm em khổ sở."

Ánh mắt Trầm Mộ Ngôn lập tức mở to, quên luôn chớp mắt theo lẽ thường. Nhớ tới cảnh vừa rồi, chính mình lại không phân tốt xấu mà rời đi, nháy máy mặt của nàng đỏ bừng.

Nàng vậy mà, hiểu làm Cố Thấm Phong...

Cố Thấm Phong thấy biểu tình của Trầm Mộ Ngôn thay đổi trong nháy mắt, trên mặt hồng hồng có chút ngượng ngùng. Cố Thấm Phong nhẹ nhàng cười, lau nước mắt cho nàng, một tay còn lại thì đem nàng kéo vào lòng.

"Tiểu Phong tử, em xin lỗi, em không nên không tin chị... Em cũng không biết làm sao, em chỉ không muốn hai người ở cùng một chỗ, nhưng nếu em đi qua đó dẫn chị đi, thì sẽ không lễ phép, chị chắc chắn sẽ không vui..." Trầm Mộ Ngôn cũng ôm eo Cố Thấm Phong, mềm thanh mềm khí giải thích bên tai cô.

Vừa nhìn thấy cảnh đó trong nháy mắt cũng không biết làm sao, chính mình không có biện pháp tự hỏi, chỉ theo bản năng phải trốn tránh, chạy trốn khỏi nơi có sự hiện diện của Trình An Dịch và Cố Thấm Phong.

Trầm Mộ Ngôn lớn mật làm càn sao lại biến thành như vậy? Nhân nhượng khắp nơi, ngay cả khi thấy cảnh tượng làm bản thân ủy khuất cũng chỉ biết rời khỏi, nếu là Trầm Mộ Ngôn của trước kia, đã tới gần mà thị uy rồi.

Mắt Cố Thấm Phong chua xót, một giọt lệ rơi xuống người Trầm Mộ Ngôn. Cô hít hít mũi, buông tay ra nhìn chăm chú vào Trầm Mộ Ngôn, cau mày sờ mặt nàng, thấp giọng nói: "Sau này phải tin tưởng chị, giống như chị tin tưởng em. Nếu khó chịu thì phát tác với chị, có tâm sự thì nói với chị, toàn bộ chuyện gì có liên quan hay không liên quan tới chị, nếu em dám lừa gạt chị, thậm chí trốn tránh như vậy rồi, thì em tự gánh hậu quả."

Trầm Mộ Ngôn nín khóc mỉm cười, vẻ mặt Cố Thấm Phong đứng đắn giáo huấn nàng làm những phiền muộn vừa rồi đều biến mất, bây giờ thì trợn tròn mắt nhìn Cố Thấm Phong, cảm thấy có nhìn bao nhiêu cũng không đủ.

Khóe môi Cố Thấm Phong khẽ nhếch, mâu trung xẹt qua tia giảo hoạt, trong lời nói có vài phần khí tức nguy hiểm: "Cho nên, vừa rồi mới chạy nhanh như vậy, chút nữa là chị đuổi không kịp, em cho là một câu xin lỗi là được sao?"

Trầm Mộ Ngôn ngây người, nhìn Cố Thấm Phong tươi cười rất có thâm ý, theo bản năng "Ân?" một tiếng, còn chưa kịp nói thêm gì, môi Cố Thấm Phong đã áp tới, nhẹ nhàng mà triền miên.

Nắng chiều ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong, hai người được bao phủ bởi màu vàng ấm áp, không có động tĩnh gì khác, chỉ có âm thanh môi lưỡi giao nhau của hai người.

Trầm Mộ Ngôn câu cổ Cố Thấm Phong, cảm nhận được khát vọng ẩn nhẫn lại mạnh mẽ của cô, cho đến khi hô hấp của hai người có chút không thông, nàng mới rời môi cô dời đến bên tai, thanh sắc mị hoặc: "Thấm Phong, đêm nay ở lại được không? Ba mẹ không ở đây." Nàng nhẹ nhàng cắn vành tai Cố Thấm Phong, lại nói: "Em đã muốn chị thật lâu rồi."

Cố Thấm Phong thở phì phò, mặt nóng đến bỏng tay, kéo một cách với mặt Trầm Mộ Ngôn, trừng mắt nhìn, nhìn khuôn mặt động lòng người của nàng. Rốt cuộc cũng không phụ sự chờ mong của Trầm Mộ Ngôn, Cố Thấm Phong ôn nhu tươi cười, mềm nhẹ nói: "Được, bất quá không cần đợi đêm nay, bây giờ có thể bắt đầu."

Dục vọng trong mắt Cố Thấm Phong thể hiện quá rõ ràng, mãnh liệt làm Trầm Mộ Ngôn thấy kinh ngạc. Đã từng thấy cô vui vẻ, từng thấy cô lãnh đạm, cũng đã thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, chỉ chưa bao giờ được thấy bộ dáng đầy dục vọng này của cô.

"Cứ như vậy là được sao? Thật sự là quá tốt rồi..." Trầm Mộ Ngôn bật cười, mị ý trong mắt rõ ràng, không thấy được nửa phần nhu nhược, nhu tình và quyến rũ đều dành riêng cho Cố Thấm Phong.

Theo ý Cố Thấm Phong, Trầm Mộ Ngôn hôn sâu môi của cô, hấp dẫn, khiêu khích. Hai người thân mật ôm hôn, thân thể của cả hai như bị gì đó đốt nóng, nóng đến nỗi làm tan chảy xích khóa dục vọng, hoàn toàn phóng thích nó.

Tác giả có lời muốn nói: ha ha ha phó điệu tây bì rốt cục tu thành chính quả, này lưỡng phần diễn cũng không sai biệt lắm, tiếp theo chương Tiểu Úc liền đến.